Thường Triết tuy lúc ban đầu giày vò Hướng Nam, nhưng sau đó lại rất dịu dàng.
Tư thế xấu hổ kia cùng thứ khoái cảm mê hồn thiếu chút nữa khiến Hướng Nam ngượng chết.
Hướng Nam sau đấy ngất lịm đi trong vòng tay Thường Triết.
Y bị giam lòng, mọi việc đều do Thường Triết tận tình chăm sóc.
Thường Triết thích sẽ đút cho y chút đồ ăn, vui lên lại đút y thêm chút quà vặt, nhưng chưa bao giờ cho y ăn vào bữa chính.
Luôn có một người phụ nữ mang đồ ăn tới, nhưng rất nhanh, còn chưa nói được với Hướng Nam hai câu đã bị đuổi ra rồi.
Hướng Nam không hề bị bỏ đói, thế nhưng không ăn ba bữa theo giờ quy định hai mắt Hướng Nam vẫn bị bịt kín Thường Triết lúc nào thích sẽ ôm y ngủ tít mít trời đất, Hướng Nam dần không phân biệt được rốt cục là đang ban ngày hay ban đêm nữa.
Hướng Nam lo lắng về những lời Thường Triết nói lúc trước.
Hướng Nam biết y không hù dọa mình, sợ y sẽ làm chuyện gì đó gây bất lợi tới Mạc Dương.
Trong quãng thời gian bị giam lỏng, chỉ cần Thường Triết hơn mười phút không có mặt trong phòng hay muốn tránh mặt Hướng Nam ra ngoài gọi điện thoại, Hướng Nam sẽ gọi tên y, làm ầm ĩ tìm y.
Lâu dần, suy nghĩ muốn trói buộc Thường Triết bên mình của Hướng Nam bị Thường Triết nắm được.
Thường Triết vui vẻ để y làm như vậy. Thỉ thoảng còn cố ý lặng thinh, giữ khoảng cách, nhìn chằm chằm Hướng Nam.
Hướng Nam gọi thì Thường Triết mặc cho y gọi.
Đợi đến lúc Hướng Nam nóng ruột, lấy chân thăm dò định xuống giường, Thường Triết mới tiến tới, chạm vào người y, đè y xuống.
Hướng Nam từ từ cũng nhận ra Thường Triệt là đang cố ý.
Y rất buồn bực, mỗi lần đều bị đè xuống cũng rất xấu hổ.
Vì Thường Triết lần nào cũng chọc y đói khát, chọc y vội vã cầu hoan.
Ngày tháng không biết qua được bao lâu, thái độ của Thường Triết cũng dần trở nên mềm mỏng hơn.
Hôm ấy, Thường Triết đột nhiên nổi hứng, muốn cho Hướng Nam ăn một bữa cơm chính.
Cửa phòng bật mở.
Đại thúc được đỡ ngồi ra ghế.
Có vài người hầu cẩn thận trải chiếc khăn trải bàn lớn lên giường rồi sau đó kê bàn ăn trên giường lên.
Tiếp theo các món ăn lần lượt được bày ra, người hầu dần dần rời khỏi. Thường Triết vào nhà vệ sinh, Hướng Nam ngồi đó ngửi mủi thức ăn nhưng không nghĩ chạm vào.
Y cảm thấy vẫn còn người trong phòng.
Ánh mặt người đó nhìn y hẳn là rất kỳ quái.
Vì y cảm nhận được ánh nhìn kia, cả người đều không thoải mái.
Nghĩ thấy quần áo mình đều chỉnh tề, Hướng Nam khó hiểu, nói vào không khí: “Cậu nhìn gì vậy?”
Người kia dường như hơi ngạc nhiên, sau đó mới đáp: “Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút tò mò thôi.”
Là giọng nữ.
Hơn nữa là người phụ nữ bình thường vẫn mang đồ ăn tới.
“Tò mò?” Đó tuyệt đối không phải ánh mắt tò mò, vì trong lòng Hướng Nam cảm nhận được đó là một thứ cảm xúc rất kỳ lạ.
Giọng Thường Triết như ẩn như hiện. Đại thúc loáng thoáng nghe thấy tên Mạc Dương, có chút hoài nghi, nói với người phụ nữ kia: “Tôi muốn đi vệ sinh, cô lại đỡ tôi với.”
“Được.”
Người phụ nữ kia đi lại, đỡ đại thúc, đưa y tới nhà vệ sinh.
Nghe thấy giọng nói trong đó, đại thúc ra hiệu bảo người phụ nữ kia rời đi.
Đại thúc nghe thấy Thường Triết đang hẹn với Mạc Dương.
Đại thúc không biết là Thường Triết đang cầm trên tay máy biến âm, học cách nói chuyện của đại thúc mà nói với Mạc Dương.
Đại thúc nghe thấy địa chỉ, trong lòng trầm ngâm suy nghĩ không biết Mạc Dương có xảy ra chuyện gì không, đột nhiên, cánh cửa bỗng di chuyển. Đại thúc kinh ngạc, vội vã chạy về hướng vừa đi ra.
Nhận ra mình nhầm, đại thúc không cẩn thận đụng phải đuôi giường té ngã.
Thường Triết nghe thấy tiếng thì đi lại, đại thúc đã được người phụ nữ kia đỡ dậy.
“Anh làm sao vậy?”
“Không, không có gì. Tôi muốn tự mình lên giường nhưng lại không phân biệt được phương hướng…”
Thường Triết rất hoài nghi.
Vì thực ra từ chỗ ghế đại thúc vừa ngồi cách cạnh giường không xa (chỗ đại thúc đụng ngã là đuôi giường).
Thường Triết leo lên giường, nói với người phụ nữ kia: “Đi ra, đóng cửa vào.”
“Dạ.”
Nữ hầu kia đi ra.
Y dẫm lên đệm, đi ra sau lưng Hướng Nam, ngồi xuống rồi ôm lấy y từ phía sau, dịu dàng nói: “Sao vậy? Thấy người ta xinh đẹp, định mượn cớ té ngã để lại gần à.”
Hướng Nam nghe xong thì cười khổ: “Có nhìn thấy sao?”
Thường Triết vươn tay cầm lấy chiếc dĩa bạc: “Không nhìn thấy nhưng ngửi thấy được, mùi nước hoa ấy ”
Hướng Nam hờ hững với việc phán đoán bừa bãi của Thường Triết, nghe thấy bảo người phụ nữ kia rất xinh đẹp nên Hướng Nam hỏi y: “Cô ấy rất xinh đẹp?”
“Phải.” Thường Triết đáp: “Mới tới được hơn một tháng. Là người ngoại quốc, dáng cao thân gầy, mắt màu cà phê, tóc xoăn cũng màu cà phê.”
“Vậy cậu đã…”
Hướng Nam nói xong, Thường Triết liền bật cười ha ha.
Thường Triết cười như này là hư hỏng nhất.
Hướng Nam không cần nhìn cũng biết.
Mặt Hướng Nam ửng hồng, nhấn mạnh: “Tôi không có ghen.”
“Phải Tôi biết.” Thường Triết giống như cho Hướng Nam một lối thoát, dùng ngữ khí cường điệu đáp lại y.
“Lúc tôi ở bên anh sẽ không chạm vào người khác. Huống hồ…” Thường Triết thần bí tựa lại gần Hướng Nam, nhỏ giọng nói: “Cô ấy đã…”
“Cái gì?” Hướng Nam không nghe thấy rõ đoạn phía sau phía sau, nghiêng mặt lại gần y.
Thường Triết nói lại một lần nữa. Hướng Nam vẫn không nghe thấy, dựa gần thêm nữa rồi hỏi: “Cái gì?”
Thường Triết là đang cố ý.
Y thổi khẽ vào vành tai mẫn cảm của Hướng Nam. Hướng Nam run lên, phản ứng đầu tiên là tránh ra nhưng không ngờ lại làm đổ bát canh trên bàn cơm xuống giường.
“Ôi, trời…” Thường Triết che cho Hướng Nam, tay áo ướt sũng.
Cũng may, chỗ canh này không còn nóng nữa.
Thường Triết nhanh chóng gọi người vào dọn, dẫn Hướng Nam ra ngồi lên ghế, sau đó tự mình chạy đi thay quần áo,
Thường Triết không biết hành động vừa rồi của y khiến Hướng Nam cọ lên chỗ bờ vai của y, tấm vải bịt mắt kia hơi lệch đi.
Hướng Nam nhìn xuống có thể thấy được vài thứ.
Y nhìn thấy rất nhiều chân váy, chạy qua chạy lại.
Hướng Nam lại cảm thấy ánh mắt ký quái của người phụ nữ kia.
Y ngẩng cằm lên, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn. Còn chưa thấy bóng dáng người phụ nữ kia đâu, y lại thấy Thường Triết không mặc áo kéo nữ hầu bê súp tới, lấy món đồ từ trong túi quần sau ra, xé mở rồi đổ vào bát súp kem nấm trên khay người hầu đang cầm.
Hướng Nam ngớ người.
Hướng Nam lúc này đã là cá nằm trên thớt rồi.
Nếu đó là thuốc thúc tình, cho vào cũng căn bản không có tác dụng gì.
Hướng Nam hoảng hốt.
Y vừa rồi nghe thấy Thường Triết hẹn Mạc Dương.
Thường Triết nhất định chuẩn bị ra ngoài một lúc rất lâu, sợ y trốn mất nên mới bỏ thuốc.
Thường Triết đích thân bê bát súp lại.
Hướng Nam cúi đầu, bị Thường Triết ấn ngồi lại xuống chiếc giường đã dọn sạch sẽ.
Căn phòng yên tĩnh trở lại. Thường Triết phát hiện vải bịt mắt của Hướng Nam hơi lệch, hỏi y: “Vừa rồi có ngoan không vậy?”
“Gì cơ?”
Hướng Nam quay mặt sang, chóp mũi cọ lên chóp mũi.
Hơi thở ấm áp, Thường Triết khẽ cười, chỉnh lại tấm bịt mặt của y rồi dịu dàng nói: “Không có gì.”
Luồng hơi nóng được đưa tới bên miệng, Hướng Nam mím môi, sau đó hỏi: “Gì vậy?”
“Súp kem nấm.”
Tim Hướng Nam giật thót, lại mím môi: “Tôi muốn ăn cơm Tàu.”
“Hôm nay trong nhà chỉ có đồ Tây thôi.”
Thường Triết khăng khăng, đẩy bát súp vào miệng Hướng Nam. Hướng Nam nếm thử một chút rồi giả bộ: “Không ngon….”
Thường Triết nhíu mày.
Sớm biết Hướng Nam không thích món này, lúc nãy y đã bỏ thuốc vào món khác.
Thường Triết vẫn kiên trì kêu Hướng Nam uống.
Đút được hai miếng, Hướng Nam nghe thấy tiếng gõ cửa, có người vào nói gì đó với Thường Triết.
Thường Triết đi ra.
Hướng Nam cảm thấy có người tiến vào, sờ soạng bát đĩa trước mặt y. Một lúc liền không còn tiếng động gì nữa, lại nghe thấy tiếng Thường Triết bước vào.
“Nhanh uống.” Thường Triết nài ép.
Hướng Nam muốn tránh né nhưng lại sợ Thường Triết biết việc y nhìn trộm rồi tức giận nhốt y lại (không trốn đi được nữa).
Hướng Nam do dự qua do dự lại, bát súp chạm tới bên môi khiến y ngẩn người.
Bát súp này nóng hơn lúc trước.
Nhớ tới mấy tiếng động kỳ lạ sau khi Thường Triết đi ra, Hướng Nam dò đoán, cảm thấy kỳ quái, rồi liều mạng uống hết. <ins
class=”adsbygoogle”