Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 120: Chương 120: Gặp lại




Người ta nói hạnh phúc vô cùng hoặc đau khổ tột độ sẽ khiến bạn ý thức về bản thân, Hướng Nam sau lần khóc đó mới nhận ra tình cảm mình dành cho Thiếu Kiệt.

Y một thân một mình bị bỏ lại nơi đất khách quê người, muốn cứ vậy mà ra viện lại không được cho phép. Ngôn ngữ bất đồng, y mỗi ngày đều như cái xác không hồn, yên lặng đơn độc đi lại giữa vườn hoa của bệnh viện và phòng bệnh.

Hôm đó, y lại xuống tầng dưới bệnh viện ngồi.

Nhìn dòng người qua lại, có người đẩy xe lăn trò chuyện, có người vui vẻ rời đi, có người vội vã đến, có người u buồn, có người đau khổ lại có người như trút được gánh nặng.

Hướng Nam ngồi ngây ngốc ở đó hồi lâu, nhưng trong đầu lại chẳng suy nghĩ gì.

Y ngước mắt nhìn sắc trời, thấy đã đến lúc trở về liền chậm chạp đứng dậy. Thế nhưng y lại bị một bà bầu vì tránh đám người đang bước vội đụng vào, ngã ngồi lại lên ghế.

Phản ứng đầu tiên của y và một người đàn ông trong nhóm người đang vội vàng cất bước là che chở cho người phụ nữ có thai kia.

Người phụ nữ mang thai kia ngẩng đầu lên định cảm ơn, nhìn rõ Hướng Nam liền ngây ra, gọi: “Hướng Nam?!”

Đột nhiên có người gọi tên mình ở nơi xứ người này, Hướng Nam nghe thấy thì giật mình sửng sốt: “Sảnh Dực…”

Gặp được bạn cũ nơi đất khách, hơn nữa còn là vợ cũ của mình, Hướng Nam nhất thời cảm xúc lẫn lộn, không biết nên hình dung thế nào.

Sau đấy Hướng Nam cùng Sảnh Dực trò chuyện hồi lâu.

Nói về rất nhiều chuyện.

Có chuyện Sảnh Dực sao lại ở đây, Hướng Nam vì sao lại ở đây.

“Cậu ta cứ vậy mà đi sao?”

Hướng Nam gật đầu.

Y không cho Sảnh Dực biết quan hệ giữ y và Thiếu Kiệt.

Y chỉ nói mình gặp nạn cùng một người bị dạt vào đảo hoang, sau này được cứu ra thì người kia rời đi, chỉ còn lại mình y.

Hướng Nam cười nhẹ, hỏi Sảnh Dực: “Cuộc sống hiện tại của em với chồng em thế nào?”

Cô lắc đầu, cười tự giễu: “Làm gì có chồng nào. Sau khi em ký đơn ly hôn với anh liền không tái hôn nữa.”

Hướng Nam nghe vậy thì ngẩn người.

“Thế nhưng… lúc đó em…”

Hướng Nam định nói cô rõ ràng bỏ đi theo một người đàn ông mà.

Nhưng lời đến cửa miệng lại thấy không phù hợp nên liền nén xuống.

Sảnh Dực thấy y như vậy thì khẽ cười.

“Anh vẫn chẳng thay đổi gì cả. Lúc nào cũng quan tâm đến cảm nhận của đối phương, làm gì hay nói gì cũng phải suy trước nghĩ sau.”

Sảnh Dực đứng dậy tỏ ý muốn đưa Hướng Nam về phòng bệnh. Hướng Nam sợ cô mệt nhọc liền từ chối, đỡ cô, rồi lại thấy nam nữ thụ thụ bất thân, không thích hợp.

Sảnh Dực thấy y như vậy thì bảo cô tự đi được, tay chống eo, tay xoa bụng, bước từng bước, nói: “Lúc đó em không hiểu chuyện, nghĩ tình yêu là nhất, không cam lòng mà quay lại với anh ta…”

“Kết quả, rất nhanh em liền nhận ra mình sai rồi.”

“Không biết anh ta dùng cách nào kiếm được giấy phép tạm trú ở đây cho em với anh ta, cũng không rõ bằng cách nào mà có rất nhiều rất nhiều tiền.” Sảng Dực như đang nhớ lại kỷ niệm xưa mà lẩm bẩm: “Bọn em chuyển tới đây, thời gian đầu rất tốt. Sau này anh ta lại mắc tật cũ, không làm lụng gì mà bắt đầu đi cờ bạc, càng chơi càng lớn. Chơi thua lại bán hết đồ trong nhà đi…”

“Anh ta lúc đầu còn thề non hẹn biển, em tưởng anh ta vì đến nơi đất khách không được gặp người thân nên muốn phát tiết chút phiền muộn trong lòng. Thế nhưng sau này anh ta nghiện rồi liền quay ra đánh em, còn ép em phá thai, muốn bán cả em đi. Lúc đó, em mới nhận ra…” Sảnh Dực cúi đầu tự giễu: “Bản thân tim đui… mắt mù…”

“Vậy…” Hướng Nam nhìn cái bụng to của Sảnh Dực, hỏi: “Anh ta hiện tại…”

“Bị chém chết rồi…” Sảnh Dực nghe Hướng Nam hỏi thì ngẩng đầu: “Nghe người đồng hương của em nói vào chính đêm em bỏ trốn đi.”

“Em thoát khỏi cơn ác mộng, được một người đồng hương thu nhận. Bây giờ bụng to nên làm thu ngân ở siêu thị của cô ấy. Cuộc sống bình thản, cũng không mong muốn gì…” Cô nở một nụ cười dịu dàng của người sắp lên chức mẹ, khẽ xoa bụng: “Chỉ mong có thể thuận lợi nuôi đứa nhỏ trong bụng lớn lên thôi…”

Sau buổi nói chuyện hôm đó, mỗi ngày Sảnh Dực đều đúng giờ xuất hiện trước cửa phòng bệnh của Hướng Nam.

Cô mang hoa tươi đến cho y mỗi ngày đưa canh, đưa cơm, đưa hoa quả tới còn cắt tóc, cạo râu, cắt móng tay giúp Hướng Nam. Cô chăm sóc Hướng Nam tận tình từ đầu đến chân khiến y có lại vẻ hiền hậu ngày xưa.

Sảnh Dực đang mang thai, Hướng Nam rất áy náy để cô phí công phí sức như vậy.

Hướng Nam năm lần bảy lượt khuyên cô không cần bận rộn vì mình, thế nhưng lần nào bảo cô, cô cũng chỉ cười không đáp.

Hướng Nam thấy nói không có tác dụng gì, lâu dần cũng không khuyên cô nữa.

Sau đó Sảnh Dực sinh con.

Là con trai, một cặp song sinh.

Hướng Nam vào phòng đẻ cùng cô, tận mắt nhìn đứa nhỏ ra đời, lúc đó kích động như con ruột của mình trào đời vậy.

Hướng Nam đặt tên cho hai bé con.

Đứa anh gọi Diệc Hòa, đứa em gọi Diệc Thuận, hòa hòa thuận thuận. Đại thúc hỏi Sảnh Dực có thấy hay không, Sảnh Dực trong mắt ngập nước, gật đầu cười.

Ba tháng sau, họ lặng lẽ về nước.

Một năm sau, họ kết hôn lại.

Thời gian quay vòng, chớp mắt bốn năm đã trôi qua. Hướng Nam đưa vợ cùng con đến ở một vùng đất hẻo lánh, trải qua bốn năm cuộc sống thanh nhàn.

Y ngẫu nhiên sẽ đọc báo hoặc xem TV thấy tin tức liên quan đến đám sói con.

Thường Triết phất lên, tiếp đó nhậm chức.

Tập đoàn Cao thị bị ai đó tiết lộ vài mục sổ sách bất minh, một đám người liên quan bị bỏ tù, phối hợp điều tra. Chuyện lớn gây biến động dữ dội, lật đổ không biết bao người trong gia tộc.

Cao Hạo rời khỏi xe lăn, tổ chức họp báo tuyên bố xóa bỏ hôn ước với Lena.

Cậu cả và cậu ba nhà họ Cao bị đồn không hợp nhau. Lời đồn càng lúc càng lan rộng, hình như vì một người phụ nữ, người ngoài đoán có thể sẽ phân chia gia tộc.

Đại phu nhân nhà họ Ngụy trong một lần tham gia cắt băng khánh thành một cửa hàng đã quý bị phóng viên ép hỏi Mạc Dương có phải đã vào hắc đạo hay không. Đại phu nhân nhân lúc ấy lập tức trở mắt, cho người đuổi hết phóng viên đi.

Trình Nam là người thảm nhất.

Không biết vì sao đoạn phim cậu cưỡng bức Hướng Nam ở khách sạn năm đó bị lộ ra ngoài. Cậu bị thẩm tra, ồn ào huyên náo một hồi, không tìm được người bị hại (Hướng Nam) ra làm chứng nên cuối cùng không giải quyết được gì.

Thế nhưng sau đó không rõ Trình Nam lại làm gì, họa vô đơn chí, lại có chuyện xấu khác lộ ra. Trình Nam sống chết không thừa nhận, cha cậu bị lửa giận che mắt, trong giây phút giận dữ tuyên bố ra ngoài cắt đứt quan hệ cha con với Trình Nam.

Mấy năm nay Hướng Nam có lén lút liên hệ với em trai.

Hướng Nam và Hướng Thiện đã đi làm, còn đón cha mẹ rời khỏi nhà họ Ngụy nữa.

Nhiều năm như vậy, đám sói con đều không có tới làm phiền bọn họ. Hướng Nam nghĩ trước nghĩ sau, thấy đám sói con hẳn đã quên mình rồi, quyết định đưa cả nhà chuyển từ chỗ đang ở về nơi gần bố mẹ.

Ngay ngày thứ ba đưa ra quyết định này, Hướng Nam gặp lại người xưa.

Hôm đó là ngày kỷ niệm đám cưới của Hướng Nam và Sảnh Dực.

Hai người vì sắp rời khỏi đây nên quyết định đưa hai đứa con đến một nhà hàng năm sao ở đó tiêu tiền một chút, hưởng thụ một bữa cơm Tây ngon lành.

Không biết tối đó Sảnh Dực quá vui hay thấy ngậm ngùi vì sắp phải rời khỏi nơi đây, cô không ngừng rót rất nhiều rượu cho mình. Lúc rời đi, bước chân cô chếnh choáng, đã say rồi.

“Sảnh Dực…” Hướng Nam đỡ Sảnh Dực, hai đứa nhỏ nghịch ngợm đuổi nhau quanh bọn họ. Hướng Nam nhíu mày, lớn tiếng kêu ngừng lại: “Đừng đuổi nhau nữa, đừng có chạy!”

Hai đứa nhỏ đang chơi đùa vui vẻ, cười khành khạch, không nghe lời mà vẫn cứ đuổi nhau.

Hướng Nam chăm cho Sảnh Dực không để ý được hai con.

Định tóm một đứa lại, tay vừa đưa ra còn chưa bắt được, chân Sảnh Dực đã nhũn ra, Hướng Nam vội đỡ lấy, phiền phức vô cùng.

Hướng Nam định trực tiếp thuê một phòng để Sảnh Dực nghỉ lại.

Không ngờ chưa kịp nói gì y đã thấy hai đứa nhỏ chạy lao ra ngoài.

“Quay lại!”

Hướng Nam gào lên một tiếng, đột nhiên có một người con trai đi từ phía trước lại cúi đầu khom người mỗi tay xách cổ áo một đứa mang hai đứa nhỏ về. Hướng Nam thấy vậy thì thở phào, định tiến lên cảm ơn, không ngờ khi nhìn rõ người kia là ai, Hướng Nam liền ngỡ ngàng.

QQ: Beta xong nên post luôn thêm chương nữa. Hôm nay thế này thôi, có gì hẹn mn T5 nha ^^ <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.