Nếu thật dùng phương này để có thể tỉnh lại, vậy Liễu Khanh Nhan tình nguyện vẫn còn bất tỉnh, cũng không cho thiếu niên này thân mật như vậy.
“...... Đại thúc......”
Thiếu niên nháy mắt, đôi môi đỏ tươi ướt át gần kề môi Liễu Khanh Nhan khoảng cách chỉ là một đầu ngón tay mà thôi, nhẹ nhàng truyền khí.
Bàn tay mềm dẻo như không có xương đặt ở trên ngực làm cho tim Liễu Khanh Nhan phập phồng đúng là kịch liệt.
“Đại thúc, tim ngươi đập như trống đánh trong ngực thật nhanh nha, có phải là rất gấp, an tâm chờ một chút chớ vội, không nên quá nóng lòng, ta đây liền tới......”
Mắt thấy môi thiếu niên sắp rơi xuống, Liễu Khanh Nhan giãy dụa vô dụng, dứt khoát nhắm hai mắt, ngưng thần, giả bộ như cái gì cũng không biết là được.
“...... Ơ?”
“......”
Liễu Khanh Nhan lành lạnh mở mắt ra.
Thiếu niên vẻ mặt như xin lỗi, ủy khuất bĩu môi, như là trẻ con đòi kẹo mà không ai cho.
“Ta còn muốn nếm hương vị của đại thúc, vậy mà hết lần này tới lần khác có người đến quấy rầy, thật sự là đáng ghét......”
Hắn nhất thời ảo não không thôi, bất quá vẫn rất có lương tâm an ủi mỹ nhân đại thúc, để cho mỹ nhân đại thúc không cần phải sốt ruột.
“Đại thúc, đừng vội, còn nhiều thời gian, dù sao ta cũng sẽ không bỏ chạy, ta thật biết điều, sẽ đợi ở bên cạnh ngươi, cho nên chúng ta từ nay về sau có rất nhiều cơ hội thân thiết, đại thúc ngàn vạn không nên quá nóng lòng nha......”
“......”
Một đôi mắt nổi giận muốn phun ra lửa.
Thiếu niên càng khó hiểu, thật là quái dị rõ ràng đã an ủi sao đại thúc không ngui giận, đại thúc lại như rất kích động, hắn nên làm như thế nào cho phải?
Ở lại là không an toàn, người tiến đến nhất định muốn đem hắn giam giữ vào trong bóng tối vô tận, hắn mặc dù không sợ hãi hai người kia, cái đáng sợ là sự tịch mịch khôn cùng.....
“......”
Lửa giận biến thành hung ác nham hiểm!
“...... Đại thúc, ngươi...... Ta biết, ta sẽ không đem miệng cho người khác, thật đó! Ta có thể giơ tay lên thề, ta giữ cái miệng này lại cho ngươi, ngươi nên an tâm chờ, ta sẽ còn đến tìm ngươi.”
Thiếu niên giọng nhỏ dần, cả người liền thành một làn khói mỏng, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Rất xa, hai luồng khí tức khổng lồ như cuồng phong gào thét phóng đến.
Một lạnh như băng, lướt qua không khí đều ngưng kết thành băng hạt, tà mị càn rỡ, lạnh lùng dị thường.
Một cỗ lại là nhu hòa dịu dàng, vũ mị phong tình, phảng phất hương thơm ngọt ngào lúc bình minh, khắp nơi trên đất nở đầy hoa.
Liễu Khanh Nhan trong nội tâm đã đoán được người đến là ai, hơn nữa tới còn không phải một người, những lo lắng trong lòng chẳng biết từ lúc nào bay mất.
“Khanh Nhan, Khanh Nhan............”
Xa xôi, từ chân trời truyền đến tiếng kêu mang theo sự hoảng sợ, thất thố, vốn giọng nói kia là cực kỳ lạnh như băng, cứng ngắc, thậm chí nghe vào tai có vài phần lãnh ý, nhưng mà hết lần này tới lần khác vài phần lãnh ý không chút nào che giấu được ân cần, lo lắng, giống như hơi nước lan tỏa trong không trung, mặc dù là lạnh lùng cũng sinh ra mấy phần ấm áp, trong lòng không khỏi nóng lên, khiến cho người ta không khỏi mỉm cười.
Liễu Khanh Nhan sao lại không biết, tính tình lạnh lùng quái đản ương ngạnh, càn rỡ bất tuân của Minh Lạc Uyên. Mà chỉ cảm thấy, Minh Lạc Uyên này so với mình còn lợi hại hơn vài phần, hắn không quan tâm bất luận kẻ nào, còn đối với người sư phụ này cũng chưa bao giờ gọi một tiếng, cũng không xem trọng, có thể được Minh Lạc Uyên lo lắng như thế, đây là việc gì?
Phía dưới quan tài lay động dữ dội, một luồng khí lực cường đại đánh úp lại, đem quan tài ném đi, sau đó một khắc lại là cực kỳ cẩn thận giữ lấy, như là nâng bảo bối ở lòng bàn tay, sợ bị va đập mạnh, ổn định quan tài đang lay động.
Một người mặc áo bào màu đen đứng trên một thanh cự kiếm đen phi hành đến.
Liễu Khanh Nhan trước mắt tối sầm, vòng eo từng đợt phát đau, đột nhiên bị một đôi cánh tay cường tráng hữu lực gắt gao kéo vào trong ngực giam cầm, đầu Liễu Khanh Nhan đập vào lồng ngực người nọ, cái trán đau đớn, xương sườn bên hông giống như bị rút ra bên ngoài cơ thể, đau đớn lại đau nhức, mà chỉ có thể rầu rĩ nuốt đau đớn xuống yết hầu, nhíu chặt lông mày.
“......”
Liễu Khanh Nhan thậm chí có thể đếm rõ có bao nhiêu xương sườn bị bẻ gãy, có chút không thở nổi.
Minh Lạc Uyên ôm thật sự là quá chặt, quá dùng sức, giống như là dùng hết tất cả khí lực cùng tánh mạng đem Liễu Khanh Nhan ép sát vào lòng mình, phần da thịt lộ ra ở cổ gần như bị phỏng khi tiếp xúc hơi thở hỗn loạn cực nóng của Minh Lạc Uyên, cuồn cuộn như luồng khí từ nham thạch nóng bốc cháy, cũng có một chút cảm giác mát lạnh của đôi môi......
“......”
Những khí tức thuộc về đồ đệ này thật lạ lẫm, đôi môi mềm mại hơi lạnh, thổi ra hơi thở cực nóng, làm cho Liễu Khanh Nhan lập tức hoang mang lo sợ, không biết nên như thế nào đối mặt.
“......”
Không thể dùng lời lẽ nào để bày tỏ tâm tình giờ phút này, Liễu Khanh Nhan chỉ có thể tận khả năng trừng to mắt, không thể tin, không khỏi nghi hoặc, nhưng cũng không chỉ có cảm giác bị vũ nhục mà còn xấu hổ, nén giận xen lẫn cảm xúc phức tạp.
Đôi môi Minh Lạc Uyên hơi mát, giống như không có nhiệt độ, tiến gần một chút, thoáng tựa hồ cong lên. Lộ ra vẻ ôn nhu lưu luyến, có bất an cùng kinh hỉ, nhấm nháp thứ trân quý. Cánh môi xinh của người này, từng góc hắn đều chưa từng buông tha cùng bỏ qua.
Nhưng mà ôn nhu chỉ có một lát, Minh Lạc Uyên đã công kích mãnh liệt. Đầu lưỡi mềm mại dị thường mạnh mẽ giống như một chủy thủ cạy mở hàm răng đang gắt gao cắn chặt của Liễu Khanh Nhan. Mất kiểm soát, thoáng qua một cái, sự thân mật ôn nhu đã thay đổi bằng sự hung ác cướp đoạt, ồ ạt tập kích, càn quét mọi nơi. Minh Lạc Uyên giống như kẻ điên cuồng xâm lược, không có bất kỳ lưu tình nào, thậm chí không bỏ qua ngóc ngách nào, điên cuồng chiếm đoạt, hút cạn không khí người này hô hấp, làm Liễu Khanh Nhan mất cả thần trí.
Đầu óc trống rỗng mơ hồ, không biết vì sao hô hấp bị cắn nuốt sạch sẽ, Liễu Khanh Nhan bị hôn long trời lở đất, tối tăm mặt mũi, hình như đã quên hô hấp, không thể khép mở miệng chỉ là tùy ý Minh Lạc Uyên xâm nhập. Mà nụ hôn bá đạo mãnh liệt như thế Liễu Khanh Nhan không kịp hoàn hồn cũng không có chống lại, có lẽ trong đôi mắt lạnh lùng của Minh Lạc Uyên đây chính là một loại biến đổi tiếp nhận tán thành.
Xâm lược toàn bộ khoang miệng, hút hết khí trong lòng ngực. Hô hấp ngưng trệ, tim đập rối loạn...... đôi môi lạnh như băng mới lưu luyến rời đi, đôi mắt tựa như hàn đàm chi thủy mang theo tình cảm ấm áp, thẩm thấu từng chút đến trái tim. Minh Lạc Uyên vốn là người cực kỳ lãnh đạm, nhưng hành động này mang theo chút ít cảm tính, lại càng gợi cảm mê người, con ngươi đen kịt như bóng đêm lóe ra hào quang đáng sợ, chập chờn tiềm ẩn bí mật khắc sâu nhất trong nội tâm......
Có lẽ, đến lúc nào đó, ở một nơi nào đó thích hợp, Khanh Nhan sẽ cam tâm tình nguyện.
Cưỡng hôn, có thể làm Khanh Nhan không cam lòng, không muốn, có câu hái dưa non ăn không ngon ngọt, nếu vậy Khanh Nhan sẽ không chấp nhận, sẽ oán hắn, giận hắn, mắng hắn, trách hắn......
“...... Khanh Nhan, Khanh Nhan......”
Lần nữa đem người này kéo vào trong ngực, cảm nhận khí tức quen thuộc, làm linh hồn hỗn loạn điên cuồng, làm máu toàn thân sôi trào kích động chảy ngược dòng, trong lồng ngực trái tim nhảy lên liên hồi, phải qua một lúc sau hắn mới phát giác Khanh Nhan là còn sống, như thế một phép màu thần kỳ.
“Ngươi có biết Thương Ngô Chi Uyên sụp đổ trái tim của ta cũng vỡ ra, ta nghĩ đến ngươi biến mất trước mặt của ta......”
Lạnh lùng, cao ngạo, bình tĩnh như hắn, một khắc kia cơ hồ là bi thương tột cùng! Sao dễ dàng chịu đựng, thời gian không có Khanh Nhan, một người sao có thể cứ như vậy mà biến mất?
“...... Ta cho rằng, ta cho rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi, thực xin lỗi...... Thực xin lỗi, là ta không đúng, ta phải bảo vệ ngươi, ta sao có thể cho ngươi một mình đi đến nơi quá nguy hiểm như vậy, ta thật sự là tội đáng chết vạn lần......”
Liễu Khanh Nhan bị ghìm chặt không thở nổi, vừa rồi một nụ hôn nồng nhiệt dường như lấy hết không khí, hít thở không thông, giống như muốn lấy mạng. Mà lần này không chỉ có là thân thể bị giam cầm, cánh tay bị giam cầm, cả lục phủ ngũ tạng cũng bị giam cầm.
Minh Lạc Uyên ôm rất dùng sức, đôi cánh tay của hắn một như kìm sắt kiên cố đem người này nhốt trong đó.
“Ta đã cho rằng ta sẽ không còn được gặp lại ngươi, ngươi không hiểu cá tính ta không sao cả, ngươi coi thường ta không để ý tới ta, ta cũng đành chịu, nhưng ngươi lại đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt ta, ta dù như thế nào cũng không thể chấp nhận......”
Minh Lạc Uyên có chút nghẹn ngào, nói chuyện đứt quãng.
Liễu Khanh Nhan đầu óc choáng váng mơ hồ, cũng chỉ là nghe loáng thoáng, thế nhưng chẳng biết tại sao, lời Minh Lạc Uyên nói lại nghe toàn bộ từng câu từng chữ không sót một chút nào. Liễu Khanh Nhan cảm thấy lời nói văng vẳng ở bên tai rất chấn động, như muốn đem màng tai phá vỡ. Giống như lời thề, lời hứa hẹn cùng thổ lộ thoáng chốc làm cho nội tâm Liễu Khanh nói không nên lời là cái tư vị gì.