Mạc Dương vốn đang ở trường đợi hiệu trưởng mời vào gặp lập tức ngắt máy chạy ra ngoài.
Gã vội phóng đến căn biệt thự, vừa vào cửa điều đầu tiên lọt vào mắt là Thiếu Kiệt đang thảnh thơi ngồi trên sofa quay lưng lại về phía gã.
Gã nhận được ám hiệu ông Hồ đứng cạnh sofa, nhẹ tay nhẹ chân nhanh chóng đi về phía cầu thang bên cạnh.
Giây phút đẩy mở cách cửa phòng khép hờ nhìn thấy bóng lưng Hướng Nam, Mạc Dương rất kích động. Thế nhưng sau loáng thoáng nghe được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, sắc mặt Mạc Dương liền thay đổi.
Hà Lan Vi (Mẹ Hướng Nam) phát hiện ra Mạc Dương.
Ánh mắt bà vòng qua Hướng Nam nhìn về phía Mạc Dương.
Lúc Hướng Nam quay đầu nhìn thấy Mạc Dương, hơi giật mình.
“Mạc Dương?” Hà Lan Vi có chút bất ngờ, nói: “A Nam bảo hôm nay con đến trường mới ghi danh mà?”
Chuyện quả thực là thế, cái này là Hướng Nam vừa rồi nghe ông Hồ nói.
“Vâng ạ.” Mạc Dương đi lại gần: “Hiệu trường không có mặt, nên cháu qua đây ạ.”
Kỳ thực Mạc Dương đang nói dối, không phải hiệu trưởng không có mặt, mà là gã cảm thấy Hướng Nam trước mắt quan trọng gấp vạn lần cuộc hẹn gặp ngày hôm nay của gã.
Mạc Dương ngồi xuống tay vịn ghế sofa đơn Hướng Nam đang ngồi.
Cảm thấy tay Mạc Dương sờ lên lưng mình, Hướng Nam khẽ nhíu mày.
Hướng Nam nhìn về phía Mạc Dương.
Mạc Dương cười cười, hỏi y: “Hai người vừa nãy nói chuyện gì vậy?”
Hướng Nam không trả lời gã.
Vì tuy Mạc Dương đang cười, thế nhưng Hướng Nam biết, gã đang cố sức đè xuống cảm xúc thực của mình.
Hướng Nam nói với Hà Lan Vi: “Mẹ, sắp đến giờ con phải đi làm rồi. Qua hai hôm nữa con lại tới thăm mẹ được không?”
Hà Lan Vi gật đầu thật mạnh.
Bà dặn dò Hướng Nam: “Bà chủ Hủy kia đối với con tốt như vậy, con phải làm việc cho thật tốt, nha.”
Bà chủ Hủy?!
Mạc Dương nghe vậy thì hơi ngẩn người.
Lập tức ý thức được mấy kẻ đi đòi người bọn họ đều đã bị bà chủ Hủy gạt rồi.
Hướng Nam lại nói thêm vài câu với Hà Lan Vi, sau đó đứng dậy quay người, nói với Mạc Dương: “Cậu ngồi tiếp đi, tôi đi trước đây.”
Hướng Nam vừa đi ra liền bị Mạc Dương đẩy ép vào chỗ tường ở hành lang.
Mạc Dương có rất nhiều chuyện muốn hỏi y.
Có chuyện đoạn thời gian này y đi đâu, có chuyện vì sao y lại ở cùng chỗ với Thiếu Kiệt, có chuyện sao y lại biết người nhà ở đây.
Lửa giận trong lòng Mạc Dương phừng phừng cháy.
Thế nhưng, Mạc Dương cứ ép y như vậy, hơi thở nóng rực phả lên mặt Hướng Nam, nhìn chằm chằm Hướng Nam một hồi lâu, lại không có nói gì.
“Mạc Dương?”
Hướng Nam sợ hắn đột nhiên làm bậy, lo Hà Lan Vi sẽ đột nhiên mở cửa đi ra liền đưa tay chắn trước người Mạc Dương.
“Cậu không phải muốn cứ dây dưa mãi ở đây với tôi chứ?”
Thứ nhất là địa điểm không thích hợp, thứ hai là tình hình không cho phép.
Hướng Nam biết, mình nhất định muộn rồi.
“Em có thể hỏi anh gần đây đi đâu không? Hay có thể hỏi anh vừa nói gì với dì Vi?”
Lời Mạc Dương làm trong mắt Hướng Nam hiện nét lo sợ. Hướng Nam cụp mắt xuống, môi Mạc Dương nhẹ đặt lên.
“Gia đình anh có ơn với em. Em chỉ muốn dùng hết sức mình để báo ơn hiếu nghĩa, nhưng vì sao anh hết lần này đến lần khác đều muốn từ chối?”
Lý do khiến sau khi Mạc Dương biết Hướng Nam tìm được người nhà thì cảm thấy lo lắng là vì Hướng Nam luôn cho gã cảm giác mọi nỗ lực đều hóa công cốc.
Lúc trước không cảm nhận đước, thế nhưng sau khi bác Hướng vì hai người mà đổ bệnh, Hướng Nam dùng lý do “tự mình có thể chăm sóc” này mà kiên quyết xa lánh gã, Mạc Dương thật sự rất sợ, sợ nếu bỏ đi một tầng quan hệ này, gã với Hướng Nam không còn liên hệ gì nữa.
“Đó là người nhà của tôi!”
“Cũng là người nhà của em.” Mạc Dương nhỏ giọng nói, đôi môi nhẹ chạm vào gò má Hướng Nam đang quay đầu tránh gã: “Dù thế nào, em cũng là con rể… hai người họ nuôi lớn.”
Hai chữ “con rể” làm Hướng Nam ngẩn người.
Hướng Nam quay đầu lại, Mạc Dương thấy trong mắt y có sự xấu hổ cùng giận dữ.
“Mạc Dương!”
Mạc Dương đột nhiên buông Hướng Nam ra.
Hướng Nam nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu, thấy Hà Lan Vi từ trong đi ra thì đờ người.
“Mẹ…”
“A Nam.” Hà Lan Vi cho rằng con trai cùng Mạc Dương đã đi rồi. Bà vốn định sang phòng bên xem bác trai Hướng đã tỉnh dậy hay chưa, đi ra thấy hai người kỳ kỳ quái quái: “Hai đứa… không phải vội đi sao?”
“Dạ.” Mạc Dương mỉm cười: “Cứ mải nói chuyện, quên mất cả thời gian ạ.”
“Hai đứa này…” Hà Lan Vi mỉm cười hòa ái, nói với họ mấy cậu, dưới ánh mắt họ mà đi vào phòng bên cạnh. Mạc Dương thấy cửa phòng đóng lại, tiến về trước hôn lên môi Hướng Nam.
Gã kéo Hướng Nam đang vùng ra lại: “Không được chơi trò biến mất nữa, không được khuyên họ rời khỏi đây, không được nói mấy lời bướng bỉnh đáng chết kiểu anh có thể gánh vác được trách nhiệm. Nếu còn lần nữa, em thề, em sẽ kể chuyện giữa chúng ta cho dì Vi.”
Hả?!
Hướng Nam lập tức dừng lại việc đang làm.
Y đưa mắt nhìn lên.
Ánh mắt nhìn vào nơi đáy mắt Mac Dương, y đột nhiên phát hiện Mạc Dương đang rất tức giận.
“Tôi không có.”
Rõ ràng là bọn họ hờ hững với y, vì sao đến cuối, y lại bị từng người bọn họ giống như oán phụ mà chỉ chỏ, chê trách y biến mất, vứt bỏ bọn họ.
Ngay cả Mạc Dương ở chung từ nhỏ cũng vậy.
Hướng Nam cảm thấy con người Mạc Dương đều đã thay đổi.
Mạc Dương của hiện tại thích tính toán, thích áp chế người khác.
Lúc trước trước mặt y hoàn toàn không phải vậy.
Hướng Nam đang khó xử trong mắt có tia sáng, hơi nước mờ mờ, lấp lánh. Mạc Dương nhìn thấy, cúi xuống định hôn y. Nào ngờ còn chưa chạm vào đã bị người từ phía sau kéo giật ra.
“Thiếu Kiệt…”
Thiếu Kiệt vốn nhớ tới Hướng Nam phải đi làm, định lên nhắc y, nào ngờ vừa lên lại nhìn thấy Mạc Dương.
Cậu không biết Mạc Dương đến từ lúc nào nên rất kinh ngạc, thế nhưng thấy Mạc Dương định làm chuyện không đứng đắn với Hướng Nam, Hướng Nam thì vẻ mặt u oán, cậu lập tức tức giận.
Hướng Nam thấy Mạc Dương cau mày, lập tức kéo gã lại: “Tôi sắp bị muộn rồi.”
Tính lượng thời gian cần để đi đến đây, lúc quay về cũng cần tốn nhiều thời gian như vậy, Hướng Nam sớm chắc mình sẽ bị muộn rồi.
Thế nhưng, Hướng Nam không dám để mặc bọn họ ở đây làm loạn.
Một câu của Hướng Nam liền làm hai người có ý kiến dần thu liễm lửa giận.
Hướng Nam xuống tầng trực tiếp ra ngoài leo lên xe Thiếu Kiệt.
Mạc Dương theo ra không nói hai lời, kéo cửa sau xe cũng đặt mông ngồi lên xe Thiếu Kiệt.
Thiếu Kiệt muốn đuổi gã xuống xe, nhưng Hướng Nam lại giữ cậu lại. Tuy trong lòng vô cùng bất mãn, thế nhưng nghĩ tới mình mà làm ầm làm ĩ sẽ làm tốn mất thời gian của Hướng Nam, liền để kệ.
Thiếu Kiệt đưa Hướng Nam đến trước cửa tiệm liền biết mình bị bà chủ Hủy lừa.
“Có lầm không vậy!” Thiếu Kiệt bực bội kêu to.
Hướng Nam hoàn toàn không biết có chuyện gì, khó hiểu nhìn cậu.
Sau đó, Hướng Nam vội vàng chào họ một câu rồi xuống xe.
Thiếu Kiệt một mình ở đó bực tức một hồi, qua gương chiếu hậu nhìn thấy Mạc Dương đang ngồi chiếm chỗ ghế sau. Mạc Dương liếc cậu, Thiếu Kiệt giọng điệu không tốt đẹp nói: “Đi đâu?”
Mạc Dương đưa tay định theo đại thúc xuống xe, Thiếu Kiệt không cho gã cơ hội, trực tiếp phóng xe, đi về phía nhà chính. <ins
class=”adsbygoogle”