Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 126: Chương 126: Anh họ




Nằm ở trên sô pha nghỉ ngơi, Lăng Vũ nghe được âm thanh khoá cửa bị chuyển động, liền lập tức ngồi dậy nhìn về phía cửa.

Khi nhìn thấy Bách Tiêu vào cửa, Lăng Vũ lập tức hướng hắn kêu lên:

“Tiêu Tiêu, em đã về rồi!”

Nghe được giọng khàn khàn kia, Bách Tiêu đau lòng. Buông đồ vật trong tay, Bách Tiêu bước nhanh tới sô pha. Hắn khom lưng đem người nửa ngồi ở trên sô pha ôm vào trong lòng ngực, sau đó liền ngồi ở trên sô pha.

“Anh như thế nào đi ra? Không phải không thoải mái sao? Vậy phải ở trên giường nghỉ ngơi!”

Bách Tiêu ôn nhu trách cứ làm Lăng Vũ đáy lòng lướt qua một tia ngọt ngào. Ở thời điểm Bách Tiêu ôm, Lăng Vũ cũng thả lỏng thân mình dựa vào trước ngực Bách Tiêu.

“Vừa mới rồi Tiểu Nặc ca, cũng là anh họ em, lại đây chơi cho nên anh dậy!”

Nghe được là bởi vì anh họ Lăng Nặc lại đây Vũ mới rời giường, Bách Tiêu hơi hơi nhíu nhíu mày, sau đó lại nhanh chóng khôi phục tươi cười ôn nhu.

“Anh ta sao tới chơi? Có việc gì sao?”

Bách Tiêu không cảm thấy anh họ Lăng Nặc lại đây thăm Vũ đơn giản như vậy.

Bởi vì người anh họ kia trước nay cũng chỉ biết lưu luyến ở trong lòng ngực các loại hình đàn ông. Thân tình gì đó hình như anh họ kia căn bản không quan tâm. Hơn nữa anh họ kia tựa hồ bởi vì thích đàn ông mà bị người trong nhà đuổi đi từ lâu.

Nghĩ vậy, Bách Tiêu tâm tình có chút hạ xuống.

Không biết chính mình cùng Vũ bị trong nhà biết sẽ thế nào? Có thể bị ngăn cấm, chia cách ra hay không? Bất quá dù bị tách ra, cũng sẽ không từ bỏ!

Bách Tiêu hỏi chuyện làm Lăng Vũ có chút vui vẻ, lại có chút ngượng ngùng.

Vui vẻ là bởi vì muốn nói với Tiêu Tiêu rằng bên cạnh lại thêm một người quan tâm. Ngượng ngùng lại là bởi vì nguyên nhân Lăng Nặc đến.

“Anh lúc trước đã nói với anh ấy nơi công tác cùng địa chỉ nhà, cho nên hôm nay anh ấy liền tới chơi với anh!”

Tới chơi? Hứ! Vũ vẫn chưa biết anh ta là dạng người thế nào. Vẫn cho rằng anh họ kia bởi vì nhiều năm không gặp mà đến liên lạc cảm tình!

Bất quá không muốn làm người trong lòng ngực biết những cái râu ria đó, cho nên liền không nói nhiều, đỡ phải lại lo lắng nhiều.

“Thì ra như vậy! Anh ta có nói cái gì không?”

“Cũng chưa nói cái gì, chính là hàn huyên một ít tình hình gần đây mà thôi! Sau đó anh ấy nói có việc gấp liền đi rồi. Anh còn nói chờ một chút, chờ em trở về, hai người gặp mặt, nhưng hình như bởi vì có chuyện rất quan trọng, cho nên Tiểu Nặc ca nói lần sau lại đến chơi!”

Lăng Vũ nghĩ đến vừa rồi Lăng Nặc đi vội vã cảm thấy những người kinh doanh thật sự bận, tựa hồ cũng không giống mình rảnh rỗi ở nhà.

Việc gấp? À... Phỏng chừng lại là tới trên giường đàn ông nào triền miên rồi!

Không phải Bách Tiêu đối với anh họ kia có thành kiến, mà là bởi vì sự thật chính là như thế. Người anh họ kia bị trong nhà đuổi ra, không biết nguyên nhân gì mà hiện tại quản lý quán bar lớn như vậy, mà còn là chủ.

Từ khi vào đại học, Bách Tiêu thường xuyên nghe bạn học nói muốn đi quán bar Dark Blue này, nói là ông chủ nơi đó tuy rằng đã là một đại thúc nhưng vô luận là diện mạo hay dáng người đều thực tiêu hồn. Tiêu hồn, hơn nữa mỗi ngày đều sẽ đi khắp bar tìm khách rồi chọn lựa người hắn vừa ý lên giường. Lên giường bất cứ lúc nào. Chỉ cần tìm được người coi trọng lập tức hắn liền sẽ mang đi khách sạn thuê phòng.

Những người được tuyển chọn, không có một ai sẽ cự tuyệt yêu cầu này. Bởi vì những người đó đều thèm nhỏ dãi thật lâu, ước gì được theo đuổi, như thế nào còn có khả năng đi cự tuyệt.

Mà từ khi bị trong nhà đuổi đi, anh ta chưa có về nhà chuyến nào, ngày lễ ngày tết cũng không thấy về nhà xem ở nhà cha mẹ thế nào. Hành vi đó làm cậu cả cùng mợ cả hoàn toàn thất vọng rồi, chỉ nghĩ chưa từng sinh đứa con trai này thôi...

Cho nên nói, anh họ Lăng Nặc kia căn bản sẽ không có thân tình mà nói. Với anh ta mà nói có lẽ cùng đàn ông lăn giường mới là chính sự đi!

Bách Tiêu cũng không muốn Vũ cùng anh họ Lăng Nặc có quá nhiều tiếp xúc. Dù sao hai người bọn họ cũng là người của hai thế giới, trừ bỏ có quan hệ thân thích đúng là sẽ không có cái gì liên quan.

Bách Tiêu lại đem lực chú ý quay lại người trong lòng ngực. Nhìn Vũ mỏi mệt, Bách Tiêu liền biết người này vừa rồi khẳng định là cậy mạnh ngồi ở nơi này cùng người ta nói chuyện phiếm.

Một trận đau lòng, hắn tự hứa về sau mình phải khống chế, bằng không vất vả vẫn là bảo bối của hắn.

“Muốn về giường nằm hay không? Em đi làm chút thức ăn, anh hôm nay cũng ăn quá ít! Có cái gì muốn ăn, nói em làm?”

Nghĩ đến hôm nay, Vũ cũng chỉ ăn một chén cháo, ngẫm lại vẫn là quá ít. Thân mình gầy như vậy, có lẽ mình nên làm món dinh dưỡng bồi bổ!

Hạ quyết tâm, Bách Tiêu liền ôm Lăng Vũ lên, sau đó hướng trong phòng đi.

“Á! Tiêu Tiêu, em có thể buông anh xuống. Anh có thể tự mình đi, không cần ôm đi!”

Lăng Vũ đỏ mặt nói với Bách Tiêu.

Tuy rằng mình không cao hơn Tiêu Tiêu, nhưng ít ra cũng hơn 1m7. Nằm ở trong lòng Tiêu Tiêu ngẫm lại cảm thấy rất kỳ quái!

“Không có việc gì, em thích ôm Vũ. Cho nên anh không cần suy nghĩ nhiều quá! Cứ việc hưởng thụ phục vụ là được!”

Bách Tiêu ôn nhu nói, trong lòng cũng là ngọt.

Về sau mỗi ngày đều có thể ôm Vũ như vậy!

Nghĩ vậy, khóe miệng Bách Tiêu lại chậm rãi cong lên. Mà tâm tình bực bội Giang Mộng Kỳ cũng vào giờ phút này chậm rãi tiêu tán hết.

Nghe được Bách Tiêu nói, Lăng Vũ cũng không nói cái gì nữa, nghĩ về sau mình có phải nên tập quen hành động này của Tiêu Tiêu.

Dàn xếp xong, Bách Tiêu liền hôn nhẹ trên trán Lăng Vũ một cái, sau đó liền ra khỏi phòng ngủ hướng đến phòng bếp. Bách Tiêu ở trong đầu đang suy nghĩ tìm mấy món dinh dưỡng thích hợp cho Vũ ăn.

Qua một hồi.

“King koong! King koong....”

Đang nấu đồ ăn, Bách Tiêu bỗng nhiên nghe được một trận chuông cửa truyền đến. Ngừng động tác trong tay, hắn nghĩ hôm nay nhà này thật đúng là náo nhiệt, mới vừa đi một Lăng Nặc, hiện tại lại không biết ai tới?

Tạm tắt bếp, buông đồ vật trong tay, Bách Tiêu đi ra cửa.

Chuông cửa vẫn luôn kêu vang, như là bất mãn người trong nhà chậm chạp mở cửa nên dùng sức thúc giục. Tiếng chuông cửa cũng là liên miên không ngừng tràn ngập trong tai Bách Tiêu, làm trong lòng hắn một trận khó chịu.

Gọi hồn sao? Không lịch sự, chờ một lát cũng chờ không kịp!

Nếu không phải sợ quấy rầy Vũ ở trong phòng nghỉ ngơi, hắn hiện tại hoàn toàn có thể không cần đi bận tâm người không lịch sự kia.

Thực khó chịu đi tới cửa, sau khi đem cửa mở ra. Bỗng nhiên phát hiện tình cảnh sao có chút quen mắt...

Quả nhiên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.