Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 67: Chương 67: Khai trương (3)




Hướng Nam hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt Mạc Dương.

Y vẫn luôn cúi đầu, nhìn bàn tay bị thương của mình, nói: “Tôi muốn về đây làm việc, dọn vào ở phòng 305 nhà A thì sẽ tiện hơn, thế nên…”

“Ngày mai nếu cậu rảnh, có thể mang hành lý của tôi đến đây được không?”

Hướng Nam nói rồi, chờ mãi không thấy Mạc Dương trả lời. Y ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện sắc mặt Mạc Dương thay đổi.

Hướng Nam nhíu mày, hỏi gã: “Cậu làm sao vậy?”

Mạc Dương ôm lấy y. Gã nhỏ giọng nói: “Không dọn ra khỏi chỗ em có được không? Em mỗi ngày đều có thế đưa anh đi làm.”

“Như vậy rất phiền phức.” Hướng Nam lắc đầu, hỏi gã: “Ngày mai cậu mang hành lý đến cho tôi, được không?”

Mạc Dương không đáp lời y, mà lại hỏi: “Anh còn nhớ mai là ngày gì không?”

Hướng Nam còn thật sự đứng suy nghĩ.

Mạc Dương ở bên tai Hướng Nam nói ra một ngày, y liền khẽ ngẩn người.

Mạc Dương bật cười.

Sinh nhật hàng năm của Hướng Nam đều là nhờ Mạc Dương nhắc y.

Vào hôm sinh nhật của Hướng Nam, Mạc Dương vốn định đợi đến 12 giờ đêm mang đến cho y một niềm vui bất ngờ. Thế nhưng, hiện tại Hướng Nam lại không muốn về chỗ nhà gã. Gã chỉ đành đem bất ngờ ấy sắp xếp thành kế hoạch trước vậy.

“Buổi tối về chỗ em đi, mai em mừng sinh nhật với anh.”

Trong lòng Mạc Dương tính toán, định lừa Hướng Nam trở về rồi nhốt y lại. Gã cảm thấy quả nhiên không thể để thả Hướng Nam ra ngoài được, vừa không để ý một chút, y đã định bay mất rồi.

“Tôi không về đó đâu.” Hướng Nam không biết suy nghĩ của Mạc Dương, nói: “Tối nay trong tiệm khá bận, tôi thực sự không muốn chạy qua chạy lại…”

Hướng Nam hoàn toàn không nhận ra được nét u ám trong ánh mắt Mạc Dương, hỏi gã: “Nếu không… ngày mai tôi chờ cậu ở phòng ký túc, cậu đến tìm tôi có được không?”

Lời mời này của Hướng Nam lập tức làm tình cảm cuộn trào trong mắt Mạc Dương chìm xuống.

“Mai anh ở phòng ký túc chờ em?”

“Phải.”

“Không đi đâu cả?”

“Được.” Hướng Nam gật đầu rồi hỏi gã: “Mai cậu muốn ăn gì?”

“Ăn anh.”

Lời này của Mạc Dương làm mắt Hướng Nam đỏ bừng.

“Tôi đang nói chuyện nghiêm túc!”

Hướng Nam mắng gã. Mạc Dương thấy mặt y đỏ bừng bừng, bật cười, nói: “Em cũng đang nói chuyện nghiêm túc.”

Mạc Dương nắm lấy hai bàn tay đầy vết thương của Hướng Nam: “Anh đã bị thương đến thế này rồi, ngày mai còn có thể nấu gì cho em chứ?”

Nghĩ lại cũng phải.

Cái trán nhăn chặt lại của Hướng Nam được ngón tay Mạc Dương xoa phẳng.

“Hướng Nam, mai anh nhất định phải ở trong phòng chờ em.” Mạc Dương lùi lại một bước, nói từng chữ từng chữ muốn Hướng Nam nghe thật rõ. “Mai em mua đồ về làm bánh chẻo, nấu mì trường thọ, luộc trứng gà cho anh. Anh ngày mai không được đi đâu, nhất định phải ở trong phòng chờ em, biết chưa?”

Lời Mạc Dương đầy ý ra lệnh cùng chuyên chế. Hướng Nam nghe thấy, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Cuối cùng, y nhẹ nhàng rút tay thoát khỏi tay Mạc Dương, nói: “Cậu trước cứ về đi. Ngày mai tôi ở phòng chờ cậu đến.”

Mạc Dương gật đầu.

Lúc Mạc Dương ra khỏi phòng nghỉ của nhân viên bị Trình Nam nhìn thấy. Cậu nhíu chặt mày, thấy Hướng Nam từ trong phòng đi ra liền vội vã dịch chuyển tầm mặt.

Trong lòng cậu tức giận, thấy Hướng Nam quay về chỗ quầy bar lập tức đứng dậy đi về chỗ đám người đang tập trung kia.

“Xong rồi.” Tiểu Lam cầm ly cốc-tai đã pha chế xong lên, ngẩng đầu: “Người đâu?”

Tiểu Lam thấy Trình Nam đã trở về chỗ cũ, rất khó chịu để ly rượu ‘cạch’ một cái lên khay đồ đầy thức uống: “Giục như đòi mạng vậy, xong rồi lại không cần là sao?”

Hướng Nam đi lại: “Sao vậy?”

“Đúng rồi, vừa hay.” Tiểu Lam chỉ tay về nhóm Trình Nam, đẩy khay đồ đến trước mắt Hướng Nam: “Cái này anh mang qua bên kia đi. Tất cả đều là đồ Trình Nam gọi.”

Hướng Nam nghe thấy là đồ Trình Nam gọi không khỏi nhăn mày.

Y liếc về phía đó, trong đám người đang nói chuyện có cả bà chủ Hủy.

Trình Nam quay lại, bà chủ Hủy thấy hai tay cậu trống không liền hỏi vài câu, lập tức Trình Nam ra hiệu về phía quầy bar. Bà chủ Hủy quay ra nhìn quầy bar, vừa đúng lúc gặp được ánh mắt tiểu Lam. Tiểu Lam chỉ cái khay đầy đồ trước mắt, bà chủ Hủy liền kêu Hướng Nam mang lại. Hướng Nam miễn cưỡng giật giật khóe miệng, bê đồ, đi về phía bọn họ.

“Tôi nói này, a Triết.” Tiêu Tiêu thực dũng cảm mà hỏi Thường Triết: “Cậu bây giờ đi ra thực sự không sao chứ?”

Thường Triết khẽ cười, nói: “Tôi đã lớn thế này rồi, cho dù bà ấy có đứng trươc mặt tôi thì cũng có thể làm gì tôi chứ?”

“Đúng rồi!” Thiếu Kiệt vỗ vai Thường Triết: “A Triết của chúng ta bây giờ là người nào, cơ bắp cuồn cuộn, mặt mũi dữ tợn, to cao lực lưỡng…”

“Này này này này này ” Thường Triết nghe thấy không đúng, lập tức cắt đứt lời Thiếu Kiệt chỉ tay về phía cậu: “Cái tên xấu xí cậu đang tả là tôi sao?”

Thiếu Kiệt vươn tay “bóp véo” cánh tay Thường Triết một lượt, cười mỉa hai tiếng: “Hình như không phải.”

Cuối cùng, cậu đột nhiên nhướn cao mày, nói với bà chủ Hủy: “Đúng rồi, dì Hủy, cháu quyết định rồi! Sinh nhật cháu năm nay phải tổ chứ party ở đây!”

Cậu nói rồi chỉ về phía Cao Hạo, nhướn mày cười xấu xa đòi nợ: “Anh Hạo, sinh nhật lần trước a Triết tặng anh món quà lớn đến vậy, lần này anh tặng em cái gì?”

Cao Hạo cười mà không đáp. Ánh mắt hắn liếc về phía Hướng Nam đang tiến lại đây.

Hướng Nam theo hướng dẫn của bà chủ Hủy lần lượt đặt các món đồ uống xuống bàn, đột nhiên Cao Hạo hỏi y: “Hướng Nam, sinh nhật anh là ngày nào vậy?”

Hướng Nam nghe tiếng ngẩng đầu: “Ngày mai.”

Một câu này của Hướng Nam làm tất cả những ai đang ngồi đây đều ngây người.

Hướng Nam thấy bọn họ có phản ứng như vậy, nghĩ rằng mình nói sai cái gì. Y cảm thấy khó xử, không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng đặt đồ uống xuống hết, cầm khay rồi rời đi.

Sau đó Hướng Nam nhân lúc không quá bận đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra bị Thiếu Kiệt kéo lại vào trong.

Hướng Nam bị Thiếu Kiệt bảo bối ép lùi lại chỗ bồn rửa tay. Tay cậu ôm lấy eo Hướng Nam, hỏi y: “Ngay mai thật sự là sinh nhật của đại thúc sao?”

Hướng Nam gật đầu.

“Ngay mai đại thúc có đến đây không?”

Hướng Nam lắc đầu.

Thiếu Kiệt bảo bối thấy Hướng Nam tỏ vẻ căng thẳng đề phòng nhìn mình, trong lòng thực bức bối.

Thiếu Kiệt hỏi: “Đại thúc, anh vẫn còn để ý chuyện hôm đó sao?”

Hướng Nam định gật đầu, thế nhưng y vừa định làm liền nhìn thấy mặt Thiếu Kiệt biến sắc. Nghĩ lại trong phòng vệ sinh không có người, Thiếu Kiệt định làm gì thì y cũng không có ai để kêu cứu, Hướng Nam lập tức đổi ý mà lắc đầu.

“Đại thúc càng ngày càng không thành thực.” Thiếu Kiệt bảo bối oán giận, hai tay di chuyển trận địa lên mặt Hướng Nam.

Cậu áp sát lại về phía y, hỏi: “Đại thúc hiện tại đang ở đâu?”

“Liên quan gì tới …”

Chữ “cậu” không kịp nói ra.

Vì trong mắt Thiếu Kiệt đã hiện lên nét giận dữ đáng sợ.

Hướng Nam không cho cậu biết làm Thiếu Kiệt nổi giận.

Cái răng nanh của Thiếu Kiệt lộ ra.

Cậu nhìn chằm chằm môi Hướng Nam, nhỏ giọng: “Anh không nói, có tin tôi cắn anh không.”

Lời uy hiếp ấu trĩ giống như đang mời gọi này, nếu đổi sang người khách, Hướng Nam còn suy nghĩ một chút về việc có nói hay không.

Thế nhưng, trước mắt là Thiếu Kiệt, là tên tiểu ác ma tính tình nghịch ngợm, thích làm việc xấu.

Hướng Nam không hề muốn mang cái mặt đầy vết răng đi ra ngoài, thế nên y chỉ đành nói ra địa chỉ.

Thiếu Kiệt bảo bối rất hài lòng với sự thỏa hiệp của Hướng Nam. Cậu giống như khen thường, “chụt” một cái lên môi Hướng Nam, nói: “Đại thúc, mai tôi tới chúc mừng sinh nhật anh được không?”

Hướng Nam đờ người.

“Không cần.”

“Đại thúc, tôi sẽ không bao giờ chia sẻ anh với người khác nữa, thế nên anh đừng tiếp tục giận…” Thiếu Kiệt nịnh nọt mà ôm lấy y, thật sự rất hối hận, đáng thương vô cùng nói: “Anh đừng có tiếp tục từ chối tôi có được không?”

“Không phải…”

Hướng Nam định bảo cậu mai mình đã hẹn với Mạc Dương, thế nhưng Thiếu Kiệt không cho y cơ hội nói, hôn “chụt” một cái lên môi đại thúc.

Cậu đạt được mục đích, để lại một câu “Mai ngoan ngoãn chờ tôi”, không đợt đại thúc nói gì, như một làn khói, biến mất.

Hướng Nam đuổi theo ra ngoài, trong tiệm không thấy bóng dáng Thiếu Kiệt đâu.

Lúc Hướng Nam tìm kiếm bắt gặp ánh mắt Cao Hạo.

Đón lấy ánh mắt Hướng Nam, Cao Hạo liền mỉm cười với y.

Để cho phải phép, Hướng Nam cũng cười đáp trả hắn.

Ánh mắt Hướng Nam không hẹn trước chạm phải ánh mắt không cảm xúc đang nhìn mình của Cao Hách, Cao Hách lập tức quay đi nhìn về chỗ khác.

“Anh đang tìm ai vậy?”

Tiểu Lam ở bên cạnh thấy Hướng Nam nhìn trái nhìn phải, không khỏi tò mò mà hỏi y.

Hướng Nam trả lời, tiểu Lam liền lập tức nói: “Cậu ta á, vừa rồi cùng cô gái đến cùng với rời đi rồi.”

Đi rồi?!

Vậy phải làm sao giờ?

Hướng Nam vẫn còn chưa quên chuyện lần trước Thiếu Kiệt với Mạc Dương đánh nhau.

Nghĩ tới việc ngày mai hai người đó gặp mắt, trong lòng Hướng Nam lo lắng. Nghe tiểu Lam kêu y mang đồ uống đi, y bưng khay lên, vừa quay người liền đụng phải người đang đi lại, toàn bộ đồ uống đổ ướt cả hai người. Hướng Nam đờ người, sợ hãi.

“Xin lỗi!”

Hướng Nam vừa nói rồi ngẩng đầu lên thấy là Trình Nam, tim đập “thịch” một cái.

Y vội vàng kêu Tiểu Lam cầm khăn đưa cho Trình Nam, thế nhưng Trình Nam chỉ nhìn y chằm chằm, không nhận.

Hướng Nam xin lỗi lần nữa, thấy Trình Nam vẫn đứng đó trừng y, y cảm thấy khó xử liếc qua phía tiểu Lam.

Tiểu Lam nhìn nhìn Trình Nam rồi nhìn nhìn Hướng Nam, nói “Aiya, anh quan tâm cậu ta làm gì, anh nhìn anh đi.”

Tiểu Lam nói đúng, vì lúc nãy bị đụng, bộ dạng Hướng Nam trông còn nhếch nhách hơn Trình Nam nhiều.

“Tủ anh hình như không khóa. Trong đó không phải có đồng phục sao? Anh nhanh đi thay đồ đi.”

Tiểu Lam vội đến trong lòng sinh lửa, thấy đại thúc còn đang để ý Trình Nam, đẩy đại thúc: “Còn chưa đi. Nhanh, nhanh, nhanh.”

Hướng Nam xin lỗi Trình Nam lẫn nữa, thấy cậu vẫn nhìn chằm chằm mình không có phản ứng gì. Hướng Nam cũng đành chịu, mím môi, đi về phía phòng nghỉ.

Hướng Nam đi vào trong phòng nghỉ chưa được một lúc thì Trình Nam cũng theo lại.

Hướng Nam thấy cậu trực tiếp đi về phía bồn rửa tay, áo đồng phục cầm trên tay vốn đang định thay lại đặt lại lên ghế.

Hướng Nam ngồi xuống.

Y chờ.

Chờ đến lúc Trình Nam đi ra.

Y ngồi đó một lúc lâu, Trình Nam một chút dấu hiệu định ra ngoài cũng không có.

Hướng Nam bắt đầu sốt ruột, không chờ được nữa. Y nghĩ vào phòng vệ sinh bên kia thay cũng được. Y cầm áo, đi về phía cửa.

Cửa vừa mở ra, Hướng Nam liền bị ai đó dùng sức kéo lại.

Lưng Hướng Nam đập vào cửa, cánh cửa liền đóng sầm lại.

Hướng Nam nhìn khuôn mặt tức giận của Trình Nam, không khỏi ngây người.

Muốn tính nợ sao?

Trong lòng Hướng Nam hoảng hốt, nói: “Tôi đã xin lỗi rồi….”

“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Trình Nam tức giận gào lên dọa Hướng Nam nhảy dựng.

Một đấm đầy sát khí của Trình Nam đột nhiên vung về phía Hướng Nam. Y cả kinh, vội nhắm mắt lại. <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.