Lúc Cao Hạo quay trở lại phòng trên tay có thêm một cốc nước.
Đây dường như là thói quen của Cao Hạo, luôn thích rót nước cho Hướng Nam, thế nên Hướng Nam đang kiểm tra thương tích của mình không nghi ngờ gì hắn, rất quen thuộc mà đưa tay nhận lấy, sau đó uống vào.
Khuy cài trên áo sơ mi của Hướng Nam mở ra. Ánh mắt Cao Hạo rơi xuống làn da màu mật lúc Hướng Nam ngẩng cổ lộ ra.
Ánh mắt dịu dàng dọc theo đường xương quai xanh đi xuống dần trở nên thâm trầm, Cao Hạo nói: “Trong nhà có dầu gió dùng lúc bị thương không?”
“Có, ở trong ngăn kéo kia.”
Hướng Nam đặt cốc nước còn lại một nửa xuống bên cạnh, chỉ ngăn kéo tủ bên cạnh giường. Cao Hạo đi xuống khỏi xe lăn, lại tìm lấy lọ dầu gió ra.
Hắn xốc chăn lên trực tiếp ngồi lên giường.
Hướng Nam thấy hắn ngồi lại gần, tay sờ ra sau eo mình, không khỏi nhíu mày.
“Cậu định làm gì?”
“Anh vừa rồi không phải suýt chút nữa không ngồi lên được sao? Tôi xoa bóp giúp anh.” Cao Hạo đưa mắt, dịu dàng cười: “Anh cho rằng tôi định làm gì?”
Lời Cao Hạo làm Hướng Nam cảm thấy mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, y khó xử giải thích: “Không phải, tôi không có ý gì khác.”
Cao Hạo nghe vậy lại cười.
“Tôi biết.” Hắn áp sát lại gần Hướng Nam: “Quay người qua, cởi áo ra.”
Hướng Nam không muốn làm phiền Cao Hạo, thế nhưng Cao Hạo không để y kịp nói gì, trực tiếp đổ dầu ra tay xoa nóng, ở đó chờ đợi. Hướng Nam thấy hắn như vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ đành quay lưng lại, cởi áo sơ mi ra.
Cơ thể Hướng Nam rắn chắc mềm dẻo, da dẻ cũng trơn bóng.
Tay Cao Hạo dựa vào độ trơn của dầu mà xoa nắn phía thắt lưng đằng sau của Hướng Nam. Làn da màu mật nhàn nhạt vì dầu thuốc cùng việc xoa bóp lặp đi lặp lại lộ ra màu hồng sáng bóng.
Cao Hạo lại gần y: “Cảm thấy thế nào?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
Dược tính bắt đầu phát huy tác dụng, phần sau eo Hướng Nam bắt đầu nóng lên. Hướng Nam vốn vì sự đụng chạm của Cao Hạo mà cả người căng cứng đã dần dần thả lỏng.
Hướng Nam được hắn xoa bóp một lúc, không biết là do kỹ thuật mát xa của Cao Hạo quá tốt, hay vì bản thân có phần mệt mỏi, Hướng Nam bắt đầu cảm thấy gà gật.
Mí mắt y trĩu xuống, cố kìm nén, dần dần dựa vào đầu giường. Cao Hạo thấy người y đang từ từ nhũn ra, dựa lại gần y, đặt cằm lên vai y, nhẹ giọng: “Buồn ngủ sao?”
“Uhm.”
Thực ra nói là buồn ngủ, không bằng nói cảm giác giống như say rượu.
Hướng Nam cảm thấy đầu óc váng vất, chân tay vô lực.
Y đã không cảm nhận được cơn đau do cử động cơ thể mang lại nữa.
Y cảm thấy người mình bay bay, tâm trí thì tán loạn.
Hướng Nam không biết sao mình lại như vậy. Y cố gắng giữ mình tỉnh táo, nhỏ giọng nói: “Thường Triết sao còn chưa về…”
Lời nói này rất nhỏ. Nếu không phải vì dựa lại rất gần, Cao Hạo căn bản sẽ không nghe thấy.
Động tác xoa bóp tay Hướng Nam của Cao Hạo dừng lại.
“Anh rất mong cậu ta quay về?”
“Phải…”
Thực ra Hướng Nam cảm thấy mình phải đi ngủ rồi, để Cao Hạo là khách ngồi không ở đây chờ Thường Triết về thì không hay.
Y quay lưng về phía Cao Hạo, hoàn toàn không biết, trong mắt hắn đã hiện lên tia bất mãn.
Y cảm thấy tay Cao Hạo không chuyển động nữa, cho rằng đã bôi xong thuốc, liền đưa tay chống lên thành giường định đổi sang tư thế ngồi khác cho thoải mái. Không ngờ, Cao Hạo đột nhiên đưa bàn tay đang đặt sau eo y vòng lên trước, ấn y áp vào người hắn.
Lưng Hướng Nam bỗng nhiên dán lên vòm ngực Cao Hạo.
Y có chút ngạc nhiên quay đầu, má thiếu chút nữa chạm vào môi Cao Hạo đang tựa cằm trên vai y.
“Cao…” Bộ dạng Hướng Nam đã không còn chút tinh thần nào.
Ánh mắt mơ màng nhìn vào hai mắt Cao Hạo, nhưng dần mất đi tiêu cự.
Cao Hạo thấy y như vậy, khóe miệng nhếch lên cười vì ý xấu đã đạt được.
Hắn kề bên tai Hướng Nam, nhỏ giọng: “Hướng Nam.”
Hướng Nam đã không thể trả lời nữa.
Y người mềm nhũn vô lực hoàn toàn lịm đi trên người Cao Hạo.
Cao Hạo hôn lên vành tai y, một tay cởi nút áo trước ngực y, một tay đi xuống dưới bụng y.
Hướng Nam được đặt nằm lên giường.
Quần áo trên người hoàn toàn bị lột bỏ.
Cao Hạo biết Thường Triết bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện ngậm lấy môi Hướng Nam, dưới tình huống không có tiền hí chuẩn bị trước mà vội vàng tách hai chân Hướng Nam ra đẩy mình tiến vào.
Giây phút tiến vào đó, Cao Hạo dường như bị Hướng Nam hòa tan thở ra một hơi thoải mái.
Thân dưới vô cùng khó chịu, ***g ngực Hướng Nam kịch liệt phập phồng, thế nhưng vì tác dụng thuốc, y chỉ giãy dụa trong cơn ác mộng, dù thế nào cũng không tỉnh lại.
Nhìn Hướng Nam hai mắt nhắm chặt, trán nhăn lại, Cao Hạo cúi người vươn cổ mút lấy cằm Hướng Nam, một tay sờ đến chỗ thân dưới của Hướng Nam.
Cảm thấy thứ yếu ớt của Hướng Nam dưới sự xoa nắn của hắn dần dần có sinh khí, cánh môi xinh đẹp của Cao Hạo hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Thực đáng tiếc. Một chút cảm giác thành tựu cũng không có…”
Hắn kề bên tai Hướng Nam hít lấy mùi cơ thể Hướng Nam liếm lên vành tai y, tỉ tê: “Nếu lúc này anh còn tỉnh táo, như vậy tốt biết bao…”
Lúc Hướng Nam tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.
Trong phòng ngập tràn mùi dầu thuốc nồng đậm.
Hướng Nam cảm thấy nhiệt độ bên cạnh người, quay đầu sang nhìn, lúc này mới phát hiện Cao Hạo kê gối nằm trên giường.
Cao Hạo ôn hòa chìm trong giấc ngủ.
Khuôn mặt hắn lúc ngủ thực yên bình.
Cặp mắt nhu tình như nước bị mí mắt đóng chặt che mất, chiếc áo sơ mi thẳng thớm ngày thường bị vứt lung tung trên nền đất.
Cao Hạo để lộ ra vòm ngực rắn chắn dựa vào bộ dạng nhã nhặn của hắn căn bản nhìn không ra so với hắn lúc bình thường hoàn toàn không giống nhau.
Không những gợi cảm chói mắt, hơn nữa còn rất có cảm giác xâm lược.
Hướng Nam chỉ đơn thuần nhìn ngắm đã cảm thấy đỏ bừng mặt.
Hướng Nam trong lòng mắng mình có suy nghĩ kỳ quái xấu xa với Cao Hạo.
Cao Hạo đột nhiên chuyển người, dọa Hướng Nam nhảy dựng.
Hướng Nam lập tức quay người kéo chăn giả bộ ngủ, không ngờ hành động sau khi tỉnh lại của Cao Hạo làm y ngẩn người.
Cao Hạo luồn tay vào trong chăn.
Vì để ngày hôm sau Hướng Nam có thể cử động được, hôm qua sau khi làm xong “việc” hắn cầm dầu gió xoa bóp chân tay, khắp cơ thể đầy vết thương của Hướng Nam cả một đêm.
Hắn cho rằng Hướng Nam còn đang ngủ, không hề phòng bị vươn tay ôm eo Hướng Nam kéo y vào lòng.
Cảm thấy cả người Hướng Nam sau khi tựa lại gần người hắn thì đông cứng lại, Cao Hạo dù đang rất mệt cũng lập tức nhận ra Hướng Nam đang giả vở ngủ.
Cặp mắt vốn nhắm của Cao Hạo mở ra.
Hắn khẽ nhướn cổ nhìn đôi tai đỏ bừng của Hướng Nam, mỉm cười.
Hắn không có thả ra, ngược lại ôm Hướng Nam thêm chặt.
Hắn vùi đầu vào sau lưng Hướng Nam, ngửi lấy mùi hương cơ thể Hướng Nam, giống như nói mớ mà khẽ gọi: “Lena…”
Cao Hạo là đang cố ý.
Hướng Nam nghe vậy liền lập tức cho rằng Cao Hạo ngủ mê nhầm y với người khác.
Theo đó, cơ thể vốn căng cứng của Hướng Nam cũng dần thả lỏng.
Hướng Nam liền để mặc cho hắn ôm, chờ đến khi hắn hoàn toàn không có phản ứng gì, mới kéo tay hắn ra, ngồi dậy khỏi giường.
Bị người ta đánh một trận cho dù được chăm sóc tận tình cả đêm cũng chưa chắc có thể hoàn toàn không sao.
Hướng Nam ngồi lên, vừa khó chịu vừa mệt mỏi.
Thắt lưng y không sao thẳng lên được.
Chỉ cần để thẳng lên một chút liền cảm thấy đau.
Thế nên y chỉ đành hơi còng người, giống như một ông lão.
Hướng Nam nghe thấy tiếng động bên ngoài, cho rằng là a Đông, liền đi ra.
Y ra đến phòng khách nhìn thấy Thường Triết đi vào nhà, liền ngẩn người.
Nghĩ đến Cao Hạo bình thường giả bộ bị liệt lúc này đang nằm ngủ thoải mái trong phòng, tim Hướng Nam liền giật thót.
Y lén lùi lại hai bước, tay vòng ra sau lưng, khẽ kéo lại cánh cửa lúc đi ra khép hờ đóng lại. <ins
class=”adsbygoogle”