Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 45: Chương 45: Đêm




Buổi sáng Hướng Nam là được bà chủ Hủy đến đón.

Đến nhà hàng của bà chủ Hủy Hướng Nam cuối cùng cũng hiểu cái ‘cách đây không xa’ mà cô nói lúc ở trong phòng của Trình Nam là có ý gì.

Hóa ra nhà hàng này mở ngay trong trường học, ở ngay khu A, còn ở chỗ cách ký túc xá không xa. Hướng Nam nhìn địa điểm đó muốn buồn bao nhiêu có bấy nhiêu buồn. Tuy trong lòng đã chuẩn bị rằng sẽ gặp mặt Trình Nam, nhưng cũng không cần địa lợi như thế này chứ?

“Phía ký túc xá vẫn chưa sắp xếp xong, hai ngày này anh chưa chuyển vào được.”

“Hả?”

Hướng Nam vốn đang buồn rầu đứng trước cửa hàng nghe tiếng liền quay đầu lại, bà chủ Hủy khẽ cười: “Tôi nói, phòng ký túc xá của anh ngày kia mới chuyển vào được, bây giờ anh có chỗ nào ở tạm không?”

Bà chủ Hủy đi qua chiếc xe đến bên cạnh y, lập tức nắm lấy tay y, áp sát lại: “Nếu như không có, đến chỗ tôi ở cũng được.”

“Không, không cần.”

Hướng Nam vội vàng rút tay mình lại, nói: “Chúng ta mau mau vào đi.”

Sự cự tuyệt của Hướng Nam làm khóe môi bà chủ Hủy nhếch lên.

Cô nói: “Vậy cùng tôi vào.”

Nhà hàng này là một nơi cho thanh niên nghỉ ngơi trò chuyện bình thường, lấy hai màu trắng đen làm màu chủ đạo, kết cấu phục thức, vô cùng thanh thoát gọn gàng. (kết cấu nhà kiểu phục thức: nhà kiểu phục thức thường là nhà một tầng, nhưng độ cao của một tầng cao hơn tầng bình thường [thường là 2.7m]. Phần dư ra sẽ được xây thêm để tạo một phần không gian khác, hai phần của gian nhà được liên kết bằng cầu thang cre: baidu mình không rõ lắm về kiến trúc nên không biết tên tiếng Việt của dạng hình kiến trúc này là gì, đành để nguyên Hán Việt vậy)

Thời gian vẫn còn sớm, trong tiệm chưa có khách. Bà chủ Hủy bước vào, mọi người lập tức đứng lên chào cô, cô phất phất tay, nói với Hướng Nam: “Chỗ tôi người đến chủ yếu là uống nước nói chuyện khá nhiều nên buổi tối là bận nhất. Bây giờ mới khai trương, người làm không đủ nên tạm thời chưa phân ca, ba bữa hàng ngày trong tiệm phụ trách, mấy ngày nay phải làm từ sáng đến tối. Anh làm ở chỗ quầy bar đi, ít quản chuyện của khách, cúi đầu làm việc là được rồi, làm cùng tiểu Lam, chuyên phụ trách về nước uống.”

“Được.”

Hướng Nam gật đầu.

Bà chủ Hủy lập tức chỉ gian phòng phía trên: “Chỗ đó hạn chế vào, là phòng khách VIP. Phải là khách có thẻ thế này mới được vào.” Bà chủ Hủy lấy ra một chiếc thẻ màu đen: “Thế nên phải chú ý. Nếu thấy người muốn đi lên thì phải mời anh ta xuống. Nếu mời xuống mà không chịu thì gọi cho tôi, tôi cho người đến quẳng anh ta xuống.”

Bà chủ Hủy nói không khách khí như vậy khiến Hướng Nam thực rùng mình.

Y gật đầu.

“Anh đi cùng tôi.”

Bà chủ Hủy vỗ tay, mọi người đều tụ tập lại.

Đại khái có sáu người, bà chủ Hủy giới thiệu từng người, đợi mọi người tản ra rồi cô lại nói với Hướng Nam: “Hôm nay mới đến không chỉ có anh, còn một người nữa, tính cách có chút không được tự nhiên, còn trẻ. Anh chú ý nhiều một chút, hai người mới đến thì phải chăm sóc nhau.”

Hướng Nam vội vàng gật đầu.

Bà chủ Hủy nói xong liền đưa Hướng Nam đến phòng nghỉ của nhân viên.

Phòng nghỉ của nhân viên rất lớn, phía trên chỗ gần cửa có treo một chiếc TV 29 inch.

Trên lối đi rộng đặt bốn dãy ghế dài song song, hai bên dãy ghế là những tủ đựng đồ cao.

Đi sâu vào trong, có bình đựng nước, có bồn rửa tay, có đồ dùng tắm rửa, có bốn tắm cách gian, mọi thứ đều đầy đủ.

Hướng Nam nhìn qua một vòng coi như cũng đã biết chỗ.

Bà chủ Hủy nói với y: “Anh dùng ngăn tủ này đi.”

Bà chủ Hủy nói xong mở cửa tủ ra, đưa chùm chìa khóa cùng bộ đồng phục đã treo ở đó từ sớm cho Hướng Nam. Hướng Nam nhận lấy, hỏi cô: “Hai hôm nay tôi qua đêm tạm ở phòng nghỉ của nhân viên được không?”

Bà chủ Hủy ngẩn người.

“Anh không phải…”

Ngón tay dài mảnh của bà chủ Hủy chỉ chỉ trong không trung, nghĩ rồi cô lập tức nói sang chuyện khác: “Được, không sao. Vậy chiều mai tôi mang chăn gối qua.”

Hướng Nam lắc đầu: “Chuyện đó đâu cần làm phiền cô.”

“Không phiền, phòng ký túc không kịp sắp xếp để anh chuyển vào là trách nhiệm của tôi.”

Lúc bà chủ Hủy đang nói thì có người đẩy cửa bước vào.

Ánh mắt người bước vào gặp ánh mắt Hướng Nam, cả hai người đều ngây ra.

Hướng Nam không ngờ vừa đến đây chưa được bao lâu liền giáp mặt Trình Nam.

Trong lòng y thầm lo lắng.

Không cần phải ‘nhân hòa’ như thế chứ?

Trình Nam nhìn thấy Hướng Nam sắc mặt liền đổi.

Cậu quay người định rời đi, bà chủ Hủy liền nói: “Cậu thử xem.”

Bàn chân vừa nhấc lên của Trình Nam lại rút về.

Bà chủ Hủy lập tức lại nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.

Cô đi về trước hai bước, kéo Trình Nam mặt mũi lạnh tanh đến trước mặt Hướng Nam.

Cô nói: “Cậu ta là nhân viên mới đến mà tôi đã nói. Anh là làm thuê, cậu ta là bị lưu đày. Có chuyện gì hai người giúp đỡ nhau một chút, biết chưa?”

Hướng Nam không rõ lưu đày mà bà chủ Hủy nói là có ý gì, nhưng y vẫn gật đầu.

Hướng Nam nào dám trêu vào Trình Nam, trong lòng y đã sớm nghĩ cứ tránh đi là tốt nhất.

“Cứ như vậy đi. Hai người trước hết thay quần áo, tôi ra ngoài cửa hàng xem thế nào.”

Bà chủ Hủy nói rồi chỉ tủ cho Trình Nam, Trình Nam bước qua đó.

Sau khi bà chủ Hủy rời đi, phòng nghỉ lập tức trở nên im ắng.

Tủ của Trình Nam vừa hay đặt đối diện tủ của Hướng Nam. Cậu ném chùm chìa khóa trong tay vào tủ, cởi quần áo ra, lấy bộ đồng phục nhân viên treo trong tủ, xé lớp bọc bên ngoài, ngồi xuống nhanh chóng mặc quần vào.

Hướng Nam nhét túi hành lý vào trong tủ, trong lòng hoảng sợ quay đầu lại liếc cậu. Nhìn thấy lưng Trình Nam, Hướng Nam lập tức giật mình.

Trên lưng Trình Nam đầy những vết roi mây, chi chít chì chịt, màu sắc tuy đã sẫm lại, nhưng vẫn còn chưa hết sưng. Chỉ nhìn một cái liền cảm giác phần lưng đó đều đã bị người ta quật nát.

Lông mày Hướng Nam nhíu chặt lại.

Trình Nam cảm thấy được ánh nhìn, quay đầu lại, thấy Hướng Nam đang nhìn chằm chằm lưng cậu, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên.

Cậu vơ lấy chiếc áo, đẩy cửa tủ mạnh đến nỗi đập vào thân tủ kêu ‘rầm’ một tiếng.

Hướng Nam bị cậu dọa sợ, hoảng hốt đối diện với ánh mắt cậu.

Cậu lạnh lùng nhìn Hướng Nam một cái, đứng dậy rời đi.

Sau đó, ánh mắt Hướng Nam không ngừng đuổi theo sau bóng lưng Trình Nam.

Trong đầu y tràn ngập chuyện Mạc Dương đi kể tội mà bà chủ Hủy nói.

Hướng Nam vẫn không tin Mạc Dương lại đi kể to kể nhỏ, nhưng lưng Trình Nam bị thường thành như vậy, hình ảnh đó luôn ám ảnh trong đầu Hướng Nam không ngừng.

Hướng Nam đứng ở quầy bar ánh mắt không ngừng nhìn theo Trình Nam đang viết yêu cầu của khách.

Tiểu Lam đang bận rộn làm việc không ngừng ở quầy bar phát hiện ra, khuỷu tay đập nhẹ Hướng Nam một cái, cười hỏi Hướng Nam: “Tôi nói, anh nhìn lâu như vậy rồi, đang nghĩ gì thế?”

Hướng Nam cau mày, lắc đầu: “Không cso gì.”

Cuối cùng, Hướng Nam chỉ chỉ Trình Nam hỏi tiểu Lam: “Cậu biết cậu ta với bà chủ Hủy có quan hệ gì không?”

Đại thúc nhớ tới chuyện ‘lưu đày’ mà bà chủ Hủy nhắc tới.

Tiểu Lam cười, lại gần Hướng Nam: “Nhẽ nào anh để ý bà chủ của chúng ta?”

Mặt Hướng Nam đỏ bừng, vội giải thích với tiểu Lam: “Làm gì có chuyện đó.”

Hướng Nam cảm thấy một ánh mắt buốt tới tận xương tủy.

Y quay đầu lại, lại không phát hiện ra ai đang nhìn y. Y nghĩ là do mình quá đa nghi, cũng không để ý nữa.

Buổi chiều, bà chủ Hủy mang chăn gối đến.

Bà chủ Hủy nhìn Hướng Nam nhét chăn gối vào trong tủ, suy nghĩ một lúc, hỏi Hướng Nam: “Anh thật sự định tối nay qua đêm ở đây sao?”

Hướng Nam gật đầu.

Hướng Nam hỏi cô: “Có phải có chỗ nào không tiện không?”

Bà chủ Hủy mỉm cười, nghiêng người áp sát Hướng Nam. Hướng Nam khẽ lùi về sau một bước, bà chủ Hủy nói với y: “Anh nếu như thật sự không có chỗ nào để đi, tối nay vẫn nên đến chỗ tôi ở đi.”

“Không cần, tôi thấy chỗ này là tốt lắm rồi.”

Hướng Nam là đàn ông, bà chủ Hủy là phụ nữ. Vốn dĩ nếu phụ nữ tiếp cận đàn ông, đàn ông hẳn là không nên sợ hãi, nhưng không biết vì sao, bà chủ Hủy không ngừng săn đón trước mắt lại khiến Hướng Nam cảm thấy áp lực rất lớn.

“Vì sao anh không suy nghĩ chút nào đã từ chối tôi rồi?” Bà chủ Hủy nói: “Tôi xấu lắm sao? Mỗi lần dựa sát vào anh, anh đều cự tuyệt tôi.”

Trong lời bà chủ Hủy đầy sự oán trách, nhưng trong hai mắt lại không có chút tình cảm dư thừa nào.

Nói muốn cho Hướng Nam ở nhờ là thật sự, nhưng những cái khác đều là bà chủ Hủy đang trêu y. Hướng Nam lại không biết thế, vì Hướng Nam luôn tránh nhìn thẳng vào mắt bà chủ Hủy, y cảm thấy hai mắt bà chủ Hủy như có điện, mà sức điện rất lớn.

Y cảm thấy rất xấu hổ.

Cửa phòng nghỉ đột nhiên bật mở.

Tiểu Lam đi vào thấy hai người như vậy liền ‘ồ’ một tiếng rồi ngay lập tức tự giác đi ra.

Hướng Nam thực không dễ bắt gặp được cứu tinh nay lại đi mất rồi, không khỏi buồn rầu.

Không ngờ bà chủ Hủy buông y ra.

Khóe môi bà chủ Hủy cong lên: “Thôi đi, không khuyên anh nữa, anh đi làm việc đi.”

Hướng Nam lập tức phi nhanh ra khỏi phòng.

Mắt thấy không phải là thật, nhưng chuyện thị phi vẫn cứ như vậy mà lan ra.

Mọi người trong nhà hàng rất nhanh đều biết Hướng Nam là người của bà chủ Hủy.

Ngày đầu tiên đi làm đã gặp phải hiểu lầm như vậy, Hướng Nam giải thích lại không có ai tin, thật sự đau đầu vô cùng.

Thực không dễ vượt qua một buổi chiều thêm một buổi tối dưới ánh mắt chú ý của mọi người. Nhân viên trong quán đều mệt lử, bà chủ Hủy quyết định hơn mười rưỡi liền đóng cửa. Đến giờ mọi người đều rời đi, Hướng Nam cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõng.

Việc trị an trong trường học rất tốt.

Nhà hàng ngoài một lớp cửa kính ra thì không có thêm cửa cuốn hay khóa móc gì khác.

Hướng Nam ngồi một lúc liền đóng cửa tiệm lại.

Hướng Nam nghĩ dù sao trong tiệm cũng không có ai, nên y không đóng cửa phòng nghỉ lại.

Y tắm rửa xong liền đặt gối leo lên ghế dài, đắp chăn ngủ.

Y ngủ được một lát thì nghe thấy tiếng động.

Trong lòng Hướng Nam căng thẳng.

Y nửa ngồi dậy, đèn trong phòng nghỉ đột nhiên bị ai đó bật lên.

Ánh sáng làm chói mắt Hướng Nam, y nhắm hai mắt lại.

Người đến là Trình Nam, cậu thấy Hướng Nam đang nằm ngủ liền ngây người.

Hướng Nam dần dần thích ứng được với ánh sáng, thấy người đến không phải là trộm, trong lòng cũng tạm thả lỏng.

Hướng Nam biết mình bị Trình Nam ghét, cũng không để ý cậu.

Hướng Nam kéo chăn lên tiếp tục ngủ.

Trình Nam để quên chìa khóa phòng ở đây, nên chạy đến chỗ ở của bà chủ Hủy hỏi mượn cô chìa khóa để qua đây lấy chìa khóa phòng.

Cậu không ngờ Hướng Nam lại ngủ ở đây.

Cậu đi về phía tủ mình, mắt không ngừng nhìn chằm chằm Hướng Nam đang đắp chăn rất lâu. Cậu mở tủ ra lấy chìa khóa, tắt đèn, rời đi.

Băng ghế dài vào buổi tối khá lạnh.

Hướng Nam mặc đồ mỏng manh cảm thấy lành lạnh có chút khó chịu, ngọ ngẩy gần một tiếng đồng hồ vẫn không ngr được.

Y định dậy uống một chén nước ấm cho dễ ngủ, ai ngờ vừa ngồi dậy, đèn lại vụt sáng.

Ánh đèn chói mắt, hai mắt Hướng Nam khẽ nheo lại.

Người tới lại là Trình Nam.

Cậu trở về ký túc xá xong trong đầu đều là hình ảnh đại thúc chịu lạnh cuộn mình trong tấm chăn mỏng.

Cậu không hiểu, tên Mạc Dương kia ở trước mặt mọi người yêu thương đại thúc đến như vậy, sao lại để đại thúc rơi vào tình cảnh không chỗ ở, phải ở nhờ cửa tiệm thế này.

Cơn giận lần trước còn chưa tiêu tan, cậu định không để ý Hướng Nam.

Cậu trở về phòng, chơi game mà không sao chơi nổi.

Sau khi game over mấy ván liên tục, cậu liền cầm chìa khóa quay lại đây.

Cậu đi vào không nói gì, cứ lạnh lùng đứng ở cửa nhìn Hướng Nam.

Hướng Nam nhìn cậu, vứt bỏ ý nghĩ vốn định dậy uống cốc nước ấm.

Hướng Nam lại nằm xuống một lần nữa.

Hướng Nam định nằm đấy chờ Trình Nam đi rồi lại dậy, nhưng lài không nghe thấy tiếng động gì. Đèn cứ mãi không tắt, Hướng Nam cảm thấy không đúng, lại từ từ ngồi dậy.

Trình Nam vẫn nhìn chằm chằm y như cũ, ở nguyên chỗ cũ không nhúc nhích.

Hướng Nam nhíu mày.

Y nghĩ thầm Trình Nam có phải muốn làm gì ở đây, ngại y cản chỗ của cậu ta không.

Hướng Nam ngồi hẳn dậy. Y do dự một lát, xốc chăn đi về phía Trình Nam.

Y đi qua Trình Nam, ra bên ngoài cửa hàng tùy tiện lấy một cái ghế ngồi xuống.

Y tính chờ Trình Nam đi rồi y lại vào, nhưng Trình Nam lại theo y đi ra. Hướng Nam thấy cậu cùng ra đây, trán liền cau lại.

Đèn đường từ bên ngoài qua lớp cửa kính của tiệm rọi vào không được mấy ánh sáng.

Hướng Nam quay lưng về phía ánh sáng, Trình Nam thì đứng trong bóng tối, cả hai người đều không thấy rõ mắt đối phương.

Hướng Nam lo lắng nhìn Trình Nam. Trình Nam đứng ở đó không nói câu nào. Hướng Nam không rõ ý của Trình Nam có phải không cho y ở nhờ trong tiệm hay không.

Hướng Nam không rõ Trình Nam với bà chủ Hủy là quan hệ gì, nhưng trong tay Trình Nam là chìa khóa của cửa tiệm, muốn đuổi y, đương nhiên là có tư cách.

Hướng Nam tự mình giác ngộ, y đi ra khỏi tiệm.

Hướng Nam ra khỏi tiệm rồi, Trình Nam lập tức theo sau đóng cửa tiệm lại. Hướng Nam cười khổ, gió đêm đặc biệt lạnh, y xoa xoa hai tay, đi về phía sân bóng rổ.

Y ngồi xuống một băng ghế đá cạnh sân bóng rổ.

Y đang suy nghĩ mình không biết có nên làm phiền Cao Hách hay tiểu Hồ hay không.

Nhưng thế nào thì Hướng Nam cũng không muốn làm phiền người khác. Y muốn trực tiếp nằm tạm ở sân bóng rổ ngủ một đêm, nhưng lại đột nhiên nhớ tới chỗ nhà kính để mở lần đầu gặp Cao Hách.

Hướng Nam nhớ ra, trên phần tầng hai nho nhỏ đó có một chiếc ghế dựa.

Hướng Nam cảm thấy chỗ đấy dù sao cũng có tường ngăn gió, có mái che đầu.

Y ngồi dậy định đi qua đó, không ngờ Trình Nam lại xuất hiện.

Nhà kiểu phục thức: <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.