Thiếu Kiệt vốn tính là vừa tiến vào sẽ ôm chầm lấy đại thúc, nào ngờ lại ôm phải cái vận đen. Cậu tính thẳng thắn, ngón tay chỉ thẳng đang định làm khó dễ Lăng Na, Thường Triết vào theo sau liếc mắt một cái đè tay cậu xuống.
Thường Triết vẫy tay: “Anh Hạo, lâu rồi không gặp.”
“Cũng đâu phải quá lâu?” Cao Hạo lúc này đang được Cao Hách đẩy ra. Hắn mỉm cười với Thường Triết, quét mắt: “Tới thật đúng lúc a.”
Không chỉ có thế, Trình Nam cũng đang đứng ở chỗ cửa ra vào. Trước khi Cao Hạo rời đi, toàn bộ tứ đại thiếu gia trong trường đã nhanh chóng gặp mặt.
Trong lúc mọi người đang cười nói, Hướng Nam nhìn ra.
Cảm tình của mọi người đối với Cao Hạo không tồi, thế nhưng đối với Lăng Na, thái độ của mọi người hình như rất kém.
Tiễn hai người đi, Cao Hách vào trong phòng, Thiếu Kiệt nghênh ngang đi tới trước sofa ngồi xuống, ‘hanh’ một tiếng, giơ giơ nắm đấm: “Thấy con mụ kia là tôi lại muốn đấm!”
“Vì sao?”
Thiếu Kiệt ngẩng đầu lên đối lại ánh mắt dò hỏi của Hướng Nam đang đứng sau ghế sofa, nói: “Con mụ đó… A!”
Cậu đột nhiên nhảy dựng lên, bởi vì Thường Triết ngồi bên cạnh đã đập thẳng khuỷu tay vào bụng cậu.
Đột nhiên bị công kích, cậu nhe răng nanh hét: “Cậu muốn chết à!”
Trình Nam đứng trước TV đối diện với Thiếu Kiệt ho nhẹ một tiếng, hất hất cằm với Thiếu Kiệt đang liếc sang phía cậu. Thiếu Kiệt xoay người lại mới phát hiện ra Cao Hách đã đi ra, đang đứng nhìn chằm chằm cậu.
Cậu ngẩn ra, chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Hướng Nam: “Tôi chưa nói gì với anh nha, đại thúc anh phải làm chứng a.”
Hướng Nam lúc này mới phát hiện ra Cao Hách. Y quay người lại, ánh mắt Cao Hách lạnh băng, Hướng Nam nhìn thấy trong lòng sợ hãi, không dám tiếp tục nhiều chuyện, cúi đầu chui vào trong phòng bếp.
Ở trong nhà bếp còn chưa nghỉ ngơi được mấy phút, Hướng Nam đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy ấn vào chạn bát.
Y vội vã quay đầu lại, không ngờ môi lập tức bị người kia bắt được.
Người hôn y là Thiếu Kiệt.
Thiếu Kiệt lờ đi sự phản kháng của y, nâng cằm Hướng Nam lên tàn độc cắn môi y. Môi y rất nhanh đã bị Thiếu Kiệt cắn nát.
Đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng Hướng Nam tùy tiện thưởng thức mùi máu tươi nhàn nhạt. Thiếu Kiệt quay y lại, tay kéo dây buộc tạp dề Hướng Nam cách lớp áo niết chỗ nhô lên trước ngực Hướng Nam. Cơ thể Hướng Nam chấn động, thở mạnh phản kháng. Thiếu Kiệt giống như bị kích động, bàn tay đặt trước ngực Hướng Nam hung hăng cấu véo. Hướng Nam bị đau, đôi môi bị chặn lọt ra tiếng kêu nho nhỏ. Hướng Nam không đẩy được cậu ra, mắt dần dần mang một tầng hơi nước mỏng.
Thiếu Kiệt nghe thấy tiếng kêu của Hướng Nam liền thỏa mãn cong khóe miệng.
Cậu ngừng tấn công Hướng Nam, vươn đầu lưỡi tỉ mỉ liếm sợi máu trên môi Hướng Nam.
Hướng Nam không dám phản kháng. Y sợ Thiếu Kiệt sẽ lại véo y, cứng đơ ở đó mắt rưng rưng để tùy ý Thiếu Kiệt liếm. Hướng Nam như vậy làm tim Thiếu Kiệt ngứa ngáy, Thiếu Kiệt muốn Hướng Nam, nhưng nhớ tới chuyện sáng nay, trong lòng cậu lại khó chịu.
“Chỗ này của đại thúc đã bị Thường Triết tiến vào rồi sao?”
Thiếu Kiệt bức cung.
Cậu rút tay lại phủ lên quần Hướng Nam, bộ dạng ép cung hỏi tội.
Hướng Nam sợ cậu sẽ làm chuyện gì đó kỳ quái, liều mạng lắc đầu.
“Đại thúc, anh không được nói dối. Sáng sớm mặc quần áo không phải của mình từ ký túc xá cái tên hành động nhanh nhất, nửa thân dưới không biết tiết tháo nhất còn cái gì còn lại sao?”
“Lúc nói xấu người khác, cậu có thể đừng to tiếng như thế được không?”
Hướng Nam không nói tiếp, nhưng lại có người oán giận.
Hai người quay đầu, Thường Triết đang tựa ở cửa phòng bếp. Thiết Kiệt vừa thấy y liền rất không thân thiết mà nhe răng nanh: “Cậu vào đây làm gì?”
“Cao Hách tìm cậu.”
Lúc Thường Triết nói không hề nhìn Thiếu Kiệt mà nhìn chằm chằm bàn tay đang đặt trên người Hướng Nam của cậu.
“Tìm tôi?” Thiếu Kiệt thấy kỳ quái: “Cậu ta tìm tôi làm gì?”
“Nói là muốn đòi nợ.”
Thường Triết nói rồi bước vào. Y đem Thiếu Kiệt đang dính trên người Hướng Nam kéo ra, vươn tay đẩy cậu ra khỏi cửa phòng bếp: “Cậu nhanh ra đi.”
“Không đúng a.”
Thiếu Kiệt nghĩ thầm: Mình có nợ Cao Hách cái gì đâu a
Cậu còn muốn hỏi lại, Thường Triết đã sốt ruột: “Nhanh lên, nhanh lên, cậu nhanh lên!”
Thường Triết không khách khí lôi Thiếu Kiệt ra. Hướng Nam thấy hai người đã ra liền thở phào một hơi, y buộc dây tạp dề lại, xoay người tiếp tục nấu, không được hai phút, một cái móng vuốt đã bám lấy tấm ngực rắn chắc của Hướng Nam. Thường Triết đã quay lại.
“Cậu làm gì vậy?”
Hướng Nam lúng túng quay người lại liền bị Thường Triết ôm vào lòng.
Thường Triết vội vã cúi đầu áp lên môi Hướng Nam, trêu đùa: “Đại thúc, chúng ta khi nào tiếp tục làm nốt chuyện chưa hoàn thành của chúng ta đây?”
Thường Triết vẫn luôn hối hận vì mình đã mềm lòng không ăn Hướng Nam. Hiện tại nếu không phải đang ở nhà người khác, y đã sớm lột sạch Hướng Nam bắt đầu rồi.
“Không nên như vậy…”
Hướng Nam sụp đổ.
Sao mấy tên thiếu gia này đều như vậy a
Như Thiếu Kiệt vừa nói, động tác của Thường Triết thực sự rất nhanh. Tay y lần mò xuống thân dưới của Hướng Nam, lén vào trong tạp dề kéo khóa quần Hướng Nam.
Thế này còn gì nữa?!
Hướng Nam dùng lực định đẩy y ra nhưng không thành công.
Thường Triết như cao da trâu dán trên người y. Bị người khác lẻn vào vuốt ve nơi yếu hại, Hướng Nam thở dốc một hơi, thiếu chút nữa hét to.
Y hoảng loạn vươn tay ra muốn bắt lấy tay Thường Triết, không ngờ Thường Triết lại nắm được tay y áp lên nơi yếu ớt đã bị Thiếu Kiệt trêu ghẹo đến ngẩng đầu một nửa. Thường Triết nhẹ giọng cười, kéo cánh tay còn lại của Hướng Nam quàng lên vai mình, sau đó lấy chiếc khăn đặt trên tủ bếp bao quanh nơi đó của Hướng Nam. Cặp môi khêu gợi lại gần lỗ tai đã đỏ bừng của Hướng Nam, y nhẹ giọng nói: “Như vậy sẽ không làm ướt quần…”
?!
Hướng Nam kinh ngạc.
Y còn chưa kịp giãy dụa đã bị Thường Triết đè tựa vào chỗ chạn bát.
Nơi yếu ớt bị nắm lấy, tay Hướng Nam bị bao trọn trong bàn tay Thường Triết mà chuyển động lên xuống. Hoa văn thô ráp trên chiếc khăn mang đến một cảm giác mạnh mẽ, Hướng Nam cắn môi nhịn xuống tiếng rên đã sắp tràn ra, làn da mật ong vì thẹn thùng và cố nén dần dần hiện lên mạt ửng đỏ.
Tất cả phản ứng của Hướng Nam đều rơi vào mắt Thường Triết, nơi đó của Thường Triết sớm đã ngẩng đầu, thế nhưng Hướng Nam không biết. Hướng Nam không dám nhìn Thường Triết, y tựa trán lên vai Thường Triết, thấy chiếc tạp dề khẽ lay động, mặt y lại càng như thiêu đốt.
Hướng Nam xấu bổ nhắm hai mắt lại. Trừ bỏ thị giác, khoái cảm trên người cũng ngày một rõ ràng. Bàn tay đặt trên vai Thường Triệt biến từ đẩy thành nắm, còn càng nắm càng chặt. Thường Triết tăng nhanh động tác tay, không lâu sau, Hướng Nam bắn ra.
Cả người Hướng Nam đều mềm ra, tựa trên người Thường Triết. Thường Triết hôn môi y, vốn định để Hướng Nam giúp mình, có điều y nghĩ lại, quyết định vẫn nên buông tha Hướng Nam.
Nếu nói là quá lâu sẽ có người vào thì y không có vấn đề gì, nhưng Hướng Nam da mặt mỏng thế này, nghĩ lại y vẫn là tự mình vào WC giải quyết đi.
“Đại thúc.” Thường Triết nắm lấy bàn tay vẫn như cũ bám lấy vai y của Hướng Nam, nhỏ giọng ghé tai y nói: “Nếu như anh không buông ra, thì bây giờ ở đây anh để tôi làm nhé ”
Như bị giật điện, Hướng Nam vội rút tay lại. Bộ dạng hoảng sợ không biết nên thế nào cho phải của y rời vào mắt Thường Triết không tránh khỏi khiến Thường Triết định chăm sóc y có chút oán giận.
Thường Triết đi ra.
Hướng Nam ở trong phòng bếp cùng Thường Triết làm chuyện như vậy, tâm lý không điều hòa nổi, rất sợ, rất lúng túng.
Y có chút chật vật chỉnh trang lại mình, vội vã chạy đến trước vòi nước định đem thứ trên khăn xử lý. Vừa mở vòi nước thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động phía sau lưng, y hốt hoảng xoay lại, thấy Trình Nam liền ngẩn người.
“Thế nào?”
Trình Nam mở miệng.
Cậu là vào lấy bia, không ngờ Hướng Nam thấy cậu liền có phản ứng mạnh như vậy.
“Không… Không có gì.”
Chiếc khăn đã tuột khỏi tay rơi vào trong bồn nước, nước chảy ào ào, gột sách thứ phía trên.
Hướng Nam sợ hãi, sợ Trình Nam nhận ra đã xảy ra chuyện gì ở đây. Y ép mình trấn định lại, xoay người chạy đến nhấc nắp vung bốc khói, liền bị bỏng rộp.
Mạt đỏ trên mặt Hướng Nam chưa biến mất, cau mày đưa ngón tay bị bỏng vào mồm khẽ mút. Trình Nam nhìn thấy việc đó, hồn liền bị y câu đi mất.
Mắt Trình Nam không rời môi Hướng Nam. Cậu nhìn, cứ nhìn, cuối cùng, cậu đột nhiên đi tới bên cạnh Hướng Nam.
“Rất đau sao?”
Hướng Nam nghe tiếng liền ngẩng đầu, gặp phải ánh mắt Trình Nam tim y không tự giác hoảng sợ, vô thức lùi lại một bước.
Chính vì một bước này, tia sáng trong mắt Trình Nam biến mất.
“Tôi đi lấy kem chữa bỏng cho anh.”
“A?”
Hướng Nam nghe vậy liền lặng người, mắt y nhìn theo bóng lưng Trình nam.
Hướng Nam vừa rồi cho rằng…
Y vừa rồi cho rằng Trình Nam….
Thấy mình đã hiểu lầm Trình Nam, mặt Hướng Nam lập tức đỏ bừng một góc trời.
Lăn qua lăn lại hết chuyện này đến chuyện kia một lúc lâu, bữa tối cuối cùng cũng nấu xong.
Cao Hách cùng Thiếu Kiệt từ ngoài ban công bước vào, Trình Nam đang chơi Game buông điều khiển trong tay xuống, Thường Triết từ trong WC đi ra. Bốn vị thiếu gia ngồi cùng một chỗ, phòng ký túc Cao Hách lập tức ồn ào không khác gì nhà trẻ.
Hướng Nam múc canh cho mọi người, ngồi xuống rất tự nhiên cầm bát Cao Hách lên, múc một thìa rồi thổi thổi đưa đến trước miệng Cao Hách. Sự tự giác phục vụ như vậy Cao Hách cũng rất tự nhiên mà tiếp nhận, ngẩng đầu tiến về phía Hướng Nam, thìa cơm cùng môi còn chưa chạm vào nhau, động tác hai người đồng thời dừng lai, vì…
Tiếng ồn ào vốn có trong phòng ký túc…
Biến mất rồi.
Hai người quay đầu lại, ba tên thiếu gia đang nhìn chằm chằm bọn họ. Hướng Nam phát hiện bầu không khí khác thường, liếc trái liếc phải, nói: “Các cậu… làm sao vậy?”
QQ: Chương này làm hơi vội Mọi người đọc thì xem hộ ta xem có lỗi nào không nhé ^^ <ins
class=”adsbygoogle”