“Người nào ở đó? Bước ra cho bổn tọa!!”
Một giọng nói còn non nớt nhưng lạnh lùng rống lên, bốn gã thuộc hạ quỷ quái nghe tiếng gọi liền bay tới.
Cùng lúc đó, Ma Tà cũng nhìn thấy người ẩn nấp sau thân cây gần đó, đầu tiên là ngẩn người, nhìn một thân y phục không giống người thường, phảng phất tiên khí, lại nhìn thấy dung mạo người kia mà chấn động. Trong bóng đêm y phục tơ lụa màu xanh biếc, áo choàng mỏng như cánh ve sầu, vạt áo hình lá sen, cổ áo dựng thẳng lên, màu da vốn là trắng nõn trong bóng đêm mờ ảo càng có vẻ mượt mà như gốm sứ, nhìn từ xa giống một pho tượng tiểu mỹ nhân bằng gốm sứ. Mà Ma Tà lại yêu thích cái đẹp, bên cạnh hắn hai vị thiếu niên xinh đẹp không chỉ là trợ thủ đắc lực, mà còn là nam sủng. Ma Tà nhìn thấy người đẹp phía trước, có ý muốn đoạt lấy, liền hô lớn để hai bán yêu sau lưng tiến đến.
“Hai người các ngươi đi bắt mỹ nhân cho ta, tay chân nhẹ nhàng không được tổn thương mỹ nhân dù nửa sợi tóc, nếu làm mỹ nhân bị thương các ngươi liền cút trở về lĩnh tội đi!”
“Dạ!”
Hai bán yêu cúi đầu lĩnh mệnh hướng Liễu Khanh Nhan bay tới. Mà hai thiếu niên xinh đẹp đứng bên cạnh lại oán hận không thôi, nhăn nhó khuôn mặt tuấn tú, dùng một đôi mắt ác độc nhìn nam tử mặc y phục màu xanh lục.
“Đáng chết!”
Liễu Khanh Nhan vừa thấy tình huống không đúng, xoay người nhanh chóng rời đi, một bên dùng Tiên Kiếm đánh vào những bóng đen đang đuổi theo. Tại Sơ Vân Quan pháp lực Liễu Khanh Nhan không thấp, tu luyện pháp lực cũng vài chục năm căn cơ ổn định, nội lực tương đối hùng hậu, thủ pháp cũng không chậm, tuy nhiên những bóng đen kia bay tới như gió, đồng thời phát lực vô cùng lớn.
Mũi kiếm đâm xuyên qua bóng đen phát ra âm thanh rất nhỏ, xuyên qua không được, giống như là đâm vào tảng đá, Liễu Khanh Nhan tăng lực cổ tay ấn mạnh rồi rút mũi kiếm ra. Bóng đen bị đâm trúng một cái, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào như trẻ con có chút chói tai, nghe có vài phần sởn tóc gáy.
Thân kiếm thu lại, bên trong áo bào màu đen phun ra một tia chất lỏng màu xanh lam, cái bóng đen hình như hơi chút né tránh một chút.
Nhìn về thân kiếm còn dính tí chất lỏng màu xanh, có lẽ là máu của ma vật kia. Vết máu trên kiếm phát ra tia xám xanh, chỗ máu từ màu xanh lam đã bắt đầu biến thành màu xám, rất nhanh biến thành đen.
Liễu Khanh Nhan giật mình, quả nhiên là ma vật, máu đều chứa kịch độc, nếu là đính vào da người sẽ lập tức bị phá hủy đi. Vì thế Liễu Khanh Nhan không chút do dự, nhanh chóng chọn đường tắt rút lui, Tiên Kiếm trong tay không có buông lơi. Bởi vì đã đâm bị thương một bóng đen Liễu Khanh Nhan có thêm tin tưởng, tâm hoảng loạn cũng bình tĩnh không ít. Vừa rồi là lần đầu thấy qua ma vật, trong nội tâm thật là kinh hãi không thôi, cho rằng không phải đối thủ của chúng, lúc này ngược lại đã ổn định tinh thần. Trong nội tâm biết yêu ma sau lưng có pháp lực cường đại hơn yêu ma tham gia cuộc chiến, Liễu Khanh Nhan không có tâm ham chiến, tranh thủ thời gian chọn đường mà lui.
Ba bóng đen không ngừng ngăn cản Liễu Khanh Nhan rời đi, lại có hai bán yêu chen chân tham chiến, đối phó ba bóng đen ma vật đã đủ hết sức. Mặc dù bán yêu yếu hơn ma vật, nhưng lại gây phiền phức quả thực làm cho người ta phiền não.
Nếu không trốn, chỉ sợ không có cơ hội.
Liễu Khanh Nhan sử dụng toàn lực, phát ra một chiêu mãnh liệt nhất. Ngày bình thường Liễu Khanh Nhan chỉ sử dụng công phu bình thường Sơ Vân Quan, lúc này là tình thế bắt buộc, không thể không vận dụng tuyệt học, Sơ Vân Quyết.
Sơ Vân Quyết chính là kiếm pháp, không phải pháp lực, lại là so với pháp lực càng lợi hại hơn.
Sơ Vân Quan bí tịch đã từng có viết, pháp lực là hư không, là khí lực, không hữu hình, có thể thu có thể mất, không thể dùng được trong tất cả các hoàn cảnh. Mà kiếm là thực, chính là vật hữu hình, có hồn, có phách, có thể dùng lâu dài, tiếp xúc được vạn vật, càn luyện càng mạnh, càng thấu hiểu càng biến hóa, không phải người nào cũng có thể lĩnh hội được......
Sơ Vân Quyết thuộc về tuyệt học của Sơ Vân Quan, chỉ có chưởng môn nhân mới có thể học, Khanh Nhan cũng không hiểu bản thân mình không có địa vị cao, không có tuệ căn tốt nhất cũng có thể luyện, mà tại Sơ Vân Quan không một ai phản đối.
Sơ Vân Quyết tổng cộng có chín chiêu thức, phân chín tầng, mỗi một tầng chính là một chiêu thức, chiêu sau so với chiêu trước càng mạnh hơn. Sơ Vân Quyết rất khó hiểu mỗi một chữ điều tối nghĩa, khó có thể lĩnh ngộ. Liễu Khanh Nhan từ nhỏ đã luyện, đã luyện đến tầng thứ bảy, đã mất hai năm vẫn chưa lên được tầng cao hơn.
Liễu Khanh Nhan xuất ra chiêu thứ nhất của Sơ Vân Quyết
“Nhật chi sơ, kiếm chi hồn!”
Tay nắm chặt lấy Tiên Kiếm cử động hướng lên trời, trong đêm đen một luồng sáng từ mũi kiếm bắn ra, xuyên bóng tối chiếu sáng nửa bầu trời. Nhật chi sơ ý nghĩa là ánh nắng mặt trời lúc hừng đông, giống như ánh ban mai nhẹ nhàng ấm áp, lại có thể tỏa sáng vạn dặm giết người đoạt mệnh.
“Giết!”
Sơ Vân Quyết vừa ra, vạn vật mọi nơi đều bị hủy hoại!
Liễu Khanh Nhan quát lớn, hướng kiếm tới bóng đen, một luồng ánh sáng hiện lên đâm thủng thân thể áo bào màu đen, “ phụt “ một tiếng, máu màu xanh lam văng ra tung tóe, ma vật từ giữa không trung rơi xuống đất phát ra một tiếng “ phịch “ nặng nề.
Thế cục lại một lần nữa thay đổi, mấy yêu ma tuyệt đối không thể tin được, bọn chúng mấy người vây đánh, mà tu chân lại còn có sức phản kháng, mấy yêu ma thoáng chốc lui về phía sau vài bước, ánh mắt có chút e ngại.
“Á...... Á..... Á......”
Tiếng khóc giống như của trẻ con lần nữa vang lên, một tên áo choàng đen thấy ma vật kia chết đi, bi phẫn đau buồn, cả hai vốn là một đôi, thấy đối phương chịu khổ bi ai khóc rống lên. Bởi vì tất cả đều mặc giống nhau lại trùm kín đầu nên không nhìn thấy bộ dạng thế nào. Liễu Khanh Nhan chỉ cảm thấy đây không phải những ma vật thông thường, vẫn cẩn thận nắm chặt lấy Tiên Kiếm, lúc nào cũng phòng bị sự công kích.
Ma vật khóc thê lương, còn thì thầm như tiểu hài tử bi bô tập nói, mới đầu Liễu Khanh Nhan còn không có phát giác được cái gì, một lát sau liền phát hiện có chuyện không được bình thường. Âm thanh đó nghe vào làm người ta buồn ngủ, đầu óc choáng váng lợi hại, tay nắm lấy Tiên Kiếm có chút vô lực, cả người lung lay sắp ngã, trước mắt hoa lên.
Hắn khóc như hát, nước mắt lăn xuống, những giọt nước mắt không giống nước, rơi xuống giống hạt trân châu lăn trên mặt đất, phát sáng lập loè, trong suốt như thủy tinh.
Chứng kiến những điều này, Liễu Khanh Nhan lại chấn động, không biết tiếp theo còn có cái gì, rồi giọng hát cũng yếu dần. Liễu Khanh Nhan phát hiện có chỗ không đúng, liền vung Tiên Kiếm lần nữa định xuất ra chiêu thứ nhất Sơ Vân Quyết. Ma vật đang khóc nhìn Liễu Khanh Nhan lần nữa ra tuyệt chiêu, cũng không cần chiêu thức gì, liều mạng mệnh nhào lên muốn sống chết, ma vật muốn tự vẫn tự thiêu nội đan của mình. Liễu Khanh Nhan vừa thấy biết phải rời khỏi, nhanh chóng phi thân, đồng thời đạp chân vào bả vai bán yêu tìm điểm tựa nhảy xa ra vài chục trượng có hơn, mặt khác làm cho mấy yêu ma giảm bớt công kích tiện đường rút lui.
Bị Liễu Khanh Nhan đá trúng chính là bán yêu nữa người nữa xà, pháp khí là một cái búa, đáng thương vừa muốn rời đi lại bị đẩy ngược trở lại gần chỗ ma vật đang tự vẫn. Trong nháy mắt, một lực công phá cự mạnh phá hoại mặt đất thành một cái hố sâu, chất lỏng màu xanh lam văng tung tóe giống như mưa khắp xung quanh. Bán yêu muốn né tránh nhưng không kịp, bị dính đầy người, máu ma vật kịch độc nhanh chóng ăn mòn quần áo của hắn, xà yêu muốn cởi bỏ quần áo có dính máu nhưng đã không kịp, máu rất nhanh thẩm thấu đến da bên trong của hắn, da của hắn dường như từng khối từng khối rơi xuống nhanh chóng.
“A.... a.....!!!!”
Tiếng kêu gào thét thống khổ của bán yêu vang lên, hắn ngã lăn trên mặt đất, chính bởi vì thật sự là quá đau, hắn nhịn không được lăn tròn trên mặt đất cũng đập đầu, cố bò đến chỗ Ma Tà đau khổ cầu khẩn.
“Khẩn cầu đại nhân cứu tiểu yêu một mạng.”
Bán yêu không còn hình người, sắc mặt hiện ra đen nhánh, trên người hắn máu me ghê rợn, nhìn không ra hình thù gì, máu tươi không ngừng chảy nhỏ giọt. Ma Tà thấy bộ dạng thuộc hạ mười phần phản cảm. Hắn thích cái đẹp, không muốn nhìn cái xấu xí, vừa nhìn thấy như vậy liền chán ghét quay đi.
“Ngươi cút ngay cho ta, ngươi là đồ vô dụng, làm cho ta mất mặt!”
Sợ dính thứ bẩn vào người, Ma Tà đi cách xa xa, còn nữa hắn không muốn để mỹ nhân chạy mất như vậy, hạ lệnh hai gã thuộc hạ
“ Xử lý tốt cho ta, đừng để lại thứ vô dụng như vậy, tự đi tìm chết! Ta không nuôi thứ vô ích!”
“...... Dạ!”
Không chỉ Ma Tà thích đẹp, hai thuộc hạ bên cạnh hắn cũng nhiễm thói quen này, cũng học không ít tật xấu, không muốn thấy thứ không sạch sẽ, một trong hai thiếu niên xuất ra pháp khí, một ngọn lửa xuất hiện trên thân thể nửa chết nửa sống của yêu xà, ngọn lửa cháy mạnh thiêu sạch tất cả, yêu xà bị đốt cháy đến bụi cũng không còn.
Ma Tà càng nhìn càng cảm thấy mỹ nhân kia dáng vẻ xinh đẹp, lộ ra vài phần khí chất lạnh lùng, nhìn thấy quả thực làm cho lòng người ta ngứa ngáy, hơn nữa pháp lực cũng không yếu, tính tình không tốt, sẽ không dễ dàng thu phục, cực phẩm như thế kích tính thích chinh phục của hắn. Lúc mới bắt đầu hắn thấy mỹ nhân vừa mắt, muốn cướp về đùa bỡn chơi, nhưng mà lúc nãy mỹ nhân thi triển công phu, có thể đẩy lui mấy yêu ma vây quanh tấn công, chiếm thế thượng phong, cho thấy là một người có năng lực. Hắn nhìn ra trên thế gian này tu chân giống mỹ nhân rất hiếm thấy, hắn không bắt về làm của riêng thì thật là ngu muội.
Nghĩ có thể khống chế mỹ nhân lạnh lùng này, máu toàn thân hắn sôi trào, sự háo thắng càng tăng cao, nghĩ đến việc đem tiểu mỹ nhân đặt ở dưới thân làm cho mỹ nhân khóc van xin, thân thể đúng là nóng lên, hạ thân cứng ngắc đứng dậy.
“...... Nếu không thể trở thành tình nhân của ta, mà có thể thành cánh tay đắc lực cũng không tồi.”
Ma Tà nghĩ như vậy, cười thật gian tà, cũng không đi để ý tới tên ma vật đang buồn bực kia. Hắn tức giận bởi vì hai thuộc hạ của mình đã mất đi trong tay mỹ nhân của Ma Tà. Hai gã thuộc hạ này đi theo hắn đã lâu, chinh chiến tứ phương lập được không ít công lao, bốn người họ hợp lực uy lực rất cao, lần này mất đi một nửa, sau này năng lực cũng suy yếu đi, còn Ma Tà bên kia chỉ chết mất một thuộc hạ, tên đó còn là do xui xẻo mới chết. Điều này hắn không cách nào tiếp nhận được, hắn tuyệt đối không thừa nhận thuộc hạ của mình so với của Ma Tà kém cỏi hơn.
Ma Tà đuổi theo chân Liễu Khanh Nhan, hắn vội vã muốn bắt mỹ nhân, dù cho ma vật kia muốn nội đan trên tay của hắn, đương nhiên sẽ không dễ dàng thả hắn đi. Ma Tà càng muốn mỹ nhân, hắn hết lần này tới lần khác muốn mang mỹ nhân theo cùng, quyết không thể để mỹ nhân của hắn bị chút sứt mẻ nào, hắn phải làm được!
Đạp lên bả vai bán yêu, Liễu Khanh Nhan thoáng một cái vượt ra khỏi tầm mắt bọn họ, dùng hết khí lực toàn thân nhanh chóng phi thân về chỗ bọn Lạc Hồng Bụi đang đợi, chuyện cho tới bây giờ trong rừng cây đen kịt này, cũng chỉ có chỗ đó là an toàn thôi.
Bởi vì bay vô cùng nhanh, Tiên Kiếm đụng vào không ít nhánh cây, trên mình bị nhánh cây quật trúng vô cùng đau đớn, từng đợt gió thổi mạnh mẽ quất vào mặt rát buốt, Liễu Khanh Nhan cố nén đi cháng váng hy vọng có thể nhanh đến nơi.
“Mỹ nhân gấp như vậy làm gì, chậm một chút cùng ta tâm tình, ngươi xem đề nghị này như thế nào?”
Một giọng nói cực kỳ ái muội mập mờ vang lên trong bóng đêm.