Cơn mưa trên đầu Hướng Nam bỗng ngừng trút nước.
Y ngẩng lên, nhìn thấy một tán ô đen, có chút ngạc nhiên mà quay lại. Cao Hạo đứng say lưng y, cầm ô, cản mưa chắn gió cho y, bắt gặp ánh mắt y, liền cười thật dịu dàng.
Hướng Nam muốn đáp lại nụ cười ấy, nhưng nước mắt lại cứ lã chã rơi.
Y cụp mi mắt, hơi mím môi.
Cao Hạo đặt tay lên mặt y, giúp y lau đi những giọt nước mắt.
Hắn tiến lên nửa bước, ôm Hướng Nam vào lòng. Nước mắt Hướng Nam lại như không kìm được mà tuôn trào.
Hướng Nam uống rượu đến chếnh choáng say ở chỗ Cao Hạo.
Y ôm lấy bình rượu, gò má đỏ bừng vì hơi men. Rất muốn gào khóc, rất muốn trút hết nỗi lòng, một tay ôm chặt đầu mình, xót xa vô cùng, nhưng chỉ ngồi cuộn tròn ở đó, không làm gì cả.
Sau đấy, không rõ là rượu thêm can đảm hay rượu vào làm loạn, y mơ mơ hồ hồ lăn lên giường cùng Cao Hạo.
……
Một đêm phóng túng linh hồn, sáng hôm sau khi Hướng Nam tỉnh lại, nhìn cảnh giường sắc dục hỗn độn, thực không biết nên thế nào.
“Tỉnh rồi sao?”
Cao Hạo còn chưa thắt dây áo choàng tắm, vừa từ phòng tắm bước ra, cả người đầy hơi nước.
Hắn ngồi xuống bên kia giường, ôm lấy Hướng Nam từ đằng sau, khẽ hôn hai cái lên lưng gáy y.
Hướng Nam muốn trốn.
Cao Hạo cảm thấy được kháng cự của y thì ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
“Hả?” Hướng Nam miễn cưỡng nhoẻn miệng, cứng nhắc lắc đầu. Cuối cùng, y nói: “Người dính quá, tôi muốn đi tắm…”
Cao Hạo cười dịu dàng, hỏi y: “Có cần tôi vào cùng anh không?”
Hướng Nam lắc đầu quầy quậy.
Nét cười trên mặt Cao Hạo càng thêm đậm, rút bàn tay đặt trên eo Hướng Nam lại. Hướng Nam vội vã xuống giường, chật vật nhặt quần áo lao vào trong phòng tắm.
Vào đến phòng tắm, kéo đóng cửa lại, Hướng Nam tựa vào lớp kính thủy tinh mờ trượt ngồi xuống đất.
Y xấu hổ. Y hối hận. Y lúng túng. Y không biết nên làm gì.
Y không dám tin nổi mình và Cao Hạo lại có quan hệ này (Trong trí nhớ của Hướng Nam thì y với Cao Hạo còn trong sạch). Hơn nữa, y không dám tin mình mượn cơn say mà quyến rũ Cao Hạo.
Y không nhớ lúc đấy Cao Hạo nói gì với y.
Sau đó y nhân cơ hội, ngậm lấy môi Cao Hạo, vụng về hôn.
Tiếp sau đó…
Làm sao giờ?
Cao Hạo vừa rồi nhiệt tình với mình như vậy…
Nên giải thích với cậu ta thế nào?
Nên xin lỗi cậu ta thế nào?
Trong lòng rối răm vô cùng, y tùm tóc mình, không biết nên như nào mới tốt.
Lúc Hướng Nam bước ra khỏi phòng tắm, Cao Hạo đã quần áo chỉnh tề.
Hắn ngồi trên sofa xem văn kiện gì đó, thấy Hướng Nam đi ra liền đặt giấy tờ sang một bên, ra đón, định ôm lấy y.
Hướng Nam thấy tâm trạng hắn rất tốt, định mở lời những lại chẳng biết nên nói gì. Cao Hạo thì thầm bên tai y: “Chúng ta đi ăn sáng đi?”
Hướng Nam hơi đờ ra, gật đầu: “Được.”
Thời gian bữa sáng trôi qua rất vui vẻ.
Cao Hạo cố gắng thể hiện sự quan tâm của hắn, đích thân đưa Hướng Nam về đến khu nhà trọ.
Hắn định theo Hướng Nam lên tầng, nhưng y lắc đầu, bảo không tiện.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn lên, khẽ cười, hỏi Hướng Nam: “Anh có cảm thấy khó chịu không?”
Hướng Nam nghe vậy không hiểu, sau đây Cao Hạo đưa tay chạm lên thăt lưng y, mặt y lập tức đỏ lựng.
Hướng Nam lâu rồi không làm, tối qua thực sự rất miễn cưỡng.
Chỗ này không có thang máy, chỗ Hướng Nam ở lại không thấp, muốn leo lên từng tầng từng tầng một, Cao Hạo là đang săn sóc mà nghĩ cho y.
Hướng Nam mở miệng định nói lại bị người khác cắt ngang lời.
Hướng Nam nghe thấy có người gọi y, quay ra thấy Mạc Dương, mắt liền đổi sắc.
Thực ra sắc mặt Mạc Dương cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Qua đây từ sáng sớm, thế mà gã lại thấy Hướng Nam bước từ trên xe Cao Hạo xuống.
Hướng Nam và Cao Hạo đứng đó thủ thỉ thân thiết thì thôi đi.
Đáng chết là Hướng Nam lại đỏ mặt, còn để mặc tay Cao Hạo đặt trên thắt lưng y.
Mạc Dương đứng cách đó không xa, càng nhìn càng giận dữ, gọi một tiếng rồi nhanh chân bước qua bên này.
“Sớm vậy?”
“Đúng.” Hướng Nam chưa đáp mà là Cao Hạo cười nhìn Hướng Nam rồi nói với Mạc Dương: “Tôi cũng cảm thấy đưa anh ấy về sớm quá.”
Lời Cao Hạo gồm 2 ý:
1. Là chỉ ra Hướng Nam và hắn ở cùng một chỗ, mãi cho đến sáng nay.
2. Vì đưa về sớm quá, nên mới gặp phải người hắn không hoan nghênh.
Mặt Mạc Dương đổi sắc, nhưng gã liếc Hướng Nam một cái, không có nổi giận.
Hướng Nam lên tiếng tiễn Cao Hạo. Cao Hạo lườm Mạc Dương rồi hiền hòa cười với Hướng Nam, rất nghe lời leo lên xe, chào tạm biệt Hướng Nam xong phóng xe rời khỏi.
Mạc Dương thấy Hướng Nam xoay người đi lên cầu thang, căn bản không để ý tới gã, gã thấy kỳ lạ vô cùng.
“Hướng Nam, anh sao vậy?”
Mạc Dương đuổi theo: “Tối qua anh ở cùng một chỗ với Cao Hạo làm gì? Vì sao anh ta lại đưa anh về vào cái giờ này?”
“Anh có nghe em nói không vậy?” Mạc Dương hoàn toàn không thấy y phản ứng lại, nhíu chặt mày, vội vã chạy theo: “Tối qua anh theo anh ta đi đâu? Vì sao sáng sớm ngày ra lại ở đó thủ thả thủ thỉ như vậy?”
Hướng Nam căn bản coi gã như không khí. Gã không rõ xảy ra chuyện gì, đứng im ở đó nhìn Hướng Nam chẳng hề để ý tới gã mà chậm rãi bước đi, gào lên: “Anh rốt cuộc có chuyện gì? Anh trả lời em một tiếng không được sao?”
Hướng Nam vẫn chẳng để tâm tới gã.
Mạc Dương nhướn mày: “Hướng Nam!”
Hướng Nam bị vệ sĩ của Mạc Dương cản lại.
Y quay đầu lại, hạ tầm mắt nhìn Mạc Dương, lạnh nhạt nói: “Cậu muốn biết gì?”
“Anh với anh ta…”
“Phải.” Hướng Nam nói thật: “Cậu ta ở cùng tôi cả đêm.”
Mạc Dương cau mày: “Hai người……”
Giọng Hướng Nam không lớn, nói: “Cậu nghĩ gì thì chính là thế.”
Lời này của Hướng Nam làm Mạc Dương đờ người.
Gã nổi điên rồi.
Hướng Nam quá bình tĩnh.
Loại bình tĩnh này khiến Mạc Dương liên tưởng đến chuyện Hướng Nam tự nguyện.
Gã không dám tin, siết chặt nắm đấm, trong mắt đầy lệ khí.
“Vì sao?” Mạc Dương gào lên giận dữ: “Em…”
“Đừng nói cậu yêu tôi…” Mí mắt hơi sưng lên của Hướng Nam cụp xuống, nhìn bậc cầu thang màu tro đen dưới chân Mạc Dương, giấu đi lớp cảm xúc phức tạp.
Nhớ lại những gánh nặng ngày xưa của mình cùng bao lo lắng vì Mạc Dương lúc trước, y lắc đầu: “Tôi không biết lời cậu nói có là thật hay không…”
“Vì…” Hướng Nam ngước mắt lên: “Những gì cậu nói với tôi, cùng những gì Thường Triết nói với tôi, không giống nhau.”
Mạc Dương ngây ra.
Hướng Nam nghiêng người lách qua bên hai người vệ sĩ kia.
Mạc Dương thì hoàn toàn đông cứng ở đó.
Gã không biết Hướng Nam sao lại gặp được Thường Triết, càng không rõ rốt cục Thường Triết đã nói gì với Hướng Nam.
Nhưng thái độ này của Hướng Nam, không thể không vì nguyên do nào. Gã chột dạ, hoảng sợ mà luống cuống. <ins
class=”adsbygoogle”