Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt | Cuộc Sống Hạnh Phúc Khi Làm Vợ Người Ta Của Một Ông Chú

Chương 11: Chương 11: Ái Luyến




CHƯƠNG 10: ÁI LUYẾN

– 1 –

An Dật có một thói quen, thích đứng ở chỗ cao hoặc nói là từ trên cao nhìn xuống, đây chính là nguyên nhân vì sao lợi nhuận của hắn lấy tiền triệu để tính, nhưng lại thích ở khu cao tầng chật chội trong nội thành, mà không phải biệt thự riêng ở ngoại thành. Xung quanh nơi ở không thể có kiến trúc cao hơn so với nhà hắn, cho dù về sau cùng Thẩm Trác Hi sống chung, vì chỗ ở cũ nhỏ nên chuyển lên biệt thự cũng là trên núi.

Cho nên tháp truyền hình cao nhất thành phố chính là nơi An Dật thường xuyên ghé thăm khi rảnh rỗi, thỉnh thoảng lái xe qua, sẽ dừng lại lên chỗ cao nhất đứng một hồi. Ngày hôm đó An Dật vừa lên tháp, đứng ở chỗ cao nhất, giấu mình trong góc khuất, một nhóm lại một nhóm du khách cũng không để ý thanh niên ôn hòa này vẫn đứng. Theo thời gian dần dần tối, du khách cũng thưa thớt đi nhiều, An Dật cũng hiếm khi được hưởng thụ sự an tĩnh này, đợi đến lúc sắp đóng cửa, An Dật đang chuẩn bị về, nhìn thấy người bên cạnh cách đó không xa.

Là anh ta? Thẩm Trác Hi? An Dật dựa vào trí nhớ tốt nên nhớ kỹ tên này, huống hồ, An Dật cười, tên mình thường xuyên được đặt cùng một chỗ với y, gọi là cái gì? Ân, hai người đàn ông phụ nữ muốn theo đuổi kết hôn nhất. Mình và y coi như là có duyên mấy lần đi, lần trước hoàn lại nhất thời cao hứng nhận được đơn của y. Ngay cả như vậy, ấn tượng của An Dật đối với y cũng chỉ có vậy, đối với ái mộ trong mắt y, thông minh như An Dật, sao lại không nhìn ra, nhớ lần đầu tiên công ty gặp mặt ánh mắt y nhìn thấy mình chính là kinh hỉ đi. Sau lại vì liên quan tới công việc từng hẹn hắn ăn cơm, bất quá đối với loại phiền toái này, An Dật trước nay sẽ không rước họa vào thân.

Một người đàn ông? An Dật cười, nếu là một người phụ nữ thành thục theo đuổi, An Dật nói không chừng còn có thể cân nhắc, đáng tiếc một người đàn ông, vô luận hắn có mị lực bao nhiêu, dường như cũng không trong phạm vi suy xét, để lão đầu tử biết hắn cùng một chỗ với một người đàn ông phá hỏng, đại khái sẽ muốn đánh gãy chân hắn đi. Kỳ thật An Dật cũng không ngại đối tượng trên giường là đàn ông hay là phụ nữ, nhưng ánh mắt Thẩm Trác Hi nhìn hắn nóng rực như thế, thấy thế nào cũng không giống loại hình dễ hợp dễ tan, đối với người như vậy, An Dật đều sẽ sáng suốt không đi trêu chọc, đối với lời mời của y, không nóng không lạnh từ chối, nhưng gặp mặt cũng không tận lực xa lánh, mỗi lần đều làm cho người ta có một loại ảo giác có thể thân cận, đây đại khái cũng xem như một trong số ít khuyết điểm của An Dật đi.

Cho nên khi An Dật nhìn thấy Thẩm Trác Hi đứng đó, cũng không muốn đi tới chào hỏi y, vị trí hắn đứng vừa vặn chặn lại cánh cửa đi vào bên trong, nếu như An Dật muốn đi xuống nhất định sẽ đi qua y, An Dật sờ sờ mũi, lại lui về chỗ khuất vừa rồi đứng.

Từ chỗ An Dật có thể nhìn thấy Thẩm Trác Hi rõ ràng, nhưng Thẩm Trác Hi cũng rất khó chú ý tới An Dật đứng không xa. An Dật hiếu kì nhìn người đàn ông này, không biết y đến đây làm cái gì? Lần đầu tiên nhìn kỹ tướng mạo người này, không thể không nói, mặc dù gần bốn mươi, nhưng lại chăm sóc rất tốt, nhìn như hơn ba mươi, trên người đã hết vẻ ngây ngô, có một loại mị lực thành thục nam tính đặc biệt, chẳng trách có nhiều phụ nữ thích như vậy. Bất quá nhìn qua hình như y có chuyện gì, dáng vẻ chứa đầy tâm sự.

An Dật bề ngoài nhìn như ôn nhu kỳ thật nội tâm cực kì lạnh nhạt, đừng thấy hắn đối nhân xử thế dị thường ôn hòa hữu lễ, cho dù người đáng ghét cũng sẽ không tỏ rõ ra tâm tình căm ghét, nhưng trái tim lại rất lạnh, nhất là vô tình. Thấy dáng vẻ Thẩm Trác Hi, cũng sẽ không có suy nghĩ đi tới an ủi, ngược lại càng lui về sau thêm mấy bước, chuyển qua đứng tới chỗ sân hình tròn Thẩm Trác Hi không nhìn thấy, từ nơi này chỉ có thể xuyên qua đại sảnh trong suốt mơ hồ nhìn thấy bộ dáng Thẩm Trác Hi đối diện.

An Dật cũng không lưu tâm, thờ ơ nhìn xe cộ như con kiến qua lại dưới chân, mãi cho đến lúc sắp đóng cửa, nhân viên quản lý muốn lên mời du khách ra ngoài, An Dật mới quay đầu lại, muốn nhìn xem Thẩm Trác Hi đi chưa, vừa thấy dọa An Dật nhảy dựng, Thẩm Trác Hi lưng hướng ra hàng rào bảo hộ phía ngoài, phải biết rằng cái này là vì sợ người không cẩn thận vọt ra, hàng rào bảo hộ tương đối cao, cho nên Thẩm Trác Hi tuyệt đối không phải tùy tiện dựa vào, phải trèo lên mới tới được.

Nhìn động tác Thẩm Trác Hi ngửa ngửa về phía sau, nơi này cao mấy trăm mét, té xuống thật sẽ nát thành thịt vụn, gió mạnh dường như bất cứ lúc nào cũng có thể thổi y xuống, thật sự là hãi hùng khiếp vía, không phải là muốn tự sát chứ? An Dật thật nghĩ không ra nhân sĩ tinh anh trên thương giới như Thẩm Trác Hi, có cái gì luẩn quẩn trong lòng? Có tiền có thế. Cho dù nhìn thấy y nghĩ muốn tự sát, An Dật cũng không nghĩ đi tới ngăn cản, hắn thấy, người đàn ông thành thục như Thẩm Trác Hi, muốn tự sát chắc hẳn không phải là xúc động nhất thời, nhất định đã suy nghĩ tường tận mới quyết định muốn kết thúc sinh mệnh. Nếu mình tùy tiện đi vào ngăn cản, cho dù ngăn được y, làm sao biết sống so với chết đối với y mà nói là tốt hơn đây, không chừng với y còn sống mới là thống khổ.

An Dật cũng vẫn không đi qua, không muốn mình xuất hiện đột nhiên hù dọa tới y, làm y không cẩn thận té xuống. Mặc dù hắn sẽ không đi ngăn cản y tự sát, nhưng cũng không muốn nhìn thấy người khác vì mình mà chết. Đang định lui về chỗ cũ, điện thoại di động trên người rung lên, An Dật vốn nghĩ muốn ấn nút tắt, nhưng nhìn thấy dãy số gọi đến thì ngây ngốc một hồi.

Ba chữ Thẩm Trác Hi rõ ràng biểu hiện, như An Dật nói, người khác muốn chết, hắn sẽ không ngăn cản, nhưng không thể vì hắn mà chết. Cho nên An Dật do dự một chút, bắt máy, chậm rãi lui ra phía sau, đảm bảo y sẽ không nghe được thanh âm của mình.

Thẩm Trác Hi cũng không lên tiếng, trong điện thoại chỉ truyền đến tiếng gió vù vù, An Dật thở dài trong lòng, dùng thanh âm trước sau như một êm ái gọi: “Thẩm tổng”.

“… An Dật” Lâu đến mức An Dật tưởng rằng y đã cúp điện thoại rồi mới lên tiếng.

“Ừm”.

“Tôi có phải là người rất tùy hứng không?” Thẩm Trác Hi đột nhiên hỏi.

“Không đâu”. Nếu như Thẩm Trác Hi cũng có thể gọi là tùy hứng, vậy đại khái An Dật hắn chính là cực kì tùy hứng rồi.

“Gần đây, tạo thành phiền toái cho cậu, xin lỗi”. Nương theo tiếng gió truyền đến thanh âm trầm thấp của Thẩm Trác Hi.

“Không có”. An Dật nghĩ hoá ra y là nói việc tùy hứng này a, đối với chuyện y sống chết quấn lấy mỗi ngày ở cửa công ty chờ hắn, An Dật cũng không phải chưa từng thấy, Thẩm Trác Hi nhiều nhất chỉ là mời hắn ăn một bữa cơm mà thôi, thật sự không coi là cái gì.

Giữa hai người lại là một hồi trầm mặc, An Dật không phải loại người sẽ cúp máy người khác, mà Thẩm Trác Hi càng không có khả năng cúp điện thoại An Dật, cho nên hai người cứ như vậy đứng ở khoảng cách chưa đầy trăm mét cầm điện thoại di động đối diện nhau mà không lên tiếng.

“An Dật có từng thích ai chưa?” Đầu bên kia Thẩm Trác Hi rốt cuộc mở miệng.

“Không có”. An Dật trực tiếp trả lời, hắn biết y nói thích là có ý tứ gì.

“Vậy… Người lý tưởng sẽ như thế nào?” An Dật nhíu mày, suy nghĩ một chút, “Người vợ tốt”. Một người vợ tốt nấu ăn ngon, biết làm việc nhà, chăm sóc được tên lười như hắn, không cần yêu nhiều, người sẽ cùng hắn cả đời hẳn là rất bình thường, chỉ cần người như vậy là được rồi.

– 2 –

An Dật trả lời xong câu “Người vợ tốt” kia cũng không giải thích thêm, bất quá sau đó nghĩ lại hình như người bạn đời tron lý tưởng của mình cũng không quy định giới tính, trước nay không nghĩ nhất định phải là phụ nữ… Mặc dù cũng không nghĩ tới sẽ là một người đàn ông là được. Nhưng dự định có con hình như thật sự chưa từng xuất hiện trong kế hoạch của đời hắn.

“Tôi…” Một trận gió mạnh thổi qua, khiến lời Thẩm Trác Hi tán trong gió, An Dật che một tai, vẫn không nghe rõ, y nói là cái gì, chỉ mơ hồ nghe được vài chữ.

“Hả? Anh nói cái gì?” An Dật hỏi lại một lần.

“Không có gì… Xin lỗi, quấy rầy rồi”. Thẩm Trác Hi định cúp máy.

Trong lòng thầm thở dài một hơi, tại sao phải bày ra biểu tình đau thương như vậy, y căn bản là không biết mình đang ở bên cạnh nhìn y a, nơi này vốn không có bất cứ ai, tại sao còn muốn làm ra dáng vẻ cực kỳ bi thương như vậy, sẽ không ai thấy a, vì vậy nhìn thấy động tác Thẩm Trác Hi ngửa ra sau, An Dật thần xui quỷ khiến nói: “Khoan đã”.

“Hả?” Thẩm Trác Hi hơi bất ngờ, không ngờ An Dật lại kêu y đừng cúp máy.

An Dật bảo khoan đã, lại không biết nên nói cái gì, nói với điều kiện của anh kỳ thật có thể tìm một người yêu anh hơn sao? Không cần phải lãng phí thời gian với tôi. Hay là nói anh xuống trước đi? An Dật khổ não tự hỏi, làm sao mới có thể không kích động y.

Chết tiệt, hắn bây giờ phải gọi chuyên gia đàm phán đến sao? Trước kia mặc dù hắn học qua tâm lý học, nhưng không biết nên làm như thế nào a? Được rồi, sách nói sao nhỉ?

Ân, không thể đả kích và khiêu khích y, nói anh đi chết đi. Trên thực tế An Dật tuy lạnh nhạt, nói như vậy lại không nên lời. Không nên thử phân tích với y tại sao lại tự sát, cái này tự nhiên không khả thi, Thẩm Trác Hi căn bản không biết An Dật biết y đang muốn tự sát, An Dật cũng không định đi phân tích một người vì sao lại tự sát.

Phải tạo chút tình cảm tích cực nhỉ? An Dật tự hỏi, vừa rồi y hỏi hắn thích ai? Chẳng lẽ là vấn đề tình cảm? Nhưng Thẩm Trác Hi thích ai? Này hình như là mình đi. Chẳng lẽ vì hắn không thích y, cho nên muốn đi tự sát? Thẩm Trác Hi nhìn thế nào cũng không giống người yếu đuối như vậy, mà An Dật cũng không tự kỷ đến thế, cho rằng có người sẽ vì mình mà đi tự sát.

Rất lâu không hồi đáp, Thẩm Trác Hi cũng không thúc giục An Dật, chỉ lẳng lặng nghe tiếng hít thở của An Dật.

“Còn Thẩm tổng thích người như thế nào?” Hỏi xong An Dật cũng cảm thấy mình vì sao phải hỏi y vấn đề này a.

“Mặc dù có chút lạnh nhạt, lại thật ôn nhu thật thiện lương, đối với lão nhân gia rất tốt”. Thẩm Trác Hi tự hỏi rồi cho đáp án.

Hiền thê lương mẫu? Trong đầu An Dật bật ra bốn chữ này, hoàn toàn không ý thức được Thẩm Trác Hi là đang nói chính mình, bởi vì hắn cảm thấy mình và ôn nhu thiện lương hoàn toàn không ăn nhập với nhau, chỉ là bản lĩnh cùng bề ngoài khá mà thôi.

“Đối tượng tuyệt vời”. An Dật đáp hết câu này, lại không biết nên nói gì nữa, cau mày, sao lại bị mình nhìn thấy chứ, gọi y xuống trước đi, để lát nữa nhân viên quản lý đi lên, nhìn thấy y không chừng sẽ lớn chuyện, đối với Thẩm Trác Hi ảnh hưởng cũng không hay.

“Thẩm tổng tối nay có rảnh không?” An Dật hỏi, “Mấy lần trước vẫn không cùng Thẩm tổng ăn cơm, thật sự rất xin lỗi, chi bằng tối nay tôi mời anh”. Bất đắc dĩ mời y ăn tối, dù sao để y từ chỗ đó xuống trước đi, ngày mai y còn muốn chết, mình không phát hiện sẽ không lo chuyện của y. Hoàn toàn không ngờ tới An Dật lại đột nhiên mời y ăn cơm, mấy lần trước mời, An Dật không dấu vết từ chối, nhưng Thẩm Trác Hi cũng là người thông minh, tự nhiên nhìn ra An Dật không muốn thâm giao với y, cũng không dây dưa nữa.

“Có việc gì thế? Vậy để hôm khác đi”. Y một lòng muốn chết, như vậy không liên quan tới An Dật nữa, dù sao y đã kết thúc việc đời rồi. An Dật nghĩ nếu y không đồng ý, hắn sẽ trực tiếp từ chỗ này đi vòng qua, từ phía sau còn có một cửa xuống.

“Không có”.

“Ờ, vậy là tốt rồi”. Nói xong An Dật cúp máy, đi qua, đứng ngay phía dưới Thẩm Trác Hi, nở một nụ cười thật tươi, “Xuống đây đi”.

Thẩm Trác Hi giống như gặp quỷ, hoàn toàn không rõ vì sao An Dật lại xuất hiện ở đây, từ sau khi y lên không nhìn thấy ai đi lên hết, nói vậy hắn vẫn ở chỗ này? Chẳng lẽ lại có chuyện vừa khéo như vậy, mình bất quá nhất thời cao hứng, sao ở đây lại gặp được An Dật? Như vậy hắn vẫn nhìn thấy mình? Nghĩ lại cũng đúng, nếu không làm sao An Dật đột nhiên mời mình cùng đi ăn, đại khái là sợ mình nhất thời luẩn quẩn trong lòng nhảy xuống thôi.

“Muốn đổi ý sao?”

Đáp lại bàn tay An Dật vươn ra với y, từ phía trên nhảy xuống, dứt khoát đến mức An Dật trợn trắng mắt, sớm biết vậy vừa rồi trực tiếp qua đây bảo y xuống là được, cần gì lãng phí nhiều nước miếng với y như vậy, còn một màn đóng vai bác sĩ tâm lý nữa chứ.

Đang lúc thấy bất đắc dĩ, kéo người kia, do quán tính lao về phía trước, An Dật không chút suy nghĩ ôm ngang lấy y, tránh cho y bị té. Sau khi hai người đứng vững, An Dật rốt cuộc phát hiện tư thế hắn ôm người khác quá ái muội, không dấu vết mà buông ra, trên mặt theo thói quen trưng ra vẻ tươi cười ôn hòa, “Cẩn thận một chút”.

Vô tình thấy người kia hơi đỏ mặt, mới nhớ tới người này thích mình mà, mình không nên làm những cử động thân mật này, hối hận thì hối hận, vẫn là cười, đi vào đại sảnh trước, ấn nút thang máy.

Hai người ở trong thang máy cũng không có chuyện gì để nói, An Dật nhìn khung cảnh lướt qua nhanh, hơi ù tai, đây là triệu chứng khi thang máy cao tốc đi xuống, thu hồi tầm mắt, đúng lúc nhìn thấy người bên cạnh cũng chau mày, e là cũng bị ù tai dữ lắm, có thể không quá quen, cũng không nghĩ nhiều, đưa tay, áp lên hai tai y, giảm bớt ù tai.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Trác Hi đỏ mặt, nhưng cũng không bỏ tay An Dật ra, chỉ là xấu hổ dời tầm mắt, nhìn chằm chằm dưới đất. An Dật thì đột nhiên phát hiện người đàn ông này kỳ thật rất thú vị, vậy cũng đỏ mặt, như một thiếu nữ mới vào đời, bị người khác phái đụng tới sẽ thẹn thùng mặt đỏ tim đập.

Thật thích mình như vậy sao? Hình như gặp y cũng chưa được mấy lần thì phải, lần đầu tiên gặp mặt, chỉ bất quá thấy y đau dạ dày, còn định uống cà phê, không nhìn được hành vi tự ngược của y mới đem cà phê đổi thành bánh kem. Bởi vì lúc trước mình cũng bị bệnh dạ dày nặng, ngày đêm chăm chú theo dõi mức biến động của thị trường chứng khoán, xem xu thế lên xuống, rồi phân tích, cả ngày cũng không nhớ phải ăn cơm. Dạ dày thủng, xuất huyết dạ dày, bị An Ninh biết tình hình trực tiếp suốt đêm vượt Thái Bình Dương đến thăm hắn mắng cho tối tăm mặt mũi, từ đó ngày ngày đúng giờ từ bên nước ngoài gọi điện thoại nhắc nhở mình ăn cơm, thói quen này đến hiện tại vẫn không thay đổi, trừ phi hắn có nhiệm vụ. Cho đến lúc lớn tuổi dần, biết hảo hảo quý trọng thân thể của chính mình, bắt đầu đặc biệt chú ý điều dưỡng và dưỡng sinh, mới hoàn toàn chữa khỏi bệnh dạ dày.

An Dật tò mò nhìn chằm chằm khuôn mặt Thẩm Trác Hi, mặc dù không nhìn hai mắt An Dật, nhưng vẫn có thể cảm giác được tầm mắt An Dật đặt trên mặt mình, bị An Dật nhìn chòng chọc như vậy, mặt từ từ đỏ lên, vầng đỏ thậm chí lan xuống phía dưới, tai được An Dật áp vào nóng lên, khẩn trương đến mức không biết nên làm cái gì bây giờ, thậm chí không biết hô hấp như thế nào, đành ngừng thở.

Hoàn hảo ‘đinh’ một tiếng, thang máy tới tầng trệt, An Dật mới buông tay che tai y ra, Thẩm Trác Hi được cứu, thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa nâng mắt, liền nhìn thấy ánh mắt An Dật tràn ngập ý cười, lại quẫn bách không biết làm sao.

– 3 –

Đến lúc An Dật ngồi trên xe Thẩm Trác Hi, mới nhớ tới hắn mời Thẩm Trác Hi đi ăn, nhưng không định chỗ, lúc này, nhà hàng quán ăn chỉ sợ đều hết chỗ rồi, hắn cũng không muốn chen chúc xếp hàng.

Thẩm Trác Hi nổ máy xe, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn An Dật, người ta mời đi ăn, dù sao y không nên tự chủ trương mà nói đến chỗ nào ăn, chờ An Dật nói ra một địa chỉ, lại thấy An Dật không lên tiếng, lập tức hiểu rõ, hắn mời mình đi ăn, chẳng qua là kế hoãn binh nhất thời, chỉ muốn mình từ trên đi xuống, tự nhiên sẽ không đặt chỗ trước, Thẩm Trác Hi muốn nói quên đi, nhưng lại không nỡ chào tạm biệt An Dật nhanh như vậy, có thể nhìn hắn thêm một chút cũng tốt a.

“Thẩm tổng có muốn tới chỗ nào không?” An Dật quyết định vẫn là hỏi Thẩm Trác Hi trước đi, nếu chỗ y nói là nhà hàng quen, cùng lắm thì gọi một cuộc điện thoại qua tìm quản lí đặt một bàn.

“Tôi không có chỗ nào đặc biệt muốn ăn, tùy ý cậu”.

Ghét nhất bị tùy tiện, sách, An Dật nhíu mày, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi cho bà giúp việc, đáng lẽ hôm nay hắn ra ngoài dạo, cho nên không gọi người giúp việc tới nấu cơm, định tự mình ở bên ngoài giải quyết, nhưng cùng Thẩm Trác Hi, dù sao cũng không tiện mời y ăn ở ven đường.

“Cô Ngô? À, bây giờ có thể qua nhà tôi nấu cơm không? dạ, dạ… Vậy à?” An Dật lộ ra biểu tình khó xử.

“Làm sao vậy? Nếu không tiện, lần sau đi”.

“Cô giúp việc trong nhà có chuyện, có thể mua thức ăn cho chúng ta, nhưng không có thời gian để nấu, chỉ có thể tự mình làm”. An Dật làm một động tác nhún vai, “Cho nên đành phải ủy khuất Thẩm tổng cùng tôi ăn ở quán nhỏ ven đường”.

“Này… Cái này…” Thẩm Trác Hi ấp úng không biết nên biểu đạt như thế nào.

“A, nếu không quen, đành để lần sau”. An Dật mỉm cười, dù sao hắn cũng không muốn ăn cơm với y, lần sau nếu như y ngỏ lời mời thì lúc đó hẵn tính đi.

“Tôi không có ý này, tôi là nói… Tôi sẽ nấu cơm… Chi bằng để tôi làm đi”. Thẩm Trác Hi đỏ mặt rốt cuộc nói xong, chạy vô nhà người ta nấu cơm cho người ta, dù thế nào cũng rất kỳ quái.

Hả? An Dật dùng ánh mắt đánh giá nhìn y, đàn ông sự nghiệp thành công như Thẩm Trác Hi đều sẽ không nấu cơm, thậm chí cũng không nhóm lửa trong nhà, hắn trái lại không ngại Thẩm Trác Hi dùng phòng bếp nhà hắn, hắn chỉ sợ lúc đó đồ Thẩm Trác Hi làm ăn không được, hắn còn phải bận tâm vấn đề có cần cho Thẩm Trác Hi chút mặt mũi hay không.

Thẩm Trác Hi thấy An Dật dùng ánh mắt quái lạ nhìn y, cười khổ một chút, quả nhiên, một người đàn ông chạy vô nhà người khác nấu cơm cho một người đàn ông khác khá là kỳ quái.

“Cái này… Anh biết nấu cơm cũng biết làm thức ăn chứ?” An Dật dùng ngữ khí hết sức không tin tưởng hỏi y.

Thì ra hắn lo lắng chính là cái này? Chứ không phải cảm thấy hành động của y rất kỳ quái, trong nháy mắt tâm tình khôi phục, gật đầu, “A, biết chứ, mặc dù không bằng đầu bếp, cũng thường hay nấu”.

“Vậy muốn mua thức ăn gì? Tôi nhờ cô Ngô mua”. Nghe được Thẩm Trác Hi nói tùy ý, An Dật thầm than một tiếng, đến lúc thức ăn mua về anh không biết làm thì thế nào a… Mặc dù nghĩ như vậy, vẫn là gọi điện cho bà giúp việc bảo bà ấy mua phần thức ăn cho hai người. Đầu dây bên kia bà Ngô lắng nghe, liên thanh nói ‘được’, đại khái là rất ngại với việc mình không thể tới nấu cơm cho chủ nhà.

Nói cho Thẩm Trác Hi biết chỗ ở, lúc hai người về đến nhà, bà Ngô còn chưa tới, An Dật mời Thẩm Trác Hi ngồi tự nhiên, đi vào pha trà cho y, lại nhớ tới y hình như bị bệnh dạ dày, không thích hợp uống trà, mở tủ lạnh, đồ uống lại chỉ có nước cam ép… Dường như cũng không thể uống, bất đắc dĩ bóp trán, hắn thật sự không nghĩ tới nhà mình sẽ tiếp đãi người khách nào khác ngoài An Ninh, cho nên cư nhiên không có gì tốt để mời khách.

Lúc An Dật mỉm cười đem một ly nước tinh khiết đặt trước mặt Thẩm Trác Hi, liền nhìn thấy Thẩm Trác Hi sửng sốt, có lẽ là không ngờ tới An Dật cư nhiên lấy nước lọc mời y, An Dật làm như không phát hiện, rót trà cho mình, Thẩm Trác Hi thấy chính hắn uống trà, ngược lại cho y một ly nước, sau một thoáng ngây người chẳng những không tức giận, ngược lại nở nụ cười.

Cười cái gì cười, chỉ bất quá không cẩn thận nhớ kỹ y có bệnh dạ dày mà thôi. An Dật xấu xa nở nụ cười đặc biệt xán lạn đáp lại y, quả nhiên Thẩm Trác Hi thẹn thùng, cuống quít cúi đầu uống nước trên tay, còn làm văng cả nước ra. An Dật cười tủm tỉm khi đã thực hiện được trò đùa, chọc ghẹo y cũng không tệ nha.

Không bao lâu bà Ngô đã xách theo túi lớn túi nhỏ gõ cửa tiến vào, nhìn thấy Thẩm Trác Hi lại phi thường bất ngờ, bà còn tưởng là An tiên sinh muốn đãi bạn gái chứ, còn cố ý mua nhiều thức ăn ngon như vậy. An Dật giúp đem thức ăn vào nhà bếp, Thẩm Trác Hi cũng đặt ly nước xuống cùng đi vào.

Nhà bếp vốn rộng rãi một lúc chen vào ba người có vẻ chật chội, bà Ngô lo lắng nhìn hai chàng trai, bà biết An Dật chưa bao giờ xuống nhà bếp, ngay cả chiên một trái trứng cũng dùng lò vi sóng mà không dùng chảo, đánh giá Thẩm Trác Hi một chút, âu phục phẳng phiu, cũng không giống người biết nấu cơm, chi bằng bà ở lại đi?

An Dật vội vàng nói không sao, trong nhà có chuyện thì đi đi, hôm nay lẽ ra là không gọi bà tới, là hắn không có ý tứ đột nhiên làm phiền bà, còn cười nói một hồi nếu gọi điện thoại nhà không ai tiếp, nhớ gọi cho xe cứu thương là được.

Thẩm Trác Hi nghe xong mặt đầy hắc tuyến, nhìn An Dật tiễn bà giúp việc nhà hắn ra cửa.

“Vậy, cũng đừng để phải gọi xe cứu thương thật a”. Làm một thủ thế xin mời, mời y vào nhà bếp.

Thẩm Trác Hi nhìn một đống lớn nguyên liệu nấu ăn này, tự hỏi phải làm cái gì, khách nhân bận rộn trong nhà bếp, An Dật làm chủ nhân tự nhiên không tiện ngồi ở phòng khách, mặc dù hắn đứng đây cũng không giúp được cái gì, bất quá tốt xấu gì cũng phải có ý tứ một chút.

Thẩm Trác Hi nghĩ một hồi, thấy An Dật đứng dựa vào bàn ăn nhìn y chọn nguyên liệu, sợ nhảy dựng lên, trên tay buông lỏng, thiếu chút nữa làm rớt trứng gà xuống đất, y còn tưởng là hắn đi ra ngoài, nhưng đây là phòng bếp nhà người ta, y dù sao cũng không tiện đuổi hắn ra ngoài, mặc dù có An Dật bên cạnh, y sẽ rất khẩn trương, tay chân cũng giống như không phải của mình nữa, rõ ràng cắt thức ăn rất thuần thục bỗng nhiên như mới học, nhưng y vẫn muốn An Dật cứ đứng bên cạnh y, mỗi khi cùng hắn cận kề một chút, cùng hắn ở chung thêm một giây, với y mà nói đều là hạnh phúc.

Tôm thủy tinh, hủ bì ngư quyển, đậu hủ xốt gia truyền, canh măng bí đao, nhìn Thẩm Trác Hi bưng thức ăn lên bàn, An Dật không thể không thừa nhận, người đàn ông này cư nhiên thật sự biết nấu ăn, thật sự là người đàn ông tốt hiếm có a, cuối cùng chờ Thẩm Trác Hi đem một nồi thịt kho nhừ lên, An Dật đã hoàn toàn không nói gì… Bọn họ hình như chỉ có hai người đi, làm sao ăn hết nhiều thức ăn như vậy, cho dù hắn hoài nghi y không biết nấu ăn, cũng không đến mức làm ra một bàn lớn như vậy để chứng minh chứ. Nếu không phải mình ngăn cản y, y có phải hay không định đem tất cả thức ăn bà Ngô mua ra làm hết a. Thẩm Trác Hi nấu ăn xong, ngồi đối diện An Dật trước bàn cơm lại bắt đầu khẩn trương, thấy An Dật mặt không có biểu tình gì, dùng ánh mắt xem xét kỹ đảo qua từng đĩa thức ăn, có phải làm món hắn không thích ăn hay không? Hay là bề ngoài món ăn không đẹp? A, cá cuộn kia hơi lỏng ra, ngạch, bí đao y cắt cũng không đều, bị An Dật nhìn tim y thật sự là đập rất nhanh a.

Chú thích :

– Tôm thủy tinh : 水晶虾

http://www.nipic.com/show/1/55/a564e24e3e77b094.html

– Da cá cuộn : 腐皮鱼卷

http://www.sbar.com.cn/caipu/59877/

– Đậu hủ xốt gia truyền : 家常豆腐

http://www.piaoxiang.org.cn/Html/caipu/37293628.shtml

– Canh măng bí đao: 冬瓜芦笋汤

http://www.zhmeishi.cn/yscp/ss/1920.html

– 4 –

Nhìn trên bàn bày các món ăn màu sắc tươi đẹp, chay mặn kết hợp, bốn món một canh, nếu không phải hắn tận mắt thấy y nấu, An Dật thật sự có một loại xúc động hoài nghi Thẩm Trác Hi mua ở bên ngoài, nga, thật sự biết nấu ăn, hoàn toàn không nhìn ra Thẩm Trác Hi là người đàn ông tốt của gia đình… Còn tưởng y là loại đàn ông không bao giờ vào nhà bếp chứ, quả nhiên không thể đánh giá người khác qua tướng mạo.

Món thứ nhất tôm thủy tinh làm thành món nguội. Vỏ tôm được gõ thành mảnh hơi mỏng, đun sôi sau đó ướp lạnh, trong suốt sáng long lanh, An Dật gắp một con, dưới ánh mắt lo sợ bất an của Thẩm Trác Hi, chấm muối tiêu đưa vào miệng. Ngô, cảm giác giòn tan trong miệng, khẩu vị phi thường mới lạ, đặc biệt. An Dật lúc trước cũng đã ăn món này, một loại thức ăn nguội rất hao phí tinh lực để làm, món ăn hằng ngày mà An Dật thấy phiền toái như thế, ai lại làm ở nhà a.

“Không ngon sao?” Thấy An Dật thử một miếng mà cả nửa ngày không nói gì, mặc dù đối với trù nghệ của mình cực kỳ tự tin, nhưng không chịu nổi An Dật trầm mặc không nói như thế a.

“A, đâu có, rất ngon”. An Dật cười đáp lại y, được An Dật khẳng định, Thẩm Trác Hi thở phào nhẹ nhõm, y tưởng là vừa rồi y khẩn trương đến nỗi nhầm muối với đường rồi.

Giật giật chiếc đũa, vẫn là gắp một miếng da cá cuộn chiên vàng óng để vào chén An Dật, y còn chưa đụng tới đôi đũa này, cho nên dù An Dật có thích sạch sẽ, hẳn là cũng không để ý.

An Dật không ngờ Thẩm Trác Hi lại gắp thức ăn cho hắn, nhất thời cười rộ lên, rốt cuộc là ai mời ai a, chẳng những Thẩm Trác Hi xuống bếp, còn để y gắp đồ ăn cho mình, bữa cơm mời này, coi như hắn chỉ chi tiền nguyên liệu nấu ăn.

Kỳ thật An Dật cũng chẳng phải ưa thích sạch sẽ gì, lúc nhỏ ăn cơm trong nhà có rất nhiều người, đều tranh ăn như gió cuốn mây tan, nếu thật có bệnh ưa sạch sẽ nào còn có cơm mà ăn a. Thỉnh thoảng có người đã kẹp thức ăn trong đũa sắp đưa vào miệng cũng có thể bị người khác phập một miếng ăn luôn, việc này An Ninh trải qua không ít, thường xuyên đoạt ăn bên miệng người khác, cũng may có An Ninh, An Dật nhai kĩ nuốt chậm, cũng không đoạt thức ăn của người khác mới không thường xuyên bị đói bụng. Bất quá chỉ cần có An Dật, bao nhiêu người ngồi cùng bàn sẽ bị những động tác không lạnh không nóng lại nhã nhặn kia của An Dật ảnh hưởng, làm tốc độ ăn cơm chậm lại.

An Dật cũng không khách khí, đưa cá cuộn vào trong miệng, chậm rãi nhai, hoàn toàn nuốt xuống mới nói: “Người ta nói thức ăn tự mình làm đều không có khẩu vị gì, lẽ nào Thẩm tổng cũng vậy?”

“A? Đâu có”. Cuống quít dời ánh mắt nhìn chằm chằm vào An Dật, cúi đầu lùa vài miếng cơm, mới phát hiện là cơm trắng, An Dật ngồi đối diện lập tức phì cười, cười đến mức Thẩm Trác Hi xấu hổ vô cùng.

Cầm môi múc canh trong chén nhỏ trước mặt Thẩm Trác Hi, măng thơm ngát và bí đao, nhìn là đã khiến người ta muốn ăn thêm thật nhiều, “Cơm chính mình nấu, còn muốn khách khí sao?”

“Gọi tên tôi đi”. Thẩm Trác Hi nhẹ giọng nói, sau đó lại cúi đầu, không dám nhìn An Dật.

“Trác Hi”. An Dật rõ ràng thốt ra hai chữ này, chấn động màng tai Thẩm Trác Hi, lần đầu tiên biết thì ra tên của mình cũng có thể dễ nghe như vậy, sau đó chính là đầy mặt ửng đỏ, An Dật cư nhiên gọi y thân mật như thế, y tưởng rằng An Dật sẽ gọi cả họ tên, cho dù như thế, cũng tốt hơn gọi Thẩm tổng, có vẻ đặc biệt khách khí, hơn nữa biểu hiện ra một loại giai tầng, y không muốn cùng An Dật như thế, muốn cách càng gần càng tốt.

“An Dật…” Thẩm Trác Hi cũng không dám trực tiếp gọi hắn là Dật, rất thân mật, y sợ An Dật sẽ để ý.

An Dật nhìn người đối diện bộ dáng lo lắng bất an, cười, hắn hình như không đáng sợ như vậy chứ, người khác không phải đều nói hắn ôn hòa dễ ở chung sao? Tại sao chỉ mỗi Thẩm Trác Hi mỗi lần thấy hắn đều có dáng vẻ nôn nóng bất an, một người đàn ông thành công như thế cho dù ở trước mặt người mình thích, cũng hẳn là không biểu hiện không tự tin như vậy chứ, không dám cùng hắn mắt đối mắt, lại thường len lén nhìn hắn, câu nệ thật giống như một cô gái đang yêu thầm đứng trước mặt người mình ngưỡng mộ trong lòng.

Không biết Thẩm Trác Hi rốt cuộc là ngại ngùng cái gì? Ăn một bữa cơm, làm cho hắn giống như một tên địa chủ ức hiếp nông dân, nhìn y cứ lùa cơm mãi, không biết gắp đồ ăn. Sờ sờ mặt mình, An Dật tự hỏi bộ dáng mình không hung thần ác sát đấy chứ? Vì sao hắn đột nhiên cảm thấy Thẩm Trác Hi giống như một người vợ chịu ủy khuất, rồi lại bị ý nghĩ kì quái này của mình hù doạ, sao lại nghĩ người đối diện như vậy, rõ ràng y chính là giống mình đường đường bảy thước nam nhi a.

An Dật là một người rất dễ khiến người khác cảm thấy thân cận, mặc dù trong đầu có suy nghĩ khác, nhưng không mảy may ý tứ lạnh nhạt với người đối diện, đôi khi thấp giọng trò chuyện với Thẩm Trác Hi vài câu, thỉnh thoảng gắp thức ăn vào chén y, trên bàn ăn mặc dù không có vẻ nồng nhiệt lắm, bầu không khí lại không tệ, càng giống khung cảnh gia đình bình thường ăn cơm, không có lãng mạn, mà có một loại cảm giác ấm áp thản nhiên tràn ngập.

An Dật ăn no buông đũa, sờ sờ bụng, hôm nay hình như ăn hơi nhiều, ngô, cũng tại thức ăn Thẩm Trác Hi nấu quá ngon a. Thấy đối diện Thẩm Trác Hi cũng tỏ ý mình ăn xong rồi, An Dật tự giác dọn dẹp chén đũa, cái này mà còn để Thẩm Trác Hi làm nữa, An Dật cho dù mặt dày cách mấy, cũng cảm thấy xấu hổ. Bất quá lúc Thẩm Trác Hi bưng thức ăn thừa vào nhà bếp, An Dật cũng không ngăn cản, chỉ là cảm thấy chuyện bây giờ hai người họ làm nghĩ thế nào cũng thật quỷ dị, chuyện này dù sao cũng không nên phát sinh trên hai người đàn ông, trái lại giống như là đối với vợ chồng mới cưới vậy, mặc dù cảm giác như thế cũng không tệ lắm, ở một mình đã lâu thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy tịch mịch, hiếm khi trong nhà có chút nhân khí, cảm giác thật sự không tệ.

An Dật rửa chén xong, vẫn là một ly nước lọc đưa cho Thẩm Trác Hi, Thẩm Trác Hi cũng cười cười tiếp nhận, hai người an vị trên ghế sa lon phòng khách nói chuyện phiếm, Thẩm Trác Hi cũng chẳng phải khẩn trương, cùng An Dật nói chuyện trên thương trường, người chỉ điểm phong vân trên thương giới kia lại trở về, rất có ánh mắt đặc biệt của mình, mà An Dật là một nhà môi giới chứng khoán hàng đầu, tự nhiên cũng có khứu giác nhạy bén, trò chuyện với Thẩm Trác Hi, có chút khoái trá, còn nói cho y biết vài nét về vụ giao dịch lần trước giúp y đầu tư, quá trình cụ thể cùng các loại ảo diệu không muốn người khác biết, Thẩm Trác Hi nghe đến say mê.

Bất quá cho dù Thẩm Trác Hi luyến tiếc mấy, cũng không thể không biết xấu hổ ở nhà An Dật không đi, mặc dù An Dật không tỏ vẻ tiễn khách, nhưng thời gian lại không còn sớm, Thẩm Trác Hi chỉ có thể biết điều tỏ ý muốn cáo từ, An Dật rõ ràng chính mình mời khách nhưng lại có một bữa cơm no đủ, tự nhiên tỏ vẻ muốn tiễn y xuống lầu.

Thấy Thẩm Trác Hi lên xe, đưa mắt nhìn theo Thẩm Trác Hi lái xe rời đi, đang chuẩn bị lên lầu, một tiếng thắng xe chói tai cách đó không xa, tiếp đó là một trận nổ lớn. An Dật hoảng sợ, không phải là Thẩm Trác Hi vừa lái xe đi đã xảy ra chuyện đấy chứ? Cũng không suy nghĩ nhiều, liền đi hướng nơi xảy ra tai nạn.

Đi không bao lâu, đã có thể nhìn thấy chỗ ngoặt, một chiếc xe dừng ở đó, chủ xe đang hoảng hốt xuống xe, mà còn có một chiếc Mercedes Benz màu đen đâm vào cột đèn chỗ ngoặt, xe Thẩm Trác Hi cũng là Mercedes Benz thì phải?

An Dật vội vàng chạy tới, may mà tốc độ xe không nhanh lắm, đầu xe chỉ hơi lõm vào, túi khí đã bung ra (), mở cửa xe ôm Thẩm Trác Hi ra ngoài, không có vết thương ngoài da nào nhưng người lại hôn mê.

Chú thích:

() Túi khí: 气囊

http://auto.ifeng.com/topic/qinang/news/domesticindustry/20091015/124515.shtml

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.