Đại Thúc Có Yêu Khí

Chương 16: Chương 16: Ngươi bị thương, lòng ta đau




“Người có tam sinh tam thế: kiếp trước, kiếp nầy, kiếp sau. Khanh Nhan không có tam sinh tam thế, cũng sẽ không thể tam sinh tam thế. Người nọ sủng ái đến cực điểm, nhưng cũng là hận đến cực điểm, Khanh Nhan cuối cùng thần hồn tụ tán, ba hồn bảy vía bị diệt, mãi mãi không được luân hồi......”

“...... Khanh Nhan có hận......”

“Đại đạo vô tình, đáng tiếc, Khanh Nhan không biết cái gì gọi là hận, có lẽ năm đó đối với hắn mà nói là một loại giải thoát......”

Không hận......Người này quả nhiên là tính tình lãnh đạm, không hận không buồn, thế gian không chuyện gì có thể quấy nhiễu đến hắn?

“Khanh Nhan đồng ý, thể không thể lại đổi ý.”

Minh Lạc Uyên nở nụ cười đẹp mắt làm Liễu Khanh Nhan hơi sửng sốt, sao Lạc Uyên vui như vậy.

“...... Khanh Nhan, bọn họ ức hiếp ngươi, ngươi có bị làm bị thương hay không?”

Hắn nhìn từ trên xuống dưới, thấy khóe miệng Liễu Khanh Nhan có tơ máu, bởi vì phẫn nộ đôi mắt màu đen huyền chớp mắt chuyển biến thành màu máu. Thanh cự kiếm màu đen run lên từng đợt. Giống như chủ nhân nó giờ phút này tâm nổi lửa.

“Khanh Nhan, bọn họ tổn thương ngươi......”

Minh Lạc Uyên có chút tự trách, đều do chính mình không có bảo vệ tốt Khanh Nhan, Khanh Nhan bị yêu ma đả thương, mà hắn hiện tại mới phát hiện......

“Lạc Uyên, ngươi không cần như thế, ta cũng không phải gốm sứ, vết thương nhỏ không đáng nhắc đến......”

“Có biết ngươi bị thương, ta sẽ đau lòng......”

Cự kiếm màu đen đột ngột từ mặt đất vọt lên. Minh Lạc Uyên chớp mắt một cái bay vào trong điện, cùng xà yêu kia đối mặt.

Áo bào màu đen bay phần phật, tựa như một đôi cánh của ác ma bay lượn linh động, không ai bì nổi đường hoàng nhảy lên linh xà.

Liễu Khanh Nhan chăm chú nhìn, câu nói vừa rồi cứ văng vẳng bên tai. Thật sự như lời Lạc Uyên nói sao......

“Lại đây chịu chết đi, cũng tốt Tiểu Ngư Nhi cần nội đan đạo hạnh thâm hậu, hai ngươi đến đây, vừa vặn phù hợp ý ta!”

Minh Lạc Uyên lạnh lùng khinh thường cười

“ Càn rỡ! Bọn yêu nghiệt lại dám cuồng ngôn, ngươi cho rằng làm bị thương Khanh Nhan, ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao.”

“Hừ! Các ngươi là người tu đạo thì sao, đều là bại dưới tay ta, bằng không, sao nhiều lần bị ta bắt được, hừ! Tiểu tử, xem bổn quân chế phục các ngươi như thế nào, những tu chân đạo sĩ dối trá làm điều ác này.”

“Muốn chết!!”

Trường mâu màu đỏ lửa đối kháng cự kiếm màu đen huyền như hai long giao đấu. Trong đại điện phát ra từng đợt âm thanh va chạm chói tai.

Một xà một người đối đầu. Trong không khí chớp nhoáng lập loè, tia lửa văng khắp nơi!

Đột nhiên, xà yêu nhắm mắt lại rồi mở ra, ánh mắt lạnh buốt. Cả người hắn yêu khí màu đen cuồn cuộn bốc lên, trên đầu xuất hiện những đường vân phức tạp màu đen như là hình vẽ, một đường mảnh dài hẹp lộ ra trên làn da trơn bóng. Ngay sau đó từng đợt từng đợt khói mù màu đen bốc lên, đợi khói mù tản ra, trong đại điện xuất hiện cái đầu màu đen to lớn của mãng xà. Mãng xà, chiếm cứ nửa cái đại điện, eo của hắn thô to vài người trưởng thành ôm không hết, hai con mắt đèn ngồm.

Minh Lạc Uyên giờ phút này thoạt nhìn hết sức nhỏ bé, còn không bằng một cái vẫy của mãng xà.

“Rít!!!”

Răng nanh to lớn hé ra trên miệng, mãng xà thở ra khí tức cuồn cuộn, khí tức còn mang theo yêu khí cường đại triển khai pháp lực vào người tu chân.

Cự kiếm không hề yếu thế so với trường mâu. Minh Lạc Uyên trên tay không có pháp khí hỗ trợ, khí thế không chút nào giảm đi.

“Rít!”

“Rít!”

“Rít!!!”

Mãng xà nhìn thấy tình huống như vậy, lường trước Minh Lạc Uyên không giống với Liễu Khanh Nhan, người này ra tay tàn nhẫn không hạ thủ lưu tình. Rống to ba tiếng, vận yêu lực từ đan điền liên tiếp phóng ra, Minh Lạc Uyên dùng tay không chống trả được, nhưng cũng làm chấn động lục phủ ngũ tạng, máu toàn thân nghịch dòng, một ngụm máu tươi chảy tới yết hầu lại bị đè nén, nuốt vào trong bụng.

“Chỉ thường thôi......”

Minh Lạc Uyên khiêu khích, cười lạnh.

Liễu Khanh Nhan phía dưới quan sát thấy Minh Lạc Uyên vô sự, hơi hơi buông lỏng, lại nhìn tế đàn. Giờ phút này thiếu niên đang được lũ yêu thú đồng lòng điều trị, thân thể đã không khác người thường, đang ngồi ở trên tế đàn đôi mắt mơ hồ nhìn mãng xà cùng Minh Lạc Uyên đại chiến.

Liễu Khanh Nhan thầm nghĩ, người cùng yêu thú không giống nhau, thiếu niên này nhìn thấy chân thân xà yêu kia......

Đột nhiên, trong đại điện lóe lên ba màu ánh sáng, một người mặc áo bào màu tím nhanh chóng vào sơn động.

“Khó trách phụ cận yêu khí dày đặc, nguyên do trong này có một ổ yêu thú, rất tốt, ta một mẻ hốt gọn bọn yêu ma các ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.