Chương 68
Phía sau xe của Lâm Việt bị đâm vào, chiếc xe màu đỏ thể thao cũng bị trầy trụa, Lâm Mộ Thiên đi theo Lâm Việt xuống xe, hắn kích động sửa sang lại quần áo, va chạm vừa rồi khiến hắn tránh khỏi xâm phạm của Lâm Việt, nhưng là làm cho hắn chấn kinh, hiện tại đầu óc còn choáng váng.
Ai cũng không nghĩ đến, chủ xe của chiếc xe ấy là Vĩnh Trình vừa đi ra ôm hai mỹ nữ ! Nam nhân kinh ngạc đứng tại chỗ, sắc mặt Lâm Việt trở nên càng khó coi.
Lâm Việt không nghĩ đến cư nhiên là kẻ này !
“Tôi cho tới giờ cũng chưa biết, hóa ra là cậu ?” Vĩnh Trình nhìn thấy Lâm Việt, trong mắt anh tràn ngập ý cười khinh rẻ, anh vững vàng ngồi ở vị trí người lái, phía sau là hai cô gái ăn mặt lóa mắt.
“Mày còn chưa chết à ?” Lâm Việt lạnh lùng nhìn anh, không khí bốn phía như bị chùng xuống.
“Kia cũng phải đa tạ mày thôi.” Vĩnh Trình trong mắt chứa thần thái nghiền ngẫm, khi nói, anh vội vàng quay về phía nam nhân đang đứng ở xa xa.
Lâm Mộ Thiên đoán, Vĩnh Trình là một tài xế giỏi, hẳn là lão mập kia mới đúng. Mà lúc này, xe của lão nhân chậm rãi lái đến, thấy tình cảnh bên này, lập tức đi xuống xe, cười dài kéo Lâm Việt đến một bên, cười tủm tỉm nói thật lâu, Lâm Việt còn dùng loại thái độ khinh thường nhìn chằm chằm Vĩnh Trình, đứng một bên phiền toái nghe lão béo nói chuyện.
Lão già mời Lâm Việt lên xe, hai người ở trong xe nói cái gì ai cũng không biết, Vĩnh Trình nhìn thấy nam nhân đứng ở ven đường, anh nhíu mày, đẩy ra cửa ce, bỏ lại hai vị mỹ nữ, tự mình xuống xe, đi về phía nam nhân/
Lâm Mộ Thiên tâm lý bất an đứng nhìn Vĩnh Trình đang đi về phía mình, hai tròng mắt đối phương đen như vậy, thẳng tắp khóa trụ tầm mắt của nam nhân, làm cho nam nhân khiếp đảm nhưng không thể trốn tránh.
Vĩnh Trình nhìn chằm chằm hai mắt muốn trốn tránh của nam nhân, cười lạnh : “Tôi cũng không bức anh nhanh trả tiền như vậy, anh thế nhưng chạy đến loại nơi thế này đi làm, hiện tại xem ra hình như là tôi sai lầm rồi ? ” Vừa rồi ở trong câu lạc bộ, đầu tiên nhìn thấy Lâm Mộ Thiên đã bạo khí, anh không nghĩ đến nam nhân lá gan còn lớn như vậy, ở sau lư¬ng anh đến loại quán bar đêm này đi làm.
“Là tôi tự mình quyết định đến, nơi này kỳ thật cũng không tệ lắm.” Nam nhân cảm thấy nơi này tiền lương cao, không có gì không tốt, so với việc ở công trường còn thoải mái hơn, tuy rằng hắn không thích không khí nơi này, nhưng người trưởng thành phải đối mặt sự thật.
Cái gì ?!
Hai tròng mắt Vĩnh Trình nháy mắt trở nên lãnh tà nhìn nam nhân, kỳ thật trong lòng lắng đến muốn chết, xem ra nam nhân giống như thực thích nơi này, tốt, vậy anh cũng sẽ nhúng tay vào !
“Vậy tùy anh, tôi chờ anh trả tiền, nhưng…” Hai mắt Vĩnh Trình dừng lại trên người nam nhân, gằn từng tiếng nói, “Nhưng tôi không cần anh dạng đùi ra kiếm tiền đâu !”
Quả nhiên, Vĩnh Trình đã thấy !
Sắc mặt nam nhân trắng bệch, cực lực khống chế cảm xúc, chỉ có nam nhân tự mình biết, hắn cũgn không có dùng phương pháp kiếm tiền đáng xấu hổ mà Vĩnh Trình nói, tuy rằng công việc này là Lâm Việt giới thiệu, nhưng hắn ở trong này làm việc đứng đắn, không vi phạm lương tâm bản thân, hắn không làm… thất vọng tng !
Ngực nam nhân căng thẳng, hắn lòng chua xót nói với Vĩnh Trình : “Tôi không có như vậy, tôi làm loại này.” Hắn không làm chuyện vô sỉ như vậy, hắn hy vọng Vĩnh Trình có thể hiểu được, hắn không thích có ai thương thường nhắc nhở hắn làm việc.
“Người kia không phải thứ tốt, anh tốt nhất đừng đi quá thân cận, được không ?”
Nam nhân không có phản ứng, chuyện hắn cùng Lâm Việt, làm cho hắn trong lòng rất bất an. Nam nhân cảm thấy bản thân đang phản bội tng, ruồng bỏ trách nhiệm làm chồng, vì thế hắn thực tự trách, còn thường thường mất ngủ.
Đối mặt với nam nhân không hề có phản ứng, Vĩnh Trình trở nên ọội vàng : “Anh có nghe thấy tôi nói chuyện không ?”
Nam nhân gật gật đầu, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Không khí ban đêm thực ẩm ướt, trong không khí mang theo mùi khí gas, hai chiếc xe bị đâm biến thành cong vẹo ngừng lại ở bên đường, thân ảnh thon dài của Vĩnh Trình bị đèn đường mờ nhạt kéo dài, hắt lên mặt đất, tỉ lệ đường cong phi thường đẹp.
Chương 69
“Vậy hôm nay buổi tối cậu có trở về không ?” Lâm Mộ Thiên ngẩng đầu nhìn về phía hai cô gái trong xe, rồi lại nhìn về phía Vĩnh Trình.
“Phải đi về.” Vĩnh Trình cũng không tái khó xử nam nhân, nam nhân còn muốn nói gì đó, anh trực tiếp cắt ngang lời nam nhân, “Ở chỗ này chờ tôi, làm sao cũng không được đi.”
Vĩnh Trình đêm nay vốn tính toán đi đâu đó, ông chú cường ngạnh bắt anh mang theo hai vũ nữ đi ra, cho dù trong lòng không muốn, cũng phải ra vẻ muốn, dù sao chú xem như là đại nhân vật có uy tín, anh không thể không nghe, Vĩnh Trình vẫn hiểu được điểm này.
Xe của lão mập lại mở ra, ngừng ở trước mặt Vĩnh Trình và Lâm Mộ Thiên, lão mập ló đầu ra nói với Vĩnh Trình : “Con đưa Lâm quản lý về đi, chú cùng ông chủ Lâm có việc làm ăn cần bàn.”
“Lời của chú, con như thế nào có thể không nghe.” Vĩnh Trình cười đến đẹp mắt, thị uy về phía Lâm Việt.
“Đúng vậy, anh nào có tư cách không nghe.” Lâm Việt cười lạnh.
Ngọn đèn mờ nhạt, chiếu lên sợi tóc nâu hơi vàng của Lâm Việt, cậu ngồi ở trong xe, ánh mắt trầm tĩnh kia, mềm nhẹ dừng lại trên người Lâm Mộ Thiên, có một tia nhu hoa khẽ ánh lên trong mắt.
Một khắc vừa rồi bị đâm xe, cậu cảm thấy nam nhân với cậu mà nói, kỳ thật vẫn rất quan trọng, cũng không phải là loại người chơi đùa xong thì bỏ mặc trước kia, điểm ấy khiến Lâm Việt càng cảm thấy mâu thuẫn.
Đáy lòng nam nhân mâu thuẫn, lập tức nghe được thanh âm của Lâm Việt vang lên : “Anh hôm nay trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi quá vài ngày lại đến tìm anh.”
Buổi tối hôm đó, nam nhân cùng Vĩnh Trình về nhà, trên đường đi hai người nói cũng không nhiều, Vĩnh Trình đơn giản nói vài câu, nam nhân đem chuyện đến câu lạc bộ làm kể cho Vĩnh Trình, đương nhiên hắn cũng không nói gì bản thân là khát vọng được trả hết nợ nần thế nào, cỡ nào muốn được tự do về mặt tinh thần, cùng phóng thích lương tâm, trường kỳ áp chế làm cho nam nhân trở nên khúm núm, trở nên hèn mọn lại đáng thương.
Sau khi về đến nhà, Vĩnh Trình không nói gì với nam nhân lập tức trở về phòng, nam nhân mệt mỏi vùi trong ổ chăn, may mắn hôm nay tránh được một kiếp, không cần chịu đựng xâm nhập của Lâm Việt.
Đêm nay, nam nhân ngủ thật sự rất say.
****
Qua được vài ngày, Lâm Mộ Thiên mỗi ngày ở công trường cùng câu lạc bộ bắt đầu làm việc, tiền lương một tháng cũng nhiều lên không ít, chuyện đầu tiên khi có tiền lương là mua quần áo cho vợ, còn lại là đưa tiền cho Vĩnh Trình, nhưng khi Vĩnh Trình cầm tiền cũng rất không cao hứng, tùy tay vất ở một bên, Lâm Mộ Thiên nghĩ đến Vĩnh Trình ghét bỏ tiền của hắn, nhưng hắn nào đâu biết rằng Vĩnh Trình là do việc của hắn cùng Lâm Việt mà cáu kỉnh.
“Lâm Việt gần đây có thường tìm anh không ?” Vĩnh Trình ngồi trong phòng khách xem TV, ôn hòa hỏi nam nhân, anh gối đầu lên một gối đệm, thoải mái nằm, hưởng thụ cảm giác an nhàn tốt đẹp về đêm.
“Không có.” Sau khi nam nhân tan tầm, thay một đồ ngủ màu xám gọn gàng, ngồi trên sô pha, gọt táo cho Vĩnh Trình. Vĩnh Trình thực hưởng thu cảm giác như vậy, cho nên mỗi ngày lại chờ nam nhân về nhà, rồi lại để nam nhân “hầu hạ” mình, vui vẻ cầm lại chút tiền lãi.
“Không có ?” Vĩnh Trình không tin.
“Chẳng qua… cứ mỗi tuần thì chủ nhật, ba, năm đến câu lạc bộ đón tôi tan tầm…” Nam nhân cẩn thận cầm dao, cẩn thận làm, rất nhanh gọt hết quả táo.