Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 1

Chương 61: Chương 61




Chương 110

“Xin lỗi, không biết các cậu sẽ đến.” Thư Diệu cậm rãi ở bên giường mặc quần, tùy tay khoác một chiếc áo lên người, ngồi ở bên giường cố ý che lại nam nhân phía sau.

Nam nhân tựa vào lưng Thư Diệu, nắm chặt vạt áo Thư Diệu, ai cũng có thể thấy được nam nhân đang sợ hãi, sợ hãi Nhiên Nghị.

“Tôi muốn mang anh ấy đi.” Lâm Việt cau mày nói mục đích của mình, cậu không buồn nhìn Thư Diệu, không muốn ở nơi này lãng phí thời gian.

“Không được.” Thư Diệu trả lời rất rõ ràng.

“Tôi đã đáp ứng Lâm Việt rồi, để Lâm Mộ Thiên cùng cậu ấy trở về.” Nhiên Nghị kềm không được nói xen vào, y cũng không biết Thư Diệu nghĩ gì, Thư Diệu vậy mà lại không muốn rời xa nam nhân, xem ra ngày đó y đáng lẽ ra không nên đem nam nhân đến đây.

“Không được.” Thư Diệu vẫn chỉ có một câu trả lời.

“Không được cũng phải đi.” Lâm Việt cũng không phải là loại nói lý lẽ, tính nhẫn nại của cậu sắp hết rồi.

“Thư Diệu cậu đừng có u mê nữa, vì một thằng đàn ông mà trở mặt với anh em đồng sinh cộng tử ? Làm vậy không đáng !” Lời nói của Nhiên Nghị là để Thư Diệu nghe, đồng thời cũng là để Lâm Việt nghe, y chỉ là kẻ đứng xem diễn, không muốn gánh lấy phiền não của kẻ khác.

Thư Diệu không ra tiếng, anh thay nam nhân che tấm chăn, nam nhân bắt lấy tay anh, trong ánh mắt chứa một sự phức tạp, Thư Diệu cười an ủi khiến nam nhân rất yên tâm.

Kỳ thật, Lâm Việt cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là Nhiên Nghị, đương nhiên, trong lòng nam nhân cũng là như thế, Lâm Việt là em trai hắn, có thế nào cũng không giết chết mình, cho dù Lâm Việt đối với hắn không tốt, đối hắn như vậy, hắn cũng vô pháp kháng cự, cũng không có tư cách phản kháng, hắn rất bất đắc dĩ vì còn bận tâm đến thân tình, tuy rằng quan hệ của hắn cùng Lâm Việt có chút dị dạng, nhưng dù sao cũng là anh em ruột thịt, nhưng Nhiên Nghị thì không như vậy, Nhiên Nghị so với kẻ khác còn ác độc hơn nhiều….

“Đều là loại yêu tinh hại người.” Nhiên Nghị bắt đầu ngồi không yên, y đi qua kéo lấy tấm chăn đơn che thân nam nhân, Thư Diệu căn bản còn chưa kịp ngăn cản, nam nhân hoàn toàn sững sờ.

Thân thể trần trụi bại lộ trước mặt ba người, trong lúc đó, khuất nhục, cam chịu, thống khổ, xấu hổ, áy náy, vô năng… đủ loại vô lực bày ra trước mắt.

Tình cảnh này, khiến Nhiên Nghị nhớ đến một lần kia… đêm tân hôn của nam nhân, vì thế y tà ác nhướng mày, đỡ lấy cằm nam nhân, làm cho ánh mắt trốn tránh của nam nhân phải đối diện với đôi mắt sắc bén của y.

“Vừa rồi thực thích đi, có muốn càng thích không ?” Nhiên Nghị lấy tay vuốt ve hàm dưới nam nhân, bắt đầu cởi bỏ dây lưng, y mặc kệ hai kẻ kia, y muốn làm thì làm, y nghĩ muốn chọc ghẹo nam nhân thì chọc ghẹo nam nhân, ai có thể quản được hắn !

Thư Diệu cùng Lâm Việt còn chưa kịp phản ứng lại, Nhiên Nghị rốt cục muốn làm cái gì, nhất thời có chút trở tay không kịp, nhìn thấy nam nhân hoảng sợ lui về phía sau, Thư Diệu lập tức tiến tới ngăn Nhiên Nghị lại, Lâm Việt cũng đứng dậy đi đến bên người nam nhân, cái nam nhân cảm thấy ngoài ý muốn chính là… Lâm Việt cởi áo khoác bọc lấy thân thể nam nhân, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Lâm Việt, nam nhân cảm thấy sững sốt.

“Cậu không cần quá phận.” Thư Diệu lãnh đạm cảnh cáo y.

“Tôi quá mức cái gì ? Hiện tại làm cái gì ? Hai người các người vì một thứ rác rưởi mà đối phó tôi ?!” Nhiên Nghị phẫn hận trỏ vào nam nhân, khuôn mặt tinh xảo tràn ngập lửa giận, nhưng đã không còn ấn tượng anh tuấn, chỉ còn lại cơn nộ hỏa đang bốc lên.

Chương 111

Rác rưởi….

Hai chữ độc ác này, thương tổn nam nhân thật sâu, xuyên vào trái tim, hắn không phải, hắn không phải…

Lâm Việt giơ tay lên, một cái tát vang lên…. Nhiên Nghị bị một tát làm bừng tỉnh.

Thư Diệu sững sờ, nam nhân hốt hoảng.

Ai cũng không nghĩ Lâm Việt sẽ hành động như vậy, cậu rút tay lại, sắc mặt không tốt lắm nói : “Cậu rửa miệng sạch sẽ một chút !”

Thư Diệu ôm lấy nam nhân, nhẹ nhàng vỗ lưng nam nhân, giống như an ủi, thấy Nhiên Nghị bị Lâm Việt tát một cái, trong lòng thấy rất tốt, Nhiên Nghị là kẻ thiếu bị giáo huấn mà.

“Tao rửa sạch miệng hả ?” Nhiên Nghị cười lạnh, đẩy Lâm Việt một cái không cam lòng nói : “Mày chỉ biết đóng vai người tốt ? Mày mang Lâm Mộ Thiên về còn không muốn thượng hắn thôi, hắn chẳng qua là công cụ tiết dục của mày ! Mày đối hắn tốt thật hả ?! Mày có coi hắn là người sao ?! Vuốt lương tâm nói đi, mày có tư cách nói với tao những lời này hả ?!”

Lửa giận thiêu đốt khí thế sắc bén của Nhiên Nghị, khiến cho mọi người yên lặng, Lâm Việt cùng Thư Diệu chỉ có thể bất động nhìn y, nam nhân cúi đầu, ai cũng không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Đúng vậy…

Nhiên Nghị nói rất đúng…

Lâm Việt rốt cục có tư cách gì chỉ trích y !

“Đừng nói nữa.” nam nhân vùi đầu vào giữa hai chân, ngăn mọi người lại, hắn đưa tay lấy quần áo bên giường bắt đầu mặc vào.

Nhiên Nghị không để ý tới ngăn cản của nam nhân, cười nhạo nhìn Lâm Việt, cũng thân thủ chỉ vào nam nhân : “Đó là cái gì vậy, vì hắn, mày ra tay với tao, mày không phải là bị hỏng não rồi đó chứu !”

Những người này có phải bị bùa mê không vậy ! Một đám đối với Lâm Mộ Thiên mê muội đến muốn sống muốn chết, còn ra tay đánh y ! Nhiên Nghị cảm thấy được mình sắp điên rồi, cho nên lửa giận đều chuyển sang người nam nhân.

“Tôi yêu anh ấy, không được sao ?”

Thanh âm của Lâm Việt trầm thấp lại bình tĩnh, từng câu chữ mang theo chấn động !

“Cái gì ?” Nhiên Nghị cùng Thư Diệu thốt lên, hai người đều kinh ngạc, ngay cả nam nhân cũng lộ ra vẻ mặt khó tin.

Sắc mặt Nhiên Nghị lại thay đổi, y ghê tởm mấy chữ “yêu” vừa nghe thấy, Lâm Việt vừa rồi nói yêu Lâm Mộ Thiên ! Hơn nữa còn thẳng thắn thừa nhận, loại thái độ này khiến Nhiên Nghị không còn lời nào để nói.

Lâm Việt hướng về phía Lâm Mộ Thiên, ánh mắt thành khẩn : “Anh Hai, đi theo em đi, em sẽ đối xử tốt với anh.” Nói xong, cậu cúi người ôm lấy nam nhân, khóe miệng khẽ chạm vào khuôn mặt nam nhân, mang theo một cỗ nhiệt khí kích thích làn da nam nhân, thậm chí lan đến từng tế bào trên thân thể, đó là hơi thở thuộc về Lâm Việt, hương vị này, nam nhân rất quan thuộc.

Anh Hai…

Một tiếng này, khiến cho nam nhân thiếu chút nữa rơi lệ, nam nhân cảm giác được, đây là tiếng nói từ trong nội tâm của Lâm Việt, khiến cho nam nhân rất xúc động.

Nhưng Lâm Việt trong mắt Thư Diệu lại rất khó coi, trong mắt Nhiên Nghị là buồn cười, trong mắt nam nhân lại là … lo lắng…

Ít nhất lúc này đây, Lâm Việt là thừa nhận hắn là anh trai ! Tuy rằng chút tình cảm anh em kia hiện giờ phi thường méo mó, nhưng nếu có hy vọng, nam nhân vẫn muốn có thể bắt lấy.

“Em nói thật, em sẽ đối xử tốt với anh, em cam đoan.” Lâm Việt ở bên tai nam nhân dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói nhỏ, như một lời hứa hẹn.

Nam nhân bị chính em trai mình nhẹ nhàng ôm, trong lòng nổi lên một chút biến hóa khó có thể phát hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.