Đại Thúc Có Yêu Khí

Chương 208: Chương 208: Một tấc tương tư, một tấc sầu




“Khanh Nhan, ngươi vừa rồi vì sao phải lôi kéo ta. Tên hỗn đản kia chính là người gây tổn thương ngươi. Ta còn chưa giáo huấn hắn xong, xem như có lợi cho hắn rồi. Cũng không nên như vậy, hắn xem ra cũng không phải thứ gì tốt!”

Trở lại tầng một, Băng Cơ liền tỏ ra bất mãn. Nam tử kia thật sự là đáng giận mà, dám can đảm tổn thương Khanh Nhan nhà hắn. Thật sự là tội không thể tha thứ!

Trong lòng Băng Cơ đã phán quyết tử hình Ca Nam.

“Được rồi Băng Cơ, ta cũng biết rõ ngươi tốt với ta, chỉ là Tử Hiên cùng Minh Vũ còn chưa có thoát khỏi khốn cảnh, ta cũng không thể ở trên đó lâu. Còn không biết nam tử kia có pháp thuật gì kỳ quái hay không, đã mấy lần ta bị khống chế cũng không thể thoát. Nam tử kia xác thực có vài phần lợi hại. Chúng ta đến nơi đây còn ở thời gian dài, đừng tìm nhiều phiền phức. Người nọ hại ta, ta tự nhiên là có biện pháp đối phó.”

Liễu Khanh Nhan bình thường sẽ không cố ý trêu chọc người, nhưng bị người khác tới trêu chọc, Liễu Khanh Nhan cũng sẽ không ngồi nhìn.

Băng Cơ rầu rĩ không vui, nâng cái Phật đèn đi theo sát phía sau.

Trong đại điện tầng thứ nhất, tất cả mọi người đang ngủ say. Tử Hiên cùng Minh Vũ còn chưa có tỉnh lại, toàn thân đỏ bừng giống như bị luộc chín.

“Băng Cơ ngươi tới xem bọn hắn.”

Băng Cơ đến, cúi người xem mạch đập của Tử Hiên.

“Xem ra chỉ là một ảo cảnh, nhưng đã xúc phạm tới nguyên thần bọn hắn. May là xuống kịp lúc, nếu chúng ta ở phía trên trì hoãn thêm hai người họ đều sẽ bị lửa của Phật đèn thiêu cháy trong mộng cảnh.”

Băng Cơ nói xong, trong lòng vẫn có chút thổn thức. Nam tử kia thật sự là đáng giận đến cực điểm.

“Vậy bây giờ nên làm như thế nào, có thể cứu không?”

“Có. Hàn băng của ta có thể bảo vệ nguyên thần bọn họ, chỉ cần bọn họ thức tỉnh là được. Bất quá phải có một người bảo vệ cho ta trong quá trình trị liệu, bởi vì qua không được bao lâu người trong đại điện sẽ tỉnh lại.”

Những người ở chỗ này đều nhìn chằm chằm vào bọn họ. Nếu trị liệu, nhất định sẽ có người thừa cơ đánh lén.

“Ta làm.”

Mặc Dạ lên tiếng.

Băng Cơ đem Tử Hiên cùng Minh Vũ ngồi xếp bằng, song chưởng đánh vào phía sau lưng của bọn hắn. Mặc Dạ thì ở phía sau Băng Cơ để bảo vệ.

Quả nhiên không có bao lâu, người trong đại điện dần dần thức tỉnh.

Lạc Hồng Bụi tỉnh tương đối sớm. Hắn giống như ngủ một giấc, ánh mắt có chút mơ hồ, tinh thần không tốt, đôi mắt có chút vô thần.

Tiểu Bạch hừ hừ, từ trên mặt đất đứng lên, sau đó ở tại chỗ ngẩn người. Gần đây Tiểu Bạch cũng không biết là vì sao không hề phát ra âm thanh rắc rắc, rất an tĩnh đi theo mọi người.

Tất cả mọi người đã tỉnh.

Mấy nữ tử Hợp Hoan Phái cũng vô cùng ưu nhã từ trên mặt đất đứng lên. Sau đó họ nhanh chóng ra tay.

Họ tấn công Lạc Hồng Bụi, cũng hướng tới Liễu Khanh Nhan. Mấy nữ tử đồng thời hạ thuật. Liễu Khanh Nhan tựa như một con rối bị điều khiển.

Hợp Hoan Phái chỉ có một cơ hội ra tay này.

“Hồng Trần? Bảo vệ Khanh Nhan cho tốt, nếu hắn có bất kỳ tổn hại nào ta hỏi tội ngươi!”

Mặc Dạ thốt lên lời ngoan độc, cũng cố ý nói với đám người bao vây kia.

Mọi người trong đại điện đều muốn tấn công nhóm người Liễu Khanh Nhan. Họ ra tay điên cuồng vô cùng, căn bản cũng không có dấu hiệu lưu tình, đều tựa như liều mạng.

Mặc Dạ vừa bảo hộ Băng Cơ, cũng vừa chống trả tấn công, có chút cố hết sức lấy một địch trăm.

Mặc Dạ hô to, Lạc Hồng Bụi lại giống như không có nghe được. Hắn bị pháp khí cùng trong công kích bao vây. Thân ảnh Lạc Hồng Bụi dần dần biến mất.

Mà Tiểu Bạch chỉ là ngây ngốc ở một bên nhìn. Bị người khác tấn công, hắn chẳng quan tâm, tùy ý vung tay. Cuối cùng tầm mắt Tiểu Bạch rơi vào Liễu Khanh Nhan.

“Hồng Trần?!!”

Không có bất kỳ đáp lại nào, Mặc Dạ cảm giác sự tình có chút không đơn giản.

Mà lúc này Lạc Hồng Bụi mờ mịt không thôi. Có lẽ tối hôm qua, hắn đã nằm mộng. Trong mộng là chuyện của ngàn năm trước, mộng cảnh rất chân thật, hắn có thể chạm tay vào. Hắn tham luyến, si mê, không thể tự thoát ra được, vọng tưởng dù chết trong mộng cũng cam tâm tình nguyện. Sau khi tỉnh lại, hình bóng hắn nhớ thương ngàn năm, gọi tên ngàn năm kia lại đang trước mắt......

Nhưng Lạc Hồng Bụi biết không phải. Chuyện đã qua, cũng sớm thành quá khứ. Ảo giác khống chế thân thể của hắn hoàn toàn, không tự mình thoát được.

Bởi vì Lạc Hồng Bụi có tu vi cao hơn đám người ở đây, cho nên tâm trí kiên định hơn. Hắn còn có vài phần thanh tĩnh. Mà những người trong đại điện đều bị xuất hiện tham niệm tâm ma trong lòng.

Những người này như trúng ma chú, phát điên hoàn toàn. Mặc Dạ Tâm lo lắng an nguy của Liễu Khanh Nhan. Nhưng thật sự là quá nhiều người, hắn có chút khó khăn.

Băng Cơ đã dùng hết toàn lực, muốn mau chóng ngăn chặn Tam Vị Chân Hỏa trong người Tử Hiên và Minh Vũ. Toàn thân hắn âm hàn, cái trán lại bốc hơi nước nghi ngút.

“...... Hẳn là bị làn khói tối hôm qua khống chế.”

Kỳ thật biểu hiện của mấy người Hợp Hoan Phái sao qua mắt được Mặc Dạ cùng Băng Cơ. Hai người họ pháp lực cao siêu, chuyện xảy ra sao không biết rõ. Từ khi Hợp Hoan Phái bắt đầu kế hoạch bọn họ liền biết được. Mặc Dạ cùng Băng Cơ án binh bất động là muốn hốt gọn toàn bộ những kẻ có ý đồ xấu đối Liễu Khanh Nhan. Nhưng ai ngờ nữa chừng đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Chờ bọn hắn trở về mới phát hiện Liễu Khanh Nhan không thấy.

Lúc Băng Cơ cùng Mặc Dạ trở về là lần đầu tiên Liễu Khanh Nhan bị Ca Nam triệu đến chỗ hắn, nên hai người đi tìm kiếm không có kết quả. Đến lần thứ ba Liễu Khanh Nhan bị kéo đi, họ mới tìm được.

Tháp Ca Nam, tầng thứ nhất đã rất rộng. Băng Cơ cùng Mặc Dạ thật không ngờ Liễu Khanh Nhan đến tầng thứ hai. Vì thật sự là tìm không thấy người ở tầng thứ nhất nên họ mới đến tầng thứ hai tìm kiếm.<HunhHn786>

“Tranh thủ thời gian giải quyết đi!”

Mặc Dạ nóng nảy.

Vừa rồi hắn dùng thần thức dò xét, kinh hãi phát hiện Liễu Khanh Nhan đã không ở tầng này nữa.

“...... Tạm thời không thể.”

Nhiệt độ chung quanh Mặc Dạ giảm mạnh.

“Nếu đã như vậy, sống chết của các ngươi ta lo làm gì. Ta quan tâm chỉ có một mình hắn mà thôi!”

Mặc Dạ lạnh lùng nói, thu hồi pháp lực bảo hộ. Hắn phất tay vài cái lực phát ra như san núi lấp biển.

“Ngươi muốn làm gì? Nơi này có mấy ngàn người, bọn họ chỉ là phàm nhân......”

Băng Cơ hoảng hốt. Hắn đoán được vì sao Mặc Dạ tức giận.

“Phàm nhân thì thế nào? Ta giết hết có làm sao? Ngươi cho rằng còn có cái gì có thể ngăn cản được ta. Những người phàm tục này ta đã sớm xem không thuận mắt. Sao không dọn sạch sẽ!!!”

Giọng nói lãnh khốc vang lên, chỉ nghe vài tiếng gió vụt qua, mấy ngàn người trong đại điện quay cuồng như rơm rạ sau bão.

Băng Cơ nhắm mắt lại, sau đó lần nữa mở ra, nhìn về phía Lạc Hồng Bụi. Lạc Hồng Bụi quỳ một chân trên đất, bàn tay phải, thân hình chật vật không thôi. Hắn hô lên một tiếng rồi nhổ ra một ngụm máu tươi.

Tỏa Hồn Thảo phát tác.

Tỏa Hồn Thảo phát tác có ba giai đoạn.

Giai đoạn thứ nhất chính là bỏ đi rườm rà, dơ bẩn, ở trong lòng. Không dối trá sai lầm mới là sạch sẽ nhất. Lục căn không thanh tịnh, Lạc Hồng Bụi tất nhiên là bị chịu nỗi khổ.

Giai đoạn thứ hai cởi bỏ ràng buộc tình cảm. Thể xác và tinh thần đều bị tình cảm chi phối. Trừ đi tận gốc thứ phát sinh khổ tâm chính là cắt đứt mọi tình cảm. Điều có thể khiến đau nhức như đao đâm vào thịt, kịch liệt đau đớn khó chịu là không thể tránh khỏi.

Giai đoạn thứ ba là thoát ly phàm trần. Hai giai đoạn trước đều chịu tra tấn, dày vò, đau tận xương tủy không thể nhẫn nhịn. Duy chỉ có giai đoạn thứ ba thì không phải. Ở đây giống như bay lên đắc đạo thành tiên, cảm giác phiêu diêu, tự do thoát khỏi hồng trần khổ hải. Chỉ có thoát ly phàm trần ngàn vạn khổ não mới thành bình tĩnh.

Lạc Hồng Bụi liên tục trải qua ba giai đoạn đó. Bất quá, đây cũng là quá trình mà mỗi người đều phải vượt qua. Chỉ có Lạc Hồng Bụi tự mình mới có thể cứu mình.

Cả một đám đông đều bị mất mạng. Nay chỉ còn có Hợp Hoan Phái cùng Dục Ma Tông còn tồn tại.

Quả thật có thể nói “Thành cũng do Liễu Khanh Nhan, bại cũng do Liễu Khanh Nhan“.

Mặc Dạ lành lạnh hừ một tiếng, nhìn về phía mấy người kia khinh miệt không thôi.

Một đám vô dụng, ngay cả người nhà mình cũng bảo vệ không được. Giữ lại nhóm người phế vật để cùng mình cướp người sao!

Mặc Dạ nhấc tay muốn giết chết hết mấy người kia giải trừ ưu phiền trong lòng. Nhưng lúc này hai người vốn nhắm mắt là Tử Hiên cùng Minh Vũ đều mở mắt ra, căm tức nhìn Mặc Dạ.

Sát ý dày đặc như thế sao không biết được.

Vì nghĩ có người có ý định hại Liễu Khanh Nhan, lúc này họ mới giãy dụa thoát khỏi khống chế.

Băng Cơ lúc này mới buông tay, nhìn về phía Mặc Dạ với ánh mắt mười phần không thiện.

“Ngươi có ý gì? Sao không thể chờ đợi mà muốn giết chúng ta?”

Lạc Hồng Bụi lau đi vết máu ở khóe miệng, chậm rãi đứng lên. Không suy yếu chút nào, ngược lại rất bình thường.

Trải qua Tỏa Hồn Thảo phát tác, Lạc Hồng Bụi lại gặp họa được phúc. Thoát khỏi ảo cảnh vây hãm, từ đó thoát ra, nhưng chờ hắn tươi tỉnh, nghênh đón hắn chính là Mặc Dạ không hề che giấu sát ý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.