Đại Thúc Đừng Hòng Chạy (Đại Thúc Biệt Tưởng Đào)

Chương 42: Chương 42: Uống thuốc




“Anh nghĩ tôi không dám?”

Mắt Mạc Dương híp lại.

“Kẻ làm phiền cuộc sống của người khác đều đáng chết!”

“Tính chiếm hữu thực mạnh mẽ…” Cao Hạo cười: “Đáng tiếc cuộc sống của anh ta không thể chỉ có mình cậu.”

“Cuộc sống của anh ấy chỉ có thể có mình tôi!”

Nụ cười thân thiện của Cao Hạo trong mắt Mạc Dương thực vô cùng nhức nhối, gã rất chắc chắn nói: “Tôi yêu anh ấy. Tôi sẽ khiến điều đó trở thành sự thực.”

“Hai người đang nói gì vậy?”

Hướng Nam từ trong bước ra. Tay phải y cầm một hộp bánh, lòng bàn tay trái đặt một tờ giấy sạch sẽ, phía trên để một chiếc bánh đã cắt làm đôi.

Mạc Dương nghe thấy giọng y, bàn tay nắm lấy tay vịn xe lăn lập tức thả ra.

Gã đứng thẳng dậy, người từ từ lùi ra.

Gã liếc Cao Hạo, ý bảo Cao Hạo ăn nói cẩn thận.

Cao Hạo cười nói với Hướng Nam: “Không có gì, bọn tôi đang nói chút chút bí mật ấy mà.”

Sắc mặt Mạc Dương khẽ đổi.

“Bí mật?” Ánh mắt Hướng Nam lập tức đảo về phía Mạc Dương.

Hướng Nam cảm thấy kỳ quái. Hai người chẳng thân thiết này có bí mật gì có thể nói với nhau.

“Là chút chuyện con trai chỉ có thể nói cho người không phải người thân biết.”

Trong lời của Cao Hạo mang theo chút đùa cợt, Hướng Nam nghĩ rồi cũng cười theo, không tiếp tục hỏi.

Y đưa chiếc bánh trên tay trái đến trước mặt Cao Hạo: “Đến, nếm thử.”

Cao Hạo cầm lấy một nửa cắn một miếng, nhai nuốt từ tốn. Hướng Nam chờ đợi, trong lòng sốt ruột, hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

“Bánh này không quá ngọt.”

“Đây là loại bánh mới của đầu bếp chỗ chúng tôi, bên trong là cùi dừa xay nát. Tuy không sần sật như bí đao xay trong bánh tình yêu, nhưng rất thơm.”

“Cá nhân tôi cảm thấy không tồi.”

Cao Hạo khen ngon, Hướng Nam rất vui. Y đưa hộp bánh bên tay phải cho Cao Hạo: “Hộp bánh này là một chút tâm ý của tôi, coi như quà cảm ơn bữa cơm hôm nay của cậu, mong cậu nhận cho.”

Cao Hạo mỉm cười nhận lấy: “Vậy tôi phải cảm ơn rồi.”

“Không cần khách khí.” Hướng Nam chỉ chỉ cửa tiệm sau lưng y: “Tôi cũng chỉ là mượn hoa hiến Phật mà thôi.”

“Vậy tôi sẽ không khách sáo nữa.” Cao Hạo gọi a Đông, nói với Hướng Nam: “Tiếp đây tôi còn có việc, tôi phải đi trước.”

“Được.” Hướng Nam gật đầu.

A Đông đánh xe qua.

Cao Hạo dưới sự giúp đỡ của a Đông ngồi lên xe.

Cửa xe đóng lại, Cao Hạo hạ cửa kính xuống khẽ vẫy tay chào Hướng Nam. Hướng Nam gật đầu với hắn tỏ ý tạm biết, Cao Hạo đột nhiên nói với Mạc Dương: “Nhóc con, thua rồi đừng quên đưa tiền cho tôi.”

Một câu này của Cao Hạo làm Hướng Nam trợn tròn mắt.

Hướng Nam quay đầu lại: “Cậu cược tiền?”

“Nào có.”

Mạc Dương vội vàng giải thích, trong lòng #$%%^^&&& một trận với kẻ trên xe, bảo đảm với Hướng Nam: “Không có, tuyệt đối không có.”

Gã đổi đề tài, nhìn nửa chiếc bánh còn lại trên tay Hướng Nam: “Đây là định cho em sao?”

Hướng Nam đưa đến trước mặt gã, gã há mồm, Hướng Nam biết gã muốn được đút, bật cười nói: “Lớn thế này rồi, tự mình ăn đi.”

Mạc Dương vốn muốn cùng Hướng Nam trao đổi tình cảm, nhưng nếu Hướng Nam đã nói vậy, Mạc Dương đành phải tự mình ăn.

“Tôi bảo này, a Nam em trai anh thực quấn người đó.”

Từ sau truyền đến một giọng nói, Hướng Nam quay đầu, thấy a Hoa đang bày hộp bánh lên giá trước cửa, vội vàng lại giúp.

Mạc Dương vừa ăn bánh vừa đi theo phía sau, a Hoa ‘he’ một tiếng: “Thú vị, tôi một ngày tan ca đều thấy cậu ở đây, cậu so với tôi đi làm còn chăm chỉ hơn. Kiểu cùng đi cùng về này…”

A Hoa vỗ lên vai Hướng Nam: “Còn thân với anh hơn so với cha ruột.”

Nhắc đến chữ ‘cha’ này, Hướng Nam có chút căng thẳng.

Y sợ Mạc Dương để ý, quay đầu liếc Mạc Dương.

Mạc Dương thế nhưng không có phản ứng gì, gã cảm thấy người này nói đúng.

“Không sai.” Mạc Dương gật đầu, cực kỳ vui vẻ: “Anh ấy so với cha tôi thân thiết hơn vạn lần.”

Lúc trước Mạc Dương rất để ý chuyện này, thấy gã bây giờ như vậy, Hướng Nam thả lỏng rồi.

A Hoa có tài ăn nói, thích nhất là tán chuyện, y tiếp tục: “Cha cậu mà nghe thấy cậu nói vậy, còn không tức chết ngay tại chỗ.”

“Sớm chết rồi! Tôi còn ngại ông ta chết muộn cơ!”

“Mạc Dương!” Hướng Nam nổi giận.

Vì y cảm thấy lời này của Mạc Dương thực quá mức.

Mạc Dương thì không cảm thấy mình sai, nhưng gã sợ Hướng Nam giận, đành mím chặt môi, không nói gì nữa.

A Hoa cười cười đi vào trong.

Mạc Dương thấy ngoài cửa tiệm không có ai liền dán lên người Hướng Nam.

“Anh đừng giận.”

Hướng Nam không để ý gã, hai tay gã đều dính dầu do bánh để lại, muốn dỗ Hướng Nam lại không thể ôm lấy y

Gã có chút lúng túng, trực tiếp áp sát mặt định hôn Hướng Nam, không ngờ đúng lúc ấy a Hoa ôm một đống hộp bánh bước ra.

Cả ba người đều ngây ra.

Vẫn là Mạc Dương suy nghĩ nhanh, gã nói: “Anh giúp em lau đi, cả tay em đều là dầu, làm sao tự cầm giầylau được.”

“Hóa ra là như vậy.” A Hoa cười: “Tôi đang tự hỏi hai người các cậu làm cái gì vậy, dọa tôi giật mình.”

Hướng Nam cười gượng hai tiếng.

Mạc Dương đột nhiên làm như vậy, a Hoa lại đột nhiên xuất hiện như thế, Hướng Nam làm sao không sợ thót tim.

“Tôi nói tên nhóc cậu cũng thật lười biếng.” Người a Hoa nói là Mạc Dương: “Cậu còn nhỏ sao, trong nhà bếp có bồn rửa, cậu không biết vào đấy rửa cả tay lẫn mặt sao?”

“Cũng đúng.” Mạc Dương chạy thẳng vào nhà bếp.

“Anh còn nói không phải, em trai anh thật sự là dính lấy anh, dính rất chặt.”

A Hoa nói vậy Hướng Nam chỉ đành bất đắc dĩ cười nhạt.

Hướng Nam sao lại không biết.

Nhưng Mạc Dương từ nhỏ đã như vậy, trừ trong hai năm y kết hôn thì lạnh nhạt với y ra, Mạc Dương có lúc nào không dính lấy y.

Chỉ là, Hướng Nam cảm thấy Mạc Dương bây giờ có chút nghiêm trọng hơn.

“Tôi thấy anh nên nhanh tìm bạn gái cho cậu ta đi. Từng này tuổi còn không yêu đương, ngày ngày quấn ở bên cạnh anh, anh không sợ cậu ta sau này không tìm được vợ sao?”

“Anh mới không tìm thấy vợ ấy!” Mạc Dương bước ra đứng ở chỗ cánh cửa ngăn giữa trong ngoài quán, đúng lúc nghe thấy: “Vợ tôi sớm đã xác định rồi.”

Mạc Dương nói rồi nhìn về phía Hướng Nam. Đột nhiên có một thứ gì đó nho nhỏ rơi xuống đập vào đầu gã, gã xoa xoa đầu, sau đó nhìn mặt đất, phát hiện một cái ốc vít.

Gã lại ngẩng đầu lên, nhìn lên chỗ trần nhà ngăn cách giữa hai tầng. Cuối cùng, gã híp mắt lại, khóe miệng cong lên.

“Cậu làm sao vậy?”

Gã nghe thấy tiếng Hướng Nam hỏi, mắt liền nhìn về phía Hướng Nam.

Gã chỉ lên trên: “Hóa ra chỗ này có…”

Nghĩ nghĩ một lúc, gã liền không nói nữa, gã chuyển sang nói với a Hoa: “Không được lười biếng, he he, ông chủ biết rất rõ đó ”

“Hừ ” A Hoa khinh thường: “A Hoa tôi đây là người thế nào, là nhân viên cần cù xuất sắc đó.”

“Hừ ” Lần này đến lượt Mạc Dương kinh thường.

Gã cũng không thèm nghe a Hoa ba hoa, đi đến bên Hướng Nam: “Tối nay anh có ở lại đợi ông chủ đóng cửa không?”

Nhân viên cửa tiệm này làm việc theo ca, tối đến chờ ông chủ qua đóng cửa dọn tiệm.

Nhân viên làm từ tám giờ sáng thì bảy giờ tối có thể ra về, nhưng nhân viên vào làm lúc mười giờ sáng thì phải đợi đến mời giờ tối ông chủ qua đóng cửa tiệm mới có thể về.

Hướng Nam hôm nay làm ca bắt đầu từ mười giờ sáng, thế nên tất nhiên phải ở lại chờ ông chủ đóng cửa.

“Phải….” Hướng Nam đáp.

Mạc Dương nói: “Em chiều nay phải đích thân qua trường một lượt, tìm ban giám hiệu điền giấy tờ gì đó. Cơm tối chúng ta bảy giờ ăn nhé, em mang đồ tới, đợi anh tan ca thì cùng đi ăn khuya.”

“Được.”

Hướng Nam đồng ý.

Mạc Dương vốn muốn hôn Hướng Nam một cái rồi mới rời đi, nhưng a Hoa kia lại cứ ngồi ở đó nhìn hai người không chịu đi.

Có người bên cạnh hay không gã không quan tâm, nhưng Mạc Dương biết Hướng Nam sẽ để ý.

Trong lòng gã bực bội lườm a Hoa một cái, a Hoa bị gã lườm như vậy liền ngẩn ra.

Không biết mình đặc tội gã ở chỗ nào, a Hoa hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Mạc Dương nói rồi vỗ lên vai Hướng Nam: “Em đi đây.”

“Ừm.”

Trong tiệm mãi đến chiều cũng không có mấy khách, Hướng Nam cùng a Hoa không có việc gì để làm, cứ ngồi trong tiệm tám chuyện. Tám đến tận lúc gần năm giờ chiều bác đầu bếp trong tiệm cầm rất nhiều bánh mới nghiên cứu ra, nói phải đi, kêu Hướng Nam dọn dẹp phòng bếp. Hướng Nam chạy vào làm việc được một lúc chưa lâu thì nghe thấy a Hoa gọi y, y chạy ra nhìn thấy người đứng trước cửa tiệm không khỏi ngây người.

Cao Hách?!

Hắn sao lại biết…

Hướng Nam rất khó xử.

Y không ngờ Cao Hạo trưa vừa đi, Cao Hách rất nhanh liền tìm tới.

Hướng Nam đi về phía hắn: “Vì sao biết tôi ở đây?”

Hướng Nam vừa nói ra khỏi miệng liền cảm thấy câu mình hỏi thật ngốc.

Bản thân rõ ràng đã đoán được ra là Cao Hạo nói cho hắn biết.

Hướng Nam chờ Cao Hách trả lời, nhưng Cao Hách chỉ nhìn y không có phản ứng gì.

Hướng Nam càng cảm thấy lúng túng.

Y cúi đầu xuống, đứng ở đây cũng không được, đi vào cũng không được.

Y vừa định hỏi có muốn vào trong ngồi không, không ngờ Cao Hách đột nhiên nói: “Tôi ốm rồi…..”

“Hả?” Hướng Nam ngớ người.

Sau khi Hướng Nam phản ứng lại liền phát hiện ra là thật.

Mũi Cao Hách khụt khịt, bộ dạng cũng hỗn loạn hơn so với bình thường.

Mũi hắn đỏ đỏ, đã sắp dụi đến rách cả da ra rồi.

Hướng Nam vươn tay sờ trán hắn, phát hiện còn sốt cao.

Lông mày Hướng Nam nhíu hết cả lại.

Hướng Nam quan tâm hỏi hắn: “Đã đi khám bác sĩ chưa?”

Cao Hách đột nhiên áp sát lại, đưa tay ôm lấy Hướng Nam.

Hắn ôm chặt lấy y, cúi đầu rúc mặt vào cổ Hướng Nam. Hướng Nam bị hắn đột nhiên ôm như vậy, nhớ ra a Hoa đang nhìn, rất hoảng loạn.

“Cậu nhóc này sốt cao rồi.”

Hướng Nam cố hết sức quay đầu giải thích với a Hoa.

A Hoa nhìn thấy đang ngẩn người, nghe Hướng Nam nói vậy mới phản ứng lại, lập tức tỏ vẻ ‘hóa ra là vậy’, nói: “Thảo nào.”

Hướng Nam vỗ vỗ lưng Cao Hách: “Tôi đưa cậu ta đi khám.”

“Tôi không muốn tiêm……”

“Vậy đi khám trung y.”

Hướng Nam không muốn ôm Cao Hách giữa đường lớn thế này, nói với a Hoa: “A Hoa, cậu trông tiệm, tôi đưa cậu ta đi khám, rất nhanh sẽ quay lại.”

“Được, đi đi, đi đi.” A Hoa rất hào phóng gật đầu.

Hướng Nam không có đưa Cao Hách đến bệnh viện mà đến chỗ ông bác sĩ trung y ở góc đường.

Ông bác sĩ bắt mạch cho Cao Hách, kêu hắn lè lưỡi, quan sắt sắc mặt một lúc, nói: “Cảm lạnh rồi.”

Hàng lông mi dài của Cao Hách run run, giọng nói không lớn: “Lúc tắm ngủ quên…”

Hướng Nam đứng bên cạnh Cao Hách nghe thấy vậy không khỏi bật cười.

“Tên nhóc này đi đâu cũng ngủ được.”

Hướng Nam nhỏ giọng nói với ông bác sĩ, ông cũng cười.

“Có thể ngủ là tốt.” Ông bác sĩ nói với Hướng Nam, đưa mắt nhìn về phía Cao Hách nói tiếp: “Có điều mệt lắm cũng phải chú ý nơi chốn.”

Cao Hách bảo bảo cười nhẹ.

Vì lúc Hướng Nam tiến lại gần nói chuyện chạm vào lưng hắn, Cao Hách ngồi trên băng ghế khẽ đưa người ra sau dựa vào Hướng Nam.

Hướng Nam đột nhiên chịu thêm trọng lượng của hắn, cố đứng vững, tay lập tức nắm lấy vai Cao Hách. Cao Hách ngẩng đầu, Hướng Nam nhỏ giọng mắng hắn: “Không được làm loạn!”

Sau đó, Hướng Nam ngớ người.

Vì vừa rồi y coi Cao Hách thành Mạc Dương mà dạy dỗ.

Hướng Nam sợ Cao Hách để ý, nhưng lực chú ý của Cao Hách bảo bối dường như hoàn toàn không đặt ở đó, hắn nói với Hướng Nam: “Tôi mệt….”

Hướng Nam phát hiện, Cao Hách lúc bệnh rất thích làm nũng, lười biếng, nhìn qua còn giống một đứa bé to xác hơn lúc ngủ.

Hướng Nam thấy ông bác sĩ khai đơn thuốc, nói với Cao Hách: “Chờ một chút, đợi uống thuốc rồi chúng ta quay về.”

Cao Hách bảo bối nhíu mày: “Trở về sắc không được sao?”

“Trong ký túc xá không có ấm sắc thuốc. Nếu bây giờ ra ngoài mua thì còn tốn thời gian hơn.”

Nghe Hướng Nam nói vậy, Cao Hách liền không nói nữa.

Ông bác sĩ đưa đơn thuốc cho người bốc thuốc, hỏi Hướng Nam: “Cậu ta là em trai cậu à?”

Thật ra ông bác sĩ nhìn qua là biết hai người không phải anh em, hỏi cũng chỉ là thuận miệng mà thôi.

Hướng Nam còn chưa kịp lắc đầu đã bị Cao Hách dọa giật mình, vì Cao Hách trực tiếp nói: “Bạn trai….”

Ông bác sĩ ngây người.

Hướng Nam lớn tiếng: “Là bảo mẫu! Tôi là bảo mẫu trong trường phụ trách nấu cơm cho cậu ta!”

Hướng Nam cười gượng: “Cái đó không phải, cậu ta không phải bệnh sao? Sốt cao nói loạn, nên tôi mới đưa cậu ta đi khám.”

Ông bác sĩ cười.

“Người trẻ tuổi thân thể khỏe mạnh, không có chuyện gì, uống thuốc rồi ngủ một giấc là ổn.” Ông bác sĩ suy nghĩ một chút: “Đơn thuốc này gồm hai phần, mai cậu ta cũng phải uống.”

Hướng Nam gật đầu, cười đáp: “Vậy mai tôi sẽ ở ký túc xá sắc thuốc cho cậu ta.”

Ông bác sĩ gật đầu: “Được.”

Sau đó để chờ sắc thuốc, hai người ngồi lên băng ghế dài ở một bên, ở trong phòng khám chờ một lúc lâu.

Cao Hách bảo bối mệt quá liền ở đó chợp mắt.

Đang chờ thuốc sắc xong, hắn ngủ không được say.

Hàng lông mi dài run run, đầu hắn cứ đổ đổ về trước. Hướng Nam sợ hắn cứ ngủ thế rồi sẽ đập đầu xuống đất, kéo hắn để hắn tựa vào vai mình ngủ.

Thuốc sắc xong đưa ra, Hướng Nam liền gọi Cao Hách bảo bảo dậy.

Hướng Nam đưa bát thuốc đến trước mặt hắn, thấy Cao Hách bảo bảo rất bình tĩnh nhìn chằm chằm chằm bát thuốc, cho rằng hắn sẽ nhanh chóng uống hết. Nào ngờ Cao Hách bảo bảo nhìn chằm chằm bát nước nâu nâu đen đen kia rất lâu, phun ra một chữ: “Nóng.”

Hướng Nam nghĩ cũng phải, liền để thuốc ở một bên cho nguội bớt.

Qua một lúc, Hướng Nam lại bê đến trước mặt hắn, Cao Hạo bảo bảo lại nhìn chằm chằm rất lâu, sờ sờ thành bát, nói: “Còn nóng.”

Không phải chứ?

Hướng Nam khẽ nhíu mày.

Được rồi, tiếp tục đặt sang bên cạnh.

Lại qua một lúc, Hướng Nam lần thứ ba đưa bát thuốc đến trước mặt Cao Hách.

Lần này Cao Hách nhìn thật lâu, lần thứ ba nói: “Còn rất nóng.”

Lần này Hướng Nam đã hiểu rồi.

Cao Hách bảo bảo căn bản là đang làm trò, không muốn uống.

“Uống đi, uống rồi sẽ khỏe.” Hướng Nam hướng dẫn từng bước, đưa bát thuốc đến bên môi: “Nào ”

Chiêu ‘dỗ’ này dường như không có tác dụng, Cao Hách ngửi thấy mùi lập tức quay đầu đi.

Hướng Nam suy nghĩ.

Dỗ không được, vậy dọa đi.

Đại thúc nói: “Ốm mà không khỏe là phải ăn cháo trắng đấy.”

Đại thúc không có hy vọng gì, chỉ là thuận miệng thử.

Dù sao thuốc đắng cũng đáng sợ hơn cháo trắng.

Không ngờ, sắc mặt Cao Hách bảo bảo khẽ biến, giống như gặp phải kẻ địch.

Hướng Nam thấy thật sự có tác dụng, có chút kinh ngạc, cam đoan với Cao Hách: “Cháo trắng không có đồ ăn kèm, cho đến khi khỏi rồi mới thôi.”

Không tốn đến 0.01 giây để suy nghĩ, Cao Hách bảo bảo liền thỏa hiệp.

Hắn thật sự ngậm lấy bát thuốc kia, một hơi, trực tiếp uống hết bát thuốc nóng trên tay Hướng Nam.

QQ: Phù phù phủi bụi – ing

Cuối cùng đã tìm được ngày hoàng đạo để quay trở về kekeke

Có ai nhớ ta không???? <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.