Hướng Nam uống sữa xong liền ngủ.
Trước khi ngủ y bảo Mạc Dương đến chỗ tiệm bà chủ Hủy lấy hành lý giúp y. Hướng Nam không ngừng nhắc bảo trong có giấy tờ tùy thân, bảo Mạc Dương dọn dẹp cẩn thận một chút, gã liền đồng ý.
Hướng Nam đột nhiên không thấy đâu, Trình Nam cùng Thiếu Kiệt vội vàng đi tìm, nhưng nhất thời lại không biết nên đi đâu tìm.
Thiếu Kiệt đột nhiên bị một cuộc điện thoại gọi về nhà lớn. Trình Nam thấy vậy, tâm loạn ý phiền, cũng không tìm nữa, trực tiếp quay lại trường học.
Trình Nam rất nhanh liền phát hiện ra quyết định của mình là đúng đắn.
Trình Nam ở trong trường nhìn thấy Mạc Dương.
Mạc Dương lúc đó vừa từ trong tiệm bà chủ Hủy đi ra, Trình Nam vừa thấy đống đồ trên tay gã, lập tức đoán được Hướng Nam đang ở chỗ gã. Tim Trình Nam siết lại, lập tức lái xe đuổi theo Mạc Dương, theo Mạc Dương đến nơi gã đang ở.
Trình Nam theo sau lưng Mạc Dương, vừa đến trước cửa khu chung cư liền bị một ông lão giữ lại.
Ông lão này là người bảo vệ cổng. Ông chăm chú quan sát Trình Nam, hỏi cậu: “Cậu tìm ai?”
“Tôi tìm Ngụy Dương, có chút việc.”
“Ngụy Dương?’
Ông lão nhíu mày.
Trình Nam vội vàng thêm vào: “Là người vừa đi vào đó.”
“À, ý cậu là cậu trai đó.” Lông mày ông lão liền giãn ra, nhưng ngay sau đó lại nhăn lại, nói: “Nhưng, cậu ta không phải họ Ngụy.”
Trình Nam ngẩn người, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, nói: “Tôi biết, cậu ta lúc trước theo họ mẹ, bây giờ mới đổi thành họ Ngụy.”
“À…. Cậu tìm cậu ta làm gì?” Ông lão kia lại hỏi.
Trình Nam cảm thấy có chút thiếu kiên nhẫn, nói: “Sao ông lại dong dài như vậy. Tôi vừa rồi đang đi cũng cậu ta, không phải chỉ là chậm mất mấy bước thôi sao? Thế nào lại biến thành kẻ xấu rồi?”
Trình Nam không biết rõ chỗ ở chính xác của Mạc Dương trong tòa nhà này, lườm ông lão kia một cái rồi quay người định gọi điện hỏi Thiếu Kiệt có biết hay không.
Ông lão kia vừa thấy vậy, cho rằng cậu định gọi điện cho Mạc Dương kêu gã xuống xác nhận thân phận, lông mày liền giãn ra, nói: “Không cần gọi, phòng 803, cậu lên đi.”
Trình Nam nghe vậy, tắt máy điện thoại đi.
Cậu cảm ơn ông lão một tiếng, nhưng không có đi lên mà không để ý đến ánh mắt khó hiểu của ông lão, quay người rời đi.
Chuyện kia, cậu muốn nói riêng với mình Hướng Nam.
Có Mạc Dương ở đó, đến lúc đó khẳng định sẽ lại đánh nhau.
Như vậy, cậu cùng Hướng Nam có thể đến một câu cũng nói không được.
Cậu không muốn như thế cho nên cậu vào xe chờ, chờ đến đúng lúc, chờ khi nào Mạc Dương ra ngoài.
Mạc Dương thật sự có việc phải ra ngoài, thế nhưng dù phía bên nhà họ Ngụy thúc giục, gã vẫn ở bên Hướng Nam không muốn rời đi.
Hướng Nam gặp ác mộng, cả người co tròn, nằm trong chăn, lông mày nhíu chặt.
Mạc Dương chui vào trong ổ chăn ôm lấy y, tay khẽ vỗ lưng y. Lồng ngực Mạc Dương thực ấm áp, cảm giác quen thuộc này dần giúp Hướng Nam trở lại bình tĩnh.
Hướng Nam không ngủ được trọn giấc, vì di động Mạc Dương không ngừng đổ chuông. Mạc Dương định tắt máy đi, Hướng Nam đã tỉnh lại rồi.
“Có phải có chuyện gì không?”
Hướng Nam rất bất an hỏi, Mạc Dương lắc đầu: “Không có chuyện gì, anh ngủ đi.”
Hướng Nam ngồi dậy, Mạc Dương thấy y như vậy, nhíu mày, hỏi: “Anh không ngủ nữa sao?”
“Ngủ không ngon giấc, dậy đi thôi.”
Kỳ thực cả người Hướng Nam rất mệt.
Nhưng y chỉ cần nhắm mắt, trong đầu liền hiện lên những mảnh vụn ký ức của ngày hôm qua, nếu đã vậy, không bằng ngồi dậy vẫn hơn.
Di động Mạc Dương lại kêu vang. Hướng Nam nhìn về phía gã, thấy gã ngay cả nghe máy cũng lười, trực tiếp tắt máy, y nói: “Có chuyện gì thì cậu cứ đi làm trước đi.”
“Em không có chuyện gì cả.”
Mạc Dương ôm lấy Hướng Nam, nhẹ nhàng đỡ đầu Hướng Nam để y dựa vào mình. Hướng Nam nhắm mắt lại, nói: “Có chuyện thì cậu cứ đi làm trước đi, tôi ở nhà chờ cậu về.”
Giọng Hướng Nam không lớn, một câu nhè nhẹ này làm trong Mạc Dương không hiểu sao đột nhiên muốn khóc.
Gã siết chặt cánh tay, nhỏ giọng: “Anh ở một mình thật sự không sao chứ?”
Hướng Nam khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Mạc Dương định hôn Hướng Nam, nhưng bất đắc dĩ chuông điện thoại lại vang lên.
Mạc Dương sau đó thật sự đi ra ngoài.
Bên phía nhà họ Ngụy không biết xảy ra chuyện gì, liên tục như muốn đòi mạng vậy.
Mạc Dương không còn cách nào khác, cuối cũng vẫn là đi sang bên đó.
Trình Nam thấy xe Mạc Dương rời đi liền lập tức lên trên nhà gã. Hướng Nam nghe thấy tiếng chuông cửa thì đi ra mở cửa, nhìn thấy Trình Nam, cả mặt lập tức trắng bệch.
Hướng Nam nhanh chóng đóng sập cửa lại nhưng lại bị Trình Nam sức lớn đẩy ra.
Y kinh hãi lùi về phía sau, bị Trình Nam tóm lấy. Hai người lôi kéo nhau ở trong phòng khách, trong lúc hỗn loạn, Hướng Nam đạp một cước vào bụng Trình Nam, lực đạo không nhỏ, Trình Nam lập tức ôm bùng quỳ trên nền đất.
Hướng Nam không quên lần trước mình tát Trình Nam một cái đã phải nhận lấy sự trừng phạt như thế nào. Y sợ hãi chạy ra, bị Trình Nam bắt lại. Bụng Trình Nam bị đạp không nhẹ, cậu nhịn đau, giữ lấy Hướng Nam đang định chạy trốn, ấn y xuống sofa.
Hiếm thấy cậu bị Hướng Nam đạp một cái mà không tức giận, cậu nói với y: “Anh không phải như vậy, tôi tới là để xin lỗi anh.”
“Không cần cậu ở đây giả vờ tốt đẹp!”
Hướng Nam tuy sợ nhưng vẫn nói thẳng ra.
Trình Nam nhíu mày, cậu nói: “Tôi say rượu, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.”
“Tôi không nghe! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!” Hướng Nam định ngồi dậy nhưng lại bị Trình Nam đè xuống. Hướng Nam nghĩ cậu lại định làm gì y, kích động giãy dụa gào lên: “Cậu cút cho tôi! Cút cho tôi! Cút cho tôi! Cút cho tôi —————”
Trình Nam cho tới giờ chưa từng thấy Hướng Nam mất kiểm soát như vậy, cậu không biết làm gì đành lớn tiếng nói: “Anh đừng như vậy!”
“Đêm qua tôi uống say, tôi không biết mình đã cùng Thiếu Kiệt làm những gì, tôi thật sự không muốn vậy! Anh phải tin tôi, tôi không muốn làm hại anh.” Đại thúc giãy dụa mạnh mẽ thiếu chút nữa làm Trình Nam phải buông tay, Trình Nam nói rồi tăng thêm sức, rống lên: “Tôi thích anh!”
Lời này Trình Nam nói ra lập tức làm Hướng Nam ngẩn người.
Hướng Nam hoàn toàn im lặng ở đó, nhìn cậu.
Trình Nam cho rằng lời mình nói có tác dụng, vội vàng tiếp lời: “Là thật, anh phải tin tôi, tôi thích anh. Tôi không cố ý làm tổn thương anh.”
Hướng Nam đột nhiên bật cười.
Giống như nghe được câu chuyện cười đáng cười vô cùng, y ngây ngốc, trong tiếng cười là sự châm chọc khó giấu.
Nếu tay y có thể cử động, y nhất định sẽ không chút do dự tát một cái lên mặt Trình Nam, nhưng….
“Thích tôi?”
“Phải.” Trình Nam gật đầu.
“Thích tôi, cho nên cùng Thiếu Kiệt nhốt tôi trong phòng nghỉ, chơi đùa suốt một đêm?”
“Anh nói cái gì?”
Hướng Nam trong giọng nói mang theo chút run rẩy, còn chưa dứt lời đã lập tức rơi vào nỗi hoảng sợ.
Y không biết vì sao Mạc Dương lại quay về.
Mạc Dương vừa rồi đi ra ngoài, nhưng vẫn chưa yên lòng chuyện Hướng Nam nên để lái xe đưa gã trở về.
Nhưng không ngờ tới, khi gã về nhìn thấy cửa mở rộng, Hướng Nam bị Trình Nam đè trên sofa.
Càng không ngờ tới……
Lời Hướng Nam vừa mới nói làm tay chân Mạc Dương lạnh ngắt như băng.
“Anh vừa nói có phải là sự thật không?”
Mạc Dương đợi, đợi Hướng Nam nói đó không phải sự thật, nhưng Hướng Nam chỉ quay mặt đi. Tim Mạc Dương giống như rơi vào hồ băng, hơi lạnh thấu xương tủy theo mạch máu lan ra khắp người.
Khó trách lúc Hướng Nam trở về lại không bình thường như vậy.
Gã không nên để Hướng Nam lại đó!
Không nên bỏ lại y một mình ở lại đó!
“Khinh người quá đáng!”
Mạc Dương tức điên rồi, lệ khí tràn khắp cơ thể.
Gã xông tới tóm lấy Trình Nam rồi lập tức xuống tay đấm.
Ân oán lúc trước của hai người còn chưa giải quyết xong, hiện tại lại bị Mạc Dương chen ngang vào chuyện quan trọng của mình, Trình Nam trong lòng khó chịu, bị Mạc Dương đấm một phát kia liền mắt đỏ sọc.
Hai người cứ thế quấn lấy đánh nhau, không phân được ai với ai, cả hai cùng ngã xuống đất.
Mạc Dương vốn đang chiếm thế thượng phong, liên tiếp mấy lượt, Hướng Nam muốn tách hai người ra lại bị Trình Nam đẩy lùi.
Mạc Dương lập tức giữ lấy đại thúc, bị Trình Nam đè ấn xuống nền đất.
Trình Nam tóm được lấy Mạc Dương, nắm tay dần xuống thật mạnh, trả lại từng đấm vừa phải nhận lại lên người Mạc Dương.
Mạc Dương bị đánh, lửa giận trong lòng sôi lên càng mạnh. Cuối cùng, gã bóp lấy cổ Trình Nam ấn Trình Nam gã xuống.
Hai người đánh nhau, càng lúc càng hung tàn.
Trong lúc hỗn loạn, Mạc Dương hai mắt đỏ đậm nổ lên sát ý.
Hướng Nam thấy gã ấn Trình Nam xuống, với lấy con dao ở đĩa trái cây trên bàn nước giơ lên đâm mạnh về phía tim Trình Nam, trong lòng liền kinh hãi.
Hướng Nam nhào tới, vươn tay ra.
Con dao sắc bén cứ vậy đâm xuống bàn tay Hướng Nam, những giọt máu đỏ tràn ra từ kẽ ngón tay của bàn tay đang nắm chặt kia rơi xuống người Trình Nam.
Hai con người đang chìm trong giận dữ kia đều sửng sốt, sợ ngây người.
P/s: Ta đã trở về thật sự: p <ins
class=”adsbygoogle”