Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 217

Edit : Đa mộng

Beta : Trangki

Nhưng, nếu hiện tại Thanh Dương thật sự đưa y về nhà, khẳng định sẽ gặp phải Thư Diệu, đến lúc đó mọi người đều rất khó xử. Trong quán bar ánh sáng thật nhu hòa, mái tóc đen của nam nhân mềm mại lại gọn gàng, trên khuôn mặt ôn nhuận của y lộ ra vẻ lo âu.

Thanh Dương tựa hồ nhìn ra nam nhân rất khó xử, ánh mắt lạnh nhạt của hắn dừng ở trên mặt nam nhân. Hắn nhẹ nhàng tựa vào tấm đệm trên ghế sô pha, thong thả mở miệng: “Nếu bây giờ anh chưa muốn trở về, tôi có thể ngồi với anh trong này, chúng ta cũng lâu rồi chưa nói chuyện phiếm.”

Giọng Thanh Dương đạm nhạt lộ ra chút lười biếng, hắn vừa nói vừa đem quải trượng đưa cho vệ sĩ phía sau, tự mình miễn cưỡng đỡ sô pha. Động tác của hắn không mạnh, tuy thong thả lại hết sức đáng chú ý.

“Đúng vậy.” lông mày lo âu của Lâm Mộ Thiên nháy mắt tiêu tán, thay bằng một nụ cười chân thành, “Từ lần trước ở trang viên của cậu tán gẫu một lần kia, tính ra, chúng ta cũng đã nhiều năm không cùng một chỗ…… Không cùng một chỗ nói chuyện phiếm.”

Quay đầu lại nhìn, chuyện cũ thật sự nghĩ lại mà kinh.

Đáy mắt u tĩnh của Thanh Dương dường như có dao động rất nhỏ, hai mắt hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt mỉm cười của nam nhân: “Anh hoài niệm lắm sao? Khi đó, anh luôn ‘dạy’ tôi, không nên quá phóng túng, nên tôi nghĩ……”,

“ Sao ? ” Lâm Mộ Thiên bưng đồ uống, nghi hoặc nhìn về phía Thanh Dương muốn nói lại thôi.

Nghĩ cái gì……

Trong lòng nam nhân tràn ngập tò mò……

“Tôi nghĩ anh thích tôi.” Thanh Dương thong thả giương mắt, chống lại ánh mắt tràn ngập nghi hoặc của nam nhân. Đôi mắt mang theo nhàn nhạt ủ rũ của Thanh Dương, giờ phút này lộ ra thần thái thanh minh.

Cái gì?!

Lâm Mộ Thiên cơ hồ trợn to mắt, tay nắm cái ly đồ uống của y dừng lại, cả người y nháy mắt đều trở nên cứng ngắc. Y không rõ vì sao Thanh Dương lại nghĩ như vậy, nhưng y phi thường khẩn trương!

Vì sao lúc này Thanh Dương lại nói những lời này, nam nhân thật sợ hãi ! Sợ hãi bí mật trong lòng bị người phát hiện! Y không thể để cho Thanh Dương cảm thấy phản cảm hoặc là chán ghét, y biết Thanh Dương ghét nói chuyện yêu đương với đàn ông, cho nên…… Cho nên y vẫn không dám nói, cũng chưa từng vọng tưởng gì cả……

“Sao…… Sao có thể……” Lâm Mộ Thiên cứng rắn cố nói, quả thực y không dám nhìn ánh mắt Thanh Dương, y biết bộ dạng hiện tại của mình khẳng định rất khó kham.

“Không có sao?” ánh mắt Thanh Dương trở nên có chút thất vọng, đáng tiếc nam nhân cúi đầu cái gì cũng chưa thấy.

“Đương…… đương nhiên không có……” Lâm Mộ Thiên khẩn trương lắc đầu, hắn tuy y chưa từng vọng tưởng qua, nhưng y không hy vọng mất đi người bạn Thanh Dương này : “Tôi biết cậu không thích nam nhân, hơn nữa…… Hơn nữa tôi cũng không phải đồng tính luyến ái.”

Nam nhân xác thực không phải đồng tính luyến ái, nhưng dưới tình huống bất đắc dĩ, y một lần lại một lần bị đồng tính áp đảo. Nhưng trong lòng y còn sót lại một chỗ và lời nói lơ đãng của Thanh Dương lại làm cho từng chuyện cũ chôn sâu trong trí nhớ Lâm Mộ Thiên bị đào ra từng chút một……

……

“Lâm Mộ Thiên, mỗi ngày anh thay lão đại chúng tôi làm cơm, người khác sẽ nghĩ anh là đồng tính luyến ái!”

“Lâm Mộ Thiên, anh thích lão đại chúng tôi đi, đừng si tâm vọng tưởng. Lão đại chúng tôi sao có khả năng thích lão rùa như anh đây chứ!”

“Quả thực là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Lão đại chúng tôi hiện đang cùng phụ nữ ở bên trong thân thiết kìa, anh mau trở về đi thôi, lão đại cũng không hiếm lạ mấy thứ anh làm chút nào!”

Khi đó y vốn đem cơm tới cho Thanh Dương, nhưng lại bị mấy đàn em lớp dưới không biết tên ngăn lại. Y còn nhớ rõ khi đó nghe thấy người khác vũ nhục y như vậy, y đều đánh rơi cơm xuống đất……

……

“Lâm học trưởng, gần đây sao anh không thay tôi làm cơm?”

“……”

“Anh hại tôi giữa trưa cũng chưa ăn, những người đó làm gì cũng không hợp khẩu vị.”

“À…… Tôi gần đây…… Gần đây hơi bận……”

“Anh làm sao vậy?”

“Thanh Dương, về sau tôi sẽ làm cơm tiếp cho cậu.”

Khi đó Lâm Mộ Thiên do dự có nên nói cho Thanh Dương hay không, thế nhưng sau khi Thanh Dương biết chuyện này, chẳng những bảo y tiếp tục làm cơm, còn giáo huấn mấy đứa lớp dưới kia. Lâm Mộ Thiên thật nghi hoặc, y nghĩ tình cảm của Thanh Dương và mình giống nhau.

……

“Bình thường bên cạnh cậu nhiều phụ nữ như vậy, ba cậu mà biết, khẳng định sẽ la cậu.”

“Lâm học trưởng là đang ghen?”

“Nói bậy……”

“Tôi đây đáp ứng anh, tháng này tôi không đụng vào phụ nữ.”

Lâm Mộ Thiên vốn rất cao hứng, cả một tháng kia Thanh Dương đúng là không có chạm nữ nhân, nhưng Thanh Dương lại đổi sang chạm nam nhân (=.,=). Khi y nhìn thấy Thanh Dương ôm một thiếu niên đáng yêu đứng ở trước mặt y thì cả người y đều sửng sốt, có lẽ chỉ có nam nhân biết, đương nhiên y có bao nhiêu khổ sở.

……

“Trong bang tôi có hai người anh em muốn làm gay, lại còn nói chuyện yêu đương, thật buồn nôn.”

“Không phải…… không phải cậu cũng chơi nam nhân sao?”

“Tôi đây là ‘ chơi ’, cũng không phải thật sự.”

“……”

“Lâm học trưởng, anh yên tâm đi, anh là bạn của tôi, tôi chưa bao giờ ‘chơi’ bạn bè.”

“ Ừ, tôi biết.”

Lâm Mộ Thiên quá rõ tác phong xử sự của Thanh Dương, y vẫn không đề cập tới chuyện không nên nhắc tới. Lâm Mộ Thiên lúc đó chỉ là cảm thấy Thanh Dương đối với mình rất tốt, vô luận chuyện gì cũng đều vì y suy nghĩ, làm cho y sinh ra ảo giác được bảo vệ, thế nên đã hiểu lầm. Nhưng dù sao tuổi y cũng lớn hơn rất nhiều, so với việc khiến cho đối phương chán ghét, còn không bằng không cho đối phương biết. Không thể phủ nhận lúc đó Lâm Mộ Thiên đúng là rất có cảm tình với Thanh Dương.

……

“Lâm học trưởng, gần đây anh làm sao vậy, luôn thất thần, có phải tôi ‘che chở’ không đủ hay không?”

“Không có.”

“Mắt anh đen thui hết rồi, khẳng định là buổi tối mất ngủ.”

“Không có.”

“Không phải anh muốn tìm bạn gái chứ, tôi giới thiệu cho anh một cô?”

“Không phải……”

“Lâm Mộ Thiên, rốt cuộc anh làm sao vậy?!”

Lần đó, Thanh Dương rất là giận, hỏi Lâm Mộ Thiên mười câu thì đã hết chín câu trả lời “không có”, cuối cùng Thanh Dương tức giận bỏ đi. Nhưng ngày hôm sau vẫn đến phòng học nam nhân, hảo hảo “dỗ dành” nam nhân, “dỗ” người bạn này quay về.

……

“Thanh Dương, nếu có người đàn ông thích cậu, cậu sẽ làm như thế nào……”

“‘Làm’ như ‘làm’ phụ nữ ý, còn có thể ‘làm’ như thế nào.”

“Không phải, ý tôi nói là, nếu có người nói thật tình thích cậu.”

“Người thầm mến tôi.. là anh sao?”

“……”

“Lâm Mộ Thiên, Lâm học trưởng, tôi đối với anh tốt, đó là vì tôi xem anh như người anh em, tôi hy vọng anh không cần hiểu lầm, tôi không thích đàn ông.”

……

Thanh Dương rất trực tiếp, hắn đập nát mọi ý tưởng trong lòng Lâm Mộ Thiên. Quả nhiên là y đã hiểu lầm, thời điểm đó, chính Lâm Mộ Thiên cũng mơ hồ định nghĩa giữa tình bạn và tình yêu, vì không ảnh hưởng Thanh Dương, cũng vì để có thể xóa hết tạp niệm trong đầu, dưới sự an bài của cha bọn họ, hai người đều đi nước ngoài, từ đó về sau đã không còn gặp qua Thanh Dương.

Thẳng đến cách đây không lâu, y lại nhìn thấy Thanh Dương. Lúc đó, y đã có thể bình thản đối mặt Thanh Dương, hơn nữa tình cảnh hiện giờ của y, cũng không có biện pháp nói yêu ai.

Chuyện cũ chôn sâu ở trong nội tâm nam nhân, từng màn một lặng lẽ trùng điệp ở trong đầu, bị lời nói vô tình của Thanh Dương mà tỉnh lại. Những chuyện đã bị y tự thôi miên để quên đi lại nháy mắt bị đào ra……

Lâm Mộ Thiên rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại từ trong chuyện cũ.

“Cậu có thể yên tâm, tôi sẽ không thích cậu, chúng ta chỉ là bạn.” Lâm Mộ Thiên sẽ không vờ ngớ ngẩn tự tìm mất mặt, giọng nói trầm thấp của y lộ ra run run rất nhỏ khó có thể phát hiện.

“Tôi chỉ là tùy tiện nói thôi, anh không cần khẩn trương như vậy.” Thanh Dương âm điệu rất nhạt, rất nhẹ, nhưng có thể nghe rõ, đáy mắt bình tĩnh của hắn nhàn nhạt nổi lên cảm xúc không rõ, như mặt hồ bị đụng vào, nổi lên những gợn sóng rất nhỏ.

“Vậy là tốt rồi……” Nam nhân an tâm rất nhiều, nam nhân trì độn cũng chưa phát hiện biến hóa trong mắt đối phương.

Hai người ngồi ở trong quán bar hoa lệ, có vệ sĩ ở bên cạnh canh, trường hợp như vậy lại càng dẫn người chú ý. Bị người bên ngoài không lý do nhìn chăm chú, Lâm Mộ Thiên cảm thấy không được tự nhiên, mà Thanh Dương cũng dần dần trở nên phiền chán, trên khuôn mặt bình tĩnh của hắn nhìn không ra cảm xúc, có điều đáy mắt ủ rũ toát ra không kiên nhẫn. Hắn sai vệ sĩ đuổi mấy người tiến qua yêu cầu Lâm Mộ Thiên ký tên này đi hết.

“Nơi này ồn ào quá, chúng ta đổi chỗ khác im lặng.” Thanh Dương lười biếng đề nghị, Lâm Mộ Thiên đương nhiên rất rõ, thái độ Thanh Dương chân thành, không có nửa điểm trêu chọc y.

“Vậy cũng được.”

Lâm Mộ Thiên gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nam nhân xấu hổ lộ ra nụ cười áy náy với những người tiến lên xin chữ ký, sau đó y liền thật cẩn thận nâng Thanh Dương dậy. Dưới sự hộ tống của vệ sĩ, hai người rời khỏi quán bar.

“Anh muốn đi đâu?” Thanh Dương tựa vào trong xe, miễn cưỡng nhìn y.

“Cậu thì sao?”

Thanh Dương nhìn y trong chốc lát, hắn rũ mi mắt xuống, thong thả hỏi nam nhân: “Đã bao lâu rồi anh chưa quay về trường học?”

“Rất nhiều năm ……” Lâm Mộ Thiên cũng hơi cúi đầu, y không quá muốn nhắc tới nơi đó. Nơi đó có chuyện cũ đã chôn sâu của hắn, có niềm vui của y, có “mối tình đầu” của y, cũng có khổ sở của y……

“Vậy quay lại nhìn xem sao……”

Lâm Mộ Thiên đúng lúc ngắt lời Thanh Dương còn chưa nói xong đề nghị: “Không được, tôi…… Tôi không muốn quay lại nơi đó, hay là nhờ lái xe của cậu đưa tôi về nhà đi.” thái độ nam nhân kiên định chưa từng có so với trước đây, vì y không muốn quay lại nơi đó. Y sợ hãi, y sợ hãi trong lòng còn lưu lại sự quyến luyến đối với Thanh Dương.

Lâm Mộ Thiên lần này mi trăm ngàn không cần hiểu lầm, Thanh Dương đối với bạn bè đều như vậy, đừng tưởng rằng Thanh Dương sẽ thích mi, cũng không cần vọng tưởng có thể cùng Thanh Dương một chỗ.

Lâm Mộ Thiên không ngừng ở trong lòng nhắc nhở bản thân.

Chúng ta chính là bạn bè!

Chính là bạn bè!

Không hơn!

Thanh Dương cũng không phản đối, trực tiếp bảo lái xe đưa Lâm Mộ Thiên về nhà. Lâm Mộ Thiên cơ hồ vừa xuống xe là mất hồn mất vía chạy lên lầu, biểu hiện chân tay luống cuống của y đều rơi vào mắt Thanh Dương, cả người Thanh Dương bao phủ trong bóng tối. Hắn im lặng nhìn bóng dáng Lâm Mộ Thiên biến mất ở trong màn đêm mờ mịt.

===

Tự sau lần đó, Thanh Dương cũng không liên hệ với y. Y bắt đầu bận rộn, vì chuyện tuyển nghệ sĩ mới mà sứt đầu mẻ trán, thẳng đến tối ngày nọ, y còn ở lại ghi âm, nữ trợ lý mới tới rót cho y một chén nước. Lâm Mộ Thiên uống xong liền cảm thấy cả người nóng lên, dùng nước tạt vô cũng không có cách nào dập tắt ngọn lửa trong lòng.

Nóng quá, khô quá, thật không thoải mái……

“Sao tôi lại nóng như vậy, cô cho tôi uống cái gì thế?”

Nữ trợ lý lúc nhận lại cái chén, nháy mắt lộ ra vẻ mặt như ngày tận thế, đáng thương khóc lớn lên: “Ai nha, Mộ Thiên, tôi lấy nhầm ly rồi…… Không phải, chỉ là đồ uống bình thường.”

“Vậy thì không sao.”

Lâm Mộ Thiên rất nóng, xin phép đạo diễn trở về nghỉ ngơi trước. Đạo diễn biết nếu y không phải thật sự không thoải mái, y tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy. Đạo diễn cũng đồng ý kết thúc công việc trước giờ quy định.

Nữ trợ lý kia sợ tới mức chạy vào buồng vệ sinh, ly nước mà nam nhân uống kia, vốn là xuân dược mà cô tính đợi người của đoàn phim đi hết rồi mới đưa cho đạo diễn uống. Cô muốn mượn cơ hội thượng vị, nhưng không nghĩ tới lại lấy nhằm cái ly cho Lâm Mộ Thiên uống. Nữ trợ lý còn rất có lương tri, khẩn trương phù hộ Lâm Mộ Thiên không cần gặp chuyện không may!

Lâm Mộ Thiên vừa đi ra đài truyền hình, liền thấy xe Thanh Dương đứng ở cửa, (giồi, Dương ca chuẩn bị lên đài =.,=) . Lái xe của Thanh Dương mời y lên xe. Bởi vì hôm nay Thanh Dương vừa lúc đi ngang qua đài truyền hình, nên nghĩ thuận tiện mời Lâm Mộ Thiên ăn cơm.

Lâm Mộ Thiên cố nén bất an khô nóng ngồi trên xe, Thanh Dương cũng phát hiện y một thân mồ hôi, ngay cả ngực cũng ướt nhẹp. Y nóng đến nỗi dắt áo lên, ngay cả tiếng hít thở cũng càng ngày càng nặng.

“Sao hôm nay kỳ quái như vậy, thời tiết thật là nóng.” Lâm Mộ Thiên không ngừng quạt quạt, nhưng này rõ ràng là mùa đông, ngay cả Thanh Dương cũng mặc thêm một cái áo da nhưng nam nhân còn khô nóng cởi áo khoác.

Thanh Dương trầm mặc nhìn chăm chú Lâm Mộ Thiên mồ hôi ướt đẫm, hắn nhìn ra vẻ mặt và hô hấp của nam nhân không đúng. Phương diện này hắn coi như kinh nghiệm phong phú, liếc mắt một cái đã nhìn ra nam nhân bị người chuốc thuốc.

“Bộ dạng giờ này của anh, nếu một mình về nhà khẳng định xảy ra chuyện.” (ở bên ca cũng xảy ra chiện vậy :v)

“ Sao? Cậu nói cái gì?” Lâm Mộ Thiên đã nghe không vào lời Thanh Dương nói, cơn nóng khiến y luôn thất thần.

“Không có gì.” Thanh Dương thản nhiên liếc mắt, đáy mắt có mạch nước ngầm đang chậm rãi chảy xuôi, hắn bảo lái xe tăng tốc.

Sau khi xuống xe, Lâm Mộ Thiên vẫn còn chảy mồ hôi, tim y đập rất nhanh, cảm giác được thân thể rất không thoải mái. Y được mời tới biệt thự của Thanh Dương, vốn là mời tới ăn cơm, nhưng Thanh Dương lại bảo y lên trên lầu tắm rửa. Lâm Mộ Thiên cho rằng mình đổ mồ hôi nhiều quá, Thanh Dương cảm thấy bẩn, y cũng không phải không biết xấu hổ, y đã nóng đến mức không chịu được, trực tiếp vọt lên lầu tắm nước lạnh!

Nhưng vốn cũng không có nửa điểm tác dụng, ngược lại y càng tắm càng nóng.

Y dứt khoát không tắm sạch, trực tiếp mặc đồ ngủ xuống lầu ăn cơm. Ở trong nhà Thanh Dương y không phải khách khí, y biết Thanh Dương cũng thông cảm bạn bè nên sẽ không để ý. Nhìn thấy Thanh Dương khí chất cao quý ngồi ở trước bàn ăn dài hoa lệ, ánh đèn mờ nhạt chiếu mái tóc cùng quần áo tơ lụa của hắn càng thêm tỏa sáng, động tác hắn uống rượu thong thả lại lười biếng, mi mắt hơi hơi buông xuống, đáy mắt có ánh sáng tuyệt mỹ cũng vô hạn mê người. (thúc mê zai đệp :333),

Lâm Mộ Thiên có chút sững sờ, trước giờ y đều cảm thấy vẻ ngoài của Thanh Dương rất đẹp, mặc dù có chút ủ rũ, nhưng cũng hoa mỹ mà lười biếng. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng nam nhân có cổ xao động không hiểu. (là do thuốc, do thuốc a :v)

Thanh Dương nhìn thấy nam nhân mặc đồ ngủ xuống lầu, mới chậm rãi hỏi: “Anh cảm thấy đỡ nhiều chưa?”

Lâm Mộ Thiên không yên lòng trả lời: “Tôi đỡ nhiều rồi, có điều hơi nóng, có thể do hôm nay ghi hình ở bên trong, không gian không tốt nên bị ảnh hưởng, tôi nghỉ ngơi một chút hẳn sẽ tốt.”

“Xem ra anh còn chưa nghiêm trọng, hẳn là không thành vấn đề, dược hiệu có lẽ rất nhanh sẽ qua.” Giọng Thanh Dương rất thấp, thấp đến nỗi Lâm Mộ Thiên căn bản không có nghe thấy.

Lúc này.

Thân thể Lâm Mộ Thiên truyền đến một cỗ cảm giác khác thường, áo ngủ ma sát thân thể y, y cảm thấy bản thân mỗi lần đi một bước thì thân thể đều run lên như nhũn ra. Cho dù y đã ngồi xuống, thân thể vẫn có cảm giác dục hỏa đốt người kỳ quái. Hơn nữa, khi y ngồi ở bên cạnh Thanh Dương, cùng Thanh Dương nói chuyện phiếm, nhìn thấy đôi môi đường cong duyên dáng kia của Thanh Dương, hé ra hợp lại, nhìn thấy mỗi một động tác của Thanh Dương, thậm chí là khi nghe mỗi một lời Thanh Dương nói, hạ thể y thế nhưng sẽ bành trướng lên một phần.

Đây là tình huống gì?

Y làm sao vậy?

Từ khi nào thì y trở nên cơ khát khó nhịn như vậy?

Sao y lại đối với Thanh Dương sinh ra ý tưởng vô sỉ như thế, Lâm Mộ Thiên áy náy lại tự trách, cảm thấy bản thân không nên “Hoang ***” như thế. Giờ này khắc này y thế nhưng sinh ra ý *** với Thanh Dương ở trong đầu, y cư nhiên không tự kìm hãm được ảo tưởng Thanh Dương …… thân thể Thanh Dương.

Lâm Mộ Thiên rất nóng, càng ngày càng không khống chế được bản thân, cái tay y nắm chiếc đũa đều đang run run, cổ khô nóng kia quả thực muốn thiêu rụi lý trí y!

CHƯƠNG 218

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Đôi mắt lười biếng của Thanh Dương lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân khô nóng, hắn không có mở miệng nói chuyện, chỉ lo lắng quan sát cái tay càng ngày càng run bần bật của nam nhân. Mà giờ phút này, thái dương nam nhân có mồ hôi lấm tấm chậm rãi chảy xuống, hạ thể phát trướng làm cho chính y cũng không tự chủ kẹp chặt hai chân.

Rất khó chịu! Giống như có một ngọn lửa trong cơ thể thiêu đốt, da cũng bị quần áo khiến có chút ngứa ngáy. Hơn nữa y còn phải dồn nén áp lực, đối mặt với tầm mắt thân thiết của Thanh Dương, ở trong khoảng thời gian xói mòn này …… thân thể y, da y, hơi thở y, đều đang nóng lên khó có thể khống chế!

Thanh Dương lấy khăn ăn trên bàn qua, động tác thong thả thay Lâm Mộ Thiên lau mồ hôi: “Anh có khỏe không, cần tôi mời bác sĩ tới khám cho anh không? Anh không thoải mái chỗ nào, cứ nói thẳng ra đi.” (biết còn hỏi =..=)

Cảm giác được lòng bàn tay Thanh Dương truyền đến nhiệt độ, miệng Lâm Mộ Thiên phát ra một tiếng rên rỉ khẩn trương. Y gấp rút vẻ mặt đỏ bừng tránh đi, không dám nhìn Thanh Dương.

“Tôi cũng không biết, tôi nóng quá……” Lâm Mộ Thiên khó xử tỏ vẻ mình khó chịu, tình trạng của y thật không tốt, hơi thở cũng tăng thêm, căn bản là không có biện pháp tiếp tục ăn cơm.

“Tôi hiểu rồi.” Thanh Dương thong thả gật đầu, dùng khăn ăn xoa xoa khóe miệng, “Anh cần phụ nữ không? Tôi có thể tùy thời thay anh tìm.”

“……” Lâm Mộ Thiên khiếp sợ, y kinh ngạc nhìn Thanh Dương.

“Anh bị người chuốc thuốc.” Thanh Dương giương mắt nhìn y, trong mắt hiện rõ sự lười biếng và sang trọng quý phái. Câu trả lời đơn giản của hắn lại thức tỉnh nam nhân trì độn, khó trách y lại cảm thấy không thoải mái.

“Vậy…… vậy phiền cậu, bây giờ lập tức đưa tôi tới bệnh viện đi…… tình hình của tôi không tốt lắm……” Lâm Mộ Thiên cũng hiểu nếu mình cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, y rất sợ hãi bản thân sẽ đối với Thanh Dương làm ra chuyện xấu xa.

Thanh Dương bình tĩnh gật đầu, bảo lái xe đi lấy xe. Lâm Mộ Thiên cả người run run ngồi ở trước bàn ăn, khống chế không được thân thể mình, cả người nóng lên run run, ngay cả hai chân cũng trở nên vô lực, cả người mềm nhũn tựa vào bên cạnh bàn.

“Ngại quá, xin cậu không cần nhìn tôi như vậy, tôi…… Tôi sắp nhịn không được ……” Lâm Mộ Thiên một mặt nghiêng đầu, nhắm mắt lại, không nhìn Thanh Dương, một mặt dùng giọng khàn khàn tràn ngập *** yêu cầu đối phương không nên nhìn bộ dáng chật vật của y giờ phút này. Y không hy vọng lưu lại cho Thanh Dương ấn tượng không tốt.

Trong đôi mắt sâu thẳm của Thanh Dương lóe ra ánh sáng chập chờn. Nhận thấy tình hình của nam nhân có lẽ không chống đỡ được tới lúc đến bệnh viện, hắn liền gọi thuộc hạ tới đem Lâm Mộ Thiên vô lực xụi lơ trực tiếp ôm lên lầu, rồi phân phó đi tìm một nữ nhân tới, chuẩn bị cho Lâm Mộ Thiên hạ hỏa.

Hai vệ sĩ ôm Lâm Mộ Thiên lên lầu kia sợ tới mức không rõ, thân thể nam nhân dưới sự kích thích của thuốc trở nên dị thường mẫn cảm. Dù chỉ bị vải ma sát, cũng có thể làm cho y run run rên rỉ, hai vệ sĩ kia nghe thấy miệng nam nhân phát ra tiếng “uhm a” như đang rên rỉ, thì trong lòng cả kinh, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, tay vệ sĩ đều đang phát run.

“Thanh Dương……” Lâm Mộ Thiên quay đầu lại, hốc mắt phiếm hồng liếc mắt nhìn đôi mắt trầm định của Thanh Dương một cái. Trong mắt nam nhân ẩn chứa cảm xúc nói không rõ, một tia tình cảm ở trong hốc mắt phiếm hồng thong thả lưu động.

Lâm Mộ Thiên mê mang.

Thẳng đến khi y bị đưa vào phòng, thẳng đến khi hai vị vệ sĩ lau mồ hôi lạnh rời đi, thẳng đến khi Thanh Dương động tác thong thả đẩy cửa phòng ra, chậm rãi đi tới bên giường ngồi xuống, Lâm Mộ Thiên thần chí hỗn loạn mới khôi phục một chút thanh minh. Y vô lực nằm ở trên giường, y im lặng nhìn chăm chú vào Thanh Dương ngồi ở bên giường, dưới ánh đèn ôn nhu, đôi mắt lười biếng mê người của Thanh Dương tràn ra ánh sáng nhợt nhạt.

“Anh không cần lo lắng, rất nhanh sẽ không có việc gì, chỉ cần phát tiết ra thì tốt rồi.” Thanh Dương trấn an cảm xúc nam nhân, ngón tay tái nhợt của hắn chậm rãi xoa đùi nam nhân (=..= lại châm lửa), “Trước thả lỏng đã.”

Thanh Dương giọng điệu thản nhiên, lại lộ ra một lực lượng khó có thể kháng cự. Nam nhân rất muốn thả lỏng, nhưng bị Thanh Dương sờ một phát như vậy, y liền nhịn không được rên rỉ!

Không cần sờ, sờ nữa nam nhân sẽ thật sự nhịn không được !

“Anh nhịn thêm một chút nữa, tôi đã sai người đi an bài, khi người tới, anh hẳn sẽ không có việc gì.” Thanh Dương chậm rãi cởi áo ngủ nam nhân ra, da thịt màu mật ong của nam nhân vì tác dụng của thuốc mà ửng hồng. Y vô lực nắm gối đầu, ánh mắt vừa mê loạn vừa nghi hoặc nhìn Thanh Dương.

“Cậu…… Tìm người nào…… An bài cái gì……” suy nghĩ của Lâm Mộ Thiên hoàn toàn hỗn loạn, y trả lời nhưng căn bản lại không biết Thanh Dương đang nói cái gì. Y chỉ cảm thấy nóng, cổ khô nóng cùng dục niệm xao động kia quả thực sắp làm nam nhân phát khóc!

“Tôi thay anh lấy tay làm trước.” ánh mắt Thanh Dương nặng nề nhìn chăm chú nam nhân thần chí mơ hồ, hắn thong thả cầm khí quan nóng bỏng, run run mà cứng rắn trong quần nam nhân kia. Hắn vốn không nghĩ tự mình động thủ, nhưng nhìn thấy bộ dạng thống khổ của nam nhân, hắn lại không đành lòng. Thở dài một hơi, hắn nắm chặt khí quan phát trướng cứng rắn của nam nhân.

Áo ngủ của nam nhân hơi mở, y yếu đuối ở trên giường, Thanh Dương chậm rãi nâng nam nhân dậy để cho nam nhân tựa vào đầu giường. Mỗi một lần bị Thanh Dương đụng vào, da nam nhân sẽ nổi lên phản ứng. Y nghiêng đầu, ngượng ngùng nhìn ánh mắt thân thiết của đối phương.

“Rất trướng nga.”

“ Uhmm……” Lâm Mộ Thiên bị động tác bình tĩnh kia của Thanh Dương khiến cho hai má nóng bỏng, cả người y nóng lên. Y vươn tay ngăn cản động tác Thanh Dương, vốn y muốn đẩy tay Thanh Dương ra, nhưng giờ lại nắm tay Thanh Dương thật chặt. Y một bên chật vật nghẹn ngào, một bên phát ra tiếng hừ nhẹ khó nhịn.

Không thể như vậy! Không thể như vậy!!

Thanh Dương không thích nam nhân, y cũng không phải đồng tính luyến ái, như vậy không đúng, không đúng ……

Bị dục hỏa hoàn toàn tra tấn, nam nhân vô lực lắc đầu, miệng không ngừng dùng giọng nói khàn khàn khó chịu nỉ non :“Thanh…… Thanh Dương…… Không cần…… Không cần làm nữa ……”

Thanh Dương chậm rãi giương mắt nhìn về phía nam nhân đang nghẹn ngào, không nghĩ tới nam nhân còn có một mặt như vậy, đáy mắt kia của hắn có mạch nước ngầm không biết tên đang dao động. Hô hấp của nam nhân nóng rực, ngực giống như có lửa đang thiêu đốt, da y đụng vào chăn, chăn đệm tinh chất tơ tằm mềm mại kia không ngừng kích thích làn da dị thường mẫn cảm của y. Theo động tác từ chậm trở nên nhanh trên tay Thanh Dương, thân thể nam nhân nổi lên biến hóa khác thường. Bụng dưới thiêu đốt, một cỗ khoái cảm mãnh liệt lủi qua sống lưng nam nhân, xông tới đỉnh đầu y……

Lâm Mộ Thiên nghẹn ngào, thân thể y hơi run run, khoái cảm dâng trào làm cho y khống chế không được tiết toàn bộ tinh hoa ở trong tay Thanh Dương. Chất lỏng nóng ấm kia theo bụng nam nhân chậm rãi chảy xuống giữa hai chân, nam nhân qua cao trào, hai chân hơi mở rộng thở hào hển. Dưới ánh đèn nhu hòa, thân thể y ửng hồng, có vẻ thật mê người.

“Ngại quá, làm dơ tay cậu.” Lâm Mộ Thiên thở hổn hển nhìn Thanh Dương, đối với chuyện vừa rồi muốn Thanh Dương hỗ trợ giải quyết, y cảm thấy rất có lỗi, cũng rất thẹn thùng.

Thanh Dương vừa lau khô tay, liền phát hiện hạ thân nam nhân lại hùng dũng đứng lên. Nam nhân đang lúc thở dốc quả thực muốn bụm mặt khóc rống lên, y không còn mặt mũi gặp lại Thanh Dương, mấy người ở chỗ Thanh Dương sẽ hiểu lầm y là đồng tính luyến ái……

“Tôi…… Tôi không phải đồng tính luyến ái, tôi không phải bởi vì nhìn thấy cậu mới như vậy , không phải, cậu…… Cậu tin tôi……” Lâm Mộ Thiên gian nan lấy chăn qua che lại thân thể “không chịu nổi” của mình. Vì không để Thanh Dương hiểu lầm, y muốn mời Thanh Dương ra ngoài, nam nhân muốn tự mình giải quyết triệt để vấn đề.

Lâm Mộ Thiên phi thường khổ sở, mặt xấu xa nhất đều bị Thanh Dương thấy, Thanh Dương sẽ nghĩ y như thế nào? Sẽ chán ghét y sao? Hay là sẽ khinh thường y?

“Một mình anh không được.”

“Tôi…… Tôi có thể ……” Lâm Mộ Thiên ôm chăn, khổ sở ma sát thân thể, động tác mà ngay cả chính y cũng không lưu ý đến này, nhìn ở trong mắt Thanh Dương cũng là một phen tư vị khác.

“Anh không cần lộn xộn, tôi giúp anh. Anh bây giờ ngay cả ngồi cũng không xong thì tự anh làm sao mà làm?” Thanh Dương không để ý tới sự phản kháng của nam nhân, hắn lại cầm dục vọng ngẩng đầu của nam nhân, thay nam nhân giải quyết vấn đề. Dần dần nam nhân buông tha cho phản kháng, theo khoái cảm giãy dụa, miệng nam nhân phát ra tiếng rên rỉ nhợt nhạt, âm thanh của nam nhân rất nhỏ rất kỳ diệu, giống như bị áp chế ở trong ***g ngực. Trong âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở.

Thanh Dương im lặng nhìn chăm chú vào thân thể biến hóa của nam nhân, ánh mắt hắn tự do di chuyển ở trên mặt y. Trong biểu tình của nam nhân mang theo thống khổ, nhưng trong cái khoái cảm khó chịu lại xên lẫn vài tia ***, không biết đến tột cùng là khó chịu hay là thoải mái. Nhìn thấy nam nhân lộ ra biểu tình mê loạn như vậy, trán Thanh Dương cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Trước kia hắn cũng chơi đùa không ít mỹ thiếu niên, nhưng hắn còn chưa gặp qua thân thể ai mẫn cảm như Lâm Mộ Thiên vậy.

Lâm Mộ Thiên hoàn toàn hỗn loạn, dưới sự “giúp đỡ” của hai tay Thanh Dương, y không biết mình đã tiết bao nhiêu lần. Thẳng đến khi hai chân đều nhũn ra, dục vọng phiên giang đảo hải ở trong cơ thể còn chưa thể bình ổn, rốt cục, dưới dục vọng tra tấn, nam nhân khó chịu khóc ra tiếng.

Không đủ, không đủ, hoàn toàn không đủ!

Càng không ngừng phát tiết, nam nhân lại càng phát ra khó chịu, *** một lần so với một lần càng tăng vọt thêm!

Nam nhân cả người mồ hồi ngã xuống giường, tùy ý Thanh Dương thong thả vuốt ve dục vọng của y. Tay Thanh Dương đã nắm muốn mỏi nhưng nam nhân vẫn chưa đủ, xem ra hiệu lực của thuốc so với trong tưởng tượng của hắn lợi hại hơn rất nhiều.

Thanh Dương hơi hơi thở: “Đã đỡ chưa?”

Sau khi nam nhân lại phóng thích, Thanh Dương đặt tay dính đầy dịch ở trên đùi nam nhân. Chất lỏng ướt át kia vẽ loạn ở trên đùi nam nhân, lóe ánh sáng mê người.

Nam nhân đầu đầy mồ hôi ngã xuống giường thở hổn hển, Thanh Dương liền im lặng ngồi ở bên cạnh y, cùng đợi y khôi phục. Ngay lúc nam nhân nghẹn ngào cuộn người lại ngồi dậy, tự mình vươn tay cầm dục vọng sắp chết lặng.

Thuộc hạ Thanh Dương đã tìm một cô gái đến thay Lâm Mộ Thiên giải quyết nhu cầu, nhưng sau khi trải qua vài lần phát tiết vừa rồi, dục vọng LâmMộ Thiên như thế nào cũng không đứng lên nổi, nhưng hiệu lực của thuốc vẫn chưa được tiêu trừ.

Làm sao bây giờ……

Rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể không khó chịu như vậy……

Lúc này, nam nhân cả người mồ hồi nắm chặt chăn, y cuộn người lại, thân thể lại không cách nào khống chế run run. Rốt cuộc y phải làm như thế nào mới có thể thoát khỏi *** dày vò này!

Thân thể màu mật ong bịt kín một tầng mồ hôi, ở dưới ánh đèn càng hiện rõ mê người, dáng người nam nhân rất tốt, còn quắn chặt chăn, không cho người xa lạ tới gần. (ý là ko mún ai đụng vào giúp thúc ngoài Dương ca =..=)

“Các người đi ra ngoài hết đi.”

Thanh Dương lười biếng phân phó thuộc hạ lui ra, cô gái kia cũng bị mang đi. Hắn đứng tại chỗ do dự nhìn chăm chú vào Lâm Mộ Thiên, hắn đang do dự rốt cuộc mình có nên tới gần hay không.

Lúc này, trong đệm chăn truyền ra tiếng khóc không thể nhẫn nại của nam nhân.

Nam nhân cũng không muốn để Thanh Dương nhìn thấy y chật vật như thế, dưới tình huống bọn họ không biết bị người hạ xuân dược, chẳng những phiền đến Thanh Dương thay y dùng tay giải quyết, còn phiền Thanh Dương thay y tìm người đến giải quyết nhu cầu. Nếu còn để cho Thanh Dương hỗ trợ, y trăm ngàn lần làm không được, da mặt y còn chưa dày đến trình độ đó. Nam nhân lâm vào mê mang căn bản không phát hiện Thanh Dương đã đi tới bên giường.

Dưới tình huống không có biện pháp, Thanh Dương từ đầu giường lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo, đặt ở trước mũi mình ngửi một hồi, lại thong thả kéo nam nhân cả người mẫn cảm qua, làm cho nam nhân ngửi hai giây.

“Thanh Dương, đây là cái gì, cậu cho tôi ngửi gì vậy……” Lâm Mộ Thiên chỉ cảm thấy đầu mình thật choáng, sau một trận mê muội, y tựa hồ lại chậm rãi trở nên tinh lực dư thừa. (lại thuốc kích thích =.,=)

Lâm Mộ Thiên còn chưa nói xong, ngón tay Thanh Dương liền luồn vào miệng nam nhân, xúc cảm lạnh lẽo kia giống như châm ngòi tất cả cảm quan bản năng của nam nhân. Y hơi hơi ngậm chặt môi, ngậm ngón tay lạnh lẽo của Thanh Dương, đầu lưỡi xao động kia chủ động quấn lên đầu ngón tay thon dài.

Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình sắp điên rồi, y khống chế không được mút ngón tay Thanh Dương vào. Dưới sự chi phối mãnh liệt của caccs giác quan, đầu óc y hoàn toàn không nghe chỉ huy……

“Anh muốn tôi không?”

“ Uhm……” miệng Lâm Mộ Thiên tràn ra vài tiếng rên rỉ, y chỉ nhìn thấy miệng Thanh Dương đang động, căn bản nghe không rõ đối phương lúc này đang nói cái gì.

Trong đôi mắt lười biếng của Thanh Dương lộ ra vài tia thanh minh, hắn chậm rãi cúi người, một tay chống ở sườn đầu nam nhân, miễn cưỡng hơi nghiêng người ngồi ở bên giường. Động tác của hắn như con mèo, tràn ngập ủ rũ cùng ái muội, hắn lười biếng hỏi nam nhân: “Lâm học trưởng, anh ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi hỏi anh, anh có nguyện ý để tôi ôm anh như ôm phụ nữ hay không?”

Ở lúc này, Thanh Dương cố ý thay đổi cách xưng hô, như vậy Lâm Mộ Thiên mới có thể nghe thấy hắn đang nói cái gì……

Quả nhiên, nam nhân trong lúc hỗn loạn nâng đôi mắt phiếm hồng lên, tội nghiệp nhìn hắn, đúng là một loại mê hoặc nói không nên lời. Nam nhân không có trả lời, y há miệng thở dốc, cũng chưa nói ra chữ nào.

Nhưng Thanh Dương lại giống như hiểu được gì đó, hắn rút ngón tay từ miệng nam nhân ra, thay vào đó là đôi môi lạnh lẽo của hắn.

HẾT CHƯƠNG 218

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.