Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 167: Chương 167: Cố chấp




George?!

Người kia là George?!

Hướng Nam sửng sốt.

“Không đúng!” Hướng Nam không tin, lớn tiếng kêu: “Anh ta trông rất trẻ trung!”

Trẻ trung…

Thường Triết khinh bỉ Hướng Nam: “Già hơn anh.”

Hướng Nam: Hãn

Thế nhưng y vui mừng.

“Không sao rồi?! Cậu không sao rồi?!”

Hướng Nam kích động nâng khuôn mặt đẹp đẽ của Thường Triết lên

Thường Triết mặt mũi lạnh tanh, kéo tay Hướng Nam xuống rồi trực tiếp nằm ngủ.

Hướng Nam không cho y ngủ.

Hướng Nam cảm thấy nên tiếp tục cố gắng, kéo y, muốn y nói thêm nhiều hơn nữa.

Thế nhưng không ngờ, lúc này, cánh cửa bị Trình Nam gõ thật mạnh

“Có người tìm!”

Ai?

Hướng Nam tưởng là nhà họ Thường cho người tới đón bọn họ, nhíu mày mở cửa: “Không phải đã bảo cho tôi chút thời gian suy nghĩ rồi….”

“…. Sao?” Hướng Nam nhìn rõ người đứng trước cửa phòng là ai thì ngây người.

“Cô…..”

“Thiếu Kiệt ốm rồi.” Tiêu Tiêu sắc mặt nghiêm trọng, sợ Hướng Nam không tin còn nghiêm túc lặp lại một lần nữa: “Thật sự ốm rồi.”

Hướng Nam nhìn Trình Nam, có chút bất ngờ.

Hướng Nam theo Tiêu Tiêu tới bệnh viện.

Trên đường đi, Tiêu Tiêu cho Hướng Nam biết chuyện sau khi Thiếu Kiệt gặp y liền một mực sốt cao không giảm.

“Bắt đầu từ tối qua lúc anh ấy về nhà, bọn tôi dùng đủ mọi cách nhưng cho tới hiện tại anh ấy với cứ mê mê tỉnh tỉnh, không ngừng nói mớ.”

Hướng Nam đau lòng, cũng thấy sốt ruột.

Vì sao sáng nay lúc ông Đồ tới y lại không tin ông cơ chứ.

Hướng Nam nghĩ vậy, trong lòng liền thấy ấy náy.

Hướng Nam bắt đầu mong ngóng nhanh chóng tới điểm đến.

Tiêu Tiêu không nói dối.

Thiếu Kiệt thật sự đang nằm trên giường bệnh.

Hướng Nam nóng vội đi vào, vừa thấy nhóm người lão gia nhà họ Ngụy cũng ở đó liền lặp tức có xúc động muốn chạy trốn.

Hướng Nam theo bản năng lùi về sau một bước, đụng phải Tiêu Tiêu đang theo sau y đi vào. Tiêu Tiêu nhíu mày, chỉ tay về phía Thiếu Kiệt trên giường bệnh, nói với Hướng Nam: “Anh xem.”

Lão gia nhà họ Ngụy biết Hướng Nam sợ ông. Vốn dĩ ông cũng không muốn Hướng Nam tới, nhưng ông Đồ nói Thiếu Kiệt mắc tâm bệnh, thuốc thang không có tác dụng gì, bằng không tìm Hướng Nam tới thử xem. Mắt thấy bác sĩ cũng đã trong thời gian ngắn nhất đưa ra thông báo bệnh tình cấp bách, vì Thiếu Kiệt, lão gia nhà họ Ngụy chỉ đành kêu mấy người ông Đồ đi tìm Hướng Nam tới.”

Hướng Nam lấy hết can đảm đi tới trước giường Thiếu Kiệt.

Khuôn mặt tuấn tú của Thiếu Kiệt mướt mát mồ hôi, cả người nóng bừng, cánh môi khô nứt đang nói mờ điều gì đấy.

Hướng Nam kiểm tra nhiệt độ người cậu, nhíu mày, hỏi ông Đồ đang tiến lại: “Bác sĩ nói sao?”

“Nên tiêm thì cũng đã tiêm rồi, nên cho uống thuốc gì cũng đã cho uống rồi, những cách trong dân gian cũng đã dùng qua, càng lúc càng sốt cao, hoàn toàn không thấy đỡ.”

Ông Đồ đau lòng: “Cũng không biết cậu ấy bị làm sao nữa.”

“Hướng Nam….. Đại… thúc……”

Hướng Nam ngây người, nắm lấy tay Thiếu Kiệt: “Thiếu Kiệt?”

Thiếu Kiệt thực ra đang nói mớ.

Đầu mày cậu nhíu chặt. Tiêu Tiêu lo lắng nhìn, ông Đồ không ngừng lắc đầu.

“Cậu ây vẫn luôn như vậy, cũng không biết đang nói gì….” Ông Đồ nhìn nhị lão phu nhân nhà họ Ngụy đang mím chặt môi đứng một bên, nói nhỏ với Hướng Nam: “Luôn như vậy…..”

“Lại mưa rồi…..”

“Đại thúc….. Lại mưa rồi…..”

Thiếu Kiệt vô thức siết chặt lấy tay Hướng Nam: “…. Làm sao đây…..”

Hướng Nam nghe vậy, thiếu chút nữa thì rơi lệ.

“Tôi biết cậu ấy nói gì.”

Hướng Nam kiềm nén những cảm xúc cuộn trào, khẽ gạt phần tóc mái mềm mại trên trán Thiếu Kiệt bị mồ hôi thấm ướt, nhỏ giọng bảo: “Là đang nói chuyện lúc chúng tôi còn ở trên đảo.”

Trên đảo, có một thời gian trời không ngừng đổ mưa.

Mưa rất mạnh.

Đống lửa ngoài bãi cát bị dập tắt.

Lá cây nhặt về phơi khô làm rơm đốt sắp hết.

Mắt thấy mồi lửa trong hang động của bọn họ cũng đã sắp bị đốt sạch.

Không có lửa, đừng nói chuyện cầu cứu, ngay cả nguồn chiếu sáng sưởi ấm cùng thịt ăn cũng sẽ bị cắt đứt.

Thiếu Kiệt ngày ngày sốt ruột, không ngừng lo lắng.

Không ngừng rầu rĩ vì đống lửa kia.

Cậu bảo muốn lên rừng tìm lá cây cành câu về hong khô để dùng, nhưng trời mưa như trút nước, Hướng Nam lo đường núi nguy hiểm nên không có cậu đi.

Thiếu Kiệt không phải là người biết nghe lời.

Cậu căn bản ngồi không yên, đồng ý với Hướng Nam rồi lại nhân lúc y ngủ mà chạy đi.

Sau đấy Hướng Nam đội mưa đi tìm cậu rất lâu.

Thiếu Kiệt bị trật chân, Hướng Nam khó khăn lắm mới đội mưa đưa cậu về được tới sơn động, ngày hôm sau liền cảm sốt.

Khi ấy Hướng Nam phần lớn thời gian đều mê man bất tỉnh. Thiếu Kiệt không ngừng lo lắng, áy này, lại chẳng thể làm gì.

Hướng Nam mỗi khi tỉnh lại liền thấy Thiếu Kiệt ngồi trước cửa hang, ngẩng đầu, nhìn trời.

Câu Thiếu Kiệt hay nói nhất chính là: Đại thúc…. Đại thúc… lại mưa rồi, làm sao đây…. làm sao đây…

Hướng Nam nhớ lại, kể chuyện, ngay cả Diệp Tâm Dư cũng sắp sửa bật khóc.

Ông Đồ biết, trong nhà dồn ép, Hướng Nam không muốn cậu, Thiếu Kiệt không muốn đón nhận hiện trạng liền đâm đầu vào ngõ cụt, ép bản thân “quay trở về” hòn đảo chỉ có hai người bọn họ.

Ông Đồ thực sự không rõ mình có thể giúp được gì, lên tiếng lại sợ bản thân sẽ bật khóc, trực tiếp quay đầu, đi ra khỏi phòng.

Ông Đồ đi rồi, Tiêu Tiêu lên tiếng, mới nhóm người lão gia nhà họ Ngụy rời đi.

Diệp Tâm Dư không nỡ xa con, hai mắt rưng rưng ra tới bên ngoài lại đứng trước khung cửa sổ lá chớp, nhỏ giọng bảo người chồng đang an ủi mình: “Nếu không… chúng ta hủy bỏ hôn lễ đi?”

Lời vừa thốt ra, bà đột nhiên bị nhị phu nhân nhà họ Ngụy tức giận hung dữ kéo vai qua, một cái tát đập “bộp” thật mạnh lên mặt bà. <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.