Hướng Nam ban đầu còn tưởng chủ nợ của Trình Nam tìm đến cửa bắt mẹ con Sảnh Dực đi.
Nhưng sau đó mới biết là không phải vậy.
Ngồi trên xe Cao Hạo, Sảnh Dực vẻ mặt giận dữ, tức tối nói với Hướng Nam: “Anh nói đi, tuy cả nhà chúng ta hiện giờ đều đang thất nghiệp nhưng em còn chưa tới mức…”
Cô liếc qua a Đông cùng Cao Hạo đang ngồi ở vị trí lái xe và phó lái phía trước, vừa tủi thân vừa thấy mất thể diện, nhỏ giọng nói với Hướng Nam: “Còn chưa tới mức đến cái siêu thị nát đấy trộm… một hộp đồ không dùng được như vậy?”
Thứ không dùng được của Sảnh Dực là một hộp bao cao su.
Tối nay cô vai đeo túi đựng đồ chăm con, mang hai đứa nhỏ đi ăn cơm phần trẻ con. (túi đựng đồ chăm con: nursery bag là cái túi mấy bà mẹ có con nhỏ thường xách theo để mang áo ấm hay sữa bỉm cho trẻ con)
Ăn xong, ba mẹ con đi dạo trong khu siêu thị tổng hợp, nào ngờ đến lúc ra thanh toán lại không qua được cổng an ninh của siêu thị.
Ba người lập tức được “mời “tới phòng bảo vệ.
Kết quả, bảo vệ lục thấy trong túi đựng đồ chăm con của Sảnh Dực có hộp kia.
Sảnh Dực vừa nhìn lập tức hoảng hốt.
Nói không dùng được, Hướng Nam cũng có chút hổ thẹn.
Hướng Nam một tay ôm vai Sảnh Dực, một tay nắm lấy tay cô, an ủi cô rồi hỏi hai đứa nhỏ ngồi cạnh Sảnh Dực: “Nói thật cho bố biết, có phải ai trong hai đứa thấy cái hộp đó đẹp nên bỏ vào túi mẹ không?”
Cả hai đứa nhỏ đều lắc đầu.
“Không phải chúng nó.”
Trong lúc đi dạo siêu thị, vì trong túi đựng đồ chăm con không có tiền, nên Sảnh Dực không quá để ý, chỉ tùy tiện treo trên xe đẩy hàng.
Cô phải chăm hai đứa nhỏ, còn phải chọn mấy vật dụng hàng ngày cho gia đình. Cô không chú ý xem có ai đi qua bên cạnh làm chuyện gì cả, cũng không rõ ai bụng dạ thâm độc nhét thứ đồ này vào túi cô, hại cô mất mặt, chịu phạt số tiền lớn gấp 20 lần, còn không cách nào biện bạch cho bản thân.
Hướng Nam thấy trong giọng cô đầy sự buồn bực, khẽ vỗ vai cô, định nói vài lời an ủi. Thế nhưng, Cao Hạo ngồi ở ghế phó lái phía trên lại cướp lời y, hỏi: “Hai người vẫn chưa tìm được công việc sao?”
“Sao có thể dễ dàng như vậy được. Không có quan hệ cũng chẳng bằng cấp, đã vậy lại không còn trẻ.” Sảnh Dực nhìn Hướng Nam, nói rồi có chút đau lòng, siết chặt lấy tay y: “Anh ấy đợt này chạy đôn chạy đáo khắp nơi mà vẫn không tìm được việc gì.”
“Gần đây, một chi nhánh của một cấp dưới tôi quen đang tuyển người.”
“Thật sao?”
Hướng Nam còn chưa kịp phản ứng, mắt Sảnh Dực đã sáng trưng.
“Thật.” Cao Hạo nhoẻn miệng, quay lại nói với Sảnh Dực: “Có điều chỉ tuyển nữ.”
Vừa nghe bảo chỉ tuyển nữ, Sảnh Dực liền có chút thất vọng.
“Sao vậy?” Cao Hạo khẽ cười, quay đầu lại: “Đến lúc này rồi còn cố chấp chuyện nam lo việc bên ngoài, nữ lo việc nội trợ sao?”
“Tuy rằng nói vậy…” Sảnh Dực nhìn Hướng Nam như đang thăm dò phản ứng của y.
Cao Hạo thấy Sảnh Dực còn do dự liền nói: “Công việc không phải cứ muốn có là có, thế nhưng lại bắt buộc phải có thu nhập. Chị có thể đi làm trước, chờ Hướng Nam tìm được một công việc thích hợp rồi xin nghỉ việc, ở nhà chăm con cũng được. Mấy người cứ mãi thế này, một nhà bốn miệng ngồi dưng ăn hoang cũng không phải cách đúng không?”
Sảnh Dực thấy Cao Hạo nói rất có lý.
Cô thấy Hướng Nam nhíu mày như định nói gì thì siết chặt lấy tay y.
Sảnh Dực gật đầu, nghiêng về trước, mỉm cười với Cao Hạo: “Vậy chuyện xây cầu đắp đường tới công việc này, tất cả đều phải làm phiền cậu rồi.”
Về tới nhà, Sảnh Dực cùng Diệc Hòa đi tắm trước.
Nhóc Diệc Thuận vốn buồn ngủ rồi, nhưng lại ôm chiếc ghế nhựa nhỏ đi ra, đặt trước ngăn kéo tủ, trèo lên, cố sức vươn bàn tay nhỏ cầm lấy chổi lông gà rồi cất chổi vào trong phòng.
Hướng Nam ngồi tựa gối đệm trên sofa thấy nó làm vậy thì cảm thấy kỳ quái.
Sau đó, nhóc Diệc Thuận lại chạy ra, trèo lên sofa, chui vào lòng Hướng Nam. Cặp mắt đen lúng liếng, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ.
“Con làm gì thế?”
“Papa… Thuận… Thuận… Thuận… có thể… có thể… ăn kẹo không?”
Hóa ra là sợ Hướng Nam đánh nó nên nhóc Diệc Thuận trước tiên phải giấu chổi lông gà đi đã rồi mới lại “thương lượng”.
Hướng Nam: Hãn
“Không được.” Hướng Nam cự tuyệt: “Bây giờ muộn quá rồi.”
“Vậy…” Nhóc Diệc Thuận đáng thương vô cùng, chu cái môi hồng nhuận, vẫn chưa từ bỏ ý định mà nài nỉ: “Sau này thì sao ạ?”
“Để xem đã.”
Để xem??
Nhóc Diệc Thuận nhăn hàng lông mày nho nhỏ.
Nó gãi gãi đầu, tay đặt trước ngực Hướng Nam rồi dò hỏi: “Vậy… sau này… của sau nay của… sau này thì sao ạ?”
“Để xem đã.”
Lại để xem đã???
Nhóc Diệc Thuận không hiểu: “Cái gì… cái gì… là để xem đã ạ?”
“Nếu trước giờ cơm, trước giờ đi ngủ thì không được ăn.”
“Vậy… Vậy…” Nhóc Diệc Thuận nôn nóng.
Nó cứ ở đó “vậy” rất lâu rồi mới chớp chớp mắt, hỏi Hướng Nam: “Vậy… Vậy sau này không ăn cơm… cũng… không đi ngủ… là có thể… có thể ăn kẹo hoài phải không ạ?”
Lời trẻ con vô tâm…
Hướng Nam: Lại hãn
Bây giờ nói không ngủ, thế nhưng chưa được một lúc, nhóc Diệc Thuận chơi đùa cả ngày rất nhanh liền thiếp đi trong vòng tay Hướng Nam.
Hướng Nam ôm Diệc Thuận vào phòng, nhẹ nhàng đặt con lên giường. Y ra phòng khách, vừa ngồi xuống chưa kịp đặt lưng nằm thì nhóc Diệc Hòa tắm rửa ấm áp xong lại nhanh chóng nhào vào lòng y.
Sảnh Dực đi ra thì bị Hướng Nam gọi lại.
Hướng Nam vỗ lưng nhóc Diệc Hòa, nhỏ tiếng hỏi Sảnh Dực: “Buổi phòng vấn ngày kia, em đừng đi được không?”
Sảnh Dực vừa nghe liền hỏi: “Vì sao?”
“Người ta không thể chỉ đơn giản giúp đỡ không như vậy…”
Nghe Hướng Nam nói vậy, Sảnh Dực bật cười.
“Xem anh lo lắng kìa, giống như trong nhà ta có cái gì đáng để người ta tính kế ấy.” Sảnh Dực cười nói: “Chúng ta không tiền, chỉ có bốn mạng người này. Nhẽ nào anh còn sợ cậu ta bắt hai đứa nhỏ nhà mình về làm con nuôi sao?” (Bản gốc dùng từ “便宜孩子” dịch thô là trẻ con rẻ, ý chỉ nhận làm con nhưng không cần bỏ tiền hay công sức ra nuôi dưỡng)
Hướng Nam nhíu mày: “Anh không…”
“Em biết.” Sảnh Dực cắt lời y: “Anh không có ý này.”
Sảnh Dực nắm lấy một bàn tay y, hai tay đan vào nhau, dịu dàng nói: “Hướng Nam à, em biết, anh không muốn nợ nhân tình của người khác. Nhưng anh phải nghĩ thử xem, nhà ta cứ mãi thế này thì thì có mỏ vàng cũng ăn cạn.”
Nói chuyện ăn hết sạch tiền, thực ra căn bản sẽ không xảy ra.
Tiền lúc trước Thiếu Kiệt cho còn đó, Hướng Nam không muốn dùng cũng không nhắc tới với Sảnh Dực, chưa hề động tới dù là một cấc tiền.
Sảnh Dực thấy Hướng Nam còn muốn khuyên mình, liền siết chặt tay.
“Anh cứ để em thử xem thế nào đã.” Sảnh Dực khuyên y: “Mấy thứ tình nghĩa này, có thể nợ cũng là một kỹ năng. Bây giờ chúng ta vừa chuyển tới, quan trọng nhất là trước mắt có một công việc. Sắp tới thời điểm các nhà trẻ tuyển sinh rồi. Đến lúc đấy nếu anh với em đều không có công ăn việc làm, khẳng định sẽ làm lỡ việc nhập học mẫu giáo của hai con. Anh nghĩ xem…”
Sảnh Dực sau đó nói một tràng. Hướng Nam biết cô đã quyết định rồi, im lặng là vàng, không nói gì nữa. <ins
class=”adsbygoogle”