Hàm răng bén nhọn đâm thủng làn da. Xà yêu đem nọc độc từ răng nanh đưa vào sâu trong da thịt đồng thời rót yêu khí vào trong mạch máu.
Không hề phòng bị, bị thân rắn to lớn quấn quanh buộc chặt xiết thật chặt, không thể dùng sức, Minh Lạc Uyên không thể giãy đi ra trong thời gian ngắn. Nhưng mà Huyền Minh há chịu buông tha cơ hội này, Minh Lạc Uyên chỉ có thể trừng mắt phẫn nộ nhìn răng nanh đâm vào cổ.
Đau đớn không giống bình thường do vật sắc bén gây ra, nộc độc lan theo mạch máu tới đâu ở đó như lửa đốt, thấm sâu đến tận xương tủy.
Sau khi nọc độc thấm hết vào máu, chỗ vết cắn ở cổ hiện lên một vòng màu đen khác thường, trong nháy mắt không thấy nữa, giống như một miệng vết thương bình thường, chỉ là màu nhàn nhạt.
Dù là Minh Lạc Uyên cố chống đỡ cắn chặt răng, không lộ ra nửa phần thống khổ, cũng bị tra tấn phát ra một tiếng hừ nặng nề.
Xà yêu đôi mắt đỏ hồng không mất đi vẻ ảm đạm băng lãnh, không chút tình cảm, đồng tử phát ra một đạo ánh sáng trắng bệch. Nói ra một câu làm Minh Lạc Uyên không hiểu được.
“Ta thả ngươi chính là......”
Hắn nói những lời này cực kỳ thong thả, mà thân thể của hắn buông ra rất nhanh, cũng không có né tránh mà là đem thân rắn giằng co với Minh Lạc Uyên đang cầm trong tay cự kiếm màu đen.
Bị xà yêu cắn một cái, Minh Lạc Uyên đã bị đau đớn không thể chịu đựng được chọc giận, không để ý tới lý trí, nắm lên pháp khí, đã muốn giết súc sinh kia.
Huyền Minh buông ra vừa vặn phù hợp suy nghĩ trong nội tâm, cự kiếm đã giơ lên, cự kiếm vung lên kiếm khí như gió vút đi, từ trên chém xuống dưới, phụt một tiếng, thân thể xà yêu bị xé mở, nội tạng chảy xuống trên đất máu tươi phun ra chói mắt, đỏ thẫm cả mặt đất đại điện.
Huyền Minh vô lực rủ xuống mặt đất, đôi mắt lành lạnh con ngươi lộ ra cực độ phẫn nộ cùng không thể tin, không cam lòng chết đi như vậy.
Lại là một mảnh vắng ngắt. Viên trân châu cực đại làm đẹp đại điện, chiếu sáng chói lọi, vốn là sắc ấm áp, bị đánh nát chỉ còn những mảnh vỡ trên mặt đất. Cùng với xác những yêu ma đã chết nằm ở trong vũng máu xà yêu, hết thảy nhìn thảm khốc vô cùng. Ánh sáng thuần trắng giờ đây mang ánh đỏ hồng, tỏa ra vẻ âm trầm thê lương.
Trong đại điện trống trải, không khí không có lưu động, quỷ dị làm cho người ta không thở nổi, chỉ có ba người nơi đây bị đè nén.
Cự kiếm xuyên thấu mặt đất, đâm sâu ba tấc. Minh Lạc Uyên vịn kiếm, suy giảm khí lực, vô lực quỳ một chân trên đất. Những sợi tóc đen rủ xuống che hết mặt, thở hổn hển, nhìn không ra giờ phút này biểu tình ra sao.
Qua thật lâu, Minh Lạc Uyên lúc này mới nghĩ đến cái gì, mắt nhìn xác xà yêu bị hắn mổ bụng nội tạng tràn đầy trên đất, nhưng cặp mắt lạnh lùng phẫn nộ đồng thời lộ ra vẻ cười như là thực hiện được ý muốn.
Đó chính là châm chọc!
Cái này có ý nghĩa gì?!
Ý nghĩa hắn bị xà yêu cố tình xếp đặt, Minh Lạc Uyên nghĩ đến vị trí hắn và Liễu Khanh Nhan. Chính là vừa rồi hai người bọn họ đối diện, mà xà yêu là đưa lưng về phía Liễu Khanh Nhan, xà yêu đối với hắn làm cái gì, Liễu Khanh Nhan ở chỗ đó nhìn không tới, khó trách xà yêu phun ra một câu khó hiểu, những lời này rõ ràng nói cho Liễu Khanh Nhan nghe.
Ngực kịch liệt phập phồng, như là ống bễ phần phật phần phật rung động, hắn thậm chí có thể nghe được thanh âm trái tim. Giờ phút này suy nghĩ của hắn toàn bộ rối loạn, không dám ngẩng đầu nhìn Liễu Khanh Nhan.
Khanh Nhan sẽ đối đãi hắn như thế nào......
Hắn lẳng lặng quỳ trên mặt đất, gắt gao nhìn chằm chằm dưới chân, giờ phút này trở nên vô tận.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân, cho dù không có ngẩng đầu nhìn, hắn cũng biết Liễu Khanh Nhan giờ phút này cầm lênh bài Nhiếp hồn hút hồn phách xà yêu Huyền Minh.
Đợi một lúc, rơi vào tầm mắt hắn chính là một đôi giày vải màu xanh nhạt, thêu hoa văn lá trúc màu vàng.
Với Minh Lạc Uyên người đó gần ngay trước măt nhưng cũng xa vạn trượng, đầu vai của hắn nặng trĩu, hắn không dám ngẩng đầu.
Hắn biết người này đang nhìn hắn, hắn luôn muốn người này chỉ chuyên chú nhìn một mình hắn, nhưng hiện tại không phải như hắn mong muốn.....