Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 103: Chương 103: Chọn nhiệm vụ nguy hiểm




Đối tượng tức giận, sớm đã ở trong dự kiến của Lãnh Giác. Cho nên nghe những lời tức giận không thể ức chế, Lãnh Giác không có lùi bước.

Hắn cảm thấy mỗi người hẳn là đều có quyền lợi theo đuổi tình yêu. Hắn chẳng qua là đang vì tình yêu của chính mình mà thôi. Dù người hắn yêu chính là người trong lòng thủ trưởng kiêm bạn tốt. Hắn cũng sẽ không nhút nhát.

Bởi vì Tiểu Vũ với hắn mà nói, xác thật thực không giống những người khác.

Nhìn thấy Tiểu Vũ một khắc kia, tim hắn đập nhanh chưa từng có. Trước nay hắn chưa bao giờ trải qua cái loại cảm giác này, chỉ ở khi nhìn thấy Tiểu Vũ mới phát sinh.

Cho nên, mặc kệ kết cục thế nào, hắn đều phải đi thử một lần.

Mà hôm nay khi xem đến hình ảnh kia, càng kích thích ý định phải nhanh chóng rời khỏi tổ chức. Nếu ở đây thêm một ngày, thì khả năng theo đuổi Tiểu Vũ sẽ giảm một ngày, càng không có khả năng thực hiện.

Cho nên hắn muốn chọn nhiệm vụ nguy hiểm nhất trong tổ chức, chính là đi tiếp nhận những nhiệm vụ đặc biệt. Bởi vì tổ chức từng có quy định, chỉ cần hoàn thành mười nhiệm vụ đặc biệt được tổ chức bên giao cho, thì có thể khôi phục tự do.

Chỉ là những nhiệm vụ đặc biệt này cũng không phải giống như những gì lúc trước đã nói dối Tiểu Vũ, một năm mới có một nhiệm vụ đặc biệt. Kỳ thật, chỉ cần muốn tiếp nhận, mỗi tháng đều sẽ có. Nhưng xác xuất tỷ lệ thành công cực thấp.

Mà lúc trước mười nhiệm vụ đặc biệt Tiểu Vũ tiếp nhận, chẳng qua là những nhiệm vụ vô cùng dễ dàng bên trong tổ mà thôi. Đó đều là trong kế hoạch do người kia cùng với hắn và Hàn Mẫn sắp xếp, cũng ở bên cạnh trợ giúp hoàn thành.

Lúc ấy Lãnh Giác rất vui lòng làm việc đó. Bởi vì, hắn cũng cảm thấy Tiểu Vũ đơn thuần sạch sẽ không có một tia tạp chất, không nên bị loại công việc xấu xa này vẩn đục, không nên bị khí tức hắc ám biến hóa.

Chỉ là lúc trước cũng không biết vì lý do gì người kia lại nói một năm chỉ có một nhiệm vụ. Chính là để Tiểu Vũ ở thế giới sát thủ mười năm. Bất quá sau này Hàn Mẫn giải thích, Lãnh Giác mới hiểu lý do vì sao người kia làm như vậy.

Mà hiện tại hắn ra quyết định này, cũng không phải nhất thời đầu óc nóng lên, mà đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ.

Ở thời điểm nhìn thấy Tiểu Vũ thoát ly khỏi tổ chức, hắn liền bắt đầu suy xét vấn đề này. Rốt cuộc cứ ở tại đây, hắn liền không có khả năng cùng Tiểu Vũ tiếp xúc gần gũi.

Trước khi gặp được Tiểu Vũ, hắn cũng không có tiếp xúc với phương diện tình yêu. Bởi vì bề ngoài lạnh lùng, cùng với diện mạo bình thường, hắn chưa từng có được ưu ái. Mà hắn cũng không có phát hiện ai giống Tiểu Vũ, khiến hắn nhìn chút liền tâm động.

Tuy rằng Tiểu Vũ là nam. Nhưng ở trong thế giới của hắn cũng không có phân biệt nam nữ, chỉ cần yêu, vậy nam nữ không quan hệ.

Cho nên hắn không muốn từ bỏ. Hắn phải vì bản thân mình tranh đấu một lần. Dù tính trước mắt là núi đao biển lửa, hắn cũng sẽ không sợ hãi.

Mà hôm nay cái video kia tựa như một mồi lửa, đem kíp nổ trong đầu kích hoạt phát nổ. Cho nên hắn mới hướng người trước mặt nói ra quyết định của bản thân.

Tuy rằng nhiệm vụ đặc biệt rất ít có người tiếp nhận, vì tiếp nhận nhiệm vụ này xác xuất thành công cực thấp, nhưng hắn vẫn muốn đi thử.

Kỳ thật Hàn Mẫn không biết nhiệm vụ đặc biệt là gì, về tình về lý có thể tha thứ. Bởi vì khi tiến vào tổ chức ngày đầu tiên hắn liền nói nhiệm vụ quá mức nguy hiểm hắn không tiếp nhận. Hắn không muốn để Đường Đường lẻ loi một mình ở trong tổ chức. Cho nên người kia cũng không có nói với Hàn Mẫn chuyện nhiệm vụ đặc biệt.

Dù sao nhiệm vụ đặc biệt là cấm kỵ. Mà nhóm sát thủ cũng thực ăn ý không đi thảo luận cái điều cấm kỵ này. Dần dà điều cấm kỵ tựa hồ không hề lan truyền, như là biến mất HunhHn786.

Nếu không phải người kia đem chuyện này lừa gạt Tiểu Vũ, phỏng chừng Lãnh Giác cũng quên mất tổ chức còn có quy định như vậy.

Nhìn người trước mắt phẫn nộ, Lãnh Giác vẫn trước sau như một dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, nói:

“Tiểu Vũ cũng không phải là đồ vật cá nhân của anh. Tôi cũng có tư cách yêu Tiểu Vũ. Tôi thừa nhận, lúc trước thời điểm quyết định hỗ trợ anh là mang theo tư tâm khác. Nhưng tôi cũng không phải ở thời điểm Tiểu Vũ rời khỏi tổ chức mới yêu hắn. Mười năm trước, từ lần đầu nhìn thấy Tiểu Vũ trong phòng nghỉ của anh, tôi liền động tâm!”

Lãnh Giác chỉ vào cái phòng nghỉ nói, sau đó bình tĩnh nhìn đối phương.

Nói hắn ham sắc đẹp của Tiểu Vũ cũng được, dù sao hiện tại hắn đã rơi vào hố sâu, vô pháp tự kềm chế.

Lãnh Giác nói làm sắc mặt người ngồi bên bàn rất là không tốt. Hắn cũng không biết bảo bối của mình bị người bên cạnh dòm ngó. Hơn nữa đó lại là phụ tá đắc lực hỗ trợ hắn tiến hành kế hoạch.

Bỗng nhiên có loại cảm giác mình bị lừa gạt.

Tuy rằng hắn biết bảo bối của mình rất hấp dẫn, cũng biết bảo bối rời khỏi tổ chức khẳng định sẽ bị rất nhiều người đeo bám. Nhưng hắn lại không thể làm bất luận cái gì ngăn cản hành vi này. Bởi vì hắn đã không có tư cách…

Nghĩ vậy tâm trạng người đàn ông chậm rãi trầm xuống, cả người cũng bi thống không thôi.

Ở yên lặng một hồi, người đàn ông cảm thấy chính mình xác thật đã không có tư cách ngăn cản Lãnh Giác yêu Lăng Vũ. Tuy rằng hắn rất muốn đem Lăng Vũ ôm vào trong lòng ngực, không cho bất luận kẻ nào dòm ngó. Nhưng hắn có thể làm được như vậy sao?

Trừ phi kỳ tích xuất hiện, bằng không hắn vĩnh viễn không có khả năng tiếp tục đứng ở bên cạnh bảo bối. Nhưng hắn lại không muốn kỳ tích xuất hiện, bởi vì như vậy, bảo bối liền sẽ phát hiện hắn là…

Không được, thế nào cũng không được…

Người đàn ông bắt đầu tuyệt vọng. Hắn không biết chính mình nên làm như thế nào, cũng không biết chính mình còn có thể làm cái gì. Có lẽ ngay từ đầu làm ra quyết định này, đã không có biện pháp đảo ngược.

Chậm rãi khép lại hai mắt tràn đầy đau thương, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

Hắn trước nay đều không phải một người kiên nghị, kỳ thật hắn cũng có yếu ớt, hắn cũng cô tịch.

Ở trong tổ chức, lời hắn là sấm rền gió cuốn, nhưng sau lưng lại chỉ có thể một mình liếm vết thương lòng. Đau đớn tận xương tủy kia chỉ có mình hắn có thể cảm nhận.

Hàn Mẫn vẫn luôn nói hắn không biết cố gắng, nói hắn nếu không bỏ xuống được Lăng Vũ, vậy đi tìm người, làm gì vẫn luôn trốn tránh không dám lộ diện.

Nhưng hắn không rõ, ở trong lòng vĩnh viễn không có thể nói ra, vượt không qua được.

Tuy rằng qua mười năm, nhưng hắn lại chưa thể quên hết thảy chuyện phát sinh đêm đó.

Nước mắt nhỏ giọt trên sàn nhà.

Nước mắt đàn ông không dễ dàng rơi. Chỉ là chưa tới lúc thương tâm thôi!

Lúc này người đàn ông đã cực kỳ bi thương. Nước mắt chính là chứng minh tốt nhất. Nhưng rơi lệ lại không thể chứng minh là người nhút nhát, chẳng qua là vì mười năm một mình gánh chịu nỗi đau.

Nhìn người kia chảy nước mắt, Lãnh Giác cùng Hàn Mẫn đồng loạt sửng sốt. Bọn họ không nghĩ tới cái người ở trong lòng bọn họ vĩnh viễn đều là vững vàng ổn trọng, kiên cường vô cùng, trước nay không bộc lộ gì trừ bỏ lạnh như băng, lại có biểu tình yếu ớt.

Nhưng mà giờ phút này, người đó lại ở trước mặt bọn họ rơi lệ.

Trừ bỏ khiếp sợ, càng có rất nhiều thương tiếc. Bọn họ cảm nhận được đau đớn trong lòng người kia. Bọn họ biết người kia lại suy nghĩ đến tình cảnh của mình cùng Lăng Vũ. Nhìn hắn như vậy, bọn họ muốn đi an ủi, rồi lại không biết nên nói như thế nào. Cho nên chỉ có đứng ở một bên, thương cảm nhìn người kia khóc rống.

Có lẽ khóc ra sẽ làm dễ chịu hơn, chịu đựng mười năm đau khổ lại không cách từ bỏ, chỉ có dùng nước mắt phát tiết.

Mười năm thời gian làm một thanh niên trẻ hai mươi mấy tuổi biến thành một người đàn ông hơn ba mươi tuổi thành thục ổn trọng. Trong lúc biến hóa không thể giải thích, chỉ có bọn họ cảm thụ rành mạch.

Nhìn cảnh như vậy, Lãnh Giác bỗng nhiên cảm thấy mình thật tàn nhẫn. Tàn nhẫn vạch trần vết sẹo, tàn nhẫn làm người kia lại một lần nữa rơi vào cực kỳ bi thương.

Mình sai rồi sao?

Lãnh Giác ở trong lòng để tay lên ngực tự hỏi. Nhưng hắn thật sự không muốn từ bỏ.

Vậy mình tàn nhẫn một lần đi…

Ước chừng qua năm phút đồng hồ, người đàn ông chậm rãi từ trong bi thương khôi phục lại, sau đó mở hai mắt nhìn về phía Lãnh Giác bên cửa sổ, nói.

“Cậu thật sự quyết định như vậy?”

Âm thanh vang lên ở trong văn phòng im lìm, chấn động đến Lãnh Giác cùng Hàn Mẫn giật mình một trận.

Nghe được hỏi, Lãnh Giác không chút do dự nói.

“Quyết định như vậy!”

Không lời khách sáo, đối thoại của hai người cũng rất ngắn gọn, nhưng trong đó ý tứ lại biểu đạt rành mạch.

Nghe được Lãnh Giác kiên định cho đáp án, người đàn ông chậm rãi gật gật đầu.

Nếu Lãnh Giác có năng lực hoàn thành mười nhiệm vụ đặc biệt, vậy chứng minh Lãnh Giác có năng lực đi bảo hộ bảo bối của hắn. Nếu hắn không cách gì bảo vệ bảo bối, vậy tìm người thật lòng muốn bảo vệ bối vậy. Nhưng hắn vẫn sẽ trước sau như một ở nơi tối tăm chú ý sinh hoạt của bảo bối. Chỉ cần có người muốn đi thương tổn bảo bối, vậy hắn liền không khách khí. Bởi vì bảo bối của hắn chỉ có thể được che chở.

Hít sâu một hơi, sau đó không nói chuyện nữa.

Mà Lãnh Giác cũng đã lĩnh hội ý tứ, cho nên trong lòng lại tăng thêm một phần cảm tạ. Hắn biết người này đã đem trách nhiệm giao cho hắn, cho nên hắn sẽ đi nỗ lực hoàn thành những nhiệm vụ, nhất định phải giữ mạng đi bảo hộ Tiểu Vũ.

“Cảm ơn!”

Lãnh Giác nói cảm tạ.

Mà người bên cạnh bị bọn họ bỏ qua đã lâu, Hàn Mẫn lập tức kêu to.

“Các người có ai có thể hào phóng nói cho tôi biết nhiệm vụ đặc biệt mà các người nói là chuyện gì không? Đừng coi tôi là người chết đặt ở bên cạnh, không quan tâm a!”

Hàn Mẫn kêu to lại không có nhận được lời giải thích của hai người kia. Mà Lãnh Giác chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua Hàn Mẫn, cũng không quay đầu lại rời khỏi văn phòng.

Nhìn Lãnh Giác rời đi, Hàn Mẫn tức đến nghiến răng kẽo kẹt kẽo kẹt. Sau đó hắn xoay người nhìn về phía người ngồi bên bàn. Bất quá hắn không hy vọng xa vời người này sẽ cho hắn một lời giải thích. Bởi vì người này cùng Lãnh đầu gỗ vốn dĩ chính là một mặt hàng.

Bỗng nhiên phát hiện chỉ có tiểu Đuòng Đường mới là tri kỷ nhất.

Nghĩ như vậy, Hàn Mẫn liền oán hận nhìn thoáng qua, sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi phòng. Hắn phải đi đến chỗ Đường Đường tìm kiếm an ủi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.