Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt | Cuộc Sống Hạnh Phúc Khi Làm Vợ Người Ta Của Một Ông Chú

Chương 21: Chương 21: Công Khai




CHƯƠNG 20: CÔNG KHAI

– 1 –

          Thẩm Trác Hi oán hận nhìn chằm chằm điện thoại di động, quả muốn nhìn lủng lỗ nó luôn, xui xẻo lúc này cư nhiên hết pin, thật muốn đập nó ra cho hả giận, bất quá nghĩ nghĩ có lẽ An Dật sẽ gọi lại, nhịn xuống xúc động này. Vội vàng bật dậy, cũng không quan tâm mình còn đang lõa thể, trên người thậm chí còn dính bạch trọc của mình, bắt đầu lục tung đồ đạc tìm cục sạc.

Thật vất vả từ ba lô lục ra được cục sạc, luống cuống tay chân ghim vào, không thể chờ đợi được mà bật nguồn, thật chưa từng cảm thấy hình ảnh khởi động máy lại chậm như thế, vừa nhảy tín hiệu đã bắt đầu tìm số gọi lại cho An Dật.

Nhìn thấy thời gian trò chuyện là hơn hai tiếng, hắc tuyến, hèn chi hết pin… Lòng nóng như lửa đốt gọi cho An Dật, sợ An Dật nghĩ mình cúp máy.

Từ tai nghe truyền ra âm thanh duyên dáng “Xin lỗi, số máy quý khách gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Goi lại, vẫn là câu nói đó, Thẩm Trác Hi chán nản ngã về giường, chẳng lẽ cả ông trời cũng không muốn cho y biết rốt cuộc An Dật nghĩ gì về y sao… Có phần trẻ con quấn chăn nằm lăn lộn trên giường, từ đầu này lăn tới đầu kia, tiếp đó quay lại, quấn hết chăn lên người, làm drap giường cũng biến thành một cục rối.

Cảm thấy mình thật ấu trĩ, vội vàng dừng hành động này lại, ôm điện thoại tiếp tục gọi, vẫn là câu nói kia, Thẩm Trác Hi buồn bực thật muốn đập bể điện thoại luôn.

Thở dài, ném điện thoại qua một bên, nhìn bầu trời đã hửng sáng, một chút buồn ngủ cũng không có, nhớ lại ban nãy mình hành động hoang đường, lại bắt đầu ngượng ngùng, mình thật không có thuốc chữa rồi, trước khi gặp An Dật, Thẩm Trác Hi chưa từng nghĩ tới những hành động mất mặt đó sẽ xảy ra với mình, lại còn là vì câu dẫn một người đồng tính khác.

Càng nghĩ càng làm mặt đỏ tim đập nhanh, dứt khoát kéo chăn mền quấn quanh mình ra, vọt vào phòng tắm tắm rửa một hồi, mới khiến tâm tư lộn xộn bình tĩnh xuống, lại nhìn điện thoại, cũng không có dấu hiệu bắt máy, chắc An Dật vẫn không ở trong vùng phủ sóng, huống hồ dù bây giờ gọi được, y cũng thật không có dũng khí hỏi lại câu hỏi mới vừa.

Sửa soạn một chút, chuẩn bị đi gặp mẹ mình, sau đó cho bà hay chuyện của y và An Dật, dù y đã sớm đoán được phản ứng của mẹ cũng thế.

Kỳ thật Thẩm Trác Hi xuất thân xem như vô cùng tốt, thậm chí có thể nói là hiển hách, thế hệ của cha, đều là nhân viên cao cấp của chính phủ, chú bác anh chị em Thẩm Trác Hi ngành nào cũng có chức vụ, ông nội y thậm chí làm đến vị trí đó… Mãi đến cha Thẩm Trác Hi — người con ông nội thương yêu nhất xảy ra chuyện, mới dần dần ở ẩn, không quan tâm chuyện đời. Mà bên mẹ Thẩm Trác Hi là mấy đời kinh thương, nếu nói An Dật xem như một nhà đầu tư xuất sắc mới, bên mẹ Thẩm Trác Hi chính là phú hào cự thương mấy đời tích lũy, thông thường trong ấn tượng thương nhân dường như đều khiến người ta có cảm giác không cách nào xâm nhập tầng lớp trên, thế lợi tham tài, kỳ thật không phải, tiền thật sự nhiều tới mức nhất định, lại dùng tiền đẻ ra tiền chẳng qua là chuyện rất dễ dàng mà thôi, họ coi trọng chính là bồi dưỡng và giáo dục đời sau, trải qua mỗi đời tích lũy sàng lọc, nghiễm nhiên là một đại gia tộc, so với dòng dõi thư hương và quý tộc thượng lưu thì không chút thua kém.

Lẽ ra với gia thế Thẩm Trác Hi, chức vị của y hiện tại hoàn toàn là một công việc không vào mắt, chỉ cần mẹ y tùy tiện chỉ một vị trí cho y, ít nhất cũng là chủ quản một vùng, không đầy mấy năm là có thể lên chức thành viên hội đồng quản trị. Bất quá Thẩm Trác Hi từ nhỏ đã không cách nào dung nhập cuộc sống như họ, trong nhà gia giáo cực nghiêm, khiến người ta có một loại cảm giác áp lực, y đối với cha mẹ cũng chỉ là một loại tình cảm kính sợ, hoàn toàn không có quan hệ ruột thịt như gia đình người bình thường, quan hệ trong nhà cũng không gần gũi, hơn nữa giữa cha mẹ đại khái cũng chỉ có thể dùng tương kính như tân để hình dung, chẳng qua là người dựa vào mối quan hệ lợi và hại kết hợp với nhau, trông cậy vào họ có tình cảm gì được chứ. Vì vậy Thẩm Trác Hi sau khi thành niên đã lựa chọn tự mình lưu vong, không vào xí nghiệp gia tộc, cũng không chọn theo chính trị, tự mình tìm việc, tự mình mua nhà, dần dần ít liên hệ với người trong nhà, bên ngoài cũng tuyệt không đề cập tới người nhà, người khác cũng  không biết Thẩm Trác Hi có gia thế hiển hách như vậy.

Kể cả An Dật, Thẩm Trác Hi cũng không nói với hắn, y không muốn phương diện gia đình gây ảnh hưởng đến tình cảm của An Dật đối với y, y hy vọng An Dật đối xử với y như một người bình thường, không vì quan hệ gia đình y mà nhìn cao y cũng không vì quan hệ gia đình mà có áp lực. Mặc dù nếu An Dật hỏi y, y tuyệt đối sẽ ăn ngay nói thật, nhưng cũng như trước nay y chưa từng hỏi chuyện bên nhà An Dật, An Dật cũng chưa từng dò hỏi gia thế của y.

An Dật có thể thẳng thắn thừa nhận quan hệ hai người họ với gia đình, còn dẫn y về nhà. Mà Thẩm Trác Hi lại luôn che giấu người nhà, điều này làm cho y có cảm giác áy này với An Dật, luôn cảm thấy giống như mình có lỗi với hắn. Thẩm Trác Hi lần này nói thẳng với mẹ chuyện của y và An Dật, thật sự đã tính đến tình huống xấu nhất. Có lẽ mẹ sẽ quét mình ra khỏi cửa, không bao giờ thừa nhận đứa con này nữa, Thẩm Trác Hi cười khổ nghĩ, dám chừng mình sẽ là sỉ nhục của gia tộc. Đó cũng là một nguyên nhân khiến y không dám dẫn An Dật về nhà, sợ mẹ sẽ làm An Dật không chịu nổi, cũng sợ An Dật khó chịu khi biết mình vì quan hệ với hắn mà đoạn tuyệt qua lại với người nhà. Kỳ thật An Dật là một người đặc biệt coi trọng người nhà, y biết.

Đối với khả năng mẹ có thể tiếp nhận quan hệ giữa y và An Dật, y thật ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới, đó là vọng tưởng trong mộng cũng không dám xuất hiện… Mình thích một người đàn ông, còn dự định sống cùng hắn cả đời, đại khái người nhà vĩnh viễn sẽ không thừa nhận từng có một đứa con đáng xấu hổ như y.

Thẩm Trác Hi tràn đầy tâm sự ra khỏi phòng mình, có lẽ sau hôm nay sẽ không còn cơ hội trở lại ngôi nhà này nữa, mặc dù nơi đây chưa từng mang đến cho y kí ức đẹp đẽ vui vẻ nào, nhưng dù sao cũng là nhà của mình a, hôm nay phải chính tay mình chặt đứt nó…

Vừa mang tâm sự vừa vào phòng ăn, sống cùng An Dật đã lâu, cũng dần dần có thói quen dậy sớm như An Dật, hơn nữa luôn làm bữa sáng cho An Dật, cũng hình thành thói quen ăn sáng, phải biết rằng trước kia đừng nói ăn sáng, cả bữa chính y cũng không ăn đúng giờ.

Mới đến phòng ăn đã thấy mẹ ngồi ở đó dùng cơm rồi, Thẩm Trác Hi cảm thấy bất ngờ, cho tới bây giờ y cũng không biết mẹ dậy sớm như vậy. Hiển nhiên lúc bà Thẩm thấy con mình cũng thoáng kinh ngạc, bất quá tuy nói kinh ngạc, kỳ thật trên khuôn mặt bà cũng nhìn không ra biểu tình gì, chỉ gật đầu với Thẩm Trác Hi, lại tiếp tục hưởng dụng bữa sáng của mình, khi ăn nhà họ không được lên tiếng nói chuyện.

Thẩm Trác Hi nói một câu chúc buổi sáng tốt lành, ngồi xuống ngay đối diện mẹ y, tự nhiên có người giúp việc bưng bữa sáng lên cho y, Thẩm Trác Hi yên lặng tiếp nhận đôi đũa, sau đó thêm một câu cám ơn, tiếp theo bắt đầu giải quyết phần của mình, nghĩ nên mở miệng thế nào với mẹ.

Mẹ con hai người trầm mặc ăn xong bữa sáng, bà Thẩm lau lau miệng, nhìn vào mắt con mình, nói: “Có lời muốn nói với tôi sao?”

Thẩm Trác Hi mấp máy môi, cuối cùng nói: “Con có người muốn sống chung cả đời.”

“Ừm, là con nhà ai?” Giọng điệu thản nhiên hỏi, đối với tuổi như Thẩm Trác Hi còn chưa kết hôn, bà Thẩm tuyệt không gấp, muốn tìm một người vợ với bà hay với Thẩm Trác Hi mà nói đều quá mức dễ dàng, không cần phải sốt ruột, hơn nữa Thẩm Trác Hi cũng không muốn kế thừa gia nghiệp, cũng không nhất định chọn môn đương hộ đối, cuộc hôn nhân của mình không hạnh phúc nên không cần phải tái diễn nơi con mình, để con mình chọn một người nó thích, với tài lực nhà họ, dù Thẩm Trác Hi không làm gì hết cũng có thể nuôi sống mấy miệng ăn nhà y.

“Nhà họ theo quân đội, riêng người ấy làm đầu tư.”

“Nga?” Bà Thẩm bất ngờ nhìn Thẩm Trác Hi, vốn tưởng rằng Thẩm Trác Hi đại khái sẽ tìm một người con nhà bình thường, vì y kỳ thật luôn khát vọng cuộc sống gia đình bình thường mà ấm áp, ngày ngày khi chồng đúng giờ đi làm, vợ sẽ nấu cơm chờ chồng trở về, sau đó cả nhà hoà thuận vui vẻ cùng nhau ăn tối. Hiểu con không ai bằng mẹ a, dù Thẩm Trác Hi chưa bao giờ nói, nhưng bà vẫn biết. Con nhà quân nhân còn là làm ăn? Nghe ý Thẩm Trác Hi tựa hồ làm cũng không tệ lắm, người phụ nữ mạnh mẽ? Nhưng không giống loại Thẩm Trác Hi thích.

“Chỉ cần là con nhà đàng hoàng là được rồi, anh cũng không còn nhỏ nữa, lúc nào dẫn cô ấy về xem xem, rồi hai người kết hôn luôn.” Cuối cùng lại thở dài nói, “Trong nhà có một đứa nhỏ cũng náo nhiệt hơn.”

Thẩm Trác Hi nhìn mẹ mình từ sau khi cha tự sát, dung nhan đã già nua rất nhiều, nhất thời cảm thấy có chút áy náy, biết rõ bà tịch mịch nên ở bên bà nhiều, sau này muốn đền đáp bà chỉ sợ không còn cơ hội nữa.

Thẩm Trác Hi hít một hơi, bình tĩnh nói: “Người con thích là… Đàn ông.” Ngữ khí không nặng, mang ý kiên định cùng với tư thái tuyệt không chùn bước.

Bà Thẩm ngẩn người, tuyệt không nổi giận, trên mặt lại mang theo chán ghét, “Tôi giáo dục anh rốt cuộc có chỗ nào sai? Anh cư nhiên học những người kia chơi đàn ông?”

“Con nghiêm túc, con thật sự muốn cùng cậu ấy bên nhau cả đời, không phải chơi.” Thẩm Trác Hi nhíu nhíu mày, y không ngờ tới mẹ cư nhiên cho rằng y vì nhất thời mới lạ đi chơi đàn ông, hay có lẽ mẹ vô thức trốn tránh sự thật là con mình thật sự thích một người đàn ông.

Bà Thẩm nhìn Thẩm Trác Hi một hồi lâu, thở dài thỏa hiệp nói: “Sau khi anh kết hôn với một người phụ nữ rồi có con, anh muốn chơi đàn ông cũng được hay là muốn sống cả đời với đàn ông cũng tốt, chỉ cần đừng để bị gièm pha, tôi cũng mặc kệ anh, nhưng anh nhất định phải kết hôn với phụ nữ, còn phải có con.”

“Mẹ!” Thẩm Trác Hi kinh sợ nói, kết hôn có con với một người phụ nữ? Như vậy kết quả sẽ là cái gì, y không cần nghĩ cũng biết, nếu quả thật như vậy, đời này y không thể ở bên An Dật nữa, đừng nói ở bên, sợ rằng An Dật ngay cả nhìn cũng sẽ không nhìn y thêm một lần nào. Huống chi hiện tại y căn bản không thể chịu đựng được chuyện lên giường với phụ nữ, chính xác mà nói là lên giường với người không phải An Dật, chỉ nghĩ thôi, y đã cảm thấy vô cùng chán ghét, hơn nữa y làm sao để An Dật chịu ủy khuất như vậy được, kết hôn có con với phụ nữ, mà vĩnh viễn chỉ có thể bảo trì quan hệ bí mật với An Dật, đừng nói An Dật sẽ không chịu được, chính y cũng không cách nào đồng ý. Sao y có thể làm chuyện có lỗi với An Dật như vậy, phản bội An Dật như vậy, khó khăn lắm y mới làm cho An Dật quay đầu lại nhìn y, khó khăn lắm mới làm cho An Dật tiếp nhận tình cảm của y, sao có thể chính tay phá hủy tất cả? An Dật xa y có lẽ vẫn sống rất tốt, nhưng y không cách nào rời xa An Dật, y thật sự sẽ chết.

“Chuyện này không thể được, mẹ, con chỉ thích cậu ấy, con chỉ yêu một mình cậu ấy, cùng người khác, cho dù là duy trì một gia đình với người ngoài cũng không thể được.”

– 2 –

Chuyện chia tay với An Dật, Thẩm Trác Hi tuyệt không thỏa hiệp, dù có đoạn tuyệt với người nhà, chứ bảo y rời xa An Dật là chuyện không thể xảy ra. Về phần kết hôn, đó là chuyện hoàn toàn tương đương với chia tay, y thật không cách nào tưởng tượng, nếu mình chạy đi kết hôn rồi, An Dật vẫn sẽ chịu ở bên mình. Không cần hỏi An Dật y cũng biết, An Dật là một người kiêu ngạo như thế, dù thích cách mấy yêu cách mấy, cũng không cho phép mình phản bội mà đi kết hôn. Huống chi mức độ thích của An Dật đối với mình còn phải chờ xét lại.

Bà Thẩm vốn không ngờ tới thái độ Thẩm Trác Hi cư nhiên kiên định đến thế, thật không giống Thẩm Trác Hi trước kia — vô luận cha mẹ an bài thế nào, Thẩm Trác Hi không tình nguyện cũng sẽ thực hiện. Chẳng qua bà bảo y kết hôn chứ không hề chia rẽ họ, y cư nhiên phản ứng mạnh đến vậy.

Chẳng lẽ vậy cũng sai sao? Một người đàn ông, không muốn kết hôn sinh con sao? Ở cùng một người đàn ông khác ra cái gì chứ, lộ ra ngoài, y làm sao còn đặt chân vào gia tộc? Người trên thương trường sẽ đưa chuyện này ra bêu rếu? Lời ra tiếng vào sau lưng, đủ loại chỉ trích, chúng sẽ như một vết nhơ vĩnh viễn không rửa sạch được đi theo y cả đời. Chẳng lẽ Thẩm Trác Hi không rõ những đạo lý này sao?

Bà Thẩm xoa xoa huyệt Thái Dương phát đau, xem cách Thẩm Trác Hi cường ngạnh như thế, e là thích người kia thật rồi, thấp giọng thở dài thỏa hiệp: “Cùng một người đàn ông thật sự có thể cả đời sao? Tôi chỉ muốn anh kết hôn với phụ nữ rồi sinh con, sau đó anh có thể ly hôn, muốn ở với ai cũng được, tôi không cản trở anh nữa.”

Thẩm Trác Hi nhìn người mẹ đã già nua, trong lòng do dự vô chừng, người mẹ luôn luôn nói một không hai, đã thỏa hiệp rồi, y còn muốn kiên trì sao? Nhưng vừa nghĩ tới An Dật, nghĩ tới sẽ không còn thấy được nụ cười ôn nhu của An Dật nữa, cả trái tim đều đau đớn, sau một khắc phân vân, vẫn kiên định lắc đầu, gian nan nói ra từng chữ: “Con xin lỗi, mẹ, con không cách nào… Làm được, kết hôn với người khác, con sẽ vĩnh viễn mất cậu ấy… Con xin lỗi.”

“Chát” một tiếng vang lớn, một bên mặt Thẩm Trác Hi nhanh chóng đỏ lên, khiến y thoáng chốc kinh ngạc, mẹ cư nhiên đánh y một bạt tai… Phải biết rằng mẹ xưa nay giáo dục vô cùng tốt, chưa bao giờ làm ra hành động như những người đàn bà chanh chua, xem ra bà thật sự rất giận. Thẩm Trác Hi cười khổ, cũng phải, đứa con duy nhất của mình nói muốn sống cùng một người đàn ông, cha mẹ nào có thể tiếp nhận.

“Tôi đúng là quá dung túng anh rồi.” Bà Thẩm cực kì giận dữ, ngực phập phồng lên xuống, lời này quả thật chính là từ trong kẽ răng nhả ra từng chữ. “Anh cứ lần lữa không chịu kết hôn, tôi còn tưởng anh chưa ưng ý cô gái nào, thế mà, thế mà anh không biết liêm sỉ nói anh thích đàn ông? Còn vì một người đàn ông mà đòi chết đòi sống? Thẩm Trác Hi, anh không nghĩ tới thể diện, nhưng tôi nghĩ!”

Má trái đau đớn bỏng rát, không cần soi gương y cũng biết trên mặt đã có một vệt đỏ rồi, đó là dấu vết chiếc nhẫn mẹ đeo trên tay lưu lại. Nỗi đau trên mặt lại không bằng trong lòng, đắng cay khe khẽ tràn ra, yêu một người đàn ông sao gọi là không nghĩ tới thể diện chứ? Chẳng qua người y thích tình cờ là cùng giới mà thôi, y cũng đâu phải trời sinh thích đàn ông đâu. Yêu một người, chẳng lẽ cũng sai sao? Bất quá Thẩm Trác Hi không dám cãi lại, mẹ y đang trong cơn giận dữ, vô luận nói cái gì cũng nghe không vô, ngược lại còn biến khéo thành vụng.

Bà Thẩm thoáng bình phục tâm tình giận dữ, hiện tại không muốn suy nghĩ đến cảnh tượng Thẩm Trác Hi ở cùng một người đàn ông ẻo lả, điều đó sẽ khiến bà hận không thể một cái tát đánh chết con mình, coi như chưa từng sinh ra y.

“Ông cụ Tô gia cách đây không lâu có nhắc tới anh, nói cháu gái ông ấy có ý với anh. Tôi thấy nhà họ Tô và nhà chúng ta về sự nghiệp coi như môn đăng hộ đối, tiểu thư Tô gia tôi cũng gặp qua, một cô gái cực kì xinh đẹp ôn nhu, lại biết tiến thoái, lúc ấy tôi sợ anh không thích nên không đồng ý, hiện tại xem ra hôn nhân đại sự này kết được. Chắc anh cũng gặp qua Tô Doanh Tô tiểu thư rồi chứ? Tôi cũng nên đồng ý với cụ Tô hôn sự này, chọn ngày tốt để hai người đính hôn trước đi.”

“Mẹ, sao mẹ có thể!” Thẩm Trác Hi thật sợ ngây người, không ngờ mẹ dùng tới thủ đoạn đó, tự tiện quyết định việc hôn nhân của y.

“Sao tôi không thể, trước kia tôi mặc anh chọn nửa khác cho mình, kết quả anh ngàn chọn vạn tuyển, thích một người đàn ông! Hôn sự này cứ định như vậy, đến lúc đó hai nhà chúng ta cùng nhau tuyên bố, định ngày, không phải do anh có đồng ý hay không.”

“Mẹ, con sẽ không kết hôn với tiểu thư Tô gia, vậy chẳng phải hại cả đời cô ấy sao?” Hiện tại Thẩm Trác Hi chỉ mong mẹ bỏ đi ý định đó, bằng không một khi tin đính hôn bị tung ra, dù y không dự bữa tiệc nghi thức đính hôn, hối hôn cự hôn, không nói tới ảnh hưởng danh dự của Tô Doanh, chỉ cần để An Dật biết tin này, y phải giải thích thế nào với hắn đây? Y có thể hối hôn, nhưng không ngăn được mẹ và Tô gia công bố tin mình sắp đính hôn, y thật sự sợ, sợ sau khi An Dật nhìn thấy tin tức này, ngay cả cơ hội giải thích y cũng không có, An Dật sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của mình. Y không nghi ngờ chút nào, nếu An Dật muốn biến mất, thật sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời y, không để lại một chút dấu vết, y sẽ vĩnh viễn không tìm được hắn nữa.

“Anh không kết hôn, mới hại cả đời anh đấy.” Hung hăng trừng mắt nhìn đứa con đột nhiên phản nghịch mình, nói xong phất tay áo rời đi.

Thẩm Trác Hi ngây ra trong lát, vội vàng vọt về phòng, nhất định phải giành giải thích rõ ràng với An Dật trước khi mẹ hành động, bằng không, bằng không… Vội vàng cầm điện thoại, bấm dãy số quen thuộc.

Câu nói không ngừng lặp lại “Xin lỗi, chủ nhân số máy quý khách đang gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Quả thực khiến Thẩm Trác Hi tuyệt vọng, sao đột nhiên tắt máy? Lúc nãy còn bảo là không nằm trong vùng phủ sóng, bây giờ vì sao đột nhiên lại tắt điện thoại?

Thẩm Trác Hi run rẩy nhấn nút, hoảng hốt gởi thư thoại cho An Dật, “Nghe anh giải thích, Dật, xin em nhất định phải nghe anh giải thích, tin đính hôn không phải là thật, gọi lại cho anh, đó thật không phải do anh, cho anh giải thích được không, Dật, gọi lại cho anh, cho anh giải thích được không, tin tưởng anh, anh thật sự…”

Hoàn toàn nói năng lộn xộn, lặp đi lặp lại chỉ mấy câu như vậy, chính y cũng không biết y đang nói cái gì, chỉ biết xin An Dật cho y một cơ hội giải thích. Run rẩy nhấn nút gửi đi, còn sợ không đủ, lo An Dật không nhận được, liên tiếp gửi bao nhiêu thư chính y cũng không rõ nữa, chỉ nhớ rằng muốn An Dật nghe y giải thích.

Gửi thư thoại xong, lại không ngại phiền mà gọi đi gọi lại cho An Dật, tuy mỗi lần nghe được đều là tin tắt máy, nhưng vẫn gọi. Sợ hãi vô cùng, rất sợ An Dật cứ như vậy biến mất trước mắt y, bây giờ mới phát giác, nếu An Dật thật sự biến mất, thậm chí y cũng không biết đi đâu tìm hắn, giống như y không biết An Dật sẽ một mình đi ra bờ biển xem mặt trời mọc, y không biết An Dật sẽ đi đâu, An Dật trong ấn tượng luôn yên tĩnh như thế, ấn tượng lưu lại sâu nhất trong đầu chính là hình dáng An Dật lẳng lặng ôm một quyển sách đọc vào buổi chiều, bình thường An Dật thích hoạt động gì, đi đâu chơi, y cư nhiên hoàn toàn không biết gì cả. Thẩm Trác Hi chưa từng thống hận mình như bây giờ, luôn nói thương hắn yêu hắn, nhưng vẫn có rất nhiều điều không biết.

Thẩm Trác Hi hồi tưởng hết thảy thói quen của An Dật, phát hiện rõ ràng nhất chính là An Dật ôn nhu như nước, thản nhiên cười với y, nhưng y không muốn nửa đời sau của mình phải dựa vào hồi ức về An Dật để an ủi mình, ấn tượng đẹp đẽ cách mấy, y sợ khi mình già đi rồi, ấn tượng về An Dật cũng sẽ dần dần mờ nhạt, y không muốn vậy, y muốn một An Dật sinh động, có nhiệt độ cơ thể, có thể ôm lấy y, có thể được y ôm.

Trong hoảng hốt, cũng không biết mình làm sao ngủ thiếp đi, đến lúc Thẩm Trác Hi ôm điện thoại di động, lần thứ hai tỉnh lại, đột nhiên từ nhảy khỏi giường, nhìn nhìn điện thoại, không có tín hiệu bắt máy, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lại lo âu rốt cuộc An Dật đang làm gì, chẳng lẽ hắn vẫn không mở máy? Gọi lại lần nữa, quả nhiên vẫn âm thanh điện tử rập khuôn.

“Xin lỗi, chủ nhân số máy quý khách đang gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Lẽ nào An Dật đã biết rồi? Kinh hoảng nhìn thời gian trên điện thoại, may phước, mới hơn hai giờ chiều cùng ngày mà thôi, cho dù động tác mẹ có nhanh mấy, cũng không thể nhanh như vậy đã báo cho truyền thông phát hành tin tức. Huống chi hai nhà thông gia, lấy thân phận địa vị của hai gia đình họ, chuyện đó là phải phô trương, đâu thể nhanh như vậy đã quyết định.

Nếu gọi cho An Dật không được, Thẩm Trác Hi ngẫm lại hay là đi khuyên mẹ vậy, bây giờ đại khái bà sẽ không tức giận như khi vừa biết tin này. Huống hồ y cũng biết vì sao mẹ nổi giận như thế, phỏng chừng là hiểu lầm đồng tính luyến ái, vì y sống cùng đàn ông, trong mắt mẹ, người đàn ông mà ở cùng đàn ông chính là một tên đồng bóng bất nam bất nữ, vừa nghĩ vậy tâm tình Thẩm Trác Hi thoáng hồi phục một chút, tin rằng nếu mẹ biết An Dật là một người ưu tú như thế kiệt xuất như thế, có lẽ phản ứng sẽ không lớn đến vậy, quan trọng là mẹ có chịu tìm hiểu An Dật hay không, tìm hiểu điểm tốt của An Dật, thử tiếp nhận hắn.

Thẩm Trác Hi thầm cười khổ, nói ẻo lả như phụ nữ, câu dẫn đàn ông, chuyện đó dù thế nào cũng nên là mình, người luôn bị An Dật đặt dưới thân mới đúng, làm gì tới phiên An Dật. Bất quá Thẩm Trác Hi tuyệt không có ý định giải thích vụ này với mẹ, sợ rằng nếu mẹ biết một người đàn ông to cao, bị đặt dưới thân đàn ông hầu hạ như phụ nữ, còn bị ức hiếp đến khóc kêu xin tha, vậy dám chừng ngay cả ý muốn giết y cũng có luôn, càng không thể đồng ý cho họ bên nhau.

Nghĩ tới đây khuôn mặt lại nóng lên, Thẩm Trác Hi vỗ vỗ mặt mình, muốn bình tĩnh lại, giờ là lúc nào, cư nhiên còn phát tình được, bất quá mới vỗ vào đã “Si” một tiếng rụt rụt cổ, lúc này mới nhớ, mình bị mẹ phát một bạt tai, chắc giờ đang sưng vù lên đây. Ban nãy lòng dạ rối bời không chú ý, hiện tại mới nhớ tới.

Vô toilet soi soi gương, quả nhiên hơi hồng, chỗ chiếc nhẫn đập trúng có một vết sưng đỏ, còn hơi tím tím, không phải có máu bầm đấy chứ? Thẩm Trác Hi nhìn gương, dù trên mặt đàn ông có sẹo cũng không có gì ghê gớm, nhưng lỡ An Dật chê y, không thích y nữa, vậy phải làm sao bây giờ? Cho nên Thẩm Trác Hi vẫn cẩn thận lấy thuốc kem tiêu viêm ra, thoa lên, cảm giác lạnh lẽo nhất thời làm chỗ đau đớn trên mặt dễ chịu hơn một chút. Không biết nếu An Dật nhìn thấy dấu vết này trên mặt y có tức giận hay không? Chắc không đâu… Thẩm Trác Hi cười khổ.

Ra khỏi phòng mình, hỏi người giúp việc, biết mẹ đang uống trà chiều trong vườn hoa, nghe nói còn có khách tới thăm, Thẩm Trác Hi cả kinh, cũng không quan tâm lễ nghi gì ráo, dưới ánh mắt kinh ngạc của người giúp việc, vội vã chạy ra vườn hoa phía sau, nghĩ không phải người Tô gia tới nhanh như vậy chứ… Nếu thật, vậy chẳng phải là hỏng bét, nhất định y phải ngăn cản họ, tin rằng y tỏ ý phản đối mãnh liệt, Tô gia sẽ không kiên quyết muốn hôn sự này, Thẩm Trác Hi cũng đâu phải ghê gớm gì, nhà họ Tô càng chẳng phải không thể không có y.

– 3 –

Thẩm Trác Hi đến vườn hoa sau nhà, bị một cơn gió lạnh thổi tới run run, hiện tại đang thời điểm đầu xuân se lạnh, tuy đã buổi chiều, nhưng cũng rất lạnh. Bây giờ y bất chấp tất cả, chỉ mong chạy tới chỗ mẹ, ngăn cản vụ đính hôn như tai hoạ này, quả thật y không dám tưởng tượng sau khi An Dật biết việc này sẽ có biểu cảm gì.

Nhiệt độ không khí bên ngoài còn hơi thấp, trong vườn hàn mai đua nở, một mảnh trắng hồng vàng, trông rất đẹp mắt, bất quá Thẩm Trác Hi biết, mẹ sẽ không tiếp đãi khách ở đây, cảnh này tuy đẹp, nhưng cũng không có gì hiếm lạ, muốn tiếp khách quý như Tô gia, mẹ nhất định sẽ vào vườn hoa tường vi bà yêu nhất, đó là ngôi nhà kính thật lớn có ánh mặt trời ấm áp, trồng đủ loại tường vi quý hiếm, dưới sự dày công chăm sóc của thợ làm vườn, tường vi một năm bốn mùa đều nở rộ rực rỡ, dù đầu xuân không phải mùa tường vi, nơi ấy cũng như một thế giới khác, hoa nở quanh năm, vườn tường vi thơ mộng tựa như trong truyện cổ tích này chính là nơi mẹ thường đến.

Thẩm Trác Hi đến gần ngôi nhà kính lớn hình bán nguyệt, cách lớp thủy tinh có thể nhìn thấy bên trong một mảnh tường vi nở rộ. Không ngoài dự đoán, ngay cửa vào nhà kính thấy được vệ sĩ của mẹ và quản gia.

Thẩm Trác Hi cũng không để ý, định đẩy cửa đi vào, nhưng không ngờ bị người vệ sĩ giống đầu gỗ đưa tay ngăn cản, ông quản gia xấu hổ cười cười: “Cậu chủ, phu nhân đang tiếp khách, nói không muốn bị bất cứ ai quấy rầy.” Đặc biệt tăng thêm mấy chữ “bất cứ ai”, nhắc nhở Thẩm Trác Hi, ý của mẹ chính là ngay cả y cũng không được đi vào.

Thẩm Trác Hi càng thêm chắc chắc bên trong nhất định là người nhà họ Tô, mẹ vốn đã sớm dự đoán Thẩm Trác Hi nhất định sẽ đến gây rối, phá bĩnh việc hôn sự này, mới không cho y vào. Thẩm Trác Hi cười khổ, mẹ thật đúng là định quyết tâm bắt mình kết hôn rồi. Bây giờ xông vào cũng vô dụng, y không cho rằng mình là đối thủ của anh vệ sĩ này, hơn nữa bên cạnh còn có bác quản gia từ nhỏ nhìn mình lớn lên, y không muốn làm bác khó xử, cứng rắn cũng không hay, không dây dưa lâu, gật đầu với bác quản gia, tỏ ý mình biết, sau đó đi trở lại đường cũ.

Đối với Thẩm Trác Hi dứt khoát đi như thế, ông quản gia ngẩn người, không nói thêm gì, mặc dù ông là cụ già, nhưng chuyện nhà của chủ cũng không có chỗ cho ông xen vào. Thẩm Trác Hi hiển nhiên không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy, căn nhà kính lớn thế đâu phải chỉ có một cửa ra vào, theo y biết thì có vài chỗ, y cũng không tin mẹ lại đề phòng y như phòng trộm, chỗ nào cũng phái người canh, quả nhiên Thẩm Trác Hi mới xoay một vòng đã nhìn thấy lối dẫn vào nhà kính, chỉ có mấy ông cụ làm vườn phụ trách coi cửa đang tụ tập bên ngoài phơi nắng nói chuyện phiếm, thấy Thẩm Trác Hi đi qua, tuy khó hiểu nhưng cũng không ngăn cản y đi vào từ nơi này.

Thẩm Trác Hi quay lại nhìn đám thợ làm vườn này, có lẽ tất cả thợ làm việc bên trong mẹ đều đuổi hết ra ngoài. Vào nhà kính, kỳ thật bên trong tương đối lớn, những đóa tường vi thấp thoáng như mê cung, nơi này có rất nhiều chỗ dùng để thưởng thúc nghỉ dưỡng, cũng không biết mẹ và người Tô gia ở đâu, bất quá Thẩm Trác Hi đoán có thể là ở sân ngắm cảnh trung tâm, nơi đó không gian khá lớn, thấm đẫm ánh mặt trời, bên cạnh đó chủng loại hoa đều thuộc dạng quý hiếm nhất, dùng để tiếp đãi khách quý thì không thể tốt hơn. Thấp thoáng có thể thấy con đường nhỏ dẫn vào bên trong, vô sâu một chút, đã láng máng nghe được tiếng người, hình như không chỉ hai người.

Có vài thanh âm đang nói chuyện với nhau, thi thoảng còn xen lẫn tiếng cười, Thẩm Trác Hi vô cùng kinh ngạc, từ sau khi cha tự sát, y rất ít khi nhìn thấy vẻ tươi cười lộ ra trên gương mặt mẹ, tiếng cười như vậy, lại càng chưa bao giờ gặp qua, cũng không biết là chuyện gì làm cho mẹ thoải mái đến thế. Vừa nghĩ tới có lẽ là việc hôn nhân của mình, Thẩm Trác Hi lại hoảng loạn, không phải nhà họ Tô đã đồng ý rồi chứ?

Bước nhanh hơn, đi tới sân trung tâm, từ khe hỡ giữa những cành hoa đã có thể nhìn thấy bóng người bên trong, có khoảng ba đến bốn người, tiếng nói chuyện giữa họ cũng dần dần nghe rõ.

“Bội Kỳ cô thật là không có tấm lòng a, cư nhiên đến bây giờ mới gọi tôi tới chỗ đẹp như vầy.” Bội Kỳ chính là tên của bà Thẩm, Thẩm Trác Hi vừa nghe có người xưng hô mẹ mình thân mật như thế thì cảm thấy bất ngờ, người kia là ai? Chẳng lẽ ông cụ Tô gia cư nhiên đích thân tới? Vậy hôn sự này, y từ chối càng khó khăn hơn, những đại thế gia này quan tâm chính là vấn đề thể diện, nếu y cứ như vậy cự hôn trước mặt người đứng đầu Tô gia, bảo người ta vác mặt đi đâu a. Nhưng y không cự tuyệt cũng không được, vì An Dật…

“Ông vậy là được lây phúc của anh bạn nhỏ ấy chứ.” Đây là giọng nói của mẹ, nghe trong thanh âm mang theo ý cười, hoàn toàn khác với ngữ điệu cứng nhắc nghiêm túc khi nói chuyện bình thường.

“Ôi chao ôi chao, đã biết cô bạc bẽo a, trước kia cũng chưa bao giờ thấy cô dùng trà ngon như vầy đãi tôi a.”

“Ông cụ Tô gia cư nhiên còn hiếm lạ chút lá trà này của tôi?” Lời nói của mẹ trực tiếp trực tiếp chứng thực suy đoán của Thẩm Trác Hi, thật là người nhà họ Tô đã đến, hơn nữa người tới còn là chủ nhân đương nhiệm. Thẩm Trác Hi thầm than một tiếng xong rồi, chuyện này nếu mẹ đã bàn với cụ Tô xong thật rồi, vậy là chính thức xong xuôi, Thẩm Trác Hi nghĩ kiểu gì cũng không ra ông cụ Tô gia làm sao lại đến nhanh như vậy, chuyện buổi sáng mẹ mới đề cập, giờ vừa xế chiều người ta đã tới nhà? Lẽ nào kỳ thật mẹ đã sớm có kế hoạch này?

“Hiếm mấy cũng chẳng hiếm bằng mấy gốc tường vi xanh nhà cô a, bất quá, thật không ngờ hai ngươi lại quen nhau, chậc chậc, thật sự là duyên phận a.”

“Tôi cũng không ngờ anh Tô và dì Bội cư nhiên là người quen.” Một thanh âm khác nói, giọng nói này quen thuộc như thế, đáng tiếc Thẩm Trác Hi tâm trí hoảng hốt, lực chú ý hoàn toàn bị cụ Tô chiếm đi, chỉ nghĩ lát nữa phải làm sao đây, hoàn toàn không để ý loại cảm giác quen thuộc ấy, chỉ cảm thấy giọng nói này hình như thường xuyên nghe thấy.

“Chúng tôi chính là vì hoa tường vi xanh mới biết nhau mà.” Bà Thẩm giải thích.

“Đợi đã, cách gọi này của cô không phải làm tôi bỗng dưng thành nhỏ hơn một cấp, không được không được.”

“Vậy cũng không được, tại sao cụ Tô thì là anh Tô, còn tôi lại thành dì rồi, tôi so với ông cụ này trẻ hơn rất nhiều.”

Thanh âm kia cười trêu ghẹo “Như thế chẳng phải là nên gọi ông Tô và dì Bội. Được rồi, quên chúc mừng anh Tô và dì Bội kết thành thông gia.”

Nhắc tới việc này, ba người đều cười, cụ Tô lại càng cười ha hả nói: “Đến lúc đó nhất định sẽ không quên mời cậu uống rượu, không được chuồn mất nha.”

Thẩm Trác Hi quýnh lên, đã nói xong thật rồi, vừa vòng qua bức tường do hoa kết thành, đã thấy giữa những khóm hoa vây quanh, trên mấy chiếc ghế sopha, ba người thoải mái ngồi uống trà.

Cũng bất chấp còn có những người khác ở đây, vội vàng nói: “Mẹ, hôn sự này con không thể đồng ý.”

“Đây chính là Trác Hi con cô sao?”

“… Sao anh lại ở đây?” Giọng nói vừa rồi thấy Thẩm Trác Hi, ngạc nhiên hỏi.

Nghe thấy thanh âm này, Thẩm Trác Hi nhìn qua, nhất thời cũng sững sờ tại chỗ, kiểu gì cũng không ngờ tới người mong nhớ ngày đêm vì sao đột nhiên xuất hiện trước mắt, lắp ba lắp bắp nói: “An… An Dật? Em… Sao lại…”

Ánh mắt Thẩm Trác Hi đảo qua đảo lại giữa ba người, lúc nghe y nói vẻ mặt mẹ chợt cứng nhắc trong nháy mắt, sau khi thấy y và An Dật quen biết thì biến thành kinh ngạc, nhưng trái lại cụ Tô đã sớm biết hai người vốn quen nhau, có điều xem ra quan hệ hình như không phải đơn giản là bạn bè bình thường a.

“Hai người quen nhau?” Những lời này Thẩm Trác Hi và bà Thẩm trăm miệng một lời hỏi ra. Còn không chờ An Dật trả lời, Thẩm Trác Hi đột nhiên nghĩ An Dật đã biết chuyện y sắp đính hôn rồi, bất chấp quan hệ kỳ quái giữa An Dật và mẹ, vội vàng kéo tay An Dật, như sợ hắn sẽ lập tức xoay người rời đi. “An Dật, em hãy nghe anh nói, chuyện đính hôn với Tô Doanh không phải như em nghĩ, anh sẽ không đính hôn với cô ta.”

“Đợi đã, mẹ anh chính là dì Bội?” An Dật kinh ngạc hỏi, nhất thời còn chưa thông, vậy vừa rồi ba người họ đàm luận chính là hôn sự của Thẩm Trác Hi? Tình nhân của mình Thẩm Trác Hi sắp đính hôn? Mà hắn cư nhiên không hề hay biết, còn cười chúc mừng dì Bội, thật sự là… quá mỉa mai mà.

Đột nhiên thấy phẫn nộ, khiến An Dật hiểu được hóa ra mình vẫn có loại tâm tình gọi là tức giận, Thẩm Trác Hi định làm vậy là ý gì, tự một mình về nhà, sau đó vô thanh vô tức nói đính hôn với người khác?

An Dật vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Thẩm Trác Hi lo lắng kéo hắn giải thích với hắn, có xúc động muốn vẫy tay y ra, bất quá bình thường quen mang ý cười ôn nhu, quen xa cách khách sáo, thế nào cũng không làm ra chuyện kích động như vậy được.

Thẩm Trác Hi thấy An Dật vẻ mặt tươi cười ôn hòa đạm nhã trước sau như một, kinh ngạc rồi đột nhiên biến sắc, trên mặt nhìn không ra một chút biểu cảm, vừa không giống tức giận, vừa không giống phẫn nộ, chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm chỗ tay mình kéo tay hắn. Thẩm Trác Hi có phần bất an, sợ An Dật cứ như vậy vẫy tay y ra, hơn nữa vẻ mặt hắn thế này, thật là lần đầu tiên y thấy, trước kia luôn hy vọng nhìn thấy An Dật vì y biến sắc mặt, vì y lộ ra cảm xúc, nhưng chứng kiến thật rồi, Thẩm Trác Hi thật sự sợ, y hối hận rồi, y không muốn nhìn thấy biểu cảm An Dật như vậy chút nào, không chút nào vui vẻ như dự liệu, chỉ có kinh hoảng bất an, tim đập nhanh cực kỳ, chỉ sợ những lời tuyệt tình sẽ phát ra từ miệng An Dật, nếu An Dật nói chia tay, nói không cần y nữa, có lẽ thật sự sẽ tuyệt không có cách vãn hồi.

Nhìn An Dật dần dần từ không có biểu cảm lại khôi phục dáng vẻ ôn nhu hiền hoà bình thường, thậm chí ý cười nơi khóe miệng so với trước kia càng nhiều hơn. Trái tim đã thót lên của Thẩm Trác Hi không vì An Dật khôi phục ý cười mà rơi xuống, ngược lại càng khẩn trương hơn, hắn tức giận thật rồi, còn là cực kì tức giận, Thẩm Trác Hi cảm giác được vẻ tươi cười của An Dật giờ phút này quả thật so với ác quỷ dữ tợn nhất còn kinh khủng hơn.

An Dật mang vẻ tươi cười, nhìn Thẩm Trác Hi hoảng hốt lo sợ, nói năng lộn xộn giải thích với hắn vụ đính hôn này không phải ý của y, bàn tay bị nắm lấy, càng ngày càng chặt, tưởng như muốn cắt đứt cổ tay hắn vậy, có lẽ chính Thẩm Trác Hi cũng không biết, tay y bây giờ đang không ngừng run rẩy, đó là do vô cùng sợ hãi.

Tầm mắt An Dật dời khỏi chỗ cổ tay bị nắm lấy, nhìn về phía Thẩm Trác Hi đang quỳ trước mặt hắn giải thích với hắn, ý cười càng sâu. Ban nãy mình thật bị tin đính hôn đập cho choáng váng rồi, mới có thể phẫn nộ như thế, chưa kịp suy nghĩ gì khác, ý niệm duy nhất trong đầu chính là đem tên dám cả gan chạy đi kết hôn với người khác bắt lại hảo hảo giáo huấn một trận, cho y hiểu rõ vấn đề quyền sở hữu của mình.

Hiện tại bình tĩnh nghĩ lại, cũng hiểu ngay đầu đuôi sự việc, Thẩm Trác Hi thích mình như vậy sao có thể tự chạy đi đính hôn với người phụ nữ khác, y chắc biết hậu quả.

Nghĩ hóa ra mình còn có ý muốn độc chiếm mãnh liệt như thế, khiến An Dật không khỏi lại buồn cười, hắn đúng là chưa từng nghĩ Thẩm Trác Hi sẽ phản bội hắn, cũng chưa từng nghĩ muốn chia tay với Thẩm Trác Hi, chỉ nghĩ bắt người này lại, đè lên giường hảo hảo đánh một trận cho hả giận. An Dật đột nhiên tươi cười, làm Thẩm Trác Hi quá sức sợ hãi, không biết có phải là hắn càng tức giận hơn rồi, hay là thật muốn nói chia tay mình nữa.

“Anh… Anh… Người anh nói… Chính… Chính là An Dật?” Bà Thẩm bị biến cố xảy ra bất ngờ, kinh ngạc đến ngây người, vừa nhìn thấy con mình nói sẽ không kết hôn, sau đó hoàn toàn không đếm xỉa tới sắc mặt hai vị trưởng bối ở đây, nôn nóng giải thích với An Dật, tình cảm của y đối với An Dật quả thật chính là người mù cũng có thể nhìn ra được. Lão luyện thành tinh như hai người thế nào lại không nhìn ra, có điều bà Thẩm nhất thời không tiếp thu được sự thật này mà thôi, người con mình thích cư nhiên chính là An Dật?

– 4 –

An Dật kéo Thẩm Trác Hi đang nửa quỳ dưới đất đứng lên, để y ngồi trên ghế sopha bên cạnh. Thẩm Trác Hi cẩn thận nhìn sắc mặt An Dật, không biết hắn có ý gì? Không tức giận nữa? Lo sợ bất an ngồi cạnh An Dật, mãi tới khi An Dật nắm lại bàn tay y vẫn nắm tay hắn, quay đầu cười cười với y.

Thẩm Trác Hi nhìn thấy vẻ tươi cười trấn an của An Dật mới yên tâm một chút, vừa rồi vẻ mặt An Dật đột nhiên biến sắc lại không chút ý cười, thật làm y sợ, chỉ là vẻ mặt tuyệt không tức giận đó đã đủ làm y hoảng sợ rồi, như sắp tức giận bão nổi, vậy chí nguy, Thẩm Trác Hi tự nhủ y không dám đi nếm thử màn kinh khủng kia, mình vẫn nên an phận chút thì tốt hơn, bằng không sẽ khiến An Dật tức giận. Loại cảm giác hãi hùng khiếp vía ban nãy, y tự nhủ không bao giờ muốn có lần thứ hai, thêm nữa thật sẽ làm y tổn thọ.

Nghe được câu hỏi của mẹ, Thẩm Trác Hi cũng không trốn tránh, trực tiếp gật đầu thừa nhận, trời biết, nếu hiện tại y lắc đầu, An Dật chắc sẽ trực tiếp bùng nổ, huống hồ y trước nay cũng đâu có ý không muốn thừa nhận mối quan hệ với An Dật, y chỉ mong thông báo cho cả thế giới biết An Dật là của y, tránh phải luôn có cả trai lẫn gái ôm ý xấu nhìn chằm chằm An Dật như hổ đói.

Bà Thẩm thấy Thẩm Trác Hi thừa nhận quan hệ của hai người họ, nhất thời có cảm giác choáng váng, dời mắt về phía An Dật, hy vọng hắn phủ nhận quan hệ giữa họ, hy vọng chỉ là Thẩm Trác Hi đơn phương lưu luyến si mê mà thôi.

An Dật bị bà Thẩm nhìn chăm chăm, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, dì Bội, Trác Hi và con thật sự là người yêu.” Nếu hắn sớm biết Thẩm Trác Hi chính là con của dì Bội, tuyệt đối sẽ không ở bên Thẩm Trác Hi, hắn không muốn làm tổn thương trái tim dì Bội, cướp đi chỗ dựa duy nhất của bà, nhưng hiện tại họ đã là tình nhân, hắn đã thích Thẩm Trác Hi rồi, bảo hắn dứt bỏ tình cảm này là chuyện không thể làm được.

“Sao có thể… Sao có thể…” Thẩm Trác Hi cũng đã chuẩn bị thay An Dật ăn tát, nhưng ngoài dự đoán, bà Thẩm không phát giận với An Dật, ánh mắt nhìn An Dật là cưng chiều thương tiếc, hoàn toàn không có biểu cảm căm hận. Thoáng vô lực ngồi xuống sopha, nhìn bàn tay nắm chặt của An Dật và Thẩm Trác Hi, không biết nên làm gì bây giờ, nếu đối tượng của Thẩm Trác Hi không phải An Dật, mà là bất cứ một người đàn ông nào khác, bà Thẩm đều sẽ không chút dao động phản đối tới cùng, nhưng cố tình là An Dật.

Từ khi quen biết An Dật, bà sâu sắc nhận ra điểm tốt đẹp của hắn, chăm sóc ôn nhu, hiểu ý người, cũng không ngại nghe bà già như bà lẩm bẩm, khuôn mặt tươi tắn luôn lộ vẻ ôn hòa, nghe bà kể chuyện vụn vặt, cùng bà trải qua những buổi chiều cô quạnh giữa những đóa hoa tường vi. Nếu bà trẻ lại hai mươi tuổi, nhất định sẽ yêu người như An Dật, đáng tiếc bây giờ bà đã già, trong mắt bà An Dật chỉ là đứa trẻ, chỉ mong thằng bé tốt như vậy có thể hạnh phúc. Bà chỉ luôn hy vọng, nếu An Dật là con của bà thì tốt biết bao, mặc dù Thẩm Trác Hi cũng là một đứa nhỏ ưu tú, có điều đứa nhỏ này chẳng hề thân với bà, mà bà cũng luôn duy trì hình tượng người mẹ uy nghiêm trước mặt y, từ sau khi chồng bà tự sát, quan hệ giữa hai người càng xa cách, Thẩm Trác Hi cũng dần dần không về căn nhà cổ này nữa, nói không chừng thời gian mẹ con họ ở chung còn không lâu bằng thời gian An Dật ở cạnh bà.

Nhìn An Dật cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc hoa tường vi, bà Thẩm thậm chí ngay cả di chúc cũng đã lập xong, sau khi chết sẽ đem ngôi biệt thự và vườn hoa tường vi này toàn bộ để lại cho An Dật. Thế nhưng chuyện đời luôn không như dự liệu, bà làm sao cũng không ngờ tới An Dật và con mình lại là một cặp tình nhân đồng tính, chuyện này thật sự quá trùng hợp, nhưng thấy ban nãy An Dật và Thẩm Trác Hi lộ vẻ kinh ngạc như thế, An Dật cũng không giống như cố ý tiếp cận bà. Đến giờ bà vẫn nghĩ không thông, không nói tới Thẩm Trác Hi so với An Dật lớn hơn nhiều tuổi như vậy, đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện như An Dật, sao không kết hợp với một cô gái xinh đẹp, tạo thành một gia đình mĩ mãn, vì sao cố tình muốn thích một người đàn ông?

Bà Thẩm đấu tranh tâm lý, có lẽ như vậy là không công bằng đối với Thẩm Trác Hi, nhưng bà biết rõ, sở dĩ mình còn chưa biết có nên đồng ý chuyện của hai người họ hay không, cũng không phải vì Thẩm Trác Hi con mình muốn sống cùng một người đàn ông, mà là đang do dự thằng bé An Dật không thân chẳng quen này sống cùng một người đàn ông sẽ hạnh phúc sao, Thẩm Trác Hi thật sự có thể đối xử tốt với hắn cả đời sao? Rõ ràng là một đứa nhỏ tuyệt vời như vậy, sao có thể ở dưới thân một người đàn ông khác hầu hạ chứ? Tận đáy lòng bà cảm thấy không đáng thay cho An Dật.

An Dật nhìn nhìn bà Thẩm không lên tiếng, có lẽ bà còn đang trong hỗn loạn, lại nhìn nhìn đối tượng đính hôn Tô gia, chỉ thấy ông già không nên nết Tô Cảng Sinh đang dùng ánh mắt ám muội, lượn tới lượn lui quan sát hắn và Thẩm Trác Hi, nhìn An Dật lắc đầu không nói gì.

Thẩm Trác Hi mấp máy môi, muốn giải thích với ông cụ Tô rằng hôn sự này y không thể đồng ý, An Dật lại mở miệng nhanh hơn y, “Anh Tô…”

“A, không cần phải nói nữa, anh đã hiểu, ha ha” lão già này cũng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười, hoàn toàn không giống người vừa mất mặt vì bị cự hôn ngay trước mũi chút nào, “Con bé ấy, sáng sớm đã nói với anh, nhóc Thẩm có đối tượng nó thích rồi, con bé thừa nhận mình căn bản không tranh nổi, anh còn nghĩ cô nào có thể làm con bé tâm cao khí ngạo đó chưa tranh đã nhận thua, a ha, hóa ra là chú em a, hèn chi hèn chi a.” Liên tiếp mấy câu hèn chi ý vị thâm trường, lại liếc mắt đưa tình với An Dật.

An Dật nghe xong thật dở khóc dở cười, cụ Tô lớn tuổi như vậy rồi nhưng vẫn xưng anh gọi em với mình, lại kêu Thẩm Trác Hi, rõ ràng lớn hơn mình nhiều, là nhóc, bối phận này thật lẫn lộn rồi. Cười khổ nói: “Em thật không biết đối tượng đính hôn của Tô tiểu thư là Thẩm Trác Hi…”

“Không sao không sao, sao có thể cướp người của chú em chớ, ha ha, giờ tới phiên anh kiếm chú uống rượu nha.”

Cụ Tô già không đứng đắn, đột nhiên nhắc tới rượu mừng, làm hại khuôn mặt Thẩm Trác Hi vừa bị dọa đến trắng bệch, tức khắc xấu hổ mây đỏ bay lên. Rượu mừng… Y thật chưa từng nghĩ qua, hai người đàn ông phải làm sao đãi rượu mừng a, nhưng lại có chút chờ mong nhìn trộm phản ứng của An Dật. Nhìn thấy An Dật với cụ Tô như một lão ngoan đồng thì liên tục lắc đầu, coi câu nói của ông là giễu cợt hắn. Nhất thời trong lòng lại có chút mất mát không hiểu, An Dật quả nhiên chưa từng nghĩ tới muốn kết hôn với y, quá hoang đường mà, nhưng bị người khác đề cập tới như vậy, y vẫn không nhịn được chờ mong.

An Dật nào dám làm trò trước mặt bà Thẩm mà chính diện đáp lời cụ Tô, bà Thẩm vẫn chưa đồng ý mà, nhìn bà Thẩm ánh mắt xa xăm, gọi một tiếng, “Dì Bội.”

Bà Thẩm nhìn nhìn An Dật, lại nhìn nhìn Thẩm Trác Hi đang chờ mong hy vọng bà gật đầu, “Con thật sự muốn ở bên Trác Hi?”

An Dật gật đầu không chút do dự, cảm giác ở bên Thẩm Trác Hi rất thoải mái, cảm giác có người chăm sóc cũng rất không tệ, nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn cảm thấy sống cùng Thẩm Trác Hi cả đời cũng không phải chuyện không thể.

Bà Thẩm thở ra thật dài, nội tâm giãy dụa vô chừng, Thẩm Trác Hi thấy mẹ cư nhiên không kịch liệt phản đối như hồi sáng, vui vẻ, thầm than lực sát thương của An Dật với người già thật quá lớn a, ngay cả mẹ luôn luôn uy nghiêm lại vì đối tượng là An Dật mà dễ dàng dao động, sớm biết như vậy, y còn lo lắng cái gì, đưa An Dật cùng về sẽ không phải hoảng hốt lo sợ cả ngày, đúng là tự làm bậy không thể sống mà.

“Mẹ… Con thật sự rất nghiêm túc muốn ở bên An Dật, chỉ cần cậu ấy… Không chia tay với con, con sẽ luôn ở bên cậu ấy.”

Bà Thẩm nghe ngữ khí con mình gần như cầu khẩn, cũng hiểu Thẩm Trác Hi thật sự vô cùng thích An Dật, đúng vậy, đứa nhỏ như An Dật sao có thể khiến người ta không thích, nhưng y có thể cam đoan sau này cũng yêu sao? “Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi.” Nói rồi đứng lên, bà cần bình tĩnh lại, hảo hảo suy nghĩ chuyện tương lai của hai thằng bé.

“Dì Bội.” An Dật đột nhiên lên tiếng gọi bà Thẩm đang muốn chạy, “Người không muốn con gọi người một tiếng mẹ sao?”

Bà Thẩm ngây người, sao lại không muốn, bà luôn hy vọng An Dật chính là con của mình. Câu này của An Dật, trực tiếp nói trúng điểm yếu của bà, đúng vậy, nếu ở bên Thẩm Trác Hi thật, chẳng phải hắn cũng là một đứa con trai khác của mình sao.

An Dật thấy Bà Thẩm không cự tuyệt, lại nói: “Để con làm con của người, cùng Trác Hi chăm sóc người, được không?” Đỡ lấy bà Thẩm, nhẹ giọng gọi một tiếng “Mẹ” .

Bà Thẩm run rẩy trong lòng, nhìn An Dật ôn nhuận như ngọc, cuối cùng áp lên bàn tay hắn dìu mình, vuốt vuốt mặt hắn, đáp một tiếng, “Con ngoan…”

An Dật nở nụ cười, “Người mệt rồi, con đưa người về.”

“Không cần đâu, thay ta hảo hảo nói chuyện với khách đi.” Vỗ vỗ tay An Dật, ý bảo hắn tiếp ông cụ Tô đang ngồi xem kịch vui.

Nhìn bóng lưng bà Thẩm dần dần biến mất giữa những khóm hoa ẩn hiện, An Dật ngồi trở lại ghế sopha, rót một tách trà cho Thẩm Trác Hi còn đang đầy mặt kinh ngạc mù mịt, đưa tới tay y. Thẩm Trác Hi ngó ngó An Dật, lại sờ sờ mặt mình, đây không phải đang nằm mơ chứ? Mẹ y đã bị An Dật nói mấy câu thuyết phục? Đồng ý chuyện hai người họ dễ dàng như vậy? Y còn tưởng sẽ ầm ĩ đoạn tuyệt quan hệ với cả nhà chứ.

An Dật nhìn Thẩm Trác Hi vẻ mặt ngơ ngác còn không dám tin vào sự thật, bất đắc dĩ cười cười.

“Tiểu hồ ly!” Uống một ngụm trà, chép chép miệng, nói một câu cũng không biết là mắng hay là khen An Dật. Tên này quá giảo hoạt, ông còn muốn xem kịch vui mà, cư nhiên chuyển hướng, dễ dàng bị hắn thuyết phục. Đặt tách trà xuống, duỗi duỗi thắt lưng, “Ai, e rằng vợ chồng son mấy người là không hoan nghênh lão già tôi làm bóng đèn, hử, tôi đi dạo chung quanh một hồi, không quấy rầy mấy người thân thiết nữa.”

Cụ Tô cũng phủi phủi đít mà đi. Chỉ để lại An Dật và Thẩm Trác Hi hai người giữa vườn hoa tường vi, Thẩm Trác Hi đột nhiên bỏ tách trà xuống, bất chấp nước trà văng khắp nơi, vui vẻ ôm lấy An Dật bên cạnh, y thật hưng phấn vô cùng, tát cả trở ngại giữa y và An Dật đều không còn nữa, cuối cùng y đã có thể chính thức ở bên An Dật rồi.

Đang muốn cúi đầu hôn đôi môi mềm mại của An Dật, bị An Dật cười đẩy ra, tiếp đó híp mắt tủm tỉm nói: “Nhưng đừng vui mừng quá sớm, em còn chưa tính sổ với anh mà, hửm?”

Hả? Thì ra An Dật còn chưa hết giận chuyện y đính hôn a, giả bộ đáng thương cọ cọ An Dật, bị An Dật nhéo mặt, trên mặt liền đau đớn.

“Trước hết nói em nghe đây là chuyện gì hả?” Cau mày nhìn vệt đỏ đáng ghét trên mặt Thẩm Trác Hi, còn có vài dấu tay mờ nhạt, không cần hỏi cũng biết là dấu vết một cái tát, về phần là ai đánh, vậy càng là dùng đầu ngón chân cũng biết.

“È…” Bị An Dật đụng tới chỗ sưng, Thẩm Trác Hi mới nhớ chuyện hồi sáng mình bị mẹ phát cho một cái tát, sợ mặt mình bây giờ nhất định xanh tím khó coi. Chột dạ cúi đầu, nhìn thần sắc An Dật khiến y có loại cảm giác không hay lắm a.

– 5 –

An Dật nhìn Thẩm Trác Hi đang cúi đầu nhận lỗi, lại nhìn nhìn dấu vết đỏ trên mặt y đã bắt đầu phát tím, cau mày, cảm giác dấu vết này thật chướng mắt vô cùng, lấy tay sờ sờ.

“Si” Thẩm Trác Hi rụt rụt cổ.

“Đau lắm?” Thu tay hỏi.

Vội vàng lắc đầu, nhìn màu xanh tím có vẻ dữ tợn, kỳ thật cũng không đau lắm, chỉ sợ sẽ để lại sẹo, về sau An Dật nhìn không thoải mái.

An Dật hung hăng trừng y, đã sưng phù lên rồi, không đau mới là lạ đấy, nhưng một cái tát này có thể nói là vì hắn mà chịu, lời trách cứ y cũng nói không ra, cuối cùng chỉ đành đau lòng hôn hôn khuôn mặt ấy.

Thẩm Trác Hi bị An Dật hôn làm hơi ngứa, lại không dám trốn, chỉ sợ An Dật sẽ càng giận hơn, ngoan ngoãn mặc hắn hôn hít khinh bạc.

“Anh về nhà chúc tết, sao đột nhiên lại nói ra quan hệ chúng ta với mẹ anh?” An Dật không tức giận gì khác, chỉ giận y điểm này, cư nhiên im hơi lặng tiếng, một mình về nhà, cứ như vậy công khai. Chuyện này y cũng không thương lượng với mình, muốn một mình đối mặt với áp lực gia đình sao?

“Bởi vì… Bởi vì em…” Thẩm Trác Hi ấp úng không biết nói thế nào, vì An Dật thú nhận quan hệ của hai người họ với người nhà, thậm chí dẫn y về nhà, mà mình lại có vẻ che che giấu giấu, khiến y cảm thấy mình có lỗi với An Dật.

“Anh đó.” Nhìn thấy Thẩm Trác Hi vẻ mặt này, An Dật nghĩ lại nghĩ, nào còn không hiểu, buồn cười cắn chóp mũi y, liếm liếm, “Đã vậy sao không đưa em về luôn? Chẳng lẽ em xấu xí lắm sao?” Ngữ khí có chút ai oán.

“Không phải, anh chỉ sợ mẹ làm khó em.” Nghe thấy An Dật nói vậy, vội giải thích, sao hắn lại xấu xí chứ, hắn ưu tú đến nỗi mình chỉ muốn giấu hắn ở nhà, không cho ai nhìn thấy, vậy sẽ không ai tới tranh với y.

Thẩm Trác Hi khẩn trương ôm lấy An Dật ngồi ngang người y, ánh mắt dao động chung quanh cũng nâng lên, nhìn về phía An Dật, phát hiện ý cười trong mắt An Dật, mới biết An Dật đang nói đùa với y.

“Không làm khó em, vậy làm khó chính anh sao?” Người này thật sự coi hắn như bảo bối mà che chở, lại không thèm quan tâm chính mình đầu rơi máu chảy, hắn cũng đâu phải búp bê dễ vỡ, chẳng lẽ y nghĩ rằng y chịu tổn thương gì, mình sẽ không đau lòng sao? Mỗi một điểm Thẩm Trác Hi nỗ lực vì mình, từng chút một hắn đều nhìn trong mắt, nhớ trong lòng, mình nào phải trái tim sắt đá, sao có thể không chút động lòng trước nỗ lực của y, ái mộ của y chứ. Tính tình mình vốn là như thế này, hắn không làm được như Thẩm Trác Hi yêu nồng nhiệt cháy bỏng, tình yêu của hắn chỉ có thể như một ly nước ấm bình đạm. Nhưng vậy không có nghĩa là hắn có thể nhìn người yêu mình ủy khuất làm khó chính mình a.

Bất đắc dĩ thở dài, đau lòng mà xoa xoa gương mặt y, “Rốt cuộc anh có hiểu vì sao em… tức giận hay không?” Kỳ thật An Dật không phải tức giận thật, hắn cũng không rõ nên hình dung tâm lý hiện tại của hắn như thế nào, có chút tức giận, lại pha lẫn đau lòng.

“Anh muốn cùng Tô tiểu thư… Đính hôn?” Thẩm Trác Hi nhìn sắc mặt An Dật suy đoán, trừ chuyện này ra hình như An Dật không có lý do gì tức giận phát hỏa.

“Anh dám.” Vốn hắn đã quên vụ này, Thẩm Trác Hi lại nhắc tới, híp mắt hung tợn nói, “Anh mà dám đi đính hôn, em cũng dám đi cướp người, vừa lúc cho cả thế giới biết anh là người của em!”

Nghe thấy An Dật nói bá đạo như thế, Thẩm Trác Hi chẳng những không tức giận ngược lại cực kỳ hạnh phúc, ôm An Dật càng chặt, lần đầu tiên nhìn thấy An Dật biểu hiện ra ý muốn độc chiếm y mãnh liệt đến thế.

An Dật còn đang tiếp tục “Đời này anh đã là người của em rồi, muốn chạy đi kết hôn với phụ nữ hả, kiếp sau hãy nói đi. Có nghe thấy không?” Nhéo nhéo tên ôm hắn cười ngây ngô, xụ mặt giả vờ tức giận nói.

“Ừ, kiếp sau anh cũng muốn bám lấy em.”

Nghe thấy Thẩm Trác Hi trả lời, hài lòng hôn hôn người đang dán lên cổ hắn cọ cọ.

“Sao điện thoại em lại tắt máy, anh gọi hoài không được.” Đột nhiên nhớ tới chuyện vì gọi cho An Dật không được mà sốt ruột cả một ngày, ngẩng đầu hỏi An Dật.

“Chắc tại ven biển không có tín hiệu, sau đó không cẩn thận làm rớt điện thoại xuống biển rồi không mở lại.”

“Hèn chi.” May phước không phải An Dật tức giận đến nỗi không muốn nghe y giải thích.

An Dật đột nhiên túm lấy y cười xấu, “Anh gọi điện cho em còn làm cái gì?”

Thẩm Trác Hi nhất thời không phản ứng lại, còn ngây ngốc ngẩng đầu ngó An Dật hỏi câu này là có ý gì, chẳng phải là giải thích không phải y muốn đính hôn sao, đều là ý của mẹ y, đến khi nhìn thấy nụ cười An Dật có ý khác, mới bừng tỉnh phản ứng lại, ý An Dật chính là…

Mặt “bùm” một tiếng đỏ lên, nhớ tới cuộc điện thoại hôm qua và mình làm chuyện hoang đường, lí nha lí nhí giả làm đà điểu, vùi mặt vào vai An Dật, làm An Dật phá lên cười, chấn động không ngừng từ trên người truyền đến, Thẩm Trác Hi hận đến nghiến răng, thật muốn cắn xuống một phát, tên này thật đáng ghét mà, lần nào cũng thích chọc đến khi y không còn mặt mũi nào mới dừng tay.

An Dật rốt cuộc cười đủ rồi dừng lại, cảm nhận được khuôn mặt trên vai nóng lên, tâm tình cực tốt, nhưng vẫn không cho phép cứ như vậy buông tha y, “Ừm, câu hỏi vừa rồi anh còn chưa trả lời đó, không được đổi đề tài nha.”

“Hả?” Thẩm Trác Hi vẻ mặt đau khổ, cau mày, hắn còn nhớ rõ a, nếu không phải vì chuyện mình sắp đính hôn, vậy vì sao phải tức giận chứ, chẳng lẽ là…

“Anh không đưa em về nhà?” Thử hỏi.

“Đáp đúng phân nửa, có điều không phải em giận anh không đưa em về nhà.” Thấy Thẩm Trác Hi không rõ nguyên do, tiếp tục giải thích, “Có chuyện gì không thể cùng em đối mặt, anh muốn một mình giải quyết chứ? Người nhà em cũng làm khó anh không ít, thậm chí em có thể đoán trước được ông nội chắc chắn sẽ làm khó anh, nhưng em vẫn đưa anh về, lẽ nào anh vì vậy mà trách em sao?”

“Không có.” Thẩm Trác Hi lắc lắc đầu, “Em đồng ý đưa anh về, anh rất vui.”

“Đúng vậy, nhưng còn anh? Tự một mình ngả bài với mẹ anh, hả?”

Thẩm Trác Hi cuối cùng cũng hiểu rõ An Dật đang giận cái gì, nghĩ lại cũng phải, nếu An Dật tự mình về nhà giải quyết chuyện của hai người họ, mình chắc chắn cũng sẽ khó chịu, sẽ nghĩ lung tung, phải chăng vì mình không được cần, giống như một người phụ nữ vô dụng, chỉ có thể được bảo vệ ở nơi an toàn, không thể cùng tình nhân mình gánh vác trách nhiệm. Cũng vậy, An Dật không phải phụ nữ, mặc dù nhìn ôn nhu, nhưng tuyệt không phải một cô gái yếu đuối cần y chăm sóc bảo vệ, mà có năng lực cùng y đối mặt với tất cả hiện thực và khó khăn.

“Xin lỗi…”

“Không cần xin lỗi, anh hiểu là tốt rồi, không có lần sau.” An Dật che miệng y muốn tiếp tục xin lỗi, cười tít mắt nhìn y, “Nếu anh muốn xin lỗi, chi bằng…”

Còn chưa phản ứng lại tình huống, đã bị An Dật đè ngã xuống sopha, trong ngôi nhà kính nồng đậm ý xuân, hương diễm đến mức những đóa tường vi xinh đẹp xung quanh cũng ủ ê phai sắc.

Sau tường hoa, cụ Tô đi một vòng lại len lén mò về, cười tủm tỉm chuẩn bị xem kịch vui, ế, ai bảo An Dật luôn không chịu cho ông hay hắn rốt cuộc sư thừa vị cao nhân nào, làm ông ngứa ngáy trong bụng, cố tình An Dật sống chết không mở miệng, vậy ông đành phải đê tiện một lần, chuẩn bị túm điểm yếu của An Dật. Cụ Tô cười đến vẻ mặt gian xảo chuẩn bị rình coi trò hay của đám An Dật, nào ngờ tới, giữa sân ngay cả cái bóng cũng không có, nhất thời mắt choáng váng, tên này chạy đi đâu rồi, uổng công ông còn tưởng có trò hay trình diễn, đi một vòng vẫn không gặp hai người họ, thầm hận mình ban nãy không nên lang thang lâu như vậy mới về.

Nào ngờ thấp thoáng sâu trong những khóm tường vi đang trình diễn một màn nồng nhiệt, chỉ tiếc cụ Tô đã định trước là vô duyên nhìn thấy.

Giờ ăn tối, vì cụ Tô ở đây, bữa tối hiển nhiên là tương đối chính thức, bà Thẩm nghĩ cả một buổi chiều, đối với lựa chọn của hai người con trai cũng thật bất đắc dĩ, nếu không thể chia rẽ họ, vậy hy vọng họ thật sự có thể hạnh phúc, điều đáng tiếc duy nhất chính là chẳng những không thể ôm cháu, cả An Dật cũng không có con luôn, thở ra thật dài, đúng lúc nhìn thấy An Dật và Thẩm Trác Hi đi vào, An Dật đi phía trước thì vẻ mặt tự nhiên, trái lại Thẩm Trác Hi đi theo phía sau có vẻ rất kỳ quặc, Bà Thẩm trái phải quan sát không nhìn ra Thẩm Trác Hi bất thường chỗ nào, nhưng cứ có cảm giác giống như rất không tự nhiên, cũng không biết An Dật nói với y cái gì, con mình hình như đỏ mặt. Thẩm Trác Hi bị mẹ mình nhìn thì phát hoảng, sợ bà nhìn ra điểm gì, vậy mình thật không còn mặt mũi nữa.

Bà Thẩm khó hiểu nhìn hai người họ, cảm thấy hay mình lầm chỗ nào rồi, sao An Dật ngược lại còn tự tại hơn Thẩm Trác Hi, tốt xấu gì cũng là nhà của Thẩm Trác Hi a, chẳng lẽ con mình thật sự đã xa cách mình đến nước này.

Mà cụ Tô mặt ngoài nghiêm trang, ánh mắt lại từ trên xuống dưới quan sát An Dật và Thẩm Trác Hi hai người, thầm nghĩ rốt cuộc cả buổi chiều hai người này đi đâu lêu lổng, ông thiếu điều lật tung Thẩm gia lên vẫn không tìm được hai người. Nhìn kỹ thần sắc hai người, muốn từ trên người họ nhìn ra chút đầu mối, trong bụng còn rất không lương thiện mà suy đoán vấn đề trên dưới của hai người, nhìn hình dáng bề ngoài, liếc qua đại khái đều cho rằng Thẩm Trác Hi là người ở trên, cao lớn khoẻ mạnh, sự nghiệp xuất sắc, khôn khéo giỏi giang, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng dáng vẻ y ở dưới thân đàn ông, mà An Dật tính tình ôn nhu, dáng vẻ không nóng không lạnh như vậy, nhìn thế nào cũng như người phía dưới.

Cụ Tô sờ sờ cằm, bất quá theo sự hiểu biết của ông đối với An Dật, chuyện ván đã đóng thuyền, tới An Dật thì thành mơ hồ. Tầm vóc An Dật mặc dù không cường tráng như Thẩm Trác Hi, nhưng nếu bàn về công phu, e rằng mười Thẩm Trác Hi cũng không phải đối thủ của An Dật, nếu Thẩm Trác Hi định cường thượng (cưỡng bức thượng =..=) An Dật, sợ là không có quả mà ăn, ngược lại An Dật muốn dùng vũ lực áp đảo Thẩm Trác Hi ấy lại là chuyện dễ như chơi. Lại nhìn nhìn Thẩm Trác Hi thích An Dật thích đến mức thiếu điều viết lên mặt mấy chữ to “tôi yêu An Dật”, nói y ở dưới thân An Dật hình như cũng không phải không thể a.

Ê, vậy là cái gì, cụ Tô đột nhiên nhìn chằm chằm cổ Thẩm Trác Hi, Thẩm Trác Hi bị ông nhìn làm cả người sợ hãi, nhìn thấy ánh mắt cụ Tô, vô thức lấy tay che cổ, tưởng An Dật để lại dấu hôn trên cổ y.

Hắc hắc, cụ Tô bộ dáng cười đến vẻ mặt bỉ ổi, kỳ thật trên cổ Thẩm Trác Hi cái gì cũng không có, chẳng qua ông nhử y mà thôi, quả nhiên bị lừa, Thẩm Trác Hi chột dạ lắm a, vẻ mặt đắc ý nhìn An Dật, thế nào bị tôi biết rồi đi.

An Dật thấy cụ Tô vẻ mặt đắc ý, khẽ nhíu mày, lộ ra biểu cảm không hề gì. Cụ Tô tức thì thổi râu trừng mắt, mặc dù ông có chút già mà không nên nết, nhưng cũng không vô lý mà thật sự khinh khi Thẩm Trác Hi, như quả bóng cao su trút giận, thật không có biện pháp với An Dật, tiểu hồ ly này đúng là quá giảo hoạt mà, Thẩm Trác Hi bại bởi hắn đúng là thiên kinh địa nghĩa a, e là bị người ta ăn còn vui vẻ vô cùng ấy chứ. Cụ Tô hận quá cầm con tôm hùm lên trút giận, đem vỏ nhai cạp cạp ra tiếng, thấy vậy Bà Thẩm lo lắng, đừng làm rụng răng nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.