Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 64: Chương 64: Khoảng cách




Cả người Hướng Nam trong nháy mắt cứng đờ lại.

Cao Hách bảo bối cảm nhận đươc.

Hắn nhấc chiếc đầu đang chôn trong cổ Hướng Nam lên. Lúc Cao Hách phát hiện Trình Nam đang đứng trước cửa phòng bếp, hai mắt liền trầm xuống.

Cao Hách không phải tên ngốc, nhanh chóng nhận ra nét ghen tuông trong mắt Trình Nam là có ý gì.

Sẽ không lại đánh nhau chứ?

Hướng Nam rất sợ Trình Nam đột nhiên phát điên, quay người khẽ đẩy Cao Hách ra.

Cao Hách bảo bối rất nghe lời buông Hướng Nam ra. Hắn liếc Hướng Nam một cái, một tay cầm bát đũa lướt qua Trình Nam đi ra ngoài.

Trong phòng bếp chỉ còn lại hai người Hướng Nam và Trình Nam.

Hướng Nam bị Trinh Nam nhìn chằm chằm đến phát hoảng, định đi ra khỏi đó.

Trình Nam thấy Hướng Nam sợ mình như vậy, trong lòng buồn phiền vô cùng.

Trình Nam khác với lúc bình thường sẽ tới vặn hỏi, hạ tầm mắt, không nói gì, đi ra ngoài.

Nhất thời, trong phòng bếp chỉ còn lại mình Hướng Nam. Trình Nam không tức giận, y càng cảm thấy khó xử.

Hướng Nam không muốn ở lại đây, vì y không biết một lúc nữa không biết liệu có xảy ra chuyện gì không hay không.

Y đứng trong phòng bếp một lúc lâu, nghe thấy dì Thừa từ bên ngoài gọi y, y cũng không đáp lời.

Sau đấy dì Thừa phải vào tận trong phòng bếp gọi y, y mới không tình nguyện mà theo ra.

Dì Thừa nói con trai bà gọi điện, nói đứa nhỏ mới sinh trong nhà không ngừng khóc, không sao dỗ được, muốn bà sớm quay về.

Dì Thừa dặn dò ba người, bảo họ ăn xong thì cứ để bát đĩa vào trong bồn rửa trong bếp, đợt lát bà quay lại sẽ rửa, rồi vội vàng cầm túi ra ngoài. Hướng Nam định nói đi ra cùng bà, không ngờ Trình Nam đột nhiên gọi: “Sao anh còn chưa lại đây?”

Hướng Nam giật mình, miễn cưỡng quay đầu lại, “à” một tiếng, đi tới.

Nghĩ lại dù sao một bàn đồ ăn này cũng là chuẩn bị cho y, bản thân nếu muốn rời đi chỉ sợ rằng Trình Nam sẽ nổi trận lôi đình. Hướng Nam không đủ can đảm gây chiến, nên đành thay đổi ý định, đi về phía bàn ăn.

Cả một bữa ăn ngon lành, cả nhà ngồi ở đó, không nói gì.

Hướng Nam ăn mà như nhai sáp nến, không được mấy miếng, y không ăn nổi nữa.

Y đứng dậy, hai người kia liền lập tức nâng đầu nhìn y.

“Hai cậu tiếp tục ăn đi.”

Hướng Nam nhỏ giọng nói xong liền rời khỏi phòng ăn, đi ra phòng khách, ngồi xuống.

Y bật TV lên nhưng không xem được gì, vì, ánh mắt hai người ngồi trong phòng ăn không ngừng nhìn về phía y.

Hướng Nam như có mũi nhọn sau lưng. Cuối cùng, y mím môi, cầm điện thoại bên cạnh, gọi điện cho Mạc Dương.

Mạc Dương nghe thấy tiếng Hướng Nam lập tức trở nên vui vẻ.

“Anh hiện đang ở đâu?” Mạc Dương hỏi.

Hướng Nam bảo gã mình chỗ mình đang ở cùng đầu đuôi sự việc. Y vô tình nhắc đến chuyện lúc ra cửa nhìn thấy hai người đàn ông hình như là đến tìm Mạc Dương. Mạc Dương nghe vậy trong lòng không khỏi lạnh lẽo.

Không ngờ tay chân mụ già đó lại nhanh như vậy. Cuối cùng, Mạc Dương nói: “Anh đưa điện thoại cho Cao Hách được không?”

Hướng Nam cảm thấy kỳ quái.

Y vốn muốn hỏi Mạc Dương khi nào xong việc bên kia, muốn gã qua đây đón mình.

Vì Hướng Nam sợ, sợ đến lúc mình rời khỏi chỗ Cao Hách không biết có bị Trình Nam một bụng lửa giận đi theo chặn đường hay không. Hướng Nam không dám chắc, đến lúc đo Trình Nam sẽ làm gì với y.

Hướng Nam nói: “Có chuyện gì, không nói được với tôi sao.”

Hướng Nam hỏi vậy không phải đang phàn nàn, chỉ đơn thuận là tò mò mà thôi.

Mạc Dương đầu bên kia dừng một chút, sợ Hướng Nam hiểu lầm, nói: “Không phải, chuyện em muốn nói vốn liên quan đến anh.”

“Tôi?”

“Em bị phạt cấm túc suy nghĩ, tối nay không về được.”

Thực ra Mạc Dương không muốn cho Hướng Nam biết việc này, vì gã không muốn Hướng Nam ở lại phòng ký túc xá của kẻ khác.

Nhưng, gã không còn lựa chọn nào khác.

Một là Hướng Nam ra ngoài, không có chìa khóa về nhà hai là, cho dù Hướng Nam có chìa khóa cũng không biết đám người kia buổi tối có đến tìm y nữa hay không. Vì sự an toàn của Hướng Nam, Mạc Dương không muốn y quay trở về.

Mạc Dương tính lùi một bước, giữa Trình Nam và Cao Hách, gã chọn Cao Hách.

“Em không để lại chìa khóa cho anh, tối nay anh cũng không về chỗ em được. Thế nên, em định nhờ Cao Hách cho anh ở lại một tối.”

Lý do chọn Cao Hách, là vì Cao Hách đang bị thương ở tay.

Mạc Dương cho rằng nếu đổi sang chọn Trình Nam, tối nay Hướng Nam không chừng sẽ gặp chuyện.

Thấy Mạc Dương không giúp được mình, Hướng Nam rất bất đắc dĩ.

Hướng Nam liếc hai người bên kia một cái, cuối cùng thu lại tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Không cần làm phiền Cao Hách. Tôi có ký túc xá của mình trong trường, tôi về phòng là đươc…”

Hướng Nam vừa nói vậy, Mạc Dương vốn đang thấy ghen tị trong lòng liền lập tức bừng sáng: “Phòng ký túc của anh… Anh mang theo chìa khóa?”

“Phải.”

Thực ra không phải là mang theo chìa khóa, mà là bà chủ Hủy vừa đưa cho.

Tiếng trả lời của Hướng Nam khiến Mạc Dương yên lòng.

“Vậy được rồi, ngay mai em có thể về liền lập tức qua tìm anh.”

“Ừ, phòng 305 nhà A.”

Hướng Nam nói xong, thấy hai người kia đã tiến vào phòng khách liền dập máy.

“Tay cậu còn đau không?”

Hướng Nam nhìn Cao Hách ngồi bên cạnh mình, có chút lo lắng hỏi hắn.

Cánh tay bị bó thạch cao một thời gian dài có màu kỳ quái. Cao Hách lắc lắc đầu, dựa lại gần Hướng Nam, nói: “Thế nhưng vẫn chưa dùng lực được.”

Y thầm đưa mắt liếc về phía Trình Nam.

Trình Nam không giống như bình thường, chỉ nhìn chằm chằm hai người, không nói lời nào.

Trong lòng Hướng Nam càng thấy không yên. Y lùi lùi, dần kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Không phải sợ cử chỉ tiếp xúc thân mật của Cao Hách, mà là sợ lửa giận tích tụ của Trình Nam không biết lúc nào sẽ đột nhiên bùng phát.

Sự trốn tránh của Hướng Nam làm Cao Hách rất không vui. Hắn đưa tay trái ôm lấy eo Hướng Nam, khiến y dính liền thành một khối với hắn.

Lửa giận trong lòng Trình Nam rất nhanh không nhịn xuống được nữa.

Cậu “hừ” một tiếng đứng lên, nói với Hướng Nam: “Đi thôi.”

“Hả?” Hướng Nam đang âm thầm giãy dụa trong giây lát không kịp phản ứng lại.

Y đột nhiên ngẩng đầu, bị Trình Nam kéo tay đứng dậy khỏi sofa.

Sức của Trình Nam rất lớn khiến Hướng Nam bị đau.

Hướng Nam thoát ra khỏi tay cậu, sắc mặt có chút hoảng hốt, nói: “Cậu đi trước đi?”

“Vì sao?

Trình Nam nhướn cao mày trừng y. Cao Hách vốn định mở miệng giữ đại thúc lại, không ngờ Hướng Nam nói: “Tối này… tôi muốn ở lại đây.”

Cao Hách nghe vậy cảm thấy rất ngoài ý.

Hướng Nam không thích nói dối, thế nhưng y lúc này sợ Trình Nam đang âm trầm tức giận trước mắt. Y không muốn bị lôi đi, nên đành nói một lời như thế.

Trình Nam nghe Hướng Nam nói vậy, lại rất kỳ lạ mà không nổi giận.

Cậu cũng không nói gì, chào Cao Hách một tiếng rồi rời đi.

Thấy Trình Nam rời đi rồi, Hướng Nam liền thở phào một tiếng.

Y lập tức chạy vội tới chỗ ban công chờ, chờ thấy Trình Nam thực sự xuống dưới lầu, chờ Trình Nam thực sự đi xa, y mới yên lòng, lập tức chào tạm biệt Cao Hách.

“Anh vừa rồi không phải nói ở lại đây sao?”

Cao Hách bảo bối vừa rồi nghe thấy Hướng Nam nói thế thực sự rất vui mừng, nhưng hắn không ngờ Hướng Nam quay đầu liền nói thế khác với mình.

Hướng Nam ngượng ngùng cười, nói: “Đó là… vì Trình Nam…”

Hướng Nam cảm thấy nói dối quả thực là không tốt, hiện tại như vậy, rõ rnafg y cũng đắc tội thêm cả Cao Hách.

Vui vẻ bị phá vỡ, Cao Hách liền có chút tức giận.

Hướng Nam biết mình làm vậy khiến người ta ghét bỏ, y mím môi, nói với Cao Hách: “Tôi đi trước vậy.”

Cao Hách bảo bối tức giận quay đầu đi. Hướng Nam thấy hắn như vậy, trong lòng có chút khó chịu.

Tự làm bậy, y còn có thể nói gì. Y hạ tầm mắt, ra khỏi cửa.

Hướng Nam không ngờ, phí công đắc tội với Cao Hách, kết quả vẫn là xuống lầu bị Trình Nam bắt được.

Hướng Nam không ngờ cậu lại đánh đường vòng, rất kinh ngạc nhìn Trình Nam.

Trình Nam kéo Hướng Nam, đi đến chỗ ghế đá dưới bóng cây ở cạnh sân bóng rổ, tức giạn nói: “Anh thành thực nói cho tôi biết, anh rốt cuộc có bao nhiêu thằng đàn ông?”

Nét khinh bỉ vô cùng trong mắt Trình Nam làm Hướng Nam ngây người.

Thảo nào lúc nãy không tức giận.

Bắt đầu chê y bẩn thỉu sao?

Hướng Nam không nhìn cậu, quay đầu đi, hạ tầm mắt, khe khẽ nói: “Nếu như cậu sau này không tới tìm tôi nữa thì ít đi một người.”

Lời này của Hướng Nam như mũi kiếm đâm vào lòng Trình Nam. Giây phút này, Trình Nam luôn để ý đại thúc cảm thấy mình thực ngốc.

Cậu nói: “Sao anh có thể…”

“Đê tiện như vậy sao?”

Hướng Nam tiếp lời cậu.

Ai cũng có thể coi làm chồng…

Y muốn khóc, nhưng lại bật cười, nụ cười đầy trào phúng trước nay chưa từng có.

Giây phút này đây, Trình Nam thấy Hướng Nam như vậy, trong lòng hoảng hốt một cách khó hiểu.

Cậu vươn tay định ôm lấy Hướng Nam, nhưng lại bị y đẩy lùi.

“Đừng lại gần vào tôi nữa.”

Tiếng Hướng Nam không lớn. Trình Nam nghe thấy, trong lòng chấn động.

Y đứng dậy đi về phòng ký túc của mình. Trình Nam muốn ngăn y lại, nhưng không sao nhấc được chân lên.

Đê tiện nhu vậy sao?

Lời này của Hướng Nam vang vọng bên tai Trình Nam.

Bàn tay vốn vươn ra của cậu liền nắm chặt lại, hạ xuống.

Trước khi quay lai căn ký túc kia, Hướng Nam vẫn đang lo không biết căn phòng từng giam cầm mình bây giờ như thế nào. Y lòng không yên mở cửa, nhìn thấy bên trong tất cả đều gọn gàng sạch sẽ, không khỏi thấy bất ngờ.

Dây điện thoại bị cắt đứt đã được nối lại.

Đồ dùng thiết yếu trong phòng tắm đều đã được chuẩn bị đầy đủ.

Chăn gối trong phòng ngủ đã được đổi sang đồ mới.

Tất cả đều được chuẩn bị chu đáo cẩn thận, giống như để chủ phòng có thể quay lại bất kỳ lúc nào.

Hướng Nam thực kinh ngạc.

Bà chủ Hủy cho người làm sao?

Y cầm lấy một chiếc khăn tắm mềm mại sạch sẽ được gấp gọn gàng.

Hay là…

Trình Nam?

Khả năng xảy ra tình huống sau là rất cao.

Nghĩ tới chuyện vừa nãy, Hướng Nam liền cúi thấp mặt. <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.