Minh Lạc Uyên là người tu chân, trên mình sao có thể mang theo khí tức ma tộc...... Chiến Phong trăm mối nghi ngờ vẫn không có cách giải thích.
Một đôi móng do yêu lực hóa ra dần dần biến mất, Tiểu Ngư Nhi chịu đựng đau đớn, ép mình đem chuôi cự kiếm rút ra.
Minh Lạc Uyên thi triển pháp lực, thân kiếm đột nhiên đảo ngược, mũi kiếm màu đen nhắm ngay Tiểu Ngư Nhi đâm vào.
“Nguy hiểm!”
Huyền Minh nhìn ra một kiếm này rất lợi hại, vội vàng kêu lớn.
Tiểu Ngư Nhi trong tay còn cầm chuôi kiếm không buông, trong chớp mắt biến thành thân kiếm. Rắc một tiếng, đánh nát thành bụi!
“Tiểu Ngư Nhi “
Xà yêu thoát khỏi trói buộc, nhanh chóng bay đến bên Tiểu Ngư Nhi, muốn tiếp cứu.
Minh Lạc Uyên một kiếm đem Tiểu Ngư Nhi toàn thân tập hợp yêu lực chặt đứt, không có bất kỳ pháp lực nào chống đỡ hồn phách thân thể giống như bị vỡ ra hóa thành khói mù. Tiểu Ngư Nhi còn không kịp nói cái gì, thân thể bị gió thổi tan biến không còn bất kỳ dấu hiệu nào.
Duy trì tư thế tiếp lấy Tiểu Ngư Nhi, Xà yêu choáng váng, ngây ngốc tại chỗ, không dám tin người yêu biến mất ngay trước mắt mình. Qua thật lâu thật lâu, thời gian như dừng lại, trong sơn động phát ra tiếng rền rĩ đinh tai nhức óc, xà yêu là nổi điên. Đại điện từng đợt đất rung núi chuyển, bốn phía cảnh vật lắc lư qua lại, từng khối lớn bụi cát đá lả tả rơi xuống dưới, phát ra chấn động.
“Tiểu Ngư Nhi, Tiểu Ngư Nhi “
Bi thương gào thét. Ánh mắt của hắn thành sắc đỏ như máu, một dòng máu đỏ theo mắt của hắn chảy xuống...... Bi phẫn như vậy, thậm chí mắt, mũi, lỗ tai, khóe miệng, đều là máu đỏ tươi!
Ba người còn lại đều là bị bi thương của xà yêu làm chấn động, không nghĩ xà yêu lại yêu Tiểu Ngư Nhi sâu đậm đến tận xương tủy như vậy, đến mạng sống cũng không muốn.
Trong lúc nhất thời, yên tĩnh lan tràn, không người nào dám nói chuyện, không người nào dám tiến lên.
Xà yêu nổi giận một hồi, đột nhiên đem tầm mắt căm hận nhìn Minh Lạc Uyên. Thân rắn, lúc này toàn bộ đều là máu chảy thành sông, nhìn khủng khiếp đến cực điểm. Hắn chạy vội tới không để ý kỹ xảo chiêu thức, ngang ngược quất, quấn quanh, cắn xé.
Minh Lạc Uyên cằm cự kiếm màu đen, bay lên chém trên thân rắn tạo nên một vết máu.
Liễu Khanh Nhan nhìn không chịu được, xà yêu kia thuần túy là muốn chết, không có muốn sống.
“...... Lạc Uyên, đừng làm khó hắn......”
Minh Lạc Uyên nghe lời, cất kỹ kiếm một bên.
Liễu Khanh Nhan tiến lên ngăn cản xà yêu hung hăng, nhìn xà yêu xác thực là đối với phàm nhân kia rất tình thâm, trong đầu Liễu Khanh Nhan đột nhiên hiện ra một ít kỳ dị bí văn, có quan hệ lục đạo luân hồi, quy tắc tuần hoàn trên thế gian.
Những văn tự này chưa hề đọc qua, lại lóe lên trong đầu, Liễu Khanh Nhan có chút kinh ngạc, cũng không rõ những chuyện này từ đâu mà đến, nhưng trong lòng nhận định việc này là thật.
“Có lẽ, Tiểu Ngư Nhi của ngươi còn có cơ hội cứu sống, ngươi muốn chết như vậy, còn trông cậy vào ai đi cứu hắn?”
Xà yêu còn đang nổi giận, nghe Liễu Khanh Nhan vừa nói như vậy, toàn thân cứng ngắc như sắt, lại như bị sét đánh trúng, thật lâu không dám nhúc nhích.
“Ngươi nói lời này là có ý gì? Các ngươi lại muốn lừa gạt ta, ta sẽ không rút lui......”
“Cho dù hắn hồn phi phách tán, trong sổ Sinh Tử còn có thể ghi lại thời gian của hắn sống bao lâu, những thứ này chưa xóa đi, ngươi đem hồn phách của hắn cưỡng chế ở lại nhân gian hắn chưa đi đầu thai chuyển thế, đã nói lên hắn còn chưa chuyển sinh, ngươi sao không thừa dịp hắn còn chưa chuyển sinh đưa hắn cứu trở về.”
Liễu Khanh Nhan chầm chậm phân tích.
Huyền Minh có chút rung động, Liễu Khanh Nhan nói không phải không có lý, hắn thật sự là không thể tiếp nhận mất đi Tiểu Ngư Nhi.
Bên kia Minh Lạc Uyên, Chiến Phong thì là có chút kinh ngạc, Liễu Khanh Nhan khi nào biết rõ những chuyện này?
“...... Vậy thì, phải làm sao cứu Tiểu Ngư Nhi trở về? Ngươi nếu dám lừa gạt bổn quân, ta mặc dù là lên trời hay xuống địa ngục, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Liễu Khanh Nhan cười to, tua cờ màu xanh nhạt hai bên tai lay động nhẹ nhàng, điểm chu sa ở mi tâm hiện rõ, nhìn thật thanh tao trong trẻo nhưng lạnh lùng ma mị.
Giống như một giọt máu. Quả nhiên là nguyệt liễu như xuân, sáng chói như ánh bình minh. Bình sinh phong lưu đạo tận, vô cùng phong tình vạn chủng.
Minh Lạc Uyên nhìn ngây ngất cả người, đôi mắt đen toát ra cảm xúc khác thường, giống ngọn lửa nhỏ, thâm tình dừng ở thân ảnh màu xanh nhạt. Tựa như bình dị mà thật là đẹp mắt, thân thể cao gầy, cười khẽ một ít, ba nghìn thanh sắc bay lên, đón gió vũ động, mê ly rơi vào tầm mắt, ngọc trâm xuyên qua búi tóc được quấn quanh bởi dãy lụa màu xanh đậm, hai đầu tua cờ màu xanh có hoa tai lắc lư, người nọ dung nhan thật đẹp đúng là không gì so được.
Cái này chính là nhìn ngây dại.
Nhìn thế nào cũng không thấy chán, càng muốn nhìn mãi, trong lòng tâm niệm chỉ muốn người nọ chỉ cười cho một mình hắn xem, những người khác không được nhìn.
Nắm tay không khỏi nắm chặt thêm. Nếu như có thể, hắn thật muốn lập tức tiến lên móc mắt những kẻ đã nhìn thấy một màn này...... Đây chỉ là thuộc về một mình hắn.
Liễu Khanh Nhan cười đối với hắn chỉ là một vẻ không mừng không giận, khó có được cười từ tâm tình lay động, quả thực là mê người.
Minh Lạc Uyên yên lặng nhẹ vỗ về cự kiếm màu đen, động tác nhu hòa, coi như cẩn thận chăm sóc tình nhân vậy, chỉ là đôi mắt đen rũ xuống, một vẻ ưu thương bồi hồi......
Lại là nghe Liễu Khanh Nhan nói tiếp
“Ta lừa gạt ngươi thì như thế nào, ta có thể được cái gì, nếu không lừa gạt, đối với ta cũng sẽ không có bất kỳ tổn thất nào. Ngươi sao không thử đánh cược một lần, ngươi không có dũng khí đó, Tiểu Ngư Nhi đi theo người chính là mắt bị mù. Hắn còn không sợ ngươi là xà yêu, ngươi lại chỉ vì câu nói của phàm nhân mà sợ hãi, ngươi đây không phải buồn cười lắm sao.”
Xà yêu bị bóc trần nội tâm, tức giận không thôi, trừng mắt nhìn Liễu Khanh Nhan. Trong nội tâm lại đồng ý lời của Liễu Khanh Nhan, hắn là cực kỳ không tín nhiệm lời nhân loại nói, dĩ vãng kinh nghiệm quá khứ làm cho hắn không như thế nào tin được nhân loại, nói lời của họ không chân thật không đáng tin cậy.
“Vậy ngươi nói một chút xem, ta nên làm như thế nào cứu Tiểu Ngư Nhi......”
“Người yêu ngươi sớm đã không còn thân thể, chỉ có hồn phách, theo lý là còn ở tại âm phủ, nếu có cơ hội tu luyện ngưng kết thành thực thể âm linh, thuộc về âm phủ, cũng có thể ở tại tam giới, có gì không thể? Ngươi đi âm phủ thu thập những mảnh nhỏ hồn phách của hắn, như thế còn có một cơ hội vãn hồi.”
Xà yêu có chút mờ mịt, âm phủ chỉ có hồn phách mới có thể tiến vào, bằng không thì phải xếp vào hàng tiên nhân pháp lực cao thâm mới có thể đến.
Hắn biến hóa bất quá mới vài lần, không biết là năm nào tháng nào, hắn mới có cái tu vi đó, nếu cứ chạy tới đó sớm sẽ thịt nát xương tan.
“Bất quá, ta có một phương pháp không biết có dùng được không?”
Hôm nay pháp lực còn thấp, mà đi cứu Tiểu Ngư Nhi là rất mạo hiểm. Lần nữa mất đi Tiểu Ngư Nhi tim hắn rất đau nhức, chỉ có thể tăng pháp lực lên trước, nếu không chỉ là uổng công.
“Trước mắt mà nói năng lực của ta còn chưa đủ, cần đi một chỗ thử tu luyện, ngươi nói ta đại khái cũng biết nên làm như thế nào. Bất quá, ta cần ngươi giúp một việc, bởi như vậy ta mới có thể không hề lo lắng.”
“Ngươi nói xem, nếu là ta có khả năng, ta sẽ tận tâm tận lực, dù pháp lực không thấp, ta cũng không phải khoe khoang khoác lác, một khi đã xác định ta sẽ cố giúp đỡ, ngươi nói ra ta xem xem.”
Huyền Minh suy tư, ngược lại có chút do dự. Hắn đây là đánh cuộc cái mạng này, mà nơi kia không phải người thường nhân có thể đi vào.
Liễu Khanh Nhan nói lời này, đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, hắn cũng chân thực nói ra,
“Chỗ kia ta cũng là nghe tiền bối nói, chưa từng đi qua, chỉ là chỗ kia có thể nói là cấm địa tam giới, không một người nào dám xâm nhập.”
Chỗ kia được xưng là Tam giới Chư Thần chi mộ. Là ngàn năm trước, nhân giới, yêu giới, ma giới, tam giới đại chiến tất cả nhân yêu ma vùi thân ở đó.
Tuy là như thế, nhưng nghe tiền bối nói, chỗ kia ngưng tụ tất cả oán khí, lệ khí, cực kỳ âm hàn, âm phong rét thấu xương, âm linh khí có thể trong nháy mắt đoạt tánh mạng người vào đó.