Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 203: Chương 203: Giải đáp




Trong phòng khách.

Bốn người ngồi trên sô pha. Lăng Vũ và hai người còn lại nhìn chằm chằm Lãnh Giác, chờ đợi Lãnh Giác tự thuật sự tình HunhHn786.

Nhìn ba người kia vẻ mặt nghiêm túc, Lãnh Giác cũng không hề kéo dài thời gian. Chỉ là nghĩ đến sự tình mình sắp nói, Lãnh Giác trong lòng lại bắt đầu cảm thấy có chút bất an. Hắn không biết Lăng Vũ sau khi biết thân phận của hắn sẽ có ý tưởng gì, có thể cảm thấy bị lừa gạt hay không?

Nhưng mà hiện tại hắn đã không có quá nhiều thời gian đi tự hỏi cái này. Hít thật sâu, nhìn qua Lăng Vũ, Lãnh Giác liền mở miệng nói ra tin tức làm ba người ở đây đều khiếp sợ.

“Tôi cùng Hiên lão đại đều là sát thủ Mặt Sắt!”

Lãnh Giác nói lời này giống như ném một quả bom hướng về Lăng Vũ, làm đầu óc Lăng Vũ thoáng chốc trống một mảnh. Lam Phi cùng Âu Dương Hạo nghe được Lãnh Giác nói, cũng kinh ngạc đến không khép miệng được.

Mặt Sắt là cái gì, bọn họ so với ai khác đều rõ ràng. Đó là một tổ chức sát thủ rất có thế lực, sát thủ đều là đứng đầu. Chỉ cần Mặt Sắt tiếp nhận nhiệm vụ, không có thất bại. Chỉ là cái tổ chức này cũng không phải nhiệm vụ gì cũng đều tiếp, quy tắc gì cũng chỉ có người bên trong tổ chức rõ ràng. Mà bọn họ cũng chỉ là lung tung suy đoán mà thôi. Bọn họ không nghĩ tới, sát thủ hàng đầu trong tổ chức thần bí kia mỗi ngày đều sinh hoạt cùng bọn họ.

Đây là tin tức làm cho người ta sợ hãi a! Nếu bị người khác biết, thật không biết sẽ nháo ra cái dạng gì!

Nghĩ như vậy, Lam Phi cùng Âu Dương Hạo đồng thời sinh ra sợ hãi dưới đáy lòng. Bọn họ sợ cái người lạnh lùng trước mắt này bởi vì bọn họ biết được thân phận của hắn, mà diệt khẩu bọn họ.

Mà Lăng Vũ lại là ngây ra như phỗng ngồi ở trên sô pha, trong đầu vẫn luôn xoay quanh bốn chữ.

Không có khả năng!

Vì cái gì tình huống là cái dạng này? A Giác thế nhưng nói hắn cùng Hiên đều là sát thủ của tổ chức kia. Đó có phải chứng minh mình bị đưa vào tổ chức cũng không phải Hiên đem bán vào, mà là Hiên mang mình đi vào. Nhưng Hiên vì cái gì làm như vậy chứ? Hơn nữa Hiên khi nào trở thành sát thủ? Tuy rằng lúc trước mình biết Hiên có bối cảnh không bình thường, nhưng Hiên không có nói tỉ mỉ. Mỗi lần mình hỏi, đều bị Hiên né tránh đi. Cho nên, mình ở trong lòng suy đoán Hiên có khả năng là con nhà giàu, cha mẹ đều qua đời đã kế thừa sản nghiệp. Bằng không vì sao mỗi lần Hiên đều ra tay hào phóng, mặc kệ mình muốn cái gì, Hiên đều có thể thỏa mãn!

Nhưng Lãnh Giác lại nói Hiên thế nhưng là sát thủ Mặt Sắt. Lăng Vũ đã không biết chính mình nên có phản ứng gì. Đây hết thảy như vậy giấc mơ hoang đường. Nhưng mà Lãnh Giác biểu tình nghiêm túc chứng tỏ lời nói là thật sự.

“Sao có thể như thế?”

Lăng Vũ hơi thở có chút không xong hỏi Lãnh Giác, cả người cũng kích động không thôi. Lãnh Giác có chút hối hận chính mình quyết định nói ra. Nhưng đã nói ra vậy chỉ có tiếp tục thôi.

“Hiên lão đại vào tổ chức từ rất sớm, hình như là bị người ta bán vào. Cái này Hiên lão đại cũng không nói tỉ mỉ. Mà tôi lại là ở tình huống ngẫu nhiên gặp Hiên lão đại làm nhiệm vụ. Khi đó tôi bị một đám lưu manh đánh trọng thương, hôn mê nằm ở rừng núi hoang vắng. Chờ tôi tỉnh lại cũng đã vào tổ chức.”

Lãnh Giác đem tình huống nói cho Lăng Vũ. Mà Lăng Vũ nghe được cái đó, thật khiếp sợ, sau đó trong lòng liền tràn đầy chua xót.

Bị bán vào tổ chức sát thủ! Đây là sự tình thương tâm cỡ nào! Là bị người nhà hay là bị ai?

Lăng Vũ không thể nào biết được là ai. Mà Lăng Vũ biết Hiên vào tổ chức khẳng định đã trải qua rất nhiều tra tấn cùng cực khổ, dù sao bản thân Lăng Vũ cũng từng ở nơi đó mười năm.

Cái đó Hiên không có nói qua, là sợ mình lo lắng! Đồ ngốc Hiên, vì cái gì phải đối với mình tốt như vậy. Đến một chút lo lắng cũng luyến tiếc cho mình. Chẳng lẽ mình nên được bảo hộ cùng yêu quý, mà Hiên lại không cần sao? Xem ra mình thật sự không hiểu Hiên. Đây là bi ai cỡ nào! Đau lòng Hiên dùng cả trái tim đi yêu quý chính mình, mà Hiên lại một mình liếm miệng vết thương!

Nghĩ vậy, tim Lăng Vũ lại bắt đầu co rút đau đớn không thôi. Như hiện tại liền muốn tới bên cạnh Hiên, sau đó ôm người khiến người ta đau lòng, nói ra áy náy cùng tình yêu.

Giương mắt nhìn Lãnh Giác, đáy mắt Lăng Vũ toàn là đau xót, làm Lãnh Giác càng thêm hối hận quyết định của chính mình.

“Tôi đây là vào như thế nào?”

Giọng Lăng Vũ bắt đầu có chút run rẩy. Lăng Vũ có thể dự cảm, mình tiến vào tổ chức kia khẳng định là kế hoạch của Hiên. Mà chính mình vì cái gì vào đó, kia nhất định có Hiên có lý do.

Nhìn nhìn Lăng Vũ trước mắt vẻ mặt đau lòng cùng áy náy, Lãnh Giác biết lời mình vừa mới nói làm người trước mắt đau lòng. Ý nghĩ như vậy làm Lãnh Giác có chút chua xót.

Quả nhiên, Hiên lão đại ở trong lòng Tiểu Vũ vẫn là quan trọng nhất. Mặc kệ qua bao nhiêu năm, phần tình cảm kia không theo thời gian trôi đi mà nhạt dần. Ngược lại bởi vì thời gian dài lên men, từ yêu ngây ngô trở nên càng thêm thành thục. Là thời gian tạo tiên cơ, hay là vốn dĩ tim bọn họ thuộc về nhau, vô luận biến hóa thế nào cũng không biện pháp chia cách bọn họ yêu nhau?

Ngực buồn đến khó chịu, tim cũng từng đợt co rút đau đớn. Quả nhiên mình vẫn không có biện pháp chiếm được hoàn toàn lòng người này. Kết quả như vậy mình không phải đã sớm biết sao? Vì cái gì đến bây giờ mình còn một bộ bừng tỉnh? Xem ra ý tưởng lừa mình dối người nên chặt đứt.

Hơi hơi rũ xuống mi mắt, giấu đi tràn đầy đau xót, Lãnh Giác biết hiện tại cũng không phải thời điểm nghĩ mấy cái đó. Thoáng sửa sang lại một chút tâm tình, Lãnh Giác liền tiếp tục giải đáp vấn đề người trước mặt chất vấn.

“Năm đó, có một người bị thù hận che mắt hai mắt, vừa lúc biết được một người tàn nhẫn độc ác thích thiếu niên trẻ đẹp, vì thế liền thuận nước đẩy thuyền giới thiệu Tiểu Vũ cho người đó. Mà người đó khi nhìn thấy ảnh chụp của Tiểu Vũ liền bắt đầu chú ý. Người đó chính là cấp trên trong công ty Tiểu Vũ trước đây, An Diệp!

Hai người kia định ra một phương án, sau đó liền dựa theo kế hoạch bắt Tiểu Vũ đi, đem cầm tù ở một biệt thự của An Diệp.

Sau khi Hiên lão đại biết được tin tức này liền hoảng sợ. Bình tĩnh đã không còn, trong đầu Hiên lão đại chỉ có ý niệm đi cứu Tiểu Vũ. Vì thế không có nói bất luận cái gì, một mình đi đến biệt thự của An Diệp.

Vốn dĩ cứu người ra thực dễ dàng. Dù sao với bản lĩnh sát thủ số một của tổ chức, đơn giản bắt cóc cũng không thể làm khó Hiên lão đại. Nhưng bởi vì đối tượng là Tiểu Vũ, cái này làm cho người luôn luôn vững vàng ổn trọng như Hiên lão đại lần đầu mất đi bình tĩnh, luôn mắc lỗi. Mà ở thời điểm mấu chốt, người bắt cóc đột nhiên xuất hiện, theo sau còn có mấy vệ sĩ. Sau phát hiện Hiên lão đại, An Diệp lập tức liền tiến lên kiềm chế.

Nhìn tình thế không đúng, Hiên lão đại bắt đầu có chút hoảng loạn. Kỳ thật chỉ một mình hắn cứu người ra không phải là không thể. Nhưng quan trọng là bởi vì Tiểu Vũ bị trói bằng dây xích điện. Nếu không cẩn thận Tiểu Vũ sẽ bị điện giật, còn có khả năng nguy hiểm tính mạng, cho nên Hiên lão đại âm thầm mở đèn tín gửi hiệu xin giúp đỡ. Không bao lâu có mấy người trong tổ chức xuất hiện tiến vào giải quyết đám người bắt cóc, sau đó cứu Hiên lão đại cùng Tiểu Vũ ra ngoài.

Vốn dĩ muốn trực tiếp đưa Tiểu Vũ về nhà. Nhưng tưởng tượng đến An Diệp thủ đoạn tàn nhẫn độc ác cùng với bối cảnh thực lực hùng hậu, nếu đem Tiểu Vũ đưa về nhà, ngày hôm sau khẳng định hắn sẽ lại tìm tới. Đến lúc đó lại đi cứu người liền không dễ dàng. Cho nên Hiên lão đại liền tự chủ trương đem Tiểu Vũ mang về tổ chức. Bằng năng lực của Hiên lão đại ở tổ chức, lập hồ sơ cho Tiểu Vũ, mà cũng cứ như vậy Tiểu Vũ đã tiến vào tổ chức!”

Lãnh Giác bình tĩnh kể ra. Tuy rằng hắn không có đem toàn bộ tình hình thực tế nói ra, nhưng không có một câu dối trá.

Nghe Lãnh Giác nói, Lăng Vũ thoáng sửng sốt, sau đó liền trào phúng cong lên khóe môi HunhHn786.

“Tôi cũng không phải ngốc, không muốn nói rõ tình huống, cũng không cần thiết ở trước mặt tôi nói dối nhiều như vậy. Cái gì bắt cóc? Tôi căn bản là không có trải qua. A Giác nói dối thật sự là quá vụng về!”

Lăng Vũ không nóng không lạnh trách cứ, làm Lãnh Giác thoáng ngây người một chút, rồi sau đó mới nhớ tới nguyên nhân Lăng Vũ nói những lời này. Có chút chua xót rũ xuống mi mắt, đối với Lăng Vũ không tín nhiệm làm Lãnh Giác như bị hung hăng tát một cái.

Tuy rằng biết người trước mắt vì cái gì hoài nghi, nhưng Lãnh Giác vẫn cảm giác bi ai. Xem ra mặc kệ hắn nỗ lực như thế nào, làm bao nhiêu, người trước mắt vẫn sẽ không chút do dự hoài nghi.

Nên nói mình sao lại bi ai, vẫn là chính mình tự mình đa tình?

Dụng tâm che chở mười năm, đổi lấy lại là ánh mắt tràn đầy trào phúng cùng trách cứ không nóng không lạnh. Tâm như bị xé rách, làm hắn đau đớn khó nhịn.

Ngồi ở một bên vẫn luôn không có chen vào, Lam Phi cùng Âu Dương Hạo nghe được Lãnh Giác tự thuật, tức khắc khiếp sợ không thôi. Bọn họ cũng đều biết mười năm trước Lăng Vũ đột nhiên biến mất, nhưng vẫn không biết vì sao biến mất, biến mất lúc sau đi đâu. Mà vừa mới rồi từ miệng Lãnh Giác biết được, Lăng Vũ mười năm biến mất là vào tổ chức sát thủ Mặt Sắt. Cái này làm cho bọn họ đều nhớ tới đã từng nhìn thấy một màn, cũng minh bạch vì cái gì Lăng Vũ thân thủ tốt như vậy.

Chỉ là Lăng Vũ trách cứ lại làm hai người lâm vào trong sương mù. Thực rõ ràng những gì Lăng Vũ trải qua cùng Lãnh Giác vừa rồi tự thuật có khác biệt rất lớn. Hai người nghi hoặc mà nhìn Lãnh Giác lộ vẻ bi thương. Trực giác nói cho bọn họ biết, Lãnh Giác cũng không nói dối, mà cái gì lại xuất hiện tình trạng trước mắt. Trong đó khẳng định còn có nguyên nhân. Hai người tiếp tục lẳng lặng mà ngồi ở trên sô pha, lẳng lặng mà lắng nghe Lãnh Giác nói tiếp.

Hít thật sâu một hơi, nỗ lực đem áp lực ở ngực đẩy lui, Lãnh Giác tiếp tục nói:

“Hiên lão đại sợ Tiểu Vũ sẽ nhớ tới hành động của người bắt cóc, liền nhờ người đem ký ức đêm đó xóa sạch, cho nên hiện tại Tiểu Vũ mới không có ký ức đó!”

Nhưng mà Lãnh Giác giải thích lại có vẻ mặt tái nhợt, làm Lăng Vũ càng thêm không tin.

Hơi hơi híp đôi mắt có chút sưng đỏ, Lăng Vũ nhàn nhạt nói:

“Dựa theo như lời A Giác nói, có phải A Giác là một trong mấy người lúc đó chạy tới cứu tôi hay không? Nói cách khác từ lúc ấy liền biết tôi!”

Tuy rằng Lăng Vũ không có đi chất vấn tính chân thật lời Lãnh Giác nói, nhưng Lãnh Giác vẫn có thể từ ngữ khí nhàn nhạt kia nghe ra sự không tin tưởng. Cười tự giễu, Lãnh Giác liền lắc đầu, nói:

“Tôi không có tham gia cứu trợ lần đó. Đây đều là cộng sự Hàn Mẫn nói cho tôi nghe. Bởi vì lúc trước hắn chính là một trong những người tham gia cứu Tiểu Vũ, mà tôi……”

Mà hắn là khi lơ đãng nhìn vào phòng không có đóng cửa thấy được Lăng Vũ.

Những lời này Lãnh Giác không có nói ra. Hắn biết hiện tại nói cũng không ý nghĩa. Đó chính là lúc hắn bắt đầu rung động. Hiện tại hắn lại cảm thấy đó là cái nhìn sai lầm.

Nếu không có nhìn, hắn liền sẽ không đánh mất trái tim.

Lăng Vũ không có chú ý tới Lãnh Giác trở nên có chút cô đơn, mà là tiếp tục nói ra nghi vấn trong lòng.

“Một khi đã như vậy, vì cái gì ở trong mật thất, người mang mặt nạ nói với tôi, tôi là bị bán vào?”

Lăng Vũ rõ ràng nhớ lúc trước cái người mang mặt nạ tuyên bố chính mình bị bán vào tổ chức. Không thể tin được, vì thế Lăng Vũ đã khóc thút thít van xin hắn thả mình, để mình đi tìm Hiên. Nhưng người kia cũng không chút động lòng, mà là trực tiếp đem Lăng Vũ giao cho một người mang mặt nạ khác, từ đó bắt đầu cuộc sống sát thủ trong bóng tối.

Nghe được Lăng Vũ nghi vấn, ánh mắt bi thương của Lãnh Giác không tự giác run rẩy một chút.

A! Kia chẳng phải là lần đầu tiên mình cùng Tiểu Vũ gặp mặt sao? Vì có thể càng gần gũi tiếp xúc người làm mình tâm động, mình liền gia nhập vào kế hoạch của Hiên lão đại, biểu diễn một tuồng kịch!

Tuy rằng hắn cùng Tiểu Vũ đều mang mặt nạ, nhưng chỉ nhìn vào đôi mắt đầy nước mắt kia, hắn vẫn có thể phác họa ra dung mạo đã khắc sâu vào tiềm thức.

“Đó là kế hoạch của Hiên lão đại! Dù sao cũng phải tìm lý do để Tiểu Vũ tiếp thu tình trạng trước mắt, cho nên mới nói như vậy.”

Lãnh Giác bình tĩnh trả lời, trong lòng chờ mong đã bắt đầu xuống dốc. Tình cảm mãnh liệt bị Lăng Vũ không tín nhiệm đã dần dần trút hết.

Nghe được Lãnh Giác trả lời, Lăng Vũ cũng không có biểu tình dao động, tựa hồ tiếp nhận Lãnh Giác giải thích. Nhưng mọi người ở đây người đều có thể cảm giác được Lăng Vũ cũng không tin tưởng lời Lãnh Giác nói.

Cái này làm cho Âu Dương Hạo cùng Lam Phi rất là bất đắc dĩ. Bọn họ cũng không biết Lãnh Giác nói có thật hay không. Nhưng trực giác nói cho bọn họ biết, Lãnh Giác không nói dối, chỉ là Lăng Vũ lại không tin. Bọn họ có chút không biết như thế nào cho phải.

Trước mắt không khí cứng đờ, tựa hồ càng thêm áp lực. Bốn người đều trầm mặc không nói một lời, chỉ là lẳng lặng mà ngồi ở trên sô pha.

Sau một lát, Lăng Vũ đứng lên, đạm mạc nói một câu:

“Tôi đi bệnh viện!”

Nói xong Lăng Vũ liền cầm lấy áo khoác đi ra cửa. Từ đầu đến cuối cũng không nhìn bất luận người nào. Mà Lãnh Giác cũng rũ mi mắt nhìn dưới chân, cũng không bởi vì Lăng Vũ nói mà nâng lên mi mắt. Biểu tình cô đơn tản mát ra bi thương kia làm Lam Phi cùng Âu Dương Hạo đều có chút đau lòng. Hai người nhìn thoáng qua nhau, Âu Dương Hạo đứng lên nói với Lăng Vũ.

“Vũ ca ca, em đi cùng anh. Lam Phi, ở lại đây cùng đầu gỗ đi!”

Nói xong hắn liền đi nhanh về phía Lăng Vũ. Mà Lam Phi cũng ngoan ngoãn tiếp nhận nhiệm vụ ngôi trên sô pha không có đứng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.