Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 126: Chương 126: Bất an




Trình Nam được cứu thoát. Mấy tên đánh cậu chửi rủa cảnh cảo nhóm Hướng Nam rồi nghênh ngang rời đi.

Hướng Nam cùng mấy người Hướng Bắc đưa Trình Nam say ngất về nhà trọ của Hướng Nam.

Hướng Bắc giặt ướt khăn đưa cho Hướng Nam, ngồi bên cạnh nhìn y cẩn thận lau sạch vết thương trên mặt Trình Nam thì hỏi: “Anh, anh quen tên say này lắm sao?”

Trình Nam đã say đến mức bất tỉnh nhận sự.

Mặt cậu tuy bị đau nhưng chỉ nhíu chặt mày, không trốn tránh, mắt cũng không mở ra.

Hướng Nam thấy Hướng Bắc hỏi thế thì khẽ cười: “Quen bình thường.”

“Quen bình thường?” Hướng Bắc nhướn mày: “Vậy đừng giữ cậu ta ở lại đây.”

“Anh, anh vừa rồi nghe thấy mấy tên kia nói gì không?” Hướng Bắc liếc qua Trình Nam: “Tên này đi vay nặng lại không trả nổi. Nếu anh giữ cậu ta lại, đến lúc mấy tên kia tìm tới thì sẽ phiền phức cho anh.”

Hướng Nam nghe vậy cũng vẫn chỉ thản nhiên mỉm cười.

“Có giữ lại hay không cũng nên chờ cậu ấy tỉnh lại hãy bàn tiếp. Không chừng…” Hướng Nam giật giật khóe miệng, nhìn về phía Trình Nam: “Cậu ấy căn bản không muốn anh giữ cậu ấy lại.”

Hướng Bắc không thực hiểu lời Hướng Nam nói.

Thế nhưng Hướng Nam nói cũng đúng, dù thế nào cũng nên chờ tên kia tỉnh lại rồi mới bàn tiếp, thế nên Hướng Bắc không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.

Trong phòng ngoài tên quỷ say rượu Trình Nam ra chỉ còn lại hai anh em bọn họ.

Hướng Nam cảm thấy đây là cơ hội tốt để tâm sự với Hướng Bắc, nhỏ nhẹ hỏi cậu: “Mẹ lo lắng như vậy, chuyện giữa em và Cao Nhã thực ra là thế nào?”

Đột nhiên bị hỏi tới, Hướng Bắc hơi ngây người.

Không có mẹ ở bên gia tăng áp lực, không có Hướng Thiện ngồi cạnh cắt câu lấy nghĩa, Hướng Bắc cũng bình tĩnh hơn so với lúc trước rất nhiều.

Cậu hỏi: “Anh, anh thấy em có hợp với cô ấy không?”

Hướng Nam không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô ấy thích em?”

Hướng Nam hỏi đến chuyện này, trên mặt Hướng Bắc liền hiện lên nét khổ não.

Hướng Bắc lắc đầu: “Em không biết.”

“Cô ấy đối xử với em rất tốt, chuyện gì bọn em cũng kể cho nhau nghe. Thế nhưng cô ấy có vị hôn phu rồi, hơn nữa trước nay chưa từng nói thích em. Thế nhưng mỗi khi có chuyện gì, người đầu tiên cô ấy tìm đến là em. Mẹ nói, cô ấy chẳng qua chỉ là đại tiểu thư kiếm thêm mấy vệ tinh, biết tên nhóc khờ em đây thích tiểu thư nhà giàu như cô ấy nên lấy em ra làm trò đùa. Có hôm Hướng Thiện nói lại với em, con bé đã thử dò hòi ý mẹ. Lúc mẹ nói chuyện với nó có bảo cho dù em thật sự theo đuổi được Cao Nhã, bà cũng sẽ không cho Cao Nhã vào nhà. Bà lo nhà ta đũa mốc không chòi nổi mân son, không muốn em mất đi tiền đồ, sống bám vào người ta, ăn cơm nhuyễn của người ta, sau lưng còn bị người xung quanh chỉ chỏ.”

“Anh…” Hướng Bắc rất sầu não vì việc không được gia đình tán thành cùng sự mập mờ không rõ của Cao Nhã: “Em không định trèo cao, em thật sự thích cô ấy…”

Nghe những lời ruột gan của Hướng Bắc, Hướng Nam nhất thời cũng không biết nên khuyên cậu thế nào.

Y cảm thấy vấn đề không ở chỗ Hướng Bắc.

Cao Nhã…

Hướng Nam nhíu mày, suy tính trong lòng.

Hướng Nam vỗ vai Hướng Bắc, an ủi cậu vài câu rồi chuyển đề tài.

Lúc hai anh em nói chuyện, mẹ Hướng và Hướng Thiện dọn dẹp qua phòng ốc cho Hướng Nam.

Sau khi tiễn mọi người về, Hướng Nam cùng Sảnh Dực lấy quần áo trong va-li ra treo lên tủ. Hướng Nam cầm một chiếc chăn và một chiếc gối đi ra ngoài phòng khách.

Hướng Nam vừa để đồ xuống sofa, Sảnh Dực đã bước ra.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Ra ngoài ngủ.” Hướng Nam ngước mắt lên: “Nhà chỉ có hai phòng ngủ, khách (Trình Nam) ngủ một gian, em với Hòa Hòa Thuận Thuận ngủ một gian. Anh đương nhiên ra đây ngủ sofa rồi.”

“Anh vào trong đi, ngủ ngoài sofa sao được. Bốn người nhà ta chen chúc một chút không phải là ổn sao?”

“Chen chúc một chút?” Hướng Nam dịu dàng cười: “Nếu ngủ say mơ màng xoay người đè lên hai đứa nhỏ thì làm sao?”

Hướng Nam còn chưa dứt lời, nhóc Diệc Thuận đã ôm gối chạy từ phòng ngủ ra.

Nhóc để cái gối xuống ghế rồi trèo lên sofa. Hướng Nam thấy bé tới chiếm chỗ thì buồn cười hỏi: “Con làm gì thế?”

“Thuận Thuận nó… cướp… cướp… chăn của con…” Nhóc Diệc Hòa tức giận phùng mà, ngồi trên sofa lớn tiếng nói: “Con không… không ngủ với em ấy…”

Sảnh Dực nghe vậy thì bật cười.

“Ngoan.” Sảnh Dực xoa đầu con: “Vào trong ngủ đi.”

“Không… vào!” Nhóc Diệc Hòa rống lên: “Con muốn… ngủ… ngủ cùng… cùng papa…”

Nhóc Diệc Hòa lại làm mình làm mẩy rồi.

Nuôi một cặp song sinh không dễ, thế nên từ lúc Hòa Hòa và Thuận Thuận dứt sữa, hai vợ chồng Hướng Nam đã chia phòng, mỗi người chăm một đứa.

Nhóc Diệc Hòa quen ở cùng Hướng Nam.

Chỗ lạ, Hướng Nam lại không ở trong phòng, nó đã thấy không an lòng thì chớ còn bị Diệc Thuận cướp chăn.

Nhóc Diệc Hòa giận rồi.

Nó đánh Diệc Thuận một phát rồi ôm gối trượt xuống giường, chạy ra ngoài kiếm Hướng Nam.

“Hòa Hòa không được không nghe lời, ngoan.” Sảnh Dực nhét gối lại vào lòng Diệc Hòa: “Nhanh vào trong.”

Diệc Hòa nhíu mày: “Không… vào!!!”

Sảnh Dực nghe vậy cũng cau có: “Hòa Hòa!”

“Được rồi, được rồi.”

Hướng Nam ngồi xuống ghế, ôm Diệc Hòa vào lòng. Nhóc Diệc Hòa leo lên đùi Hướng Nam, cong người chọn một tư thế thoải mái như mọi khi rồi tựa vào lòng y, nhắm mắt ngủ.

Hướng Nam vỗ nhẹ lưng nó, ru nó ngủ. Y thấy Sảnh Dực có vẻ bất mãn trừng Diệc Hòa không nghe lời thì nói: “Em đừng như vậy, đợt lát nữa con ngủ rồi anh lại bế con vào phòng không phải cũng vậy sao? Con nó lạ chỗ, nói thế nào cũng sẽ thấy có chút bất an.”

“Bất an, không nói đứa nhát gan như nó, sao Thuận Thuận lại không vậy?”

“Vì… vì… Thuận Thuận là người xấu…”

Nhóc Diệc Hòa nằm trong lòng Hướng Nam bỗng nói một câu. Sảnh Dưc nghe thấy liền mắng nó: “Hòa Hòa!”

Diệc Hòa liền chui lại vào lòng Hướng Nam, bĩu môi không vui, không nói nữa.

Nhóc Diệc Hòa rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Sảnh Dực ngồi ở sofa nhìn Hướng Nam ru Diệc Hòa ngủ. Cô không hề có ý quay về phòng ngủ.

Hướng Nam thấy cô như có tâm sự liền hỏi: “Em sao vậy? Có phải…”

Diệc Hòa nghe thấy tiệng động liền bỗng ngọ nguậy. Hướng Nam dừng lại một chút rồi mới nhỏ tiếng tiếp lời: “Chuyển tới đây nên không quen?”

Vứt bỏ tất cả những gì đã gây dựng được ở nơi kia chuyển về đây, thấy lo âu cũng là bình thường.

Đối với Sảnh Dực, nơi này không có hoàn cảnh quen thuộc cùng các mối quan hệ, không có công việc đã làm quen, không có nguồn thu nhập định kỳ mỗi tháng, tất cả đều trở về con số không.

Thế nhưng lúc này cô không nghĩ đến chuyện ấy.

Cảnh vừa rồi ở nhà hàng Thái Hi…

Cảnh Mạc Dương tựa trán vào trán Hướng Nam, ôm lấy mặt y, khẽ chạm môi y…

Trong đầu Sảnh Dực chỉ quanh quẩn hình ảnh này.

Sảnh Dực nhìn về phía Hướng Nam.

Chuyện Mạc Dương dính lấy Hướng Nam lúc trước cô đã biết.

Mạc Dương cùng Hướng Nam từng như hình với bóng, thế nhưng vì cô không thích, Hướng Nam nói chuyện với Mạc Dương, khoảng cách giữa hai người mới giãn ra.

Thế nhưng…

Phát hiện hôm nay làm Sảnh Dực sững sờ.

Hướng Nam không cự tuyệt hành động cợt nhả đó của Mạc Dương.

Mà Mạc Dương, vì bị cô quấy rầy còn dùng ảnh mắt dữ tợn trừng cô khiến cả người cô rét run.

“Hướng Nam, hôm nay Mạc Dương…”

“Cậu ta say quá.”

Hướng Nam điềm nhiên cắt ngang lời Sảnh Dực. Sảnh Dực lắc đầu: “Cậu ta không có…”

“Cậu ta thực sự uống say.” Hướng Nam lại cắt lời cô, giống như muốn nhét cái “chân tướng” này vào đầu Sảnh Dực. Y nhẹ giọng an ủi, nắm lấy tay cô: “Cậu ta không biết mình đang làm gì. Em thấy gì thì cũng quên đi, đừng để trong lòng, cũng đừng nhắc lại nữa, được không?”

Sảnh Dực gật đầu.

Cô trở tay, siết chặt lại tay Hướng Nam.

Trong lòng cô không yên.

Cô luôn cảm thấy có rất nhiều chuyện cô không biết.

Cô luôn cảm thấy người đàn ông trước mắt mấy năm nay không ngừng thay đổi.

Cô luôn cảm thấy…

Người và việc ở đây, có gì đó quan trọng…

Mà cô đã bỏ lỡ mất… <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.