Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 70: Chương 70: Quên




Lăng Vũ đi theo cái người tự xưng là trợ lý Tổng giám đốc đến thang máy, sau đó hai người cùng lên tầng cao nhất.

Ở trong thang máy, mắt trợ lý kia luôn nhìn thẳng cửa thang máy, mặt vô biểu tình dặn dò Lăng Vũ cần chú ý khi làm việc, thứ gì không nên chạm vào, thứ gì không cần xem...

Lăng Vũ ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, vì cũng không muốn tới văn phòng lại không cẩn thận làm hỏng thứ gì. Dù sao đó là văn phòng của Tổng giám đốc. Mà mấy người ở cấp cao luôn thích thể hiện phẩm vị hoặc là thân phận, thích trưng bày đồ vật quý báu.

Những vật đó đều không phải thứ người dân bình thường có thể mua nổi. Còn nữa, sẽ có những văn kiện bí mật, nếu bị thấy được, về sau có bị tiết lộ ra ngoài, người bị hoài nghi đầu tiên khẳng định là người dọn dẹp vệ sinh. Dù tính bản thân mình là trong sạch, cũng vô pháp làm sáng tỏ. Làm không tốt sẽ bị kiện tụng, những việc đó phiền phức rất lớn.

Cho nên hiện tại Lăng Vũ cẩn thận nghe rõ, chờ khi làm việc có thể tránh đi một ít đồ vật không nên đụng vào.

Lăng Vũ vẫn luôn nghe đến khi vang lên “đinh” một tiếng. Hai người mới phát hiện đã đến tầng bọn họ muốn tới rồi.

Trợ lý đi ra thang máy, sau đó thúc giục Lăng Vũ phía sau động tác nhanh lên.

Mà Lăng Vũ cũng có thể lý giải được vì sao trợ lý thúc giục. Bởi vì vừa rồi cũng đã từ lời nói của người kia mà biết được. Đã tới văn phòng Tổng giám đốc rồi, vì không thể để Tổng giám đốc chờ lâu, thúc giục cũng phải.

Lăng Vũ một bên đáp ứng, một bên nhanh chân nện bước đi theo trợ lý hướng đến văn phòng Tổng giám đốc.



Trợ lý gõ cửa phòng, cũng bảo Lăng Vũ ở bên ngoài chờ một chút, sau đó liền đi vào báo cho Tổng giám đốc.

Không để Lăng Vũ chờ lâu, trợ lý liền đi ra, sau đó kêu Lăng Vũ động tác nhanh lên, Tổng giám đốc còn ở bên trong chờ.

Nghe được ngữ khí khẩn trương, tâm trạng của Lăng Vũ cũng căng thẳng theo.

Vừa rồi trợ lý còn vẻ mặt thong dong mang theo người đi lên, hiện tại chỉ là vào phòng một chuyến, ra tới liền mặt khẩn trương cùng thần sắc sợ hãi.

Chẳng lẽ vị Tổng giám đốc kia là Ác ma Tu La sao? Vì sao trợ lý chỉ là đi vào một lát, ra tới liền thành dáng vẻ này. Xem ra mình phải cẩn thận mới được. Vị bên trong khẳng định là người chủ không dễ hầu hạ!

Vừa nghĩ như vậy, Lăng Vũ vừa đẩy cửa đi vào.

Vừa vào cửa, Lăng Vũ liền thấy được bên trong rất lớn, trang hoàng lại rất đơn giản.

Trong văn phòng chỉ có tủ âm tường trương bày chút đồ vật quý báu. Mặt đối diện có một cái cửa sổ thật lớn, từ trần kéo dài đến sát sàn. Cửa sổ này có thể quan sát toàn cảnh thành phố bên dưới. Cái loại cảm giác này làm Lăng Vũ thực chấn động.

Mà tầm mắt di chuyển chậm rãi liền dừng ở trên sô pha. Lúc này, trên sô pha đang ngồi một băng sơn mỹ nam.

Sở dĩ gọi băng sơn mỹ nam là bởi vì đối phương từ khi Lăng Vũ tiến vào liền nhìn chằm chằm vào hắn, biểu tình lại không có một tia biến hóa.

Ánh mắt lạnh lùng kia làm trong lòng Lăng Vũ có chút ớn lạnh, sau lưng như có một trận gió lạnh thổi qua.

Gọi mỹ nam là bởi vì đối phương có một khuôn mặt rất đẹp. Cằm gầy trơn bóng, có lẽ được chăm sóc kỹ một chút râu ria cũng không có. Môi gợi cảm nhẹ mím. Cái mũi cao thẳng thực hấp dẫn người. Một đôi mắt đào hoa, nếu không phải ánh mắt lạnh như băng có lẽ thực hấp dẫn người.

Á? Lạnh băng? Đôi mắt?

Lăng Vũ tức khắc bừng tỉnh.

Lúc này Lăng Vũ mới nhớ mình ở trong văn phòng Tổng giám đốc.

Người trước mắt kia khẳng định chính là Tổng giám đốc rồi. Mà mình làm càn đánh giá đối phương. Đúng là hành vi không lễ phép mà!

Nghĩ vậy, Lăng Vũ tức khắc cả kinh, ra một thân mồ hôi lạnh. Dù gì người trước mắt chính là người có quyền lực lớn nhất công ty này. Đắc tội hắn kết quả chính là thật sự chỉ có cuốn gói về nhà.

Vì thế Lăng Vũ có chút kinh hoảng nhìn người trước mắt, hy vọng người kia có thể đại nhân đại lượng buông tha mình một lần.

Không thể khiến công việc thật vất vả lấy trở về, lại bị mất.

Mà ở thời điểm Lăng Vũ đang đánh giá An Diệp, An Diệp cũng đồng thời đánh giá Lăng Vũ.

Người có khuôn rất trẻ trung trước mắt này thế nhưng đã ba mươi tuổi. Nếu không phải hắn biết rõ tuổi thật của người này, có lẽ hắn cũng sẽ không tin được đâu.

Bất quá vẻ đẹp trẻ thơ như vậy mới thỏa mãn yêu cầu thích thiếu niên xinh đẹp của hắn. Tuy rằng người trước mắt đã là trai già, nhưng hắn muốn chỉ là vẻ trẻ trung xinh đẹp kia mà thôi, cái khác hắn căn bản không để bụng.

Nhưng hình như Lăng Vũ đã quên mình. Kết quả này thật đúng là có chút ngoài ý muốn. Nếu như vậy có phải chứng minh về sau trò chơi sẽ càng hấp dẫn hơn không?

Có ý nghĩ như vậy làm trong lòng An Diệp dâng lên một ý niệm muốn trêu đùa.

Vì thế hắn ưu nhã từ trên sô pha đứng lên, chậm rãi dạo bước đến trước mặt Lăng Vũ, sau đó nâng tay. Ngón tay thon dài vươn tới đặt ở cằm Lăng Vũ. Chậm rãi nâng mặt Lăng Vũ lên, đồng thời hắn cúi đầu. Tiếp theo, đôi môi gợi cảm đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Lăng Vũ.

Đang suy nghĩ người trước mắt sẽ xử phạt mình như thế nào, bỗng nhiên Lăng Vũ cảm thấy trên đôi môi mình có loại cảm giác nóng ướt.



Còn đang trong cảm xúc khẩn trương, Lăng Vũ lập tức cảnh giác lên. Sau đó mới phát hiện đối phương thế nhưng hôn mình. Kinh hoảng lui về phía sau vài bước, thoát ly khỏi phạm vi nguy hiểm, sau đó Lăng Vũ có chút xấu hổ nhìn về phía bên cạnh.

Mình thế nhưng ngốc nghếch đến mức đối phương hôn lên mới phát hiện. Hiện tại người kia khẳng định đang chê cười mình rồi!

Đồng thời Lăng Vũ cũng có chút tức giận.

Nào có ai lần đầu tiên gặp mặt liền tiến lên hôn người ta?!

Nhưng người kia hình như không có cảm thấy làm sai cái gì, cảm giác giống như còn chưa đã thèm. Lăng Vũ càng buồn bực, có chút tức giận vì đối phương chính là thủ trưởng của mình. Không thể dùng cách đối đãi Lam Phi để đối đãi người này được.

Bất quá xem ra người nọ giống như cũng không có mang theo ý háo sắc hay cảm tình trong nụ hôn chí, chỉ là đơn thuần hôn mà thôi!

Cái này làm cho Lăng Vũ thoáng yên tâm một chút. Nếu hắn giống Lam Phi luôn nghĩ làm như thế nào để lôi người lên giường thì Lăng Vũ thật sự sẽ không khách khí. Bất quá hiện tại hình như không phải thời điểm nghĩ đến cái đó.

Rốt cuộc lý do mình đi lên đây là quét dọn văn phòng, mà không phải rối rắm nụ hôn của đối phương thuộc về dạng gì!

Nghĩ vậy, Lăng Vũ lại một lần nữa cảm thấy mình ngốc, thế nhưng ở ngay lúc này phát sinh chuyện như vậy.

Vẫn là ở trước mặt thủ trưởng, vì thế Lăng Vũ sửa sang lại nỗi lòng hỗn loạn như ma, bắt đầu nghiêm túc nói:

“Thưa Tổng giám đốc, tôi... tôi là tới quét dọn văn phòng. Hiện tại tôi có thể bắt đầu được chưa ạ?”

Lăng Vũ thật cẩn thận nói ra mục đích, sau đó cung kính đứng chờ đối phương.

An Diệp buồn cười nhìn người trước mắt biểu tình biến hóa.

Không nghĩ tới ở ngay lúc này mà hắn cũng không quên mất nhiệm vụ của mình!

An Diệp nhướng mày.

Nếu như vậy mình cũng liền không làm khó hắn, dù sao về sau còn có rất nhiều thời gian!

Hôm nay xác thật không có thời gian cùng người này chơi, bởi vì hắn còn phải đi ra ngoài xử lý công việc. Bất quá hiện tại ở đây cũng có việc cần giải quyết trước.<HunhHn786>

Nghĩ vậy, An Diệp lập tức đi đến bàn làm việc, sau đó cầm lấy bản hợp đồng đi đến trước mặt Lăng Vũ.

“Đây là hợp đồng, ký xong về sau cậu chính là nhân viên chính thức của tập đoàn An Thị. Chức vụ gì thì phải xem năng lực của cậu!”

Nói xong, hắn liền đem hợp đồng nhét ở trong tay Lăng Vũ.

Nhìn trong tay là bản hợp đồng, Lăng Vũ không biết nên biểu lộ cái dạng cảm xúc gì.

Là cao hứng, là kinh hỉ hay là cảm kích?

Bất quá, nếu Tổng giám đốc đã đem hợp đồng đưa cho mình, mà công ty này hình như cũng thực không tồi. Vậy mình ký hợp đồng có phải đã có một công việc ổn định rồi hay không?!

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền lập tức mở hợp đồng ra xem. Trên hợp đồng ghi thời hạn là 5 năm. Hình như cũng không phải rất dài. Bên trong còn ghi mấy điều khoảng thông thường mà hợp đồng lao động nào cũng có.

Đối với một người ba mươi tuổi lại không có bằng cấp như Lăng Vũ mà nói, có công việc ổn định là rất quan trọng. Vì thế xem sơ lược nội dung hợp đồng, Lăng Vũ liền ký tên ở chỗ của mình.

Lại đem hợp đồng giao cho người trước mắt vẫn luôn nhìn chính mình.



An Diệp nhìn thấy Lăng Vũ sảng khoái ký hợp đồng, trong lòng cũng rất là cao hứng.

Như vậy, xem cậu còn có thể chạy thoát hay không!

Chuyện quan trọng nhất đã làm xong, An Diệp liền nói Lăng Vũ có thể bắt đầu quét dọn. Sau đó hắn cầm lấy di động đi tới bên cửa sổ bắt đầu gọi điện thoại.

Trước khi gọi điện thoại, hắn còn nói với Lăng Vũ một câu:

“Cho cậu năm phút đồng hồ, động tác nhanh lên!”

Nghe được mệnh lệnh, Lăng Vũ lập tức lên tinh thần, sau đó bắt đầu công tác.

Mà An Diệp vẫn luôn đứng ở bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, bất quá ánh mắt kia thường quét tới thân mình Lăng Vũ đang bận rộn.

Thân thể mảnh khảnh ở trước mắt hắn lóe tới lóe lui, làm An Diệp có chút thất thần, cũng không tập trung nghe đầu kia điện thoại báo cáo công việc.

Híp lại hai mắt, tầm mắt di động ở trên người Lăng Vũ đang bận rộn tới lui.

Khi Lăng Vũ hơi cúi đầu chà lau mặt kính bàn làm việc, từ cổ áo lộ ra phần da trắng nõn, cùng một phần xương quai xanh tinh xảo. An Diệp cảm giác yết hầu một trận khô khốc, hầu kết cũng lăn lộn lên xuống. Hắn chậm rãi thu hồi điện thoại, sau đó đi về hướng người vẫn luôn nghiêm túc lau bàn làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.