Bữa tiệc rất long trọng, công ty Sảnh Dực liên tục họp với tăng ca, thay đổi thiết kế phòng tiệc, đốc thúc làm việc, đảm bảo các chi tiết nhỏ nhất.
Một ngày trước buổi tiệc, Sảnh Dực xách vali đồ đơn giản ra khỏi nhà, vào khách sạn ở.
Đây là sắp xếp của công ty cô.
Yêu cầu tất cả các nhân viên phụ trách chương trình lần này tới, trọ lại tại đây để tiện cho việc tăng ca.
Chiều hôm sau, nhóm Hướng Nam đúng bốn giờ chuyển mấy món điểm tâm được bảo quản giữ tươi mà khách sạn đã đặt tới.
Năm giờ, Hà Kính dẫn vệ sĩ, đích thân lại kiểm tra phòng tiệc.
Sáu giờ, mấy nhân vật quan trọng trong gia đình chủ bữa tiệc đến nơi.
Bảy giờ hơn một chút, đôi khách quý đầu tiên tới.
Sảnh Dực và đồng nghiệp cô ai nấy cũng khoác lên mình lễ phục dạ hội, tranh tài khoe sắc, lộng lẫy vô cùng.
Trước ngực mấy cô đều đeo châm cài áo mạ vàng đẹp đẽ được thiết kế đặc biệt cho bữa tiệc lần này.
Các cô đứng ngoài hội trường đón khách. Sau khi thu được thiệp mới khách đưa sẽ cài châm áo cùng dạng cho họ, sau đấy tận tình chào đón, dẫn họ vào trong hội trường.
Còn chưa tới tám giờ, bên khách sạn lại xảy ra sự cố nho nhỏ.
Đội ngũ nhân viên có vấn đề. Người lần trước cùng Sảnh Dực tới nhà hàng chỗ Hướng Nam thử đồ liền vội hỏi Hướng Nam đang định rời đi mượn mấy người.
Dù sao cũng là buổi tiệc của nhà họ Ngụy, Hướng Nam không muốn ở lại. Người kia thấy Hướng Nam trầm ngâm, cho rằng y không làm chủ được, lập tức gọi điện hỏi ông chủ của Hướng Nam. Sau đấy người kia kêu Hướng Nam tới nghe điện thoại. Hướng Nam nghe thấy ông chủ bảo bọn họ ở lại giúp một tay thì âu sầu.
Làm phục vụ, khẳng định phải đi qua đi lại trong hội trường bữa tiệc.
Hướng Nam rất phiền muộn vì vấn đề này.
Y thay bộ đồng phục dành cho bồi bàn, sắc mặt u ám. Đồng nghiệp tiểu Lưu của y thấy mặt y đã nhăn đến có thể kẹp chết con ruồi rồi liền hỏi: “Anh sao vậy?”
“Hả?” Hướng Nam nhìn cậu: “Không…”
Hướng Nam giật giật khóe miệng: “Chỉ là cảm thấy đây là phần việc ngoài quy định, không muốn làm.”
“À…” Tiểu Lư dựa lại gần y, nhỏ giọng: “Thực ra cũng chẳng sao đâu. Anh nghĩ xem, đứng ở đây cũng là đứng, về kia đứng cũng là đứng. Chúng ta đứng ở đây phục vụ đều là khách quý, không chừng có ai để mắt tới lại được đổi việc sang chỗ tốt Hơn nữa, làm xong ở đây có khi chúng ta lại có thể nhận được hồng bao dày đó ”
“Suy nghĩ như này ” Tiểu Lư nhoẻo miệng cười để lộ ra hàm răng trắng bóng, đập mu bàn tay vào trước ngực y, hất cằm, mặt mũi xán lạn: “Hài lòng đi ”
Hướng Nam nhìn cậu còn chưa thấy tiền đã vui vẻ như vậy thì cũng khẽ mỉm cười.
Lúc Hướng Nam đi ra, khách khứa đã đến được tương đối.
Y che che giấu giấu, sợ bị nhận ra, đi về phía rìa hội trường.
Quá lén lút, Hướng Nam không phân biệt được phương hướng, cư nhiên mù quáng đi tới một phía hội trường, chỗ sau bàn của chủ buổi tiệc.
Y nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn liền ngỡ ngàng, phản ứng đầu tiên là ngồi xụp xuống trốn sau bàn ăn cách chỗ bọn họ một bước.
Hướng Nam nghe thấy tiếng Thiếu Kiệt và Tiêu Tiêu.
Thiếu Kiệt rất vui vẻ, cùng Tiêu Tiêu chúc thọ lão gia nhà họ Ngụy, nói mấy lời tốt đẹp.
Một người bác quen thân của gia đình đứng bên cạnh lão gia nhà họ Ngụy cười hỏi Thiếu Kiệt và Tiêu Tiêu định khi nào mời mọi người uống rượu mừng. Tiêu Tiêu cười ngọt ngào, Thiếu Kiệt cười thực rạng rỡ. Cậu đỡ tay người bác kia, nói: “Bác đã chờ mong thế thì đến lúc nhận được thiệp nhất định phải tới sớm đó ”
“À ” Người bác kia nghe Thiếu Kiệt nói vậy, biết chuyện mừng của cậu sắp tới rồi, hưng phấn đưa tay nắm lấy cánh tay Thiếu Kiệt: “Đấy là nhất định rồi Mai bác sẽ đích thân chuẩn bị một phần quà lớn Chờ tin vui của cháu ”
Nhóm người bên lão gia nhà họ Ngụy tươi cười vui vẻ, Hướng Nam trốn sau bàn nghe được thấy đầu mũi cay cay.
Hướng Nam sau đó “kín đáo” rời đi.
Y đờ đẫn trốn trong góc phòng thì nhận được điện thoại của Trình Nam, nghe thấy cậu bảo để quên chìa khóa không vào nhà được. Hướng Nam nhíu mày, ngó nghiêng xung quanh, thấy không đi được liền bảo Trình Nam tới chỗ y lấy chìa.
Hướng Nam sau đó cứ luẩn quẩn trốn ở một góc.
Không ai chú ý tới y, ly rượu trên khay không bớt đi dù chỉ một chiếc.
Hướng Nam thấy chuông di động mình kêu, vội vàng đặt khay đồ xuống đi ra ngoài.
Cửa cho nhân viên bị chặn. Trình Nam mặc áo phông quần bò, đội mũ lưỡi trai, người trông cửa không cho cậu đi vào, Trình Nam chỉ đành đứng ngoài khách sạn đợi y.
Hướng Nam đi ra, đưa chìa khóa cho Trình Nam, thấy mặt mũi cậu lấm tấm mồ hôi thì lau giúp cậu rồi hỏi: “Mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế này, cậu lại lượn đi đâu vậy?”
“Không có lượn đi đâu… Dẫn hai đứa nhỏ đi đá bóng, quên mang chìa, gửi hai đứa nó ở nhà bà nội… rồi mới qua đây.”
Hướng Nam thấy cậu chạy vội tới, có chút tức ngực. Hướng Nam vuốt ngực giúp cậu dễ thở rồi hỏi: “Cậu để quên chìa khóa ở nhà hay là làm mất?”
“Quên ở nhà…”
“Nam Nam?!”
Trình Nam đang nói, đột nhiên có một giọng nữ vang lên. Hướng Nam hơi ngẩn ra, Trình Nam đờ người.
Hướng Nam tưởng ai đó gọi y bằng cái tên quái dị kia nên nhìn qua, thấy một người phụ nữ trang phục quý phái xuống xe rồi bước nhanh tới chỗ y.
Trình Nam kéo mũ lưỡi trai xuống rồi ba chân bốn cẳng chạy biết.
Hướng Nam lúc này mới hiểu là đang gọi Trình Nam, kinh ngạc định giữ cậu lại nhưng không kịp.
Người phụ nữ kia bước đi không vững, chân cao chân thấp suýt nữa ngã. Hướng Nam vươn tay ra vội đỡ lấy bà. Bà được đỡ vững liền quay lại định nói cảm ơn, nhìn thấy Hướng Nam thì ngây người.
“Cậu…”
Người phụ nữa kia ngỡ ngàng: “Cậu là người trong video…”
“Tôi không phải…”
Hướng Nam lập tức đẩy bà ra.
Hướng Nam không muốn chuốc thêm phiền phức nữa, có chút hoảng sợ, không nghe bà nói là ai đã trực tiếp phủ nhận.
Hướng Nam lắc đầu, không để ý tới vẻ sửng sốt của người phụ nữ kia, vội vã đi vào trong khách sạn.
Hướng Nam vừa vào tới hội trường đã bị kéo giật vào một góc phòng.
“Mạc Dương?”
“Sao anh lại ở đây?” Mạc Dương nhìn y từ trên xuống dưới một lượt, cau mày: “Anh đổi công việc rồi?”
Hướng Nam nhìn bộ đồng phục trên người mình, lắc đầu.
Hướng Nam kể lại chuyện Sảnh Dực móc nối và cả chuyện chỗ này không đủ người làm.
Mạc Dương nhíu mày, siết chặt tay Hướng Nam: “Nhanh thay đồ rồi rời đi, biết không?”
Hướng Nam biết Mạc Dương đang lo ngại chuyện gì.
Người Hướng Nam cần tránh (người nhà đám sói con) cùng người gã cần tránh (đám sói con) tối nay đều sẽ tới đây. Mạc Dương không muốn Hướng Nam xuất đầu lộ diện ở đây.
“Mạc Dương…” Hướng Nam rút tay ra, chỉnh lại vạt áo vest cho gã, phòng gã nổi bão mà nhẹ giọng nói: “Cậu đã lớn thế này rồi, nên có cách ứng xử người lớn với tôi. Tôi tới đây làm việc, cậu phải ngoan một chút, đừng độc tài như vậy, biết chưa?”
“Em độc tài chỗ nào chữ, em là vì tốt cho anh!”
“Phải, phải. Tôi biết.”
Hướng Nam biết tính cách Mạc Dương giống với tính cách cha y.
Vào những lúc thế này, không nên chống lại, cũng không nên có ý nói chuyện phải trái với gã.
Hướng Nam nhẹ giọng bảo đảm: “Tôi lát nữa sẽ ngoan ngoãn trốn vào một góc, đợi khi nào tiệc rượu kết thúc mới rời đi. Sau đó, tôi nhận tiền công, cậu đưa tôi về, được không?”
“Em cho anh!”
Ý Mạc Dương là phần tiền công Hướng Nam nói.
Cách trực tiếp giải quyết vấn đề của gã khiến Hướng Nam bất mãn.
Vốn không phải chuyện tiền nong mà là trách nhiệm công việc.
“Tiệc rượu kết thúc thì đưa tôi về.” Hướng Nam dựa sát lại hỏi gã: “Được không?”
“Được ”
Hướng Nam muốn gã đưa về, Mạc Dương đương nhiên đồng ý.
Thế nhưng nghĩ lại…
“Không đúng…”
“Đừng không đúng nữa.” Hướng Nam vội lại giúp gã chính cà-vạt, vuốt thẳng áo gã rồi vỗ lên mặt gã: “Hôm nay là ngày mừng thọ ông nội cậu, phải cười, phải nói mấy lời tốt lành, biết chưa?”
“Ừm ”
Chủ đề câu chuyện thay đổi, suy nghĩ của Mạc Dương cũng theo đó mà chuyển. Gã cúi đầu, dán má lên huyệt thái dương của Hướng Nam, nghe y nhỏ nhẹ dặn dò bên tai, cười hì hì.
Hai người ở trong góc vui vẻ ấm áp, không hề biết ở một nơi không xa, trong tốp khách mới tới, có một đôi mắt xanh lam lạnh lẽo đã nhìn chằm chằm bọn họ rất lâu.
Hướng Nam chủ động thân thiết, nụ cười hiền hậu.
Đôi mắt sau cặp kính chăm chú nhìn y, khuôn mặt tuấn tú ngày càng lạnh lẽo, nắm tay dần siết chặt đến trắng bệch…
QQ Tối sẽ post 3c tiếp theo ^^ <ins
class=”adsbygoogle”