Nhà họ Cao xảy ra chuyện như vậy, hôn lễ của David và Cao Nhã đã là vô vọng.
Đường Tinh Lam gọi David, Hiroya cùng Cao Hạo tới bàn bạc chuyện hủy hôn lễ. David nghe vậy thì kiên quyết phản đối.
“Vì sao lại hủy, con không đồng ý!”
“David, con nên tiếp nhận sự thực.” Đường Tinh Lam nói: “Cao Nhã nó không thể tỉnh lại, bác sĩ bảo phần đời còn lại có thể sẽ luôn như vậy. Con hiện tại cố chấp cũng vô dụng, không bằng trước tiên hủy bỏ, chờ sau này….”
“Không có gì sau này nào cả.” David rất kích động, tình cảm tha thiết: “Cô ấy cả đời này là vợ của con. Bắt đầu từ giây phút con với cô ấy đính hôn, bất luận xảy ra chuyện gì, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
“Con sẽ không hủy bỏ hôn lễ. Con sẽ đúng hạn tổ chức hôn lễ của bọn con. Nếu cô ấy tỉnh lại, con sẽ ở bên cô ấy tới lúc đầu bạc răng long. Nếu cô ấy cả đời không tỉnh lại, con sẽ ở vậy mãi, chăm non bên cạnh cô ấy cả đời. Con cầu xin mọi người, mọi người hãy thuận theo con, đừng hủy bỏ hôn lễ của chúng con có được không?”
David cầu xin, nhỏ giọt nước mắt đàn ông.
Cao Hách ở tầng trên nhìn thấy, hai mắt càng lúc càng sẫm lại.
Đường Tinh Lam cùng Hiroya bị làm cho cảm động.
Thế nhưng sau đấy, Hiroya nhắc tới chuyện Cao Nhã và David, lại nhắc thêm chuyện Đường Tinh Lam cùng bố Cao Hạo. Cuối cùng, bầu không khí bất ngờ thay đổi, trở nên căng thẳng.
Đường Tinh Lam nghe Hiroya ở đó gào to thét lớn, bực tức vô cùng, mím chặt môi, ngồi đó không nói gì.
Hiroya đem hết tất cả bao nhiêu ân oán mấy năm nay lại tính với Đường Tinh Lam, dùng thứ tiếng địa phương không tiêu chuẩn nhưng lại rất lưu loát mà lớn tiếng: “Cô báo, cái nhà này, tách hay là không tách?”
“Không tách!”
Đường Tinh Lam luôn để ý thân phận trưởng bối của ông, không cùng ông cãi vã.
Nhưng nói tới chuyện này, bà lập tức lên tiếng, thẳng thắn cự tuyệt, nói: “Không phải xuất phát từ tâm tư riêng. Đây là ý nguyện của chị (mẹ Cao Hạo), cũng là Kiếm Hoằng trước lúc lâm chung giao phó lại. Hai anh em nó tuyệt đối không thể tách ra!”
Hiroya vừa nghe thấy vậy liền cười lạnh.
“Chị? Gọi thật dễ nghe!”
Hiroya nhắc lại chuyện cũ, lấy chuyện năm đó thi thể con gái mình còn chưa lạnh, Đường Tinh Lam đã mang cái bụng chửa tám tháng vào nhà ra mà mắng chửi Đường Tinh Lam té tát.
Đây cũng là khúc mắc trong lòng Cao Hạo. Cao Hạo im lặng ở cạnh nghe, không ngăn cản, không lên tiếng.
David không rõ đầu đuôi mọi việc, nhận định tình hình, không dám lên tiếng.
Đường Tinh Lam nhịn đến nghẹn uất, mím chặt môi, mặc ông thoa mạ chửi bới, không nói gì cả.
Cao Hách bước vội xuống.
Thế nhưng dì Yêu lại nhanh hơn hắn một bước, xông vào phòng khách, ném món đồ trên tay xuống, chỉ về phía Hiroya, tức giận: “Ông đủ rồi đấy!”
Đường Tinh Lam sững sờ.
Mọi người ngỡ ngàng.
Tính ra cũng là nửa chủ nhân, Hiroya thấy dì Yêu trước mắt thực quá kỳ lạ.
Hiroya càng tức giận, định lên tiếng mắng, không ngờ giọng dì Yêu còn lớn hơn ông, giận dữ chỉ tay: “Ông câm miệng cho tôi!”
“Mỗi lần ông tới là ngày ngày mắng, ngày ngày chửi! Cô Lam có lỗi gì? Kiếm Hoằng có lỗi gì? Tôi nhìn cậu Kiếm Hoằng trưởng thành, nhìn gia đình này thay đổi, hưng suy vinh nhục, hạnh phúc khổ đau. Lỗi sai lớn nhất của con gái ông không phải là gả vào nhà họ Cao, lỗi sai lớn nhất của cô ấy là có người cha như ông!”
Đường Tinh Làm nghe vậy, trong lòng hoảng hốt, muốn ngăn không cho dì Yêu tiếp tục nói, không ngờ dì Yêu hất tay bà ra, bực bội với bà: “Cô sợ cái gì? Có gì không thể nói? Hại chết con gái mình rồi còn dám khoa chân múa tay với nhà họ Cao. Tôi nhịn mấy chục năm trời, hôm nay…. hôm nay tôi nhịn đái nhịn ỉ cũng không nhịn ông ta!”
Nghe vậy, Cao Hạo và Cao Hách cùng nhau sửng sốt.
Hai anh em và David đều kinh ngạc nhìn về phía Hiroya. Cao Hạo đứng dậy, nói bằng tiếng Nhật: “Ông ngoại?”
Hiroya nhất thời không mắng chửi nổi, mặt cũng đã hoàn toàn biến sắc.
Ông trừng Cao Hạo một cái, chỉ về phía dì Yêu, giận mà không thể bùng phát, gào lên: “Khốn nạn! Bà nói láo…”
“Nói láo?” Dì Yêu phất tay: “Ông đi hỏi thử xem. Ông tùy tiện tìm một người hầu già nào đó ở nhà họ Cao hỏi thử xem!”
Dì Yêu giãy khỏi Đường Tinh Lam đang liều mạng giữ bà lại, chỉ về phía Hiroya, nói với Cao Hách: “Hòn ngọc quý duy nhất trên tay ông ta – Mẹ cháu, mặc kệ sự phản đối, không ngại gả đi rồi theo bố cháu về đây. Kết quả thì sao, bị ông ta dùng thủ đoạn trên thương trường đuổi tận giết tuyệt, suýt chút nữa khiến nhà họ Cao phá sản.”
“Lão gia nhà họ Cao ôm hận qua đời. Ông ngoại cháu dùng mọi mối quan hệ để tuyên bố với bên ngoài rằng cha cháu vô dụng như thế nào, khiến ông nội cháu tức giận mà chết như thế nào. Mẹ cháu mắt thấy nhà họ Cao sắp bị những khoản nợ bên ngoài uy hiếp nên chạy về nhà mẹ đẻ, quỳ xuống trước mặt ông ta cầu xin ông ta tha cho bọn họ. Kết quà thì sao? Ông ta đề ra điều kiện hà khắc, cho dù mẹ cháu sinh ra bao nhiêu đứa, đứa con trai đầu lòng trước năm sáu tuổi phải giao cho ông ta, theo họ ông ta!”
“Ông ta biết mẹ cháu là tiểu thư cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã yếu ớt, không thể sinh con. Cháu bảo yêu cầu như vậy….” Dì Yêu trừng lại Hiroya, hung dữ gào lên với ông: “Có khác nào muốn cắt đứt huyết mạch nhà họ Cao?”
Cao Hạo không tin, nhìn Hiroya.
Đây là sự thực. Hiroya tuy vô cùng giận dữ nhưng khó có thể nói lời nào biện minh cho mình.
“Mẹ cháu vì để cứu nhà họ Cao nên liền đồng ý. Sau này sinh ra cháu, đã khóc một ngày một đêm….” Dì Yêu lắc đầu, căm phẫn nghẹn ngào: “Cô ấy tưởng rằng là cô ấy làm hại nhà họ Cao, cho rằng cha cháu không lấy cô ấy thì sẽ không gặp phải những chuyện này. Cô ấy có lòng muốn sinh thêm con trai cho nhà họ Cao, mạo hiểm sinh ra Cao Nhã, lại là một bé gái. Lúc ấy bác sĩ bảo đã không còn khả năng sinh con nữa. Cha cháu sợ mẹ cháu gặp chuyện, không chịu thỏa hiệp, mẹ cháu đành mất hy vọng.”
“Không thể sinh cho người đàn ông mình yêu một đứa con dĩ nhiên là một chuyện vô cùng thương tâm. Nhưng mẹ cháu bảo nhà họ Cao không thể vô hậu, sau đó mượn bụng cô Lam để chửa Cao Hách….”
“Mẹ cháu khúc mắc không thể giải quyết, cơ thể ngày một yếu dần, chưa chờ tới lúc Cao Hách ra đời đã buồn bã qua đời. Kiếm Hoằng sau này đón cô Lam về nhà, lúc ấy mới sinh ra đứa con trai thứ hai của nhà họ Cao mà mẹ cháu vẫn mong chờ….” Dì Yêu nói rồi, nước mắt tuôn rơi. Đường Tinh Lam vì chuyện năm ấy được nhắc tới, vành mắt đò hồng, không nói tiếng nào.
Ông ngoại mà hắn tôn kính nhất cư nhiên là người ép mẹ hắn chết.
Cao Hạo không dám tin, nhìn về phía Hiroya (tiếng Nhật): “Có phải là thật không?”
Hiroya bị hắn hỏi vậy thì tức giận: “Cháu là đang hỏi cung ông?”
“Tôi hỏi ông là có thật hay không?”
Cao Hạo lớn tiếng.
Nỗi hận thù được ươm mầm từ ngày bé, tất cả đều chỉ là giả dối.
Cái gì mà vô đạo đức, cái gì mà phản bội, tất cả chỉ là vu khống.
Không khó để tưởng tượng, sau này Cao Hạo từ chối đi cùng ông. Ông không gây khó dễ, là để chờ tới ngày hôm nay.
Cao Hạo không thể thừa nhận, hai mắt đỏ sẫm, gào lên: “Nói!”
Hiroya không nói gì, quay mặt đi, giọt nước mắt già nua lăn dài.
Dì Yêu căm hờn, nói với Hiroya: “Ông năm đó phản đối bọn họ mà chẳng có một lý do nào cả. Ông gà trống nuôi con, ngậm đắng nuốt cay, sợ con gái sau khi lấy chồng sẽ bỏ ông lại chờ chết một mình. Thế nhưng ông có từng nghĩ, ông nuôi cô ấy đến lớn như vậy là vì cái gì? Không phải vì mong cô ấy hạnh phúc một đời sao? Vì ích kỷ của bản thân mà hại chết chính con gái mình, không tiếp nhận nổi lại đẩy trách nhiệm sang cho người khác. Cái gì mà phản bội, cái gì mà ngoài giá thú, giả dối không thật. Cô Lam biết chẳng ai sẽ tin lời bà Hai, nhịn ông bao năm nay như người câm ăn phải Hoàng Liên. Kết quả ông được đằng chân lân đằng đầu, không chỉ khiến cháu mình mang theo oán hận, còn mượn chiêu tách ra để chia rẽ nhà họ Cao, muốn cô ấy phải thẹn với Kiếm Hoằng. Ông bảo, con gái ông dưới suối vàng biết sẽ khóc đến mức nào. Đến lúc cuối đời về nơi chín suối, ông có mặt mũi nào để gặp cô ấy!”
Nước mắt Đường Tinh Lam cuối cùng đã không kiềm lại được nữa mà rơi xuống.
Cao Hách ôm lấy dì Yêu mặt vương đầy nước mắt, vỗ vỗ cánh tay bà an ủi.
Hiroya hai môi mím chặt, nước mắt chảy dài, không thể nói gì đáp lại.
Cạo Hạo ngồi phịch xuống sofa, khuỷu tay chống trên đầu gối, miệng há hốc, than thở khóc lóc, nhưng cũng không thành tiếng. <ins
class=”adsbygoogle”