Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 108: Chương 108: Ngủ




Buổi trưa oi ả, tiếng ve kêu râm ran trên tán cây, Thiếu Kiệt không chịu vào phòng ngủ, liền nằm luôn ở hành lang gỗ.

Đầu cậu gối lên đùi Hướng Nam. Khí trời quá nóng, ngủ mà cả người mướt mồ hôi.

Mái tóc ngắn nhạt màu mềm mại của cậu bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.

Hướng Nam vuốt mái tóc ẩm ẩm của cậu, kêu người hầu đưa cho khăn lông cùng quạt, đưa tay vào trong lớp áo ba lỗ hoa lau giúp cậu.

Hướng Nam cầm chiếc quạt bồ hương liên tục quạt cho cậu, cầm khăn không ngừng lau giúp cậu. Y ở đó chăm sóc cậu một lúc lâu, thấy cậu nóng như này mà vẫn có thể ngủ ngon như cũ.

Người hầu thấy Hướng Nam cũng vất vả đến mức cả người đầy mồ hôi, cầm lại một chiếc quạt điện nhỏ.

Ông Đồ qua giúp. Hai người nối dây dài lại thêm dài, chiếc quạt điện nhỏ được đặt ở chỗ trên hành lang gỗ gần vách cửa phòng trong. Hướng Nam mỉm cười cảm ơn bọn họ. Thiếu Kiệt dường như cảm thấy được làn gió mát, mơ màng lẩm bẩm một câu, nhấc tay gãi mặt, quay người sờ lên người Hướng Nam ở phía sau, chôn mặt vào bụng y tiếp tục ngủ.

Ông Đồ thấy bộ dạng hòa hợp của hai người thì trong lòng thầm thở dài, ngồi xuống bên cạnh Hướng Nam.

“Bác Đồ, bác làm sao thế? Mặt mày buồn bã như vậy.”

Ông Đồ nghe Hướng Nam hỏi vậy thì khẽ cười.

“Đã già đến thế này rồi còn bị lão gia đóng gói đưa đến một chỗ nóng như này cùng chịu khổ với cậu chủ nhỏ, tôi có thể không buồn được sao?”

Nơi đây thật sự quá nóng.

Hướng Nam nghe nói hòn đảo này không phân bốn mùa, không có mùa đông. Cho dù lúc những nơi khác nên có tuyết rơi thì nơi này cùng lắm có được vài trận mưa to, thật sự là vô cùng nóng.

Người hầu trong phòng mang tới một lọ dầu thuốc bôi vết thương.

Ông Đồ nhận lấy cảm ơn một tiếng, chờ người hầu rời đi mới vén phần áo sau lưng đổ dầu ra bôi lên.

Hướng Nam định hỏi ông có thấy đau quá hay không thì Thiếu Kiệt đột nhiên chuyển động. Lời đến cửa miệng y lại không nói ra được, thấy người trong lòng không có động tĩnh gì, lúc này mới nhỏ giọng hỏi ông Đồ: “Bác vẫn ổn chứ? Nếu không kêu bác sĩ Quan đến khám lại cho bác.”

Bác sĩ Quan mà Hướng Nam nhắc tới là vị bác sĩ gia đình Cao Hạo đưa theo.

Hôm nay ở cửa, nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của Thiếu Kiệt, Hướng Nam lập tức buông tay giống như bị kim đâm.

Lúc đó Hướng Nam lùi lại một bước, Thiếu Kiệt định tóm lấy y, thế nhưng lại bị mấy người vệ sĩ vừa đi tới ngăn cản.

Mấy người này đã theo Cao Hạo nhiều năm, tất nhiên rất quen thuộc với tiểu bá vương nhà họ Ngụy trước mặt.

Hai người vệ sĩ lịch sự cung kính mời Thiếu Kiệt rời đi, không ngờ cậu thấy Hướng Nam trực tiếp quay người trốn vào trong nhà thì cư nhiên tức giận, xô xát cùng vệ sĩ, còn động tay chân.

Qua màn hình giám sát trong nhà, Hướng Nam nhìn thấy tất cả.

Hướng Nam không ngờ tới Thiếu Kiệt có từng học võ, càng không ngờ ông Đồ sẽ đột nhiên xuất hiện, còn bị liên lụy vào cuộc xung đột. Một bó xương già bị đập mạnh một cái, ngã xuống nền đất.

Sau khi Hướng Nam thấy vậy thì vội vàng chạy ra khuyên.

Hướng Nam đỡ ông Đồ vào nhà, kêu bác sĩ Quan kiểm tra vết thương của ông. Thiếu Kiệt theo vào, sau đó liền một mực ở lại đây, sống chết không chịu đi. Ông Đồ ở bên cạnh khuyên nhủ lừa ngạt, chỉ thế đã tốn hết nửa ngày.

Ông Đồ lắc lắc đầu, đổ dầu thuốc ra làm nóng rồi xong lên thắt lưng phía sau của mình. Ông vừa xoa bóp, vừa hỏi Hướng Nam: “Tôi bảo này Hướng Nam, cậu hôm nay là làm sao vậy?”

Hướng Nam nghe vậy thì hơi ngẩn người.

Y ngẩng đầu: “Sao cơ ạ?”

“Cậu cũng biết mà. Cậu chủ nhỏ mỗi khi nhìn thấy cậu liền giống như trẻ nhỏ thấy kẹo. Cậu lúc trước đối với cậu ấy rất tốt, thế nhưng sáng nay cậu… Vì sao vậy?”

Lời nói của ông Đồ chậm rãi, không hề có ý trách cứ Hướng Nam.

Ông chỉ nghĩ mãi không thông.

Hướng Nam tốt với Thiếu Kiệt đến mức nào, có thể thấy rõ ngay trước mắt.

Thiếu Kiệt bám Hướng Nam đến mức nào, cũng có thể thấy rõ ngay trước mắt.

Thế nhưng sáng nay, lúc Thiếu Kiệt đi vào Hướng Nam rất lạnh lùng, hờ hững không quan tâm, chọc tiểu bá vương nổi bão trong nhà.

Hướng Nam hơi giật khỏe miệng, nói: “Người nhà họ Ngụy bác không phải không muốn cháu lại gần cậu chủ nhà họ Ngụy sao?”

Ông Đồ nghe vậy thì ngây người.

Ông hỏi Hướng Nam: “Không phải lão gia cho người làm gì chứ?”

Hướng Nam không đáp lại.

Qua một lúc lâu, Hướng Nam mới nói: “Vấn đề của bản thân cháu, cháu không muốn trèo cao…”

Hướng Nam ngước mắt lên nhìn ông Đồ: “Nên mới tránh xa.”

Ông Đồ không nói gì.

Trong lòng ông đã rất rõ ràng rồi.

Hướng Nam nói không muốn trèo cao, ông tin.

Nếu nói ông chủ có thể cho người gây khó dễ với Hướng Nam, ông càng tin.

Ông Đồ định thay Thiếu Kiệt nói mấy lời xin lỗi hoặc an ủi với Hướng Nam, nào ngờ còn chưa nói ra lời, Hướng Nam đã đột nhiên hỏi: “Thiếu Kiệt hôm nay thật sự đi ấn chuông cửa lần lượt nhà người ta sao?”

Ông Đồ hơi ngớ người, gật đầu: “Phải.”

“Buồn chán mà. Ông chủ đã cao tuổi rồi, thích yên tĩnh, lên đảo lập tức thu hết mấy món đồ chơi của cậu ấy. Hôm nay cậu chủ nhỏ nhân lúc ông chủ có buổi tụ hội, biết mấy nhân vật trên đảo đều không có nhà. Một đám thanh niên phân thành mấy nhóm, nói muốn chỉnh người, muốn gây sự.”

Hướng Nam nghe thấy vậy thì nhíu mày.

“Cậu ta tuổi cũng không còn nhỏ nữa, làm loạn như vậy, sao bác không khuyên ngăn?”

“Khuyên làm sao đây?” Ông Đồ liếc Thiếu Kiệt một cái, bực bội: “Cậu cũng biết rõ sự cứng đầu của cậu ấy. Đến ông chủ cậu ấy còn chẳng sợ thì làm gì có chuyện dễ dàng ngoan ngoãn nghe lời tôi.”

Thiếu Kiệt lúc trước là con độc đinh, hiện tại trong mắt nhị lão phu nhân vẫn là vậy.

Từ nhỏ đã được chiều chuộng đến kiêu căng, không nỡ đánh, không nỡ mắng, ngay cả lão gia muốn động tay cũng sẽ bị nhị lão phu nhân khóc lóc om sòm gào thét ầm ĩ. Chưa từng có ai dậy cậu thế nào là đúng, thế nào là sai, quan trọng nhất là chưa từng có ai dậy Thiếu Kiệt biết sợ là gì.

Ông Đồ nhìn Thiếu Kiệt lớn lên, rất nhiều lần thấy Thiếu Kiệt làm ra những việc sai lầm xấu xa thế nhưng trong nhà không ai quản. Ông giận đến mức muốn cầm gậy đánh cậu như dậy con trai mình. Thế nhưng ông Đồ là ai chứ, cũng không phải cha mẹ bề trên của cậu, sao dám làm mấy chuyện đó?

Có lúc ông Đồ thấy cậu cha không quản mẹ không chăm, giữ một đống của cải cùng có một đám bạn chơi hư tình giả ý, trong lòng rất thương cậu. Thế nhưng ông Đồ đã già đến thế này, cũng sẽ không ngốc tới mức chạy tới hỏi một nhóc tiểu bá vương có buồn hay không. Nếu ông thật sự làm vậy, theo tính cách của Thiếu Kiệt, không những không cảm kích, mà còn sẽ lấy chuyện đó để trêu chọc ông cả đời.

“Tôi nói, cậu chủ nhỏ mỗi lần gây họa chỉ cần về làm nũng với nhị lão phu nhân hay phu nhân là sẽ lập tức không sao cả. Kiêu căng như vậy, tôi lo cậu ấy sớm muộn cũng xảy ra chuyện…”

Ông Đồ nói xong, thấy Thiếu Kiệt quay người, lập tức im bặt.

Hướng Nam biết ông Đồ không phải đang nói lời dọa dẫm.

Y nhìn sườn mặt tuấn tú của Thiếu Kiệt, trán nhăn lại, miệng mở ra định nói gì, thế nhưng nghĩ lại, cuối cùng y vẫn im lặng, lắc đầu, nuốt lại mấy lời vào trong bụng. <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.