CHƯƠNG 249
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Lâm Mộ Thiên muốn nói lại thôi làm cho Thư Diệu hơi trầm tư một chút. Thư Diệu phản ứng rất nhanh, chẳng bao lâu, hắn liền dời đề tài đi nhưng nam nhân lần này tựa hồ rất kiên trì, cuối cùng Thư Diệu cũng chỉ đành cúi đầu giải thích.
“Là tôi không nghĩ tới hậu quả sau đó, tôi nghĩ anh sẽ không phản đối. Nếu anh không thích, tôi cam đoan sẽ không có lần sau. (>”< chứ bộ trc h ko biết thúc ghét NN hả tên kia?)”. Trán Thư Diệu nhẹ nhàng để ở trên trán nam nhân. Nơi này không ai ra vào, hắn cũng không lo lắng có phóng viên chụp phải, vì thế cũng thoải mái một chút. Nếu có thể hắn thật đúng là muốn ở trong này “ôm” nam nhân.
Nhưng không được.
Nam nhân tuyệt đối sẽ không đồng ý, hơn nữa hắn không thể phá hư hình tượng mình ở trong lòng nam nhân nữa. Tối đó hắn đúng là có chút hồ đồ, vì giúp nam nhân ra mồ hôi cư nhiên cho phép Nhiên Nghị cùng hắn ôm nam nhân, hắn thật là sơ sót không nghĩ tới cảm nhận của nam nhân.
Kỳ thật hắn cũng là tình thế bất đắc dĩ, nếu giờ không có Nhiên Nghị giúp hắn, hắn rất nhanh sẽ rơi đài. Đến lúc đó hắn làm không được cái gì, càng thêm không có năng lực bảo vệ nam nhân, cũng không có tư cách cùng nam nhân một chỗ nữa. Hắn không hy vọng còn chưa đi tới địa vị hoàn mỹ nhất, hắn đã bị Lâm Việt và Vĩnh Trình giết chết. Hắn muốn tự bảo vệ mình, cũng muốn bảo toàn thứ mình muốn, cho nên hiện tại hắn không có lựa chọn. Nếu đã đi tới bước này, hắn không có lý do gì để buông tha.
Ánh mắt Thư Diệu thật ôn nhu, trong con ngươi đen lóe ra ánh sáng nhu hòa. Hắn lẳng lặng nhìn nam nhân sắc mặt không tốt lắm, cùng đợi nam nhân cho hắn một lời đáp lại. Hắn hy vọng nam nhân quên chuyện ngày đó đi, nên khoảng thời gian này dù hắn và nam nhân ở cùng nhau, hắn cũng cố ý lảng tránh không nói tới chuyện đêm đó. Hắn rất sốt ruột, cũng rất lo lắng……
Nếu nam nhân nói không cần gặp lại, hoặc là nói không muốn cùng hắn một chỗ, như vậy những cố gắng lâu nay của hắn đều uổng phí. Sao hắn có thể cho phép chuyện như vậy phát sinh !!!!!
“Anh tin tôi đi, tôi là thật tâm.” Thư Diệu cầm cánh tay nam nhân, ánh mắt hắn tràn ngập thành ý. Suy nghĩ của nam nhân lâm vào hỗn loạn, thấy nam nhân không nói gì hắn vươn tay đem nam nhân ôm vào trong ngực, dùng hai tay ôm chặt cả người nam nhân.
“Thư Diệu……” Lâm Mộ Thiên tâm tình bất an nhìn chăm chú vào Thư Diệu, mắt Thư Diệu đen láy, tóc cũng đen nhánh sáng bóng, ngũ quan cũng rất tinh xảo, cười rộ lên thật ôn nhu, khiến y nhìn vào thật an tâm : “Thư Diệu, tôi không hy vọng cậu gạt tôi……”
“Được.”
“Tôi cũng là thật tâm ……” Lâm Mộ Thiên nói rất chậm.
Thư Diệu dùng trầm mặc như câu trả lời. Nam nhân nghĩ Thư Diệu cam chịu, cũng không truy vấn nữa. Thư Diệu vuốt ve lưng nam nhân như trấn an, nam nhân thật không được tự nhiên. Nam nhân không phải nhát gan, y chỉ là lo lắng ở loại địa phương này bị người chụp phải sẽ ảnh hưởng không tốt. Nam nhân muốn tránh ra, đẩy đẩy ngực Thư Diệu, nhưng Thư Diệu lại thuận thế ôm sát y.
Lâm Mộ Thiên là một nam nhân xử trí theo cảm tính, tâm y rất mềm, chịu không nổi đối đãi như vậy, y đối với sự ôn nhu của Thư Diệu không có khả năng miễn dịch. Nam nhân vốn tính nói xong sẽ đi, kết quả cuối cùng dưới lời mời của Thư Diệu vẫn ở lại cùng ăn bữa tối. Nam nhân ăn không nhiều lắm, Thư Diệu cũng không thế nào ăn. Nam nhân từ trong miệng Thư Diệu biết được sau đêm đó, Nhiên Nghị phát sốt không lui, tình trạng không tốt lắm.
Bởi vì phim trường bên này đường bị chặn, lại không thể thông xe. Cuối cùng Nhiên Nghị được trực thăng riêng của mình trực tiếp đón đi, này đã là chuyện của mấy ngày trước.
Khi y nghe được bệnh tình Nhiên Nghị thật nghiêm trọng, y chỉ là nhíu mày. Y nhớ sáng hôm đó lúc y rời đi, Nhiên Nghị cũng đã sốt rất nghiêm trọng, Y không để ý sống chết của Nhiên Nghị, liền vội vàng rời đi. Giờ nghĩ lại sáng hôm đó trước khi đi, nếu y thuận tay đem chăn khoát lên trên người Nhiên Nghị, thì có lẽ Nhiên Nghị giờ đã bình phục rồi.
Nam nhân chỉ nghe không có lên tiếng, Thư Diệu cũng chỉ đơn giản nói qua. Hắn biết nam nhân không muốn nhắc tới Nhiên Nghị, hắn liền tận lực tránh những đề tài có liên quan đến Nhiên Nghị.
Chuyện lần này làm cho Thư Diệu khắc sâu không ít. Vì không để nam nhân miên man suy nghĩ, hắn cơ hồ ngoại trừ công tác ra, sẽ không cùng A Nhạc nói gì cả. Dần dần trong đoàn phim, mọi người đồn rằng hai người có mâu thuẫn, đương nhiên loại tin tức bát quái này lập tức khiến cho phóng viên hứng thú, tên Thư Diệu lại nhanh chóng được đưa lên đầu đề.
Mà trong mười ngày đường bị đóng băng, Vĩnh Trình, Lâm Việt cùng với ông chủ bên Đông Tinh một lần nữa bàn về chuyện đầu tư. Thư Diệu công việc cũng bề bộn, hầu như mỗi ngày đều phải quay phim, thời gian ngủ cũng phi thường ít, phi thường vất vả. Nhưng Thư Diệu rất có khả năng, luôn có thể khiến cho đạo diễn vừa lòng, cách xử sự lại rất chu đáo, trong đoàn phim mọi người đều khen Thư Diệu chuyên nghiệp.
Mà thời gian này, nam nhân trong lúc nhàn hạ lật xem rất nhiều tư liệu về tài chính. Y vốn đối với lần này không cảm thấy hứng thú, vì đại đa số đều do Lâm Việt làm, y không có việc gì liền lật xem chút. Ngày cứ như vậy bình tĩnh trôi qua, y cũng làm theo như lời bản thân nói, không có đi xem quay phim nữa. Nhưng Thư Diệu sẽ luôn chủ động đến hẹn y ăn cơm, mấy lần nam nhân đều cảm thấy Thư Diệu mệt chết đi, nhưng vẫn cố cùng y ăn cơm, nam nhân đều nhìn ở trong mắt. Dần dần nam nhân cũng không muốn nhắc lại chuyện đêm đó, nam nhân cũng thôi miên chính mình như an ủi, coi như nằm mơ, không cần nghĩ nữa……
Từ phim trường trở về sau nam nhân vẫn không có gặp qua Thư Diệu, chỉ có ở trên tin tức giải trí mới có thể nhìn thấy thân ảnh Thư Diệu. Y cũng biết Thư Diệu rất bận, y cũng không muốn đi quấy rầy, nhưng mỗi ngày Thư Diệu đều gọi điện cho y, điều này làm cho nam nhân có điểm thụ sủng nhược kinh. Dần dần nam nhân cũng bị kiên trì của Thư Diệu đả động.
Thư Diệu ôn nhu, làm cho nam nhân dễ mềm lòng không thể ngăn cản.
Mà Lâm Việt và Vĩnh Trình gần đây vì chuyện đầu tư, đều cùng Thanh Dương thân cận; Lâm Việt cũng không chút nào giấu diếm đem chuyện này nói với nam nhân. Y cũng biết Vĩnh Trình và Lâm Việt vốn cũng không có gì chung, nhưng hai người công – tư rõ ràng, nên vẫn khiến cho nam nhân rất yên tâm.
Từ lần đi phim trường trở về mọi công tác của nam nhân trên cơ bản đều ngừng, chỉ ngẫu nhiên đi chụp một vài quảng cáo. Chiều hôm đó nam nhân hiếm khi nhận được điện thoại của người đại diện, bảo y đến công ty quảng cáo quay một clip quảng cáo mới. Nam nhân đến công ty quảng cáo mới từ trong miệng người phụ trách biết được, quảng cáo lần này là tuyên truyền cho trường ngựa Tây khu, cũng chính là một trong những sản nghiệp của Thanh Dương.
Khi nghe cái tin này, nam nhân ít nhiều vẫn có chút cao hứng, y biết này khẳng định là Lâm Việt cùng Thanh Dương trước đó đã thương lượng rồi. Quảng cáo này không ai thích hợp hơn so với Lâm Mộ Thiên, nam nhân trung niên, thân sĩ, ôn nhuận, mấy tính chất đặc biệt này y đều có. Tuy không muốn bị người ta nói là dựa vào nam nhân kiếm cơm, nhưng Lâm Mộ Thiên vẫn rất cao hứng vì Thanh Dương nghĩ tới y trước tiên. Nam nhân bằng lòng đến công ty quảng cáo quay mấy đoạn quảng cáo ngắn, hậu kỳ còn phải dựa theo ý tứ của ông chủ mới tiến hành sàng lọc.
“Vất vả rồi, hôm nay mọi người cũng mệt rồi, sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi!” Đạo diễn công ty quảng cáo rất vừa lòng biểu hiện của Lâm Mộ Thiên. Vô luận là đi đứng hay là tạo hình, nam nhân đều khá chuyên nghiệp, quảng cáo cũng hoàn thành phi thường thuận lợi.
Trước khi đi đạo diễn còn vỗ vỗ vai Lâm Mộ Thiên, cổ vũ khích lệ: “Kỳ thật không đóng phim cũng không sao cả, tôi cảm thấy anh ở phương diện quảng cáo này cũng khá có thiên phú. Về sau khả năng chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác, ông chủ lớn đã nói series quảng cáo này đều để anh quay.”
“Được, hợp tác vui vẻ.” Lâm Mộ Thiên thân thiện gật đầu, ngẫu nhiên nhận một công tác cũng không phải là không tốt, có thể giúp Thanh Dương y cũng rất thích ý. Có điều nam nhân vì chuyện không có nhìn thấy Thanh Dương mà cảm thấy tiếc nuối.
Vì buổi chiều nghỉ nên nam nhân muốn đi siêu thị mua một ít thức ăn tươi. Đã lâu rồi y cũng chưa tự mình mua đồ ăn xuống bếp nấu, vừa lúc gần đây đều có thời gian tự mình xuống bếp. Vì không để người khác nhận ra nam nhân mặc thường phục mộc mạc mà bình thường hay mặc ở nhà, mang theo một kính râm. Giữa đường nhận được điện thoại của Lâm Việt, Lâm Việt tỏ vẻ bận xong liền trực tiếp đến nơi đó của nam nhân, nam nhân cũng vui vẻ đáp ứng.
Nam nhân bao lớn bao nhỏ xách một đống lớn đồ đạc trở về, y mới ra cửa thang máy liền thấy Thư Diệu vốn giờ này phải ở phim trường quay phim đang đứng ở cửa nhà y.
Thư Diệu thấy trong tay nam nhân đang xách đồ đạc nên rất tự nhiên cầm qua, tiếp nhận đồ đạc trong tay nam nhân. Ánh mắt hắn ôn nhu dừng ở trên mặt nam nhân, nhìn thấy nam nhân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nụ cười nơi miệng Thư Diệu càng thêm ấm áp.
“Làm sao vậy, thấy tôi đến gặp anh, anh mất hứng?” Thư Diệu cười hỏi nam nhân, nam nhân trở nên có chút xấu hổ, ấp úng chưa hỏi được lý lo hắn đến.
“Không phải tôi không cao hứng, chỉ là cảm thấy có chút đột ngột, quay phim còn chưa xong, sao cậu đã quay lại?”
“A Nhạc bị thương, đoàn phim nghỉ một ngày, cho nên tôi trở về nhìn anh.”
Cái tay lấy cái chìa khóa ra của Lâm Mộ Thiên tạm dừng một chút: “Vậy A Nhạc bị thương nghiêm trọng không?”
“Tôi không rõ lắm, ngày mai hẳn là sẽ không có việc gì.” Thư Diệu chậm rãi lắc đầu, hắn cơ hồ là dán bên tai nam nhân nói: “Anh trước mở cửa đi, chúng ta đi vào rồi chậm rãi nói tiếp.” Nhiệt khí nóng hổi khiến lỗ tai nam nhân ngưa ngứa.
Vì sao Thư Diệu nói chuyện lại dựa vào y gần như vậy, y cũng không phải không nghe thấy……
Ngay lúc trên mặt nam nhân lộ ra đỏ ửng, Thư Diệu ở bên cạnh nở nụ cười bí hiểm. Nam nhân tâm tình phức tạp mở cửa ra, cũng mời Thư Diệu vào nhà ngồi. Dù sao Thư Diệu cùng y ở chung lâu như vậy, đối với mọi thứ trong nhà cũng rất quen thuộc, Thư Diệu trực tiếp đem đồ xuống phòng bếp.
Nam nhân còn không biết nên như thế nào nói với Thư Diệu là buổi tối Lâm Việt sẽ qua đây. Nam nhân còn đang do dự thì Thư Diệu từ phía sau ôm lấy y, nam nhân còn chưa kịp phản ứng, tay Thư Diệu đã trượt vào trong áo nam nhân. Hắn cúi đầu hôn lên cổ nam nhân, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve bụng y, nam nhân bị hành động đột ngột này làm cho giật mình.
Lâm Mộ Thiên bị động tác của Thư Diệu khiến cho thật ngứa, nhịn không được cười vài tiếng, liền hất tay Thư Diệu ra đi làm cơm. Thư Diệu cũng không ngăn cản nam nhân, hắn lập tức vào phòng nam nhân tìm một bộ áo ngủ, tắm rửa xong sau thay vào. Đai lưng buộc tùy ý, mái tóc đen nhánh lây dính bọt nước trong suốt, thân hình Thư Diệu rất đẹp, hoàn mỹ mà thon dài.
Nam nhân mặc tạp dề từ phòng bếp đi ra thấy Thư Diệu một bên tựa vào sô pha uống rượu đỏ, một bên xem TV, nam nhân làm xong thức ăn cũng đã tám giờ.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
CHƯƠNG 250 H
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Nam nhân vừa mới tiến vào phòng bếp đi múc canh nên không có nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên; Thư Diệu hất hất mái tóc hơi ướt, buộc chặt lại đai lưng rồi đi mở cửa. Hắn vừa mở cửa ra liền thấy Lâm Việt đứng ở bên ngoài, hai người đồng thời sửng sốt.
Lâm Mộ Thiên vừa lúc từ phòng bếp đi ra, đem canh đặt lên bàn, phát hiện Thư Diệu đứng ở cửa. Nam nhân thăm dò đi ra ngoài kêu Thư Diệu vô ăn cơm, lại vừa lúc thấy Thư Diệu và Lâm Việt mặt đối mặt đứng, biểu tình của hai người cũng không quá tốt. Mà khi nam nhân thấy một màn như vậy, y cả kinh đến mức làm rớt miếng lót nồi đang cầm trong tay xuống mặt đất, y đem chuyện Lâm Việt buổi tối muốn tới quên không còn một mảnh.
Tình huống trước mắt thật không xong, Lâm Mộ Thiên cẩn thận đem đồ rơi trên đất nhặt lên. Y không dám nhìn ánh mắt Lâm Việt, không dám nhìn biểu tình Thư Diệu, ba người đều giằng co, nam nhân đứng ở tại chỗ cúi đầu, ngón tay hơi phát run khó có thể phát hiện. Trong phòng thật im lặng, im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy trong TV truyền ra tiếng tin tức đang phát sóng cùng mùi thức ăn lượn lờ trong không khí, nhưng tình hình hiện thực cũng áp lực như thế.
Quan hệ giữa Lâm Việt và Thư Diệu là đối lập, là xung đột ……
Ở bên ngoài mọi người có thể làm bộ nhìn không thấy đối phương, ở trường hợp công cộng phải giữ gìn mặt mũi của nhau, nhưng ở nhà sẽ không cần. Nam nhân có chút lo lắng dưới tình huống như vậy, hai người sẽ phát sinh xung đột tay chân.
Một người là “Em trai” y, một người là “bạn” y, nam nhân bị kẹp ở bên trong thật khó xử……
Lúc này.
Thư Diệu chậm rãi lui một bước, hắn nhượng bộ trước, còn phóng khoáng đối với Lâm Việt làm tư thế “mời”. Lâm Việt không quá cao hứng vào nhà, nhìn thấy nam nhân cúi đầu đứng ở nơi đó, hắn lập tức ôm chầm bả vai nam nhân, đem nam nhân đưa qua trước bàn ăn, hai người đều ngồi xuống ăn cơm. Thư Diệu cũng đóng cửa, đi qua cùng nam nhân ăn bữa tối.
Lâm Việt thật tùy ý, Thư Diệu thật tự nhiên, dù sao ở nhà nam nhân với nhà mình cũng không khác là mấy. Khác với suy nghĩ của nam nhân trước đó, nam nhân vốn nghĩ tới Thư Diệu và Lâm Việt khả năng sẽ phát sinh chuyện không thoải mái, nhưng y tựa hồ nghĩ sai rồi. Hai người không có nói gì với nhau, chuyên tâm làm chuyện của mình, tự ăn cơm của mình, đều không thèm nhìn nhau.
Tình huống như vậy so với trong tưởng tượng của nam nhân tốt hơn rất nhiều, minh ám bên trong thế nhưng hình thành một loại ăn ý quỷ dị. Hai người tựa hồ cũng không muốn nam nhân khó xử, nhưng hai người duy nhất điểm giống nhau, chính là đều phải cùng nam nhân nói, nhưng tuyệt nhiên không thèm nhìn nhau.
Nam nhân cũng không biết nên trả lời câu hỏi của ai, cũng không biết nên ăn món ăn của ai gắp cho, hai con người vĩ đại đối với y rất tốt, nam nhân có chút hoang mang.
Nhưng y vẫn tận lực ăn, ăn đến no căng, đương nhiên thức ăn cũng đủ cho ba người ăn. Hơn nữa Lâm Việt cũng thập phần vừa lòng bữa cơm đêm nay, Thư Diệu cũng đối với tay nghề của nam nhân khen không dứt miệng, nam nhân thật cao hứng.
“Cậu không ở trường quay, ngược lại ở trong nhà anh tôi, tôi muốn nghe cậu giải thích một chút.” Lâm Việt một bên thay nam nhân gắp thức ăn, một bên thuận miệng hỏi Thư Diệu. Hắn vốn không cùng Thư Diệu nói chuyện, nhưng lo lắng đến tiến độ quay phim nên hắn vẫn phải mở miệng trước.
“Là vì A Nhạc bị thương nên hôm nay đoàn phim nghỉ, vì thế Thư Diệu mới tới nơi này của tôi.” Lâm Mộ Thiên chủ động thay Thư Diệu trả lời, ngậm một ngụm thức ăn, tinh tế nhai.
Thư Diệu chính là phụ họa gật đầu một cái, không có nói với Lâm Việt một chữ nào. Không khí như vậy vẫn tiếp tục đến sau khi ăn xong, nam nhân bắt đầu thu dọn chén đũa, hắn bảo Thư Diệu và Lâm Việt sang phòng khách ngồi, nam nhân vào phòng bếp sau, phát hiện Thư Diệu đi theo tiến vào.
Giây tiếp theo……
Nam nhân đã bị ôm lấy, nam nhân biết là Thư Diệu, liền vẫn mặc hắn ôm. Nhưng Thư Diệu rất nhanh đã buông y ra, tựa hồ bận tâm đến Lâm Việt đang ở bên ngoài, hắn cởi tạp dề trên eo nam nhân ra rồi đeo lên người mình.
“Để tôi rửa, anh đi ra ngoài cùng em trai anh đi, nơi này giao cho tôi.” Thư Diệu cúi đầu, đáy mắt có ánh sáng nhu hòa chảy xuôi, mái tóc đen đậm nhu hòa trong ánh đèn, óng ánh ánh sáng nhợt nhạt.
Thư Diệu mặc áo ngủ, trước người còn vây một cái tạp dề, nhìn qua có chút kỳ quái nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của hắn. Đường cong khuôn mặt hoàn mỹ dưới bóng tối phản quang, không chút nào kém cỏi toát ra ưu thế tuấn mỹ. Đáy mắt ôn nhu có gợn sóng dao động, đôi mắt kia như mặt nước trong suốt, nếu bị phóng viên nhìn thấy, khẳng định lại trở thành đầu đề bài báo.
“Vậy tôi đi ra ngoài.” Lâm Mộ Thiên nhìn Thư Diệu một lát mới đi ra phòng bếp, y cũng biết Thư Diệu là muốn cho y và Lâm Việt một chút không gian.
Lâm Việt thấy Lâm Mộ Thiên từ phòng bếp đi ra, liền khẩn cấp ôm nam nhân, đem nam nhân đặt ở trên sô pha chuẩn bị tiến hành “làm việc ác”. Nam nhân biết hắn đùa giỡn, còn rất phối hợp đẩy đẩy hai cái. (=.,=)
“Chuyện đầu tư của các cậu thành công chưa? Thái độ của Vĩnh Trình và Thanh Dương như thế nào?” Lâm Mộ Thiên vẫn rất quan tâm chuyện lần này, dù sao công ty giải trí Phong Xa cũng là tâm huyết của ba ba y.
“Anh khi nào lại quan tâm tới việc này?” Lâm Việt nắm cằm nam nhân, nâng cằm nam nhân lên một chút, nhẹ nhàng hôn môi nam nhân: “Chuyện đầu tư anh không cần lo lắng, không bao lâu nữa sẽ xong, Thanh Dương và Vĩnh Trình không có thái độ gì cả, dù sao cũng ủng hộ. Hiện tại mọi người đang ngồi chung một con thuyền, cũng không thể đạp lật thuyền.”
Lâm Việt từ sô pha ngồi dậy, nam nhân thay hắn nới lỏng cà- vạt, hắn cầm lấy tay nam nhân, đặt ở bên miệng hôn một cái, nam nhân săn sóc khiến cho tâm tình Lâm Việt nháy mắt tốt lên rất nhiều.
“Anh hai, em nói, người bạn kia của anh thật đúng là không tồi, trong ấn tượng của em, nhớ trước kia hắn cùng anh rất tốt, không nghĩ tới hắn chịu giúp em như vậy.” Lâm Việt ôm eo y, không an phận sờ tới sờ lui, ngón tay nam nhân đang cầm cà vạt của hắn dừng lại một chút. Lâm Việt nhận thấy được biến hóa này, hắn nghiêng đầu hỏi nam nhân: “Làm sao vậy, anh hai?”
“Tôi không sao, tôi và Thanh Dương đúng là đã quen nhau thật lâu, coi như là lão bằng hữu ……” Lâm Mộ Thiên cười cười, thay Lâm Việt nới lỏng cà vạt, cởi ra vài nút áo.
Lâm Việt nói cho nam nhân chuyện đầu tư gần đây, bảo nam nhân đừng lo lắng, tóm lại mọi việc đều diễn ra rất thuận lợi. Một bàn tay Lâm Việt từ bên hông nam nhân trượt về phía trước, vuốt ve lưng nam nhân, ái muội vuốt ve vai nam nhân. Nam nhân liếc mắt nhìn Lâm Việt một cái, đôi mắt nâu sáng ngời của Lâm Việt nhìn chăm chú vào sườn mặt ôn hòa của nam nhân.
“Anh hai, đêm nay em muốn ở lại ngủ, anh cảm thấy thế nào?” Lâm Việt nhẹ nhàng mút cổ nam nhân, đầu lưỡi nóng ướt xẹt qua vai nam nhân, từng đợt khoái cảm đánh sâu vào.
“Không được, Thư Diệu đang ở……” Lâm Mộ Thiên chậm rãi đẩy đầu Lâm Việt ra, Lâm Việt nhìn nam nhân, đột nhiên chuyển hướng hôn chặt đôi môi nam nhân. Đôi môi không thể khép kín của nam nhân bị hôn, đầu lưỡi bị nhẹ nhàng ngậm lấy, mút vào, tập kích đột ngột làm cho thân thể nam nhân run nhè nhẹ. Lâm Việt hôn rất sâu, thật triền miên.
Lâm Mộ Thiên hoàn toàn không có năng lực tự chủ, Lâm Việt hôn giống như xoắn lấy, thân thể nam nhân như nhũn ra làm cho người ta muốn làm gì thì làm. Tay Lâm Việt vuốt ve đùi nam nhân, nam nhân vươn tay giữ chặt cái tay đang vuốt ve đùi y của Lâm Việt.
Không được……
Không thể làm, Thư Diệu đang ở bên trong……
Lâm Việt tựa hồ biết ý nam nhân, hắn đẩy tay nam nhân ra, hai tay cùng sử dụng cởi dây lưng nam nhân, quần nam nhân tụt xuống tới cổ chân. Lâm Việt bảo nam nhân ngồi trên đùi hắn, hai tay hắn xuyên qua sườn eo nam nhân, cầm dục vọng xụi lơ trên đùi nam nhân.
“Anh hai, không được phát ra tiếng động, nếu không Thư Diệu sẽ nghe thấy.” Lâm Việt hôn cánh tay nam nhân, hai tay ái muội xoa nắn vật mềm mại giữa hai chân y, dục vọng của nam nhân dưới sự khiêu khích của hắn cũng dần dần ngẩng đầu.
Lòng bàn tay Lâm Việt nóng hổi, bàn tay to lớn bao lấy dục vọng của nam nhân. Nam nhân cầm hai tay Lâm Việt, tay Lâm Việt rất có lực, hắn cao thấp nhu lộng dục vọng dần đứng thẳng của nam nhân. Tuy nam nhân giữ chặt tay của Lâm Việt, nhưng lại không ngăn cản được động tác của Lâm Việt, y chỉ có thể nhịn xuống khiến bản thân không phát ra tiếng rên rỉ.
Thư Diệu còn ở trong phòng bếp, nếu giờ đi ra khẳng định sẽ nhìn thấy một màn *** loạn này, nghe thấy tiếng rửa chén nam nhân mới không khẩn trương như vậy. Cảm giác được thân thể nam nhân thả lỏng, Lâm Việt tăng thêm lực đạo trên tay, nhanh chóng, nhiệt tình, tràn ngập khiêu khích nhu lộng dục vọng của nam nhân, nhu nhu, xoa nắn. Ngón tay tinh tế mà thon dài vuốt ve dục vọng của y, ngón tay lướt qua đỉnh linh khẩu dục vọng, dục vọng của nam nhân run run nhỏ ra nhiệt dịch……
Hai chân nam nhân đều đang run, y nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Việt, Lâm Việt ngang đầu thuận thế hôn lên nam nhân đang muốn lên tiếng. Đầu lưỡi cậy mở đôi môi nam nhân, quấn quanh đầu lưỡi ngượng ngùng kia, nhẹ nhàng quấy đảo, ái muội khiêu khích rồi chậm rãi mút vào.
Lâm Việt ngậm vào đôi môi nam nhân, đầu lưỡi dò tìm bên trong đôi môi nam nhân, hắn không chút hoang mang hỏi y: “Anh hai, thứ này của anh cứng quá, nóng quá, tự anh sờ sờ đi.”
Lâm Việt lôi kéo tay nam nhân vuốt ve dục vọng sắp bùng nổ kia, dưới động tác càng lúc càng nhanh của Lâm Việt cùng nụ hôn sâu đau khổ triền miên kia, rốt cục nam nhân vẫn nhịn không được bùng nổ ở trong tay Lâm Việt.
Tiếng thở dốc của nam nhân bị chặn ở giữa môi, Lâm Việt thay nam nhân rửa sạch xong, liền thay nam nhân mặc quần vào, sau đó tựa như chưa có gì phát sinh qua, ôm nam nhân tiếp tục xem TV. Nhưng không được bao lâu Lâm Việt nhận được điện thoại yêu cầu đi xử lý công việc, vốn Lâm Việt tính lưu lại qua đêm, nhưng nhận được điện thoại sau thì không thể không rời đi.
“Làm sao vậy?”
“Giờ phải đi qua chỗ Thanh Dương bàn bạc cặn kẽ một số chi tiết quan trọng về chuyện đầu tư, là ông chủ của giải trí Phong Xa, em phải tới.” Lâm Việt không có giấu diếm, hắn có chút tiếc nuối nhìn nam nhân, “Đêm nay em không thể cùng anh rồi.”
Lâm Việt tính làm cho Thư Diệu cùng hắn đi, dù sao Thư Diệu một mình lưu lại, đối với nam nhân mà nói không an toàn (bộ ở vs ca an toàn? =.,=). Nhưng nam nhân lại tỏ vẻ không có việc gì, bảo Lâm Việt cứ đi làm việc mình đi.
Vì không muốn khiến cho nam nhân giận nên Lâm Việt cũng không lắm miệng nữa.
Lâm Việt vừa mới đi, nam nhân đã quay lại phòng bếp đi rửa chén. Hai phút sau, khi Thư Diệu biết được Lâm Việt đã rời khỏi, đôi mắt vừa đen lại vừa sáng của hắn vẫn chưa từ trên thân nam nhân rời đi. Nam nhân rửa chén, hắn đứng ở ngay bên cạnh, ngay cả khi nam nhân tắm hắn cũng muốn đứng ở bên cạnh, điều này làm cho nam nhân có chút không được tự nhiên.
Nam nhân chuẩn bị xong hết sau, tắt đèn phòng khách đi, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi. Mới vừa đi tới cửa phòng, y lập tức liền đụng phải một khuôn ngực nóng cháy, y biết là Thư Diệu đang đứng ở cửa. Nam nhân muốn rút tay về nhưng lại bị Thư Diệu cầm.
Trong phòng rất tối, thật yên lặng, càng là như vậy lại càng toả ra hơi thở ái muội, ngay cả tiết tấu thở cũng thả chậm lại. Hai mắt dần thích ứng bóng tối, nương ánh trăng mỏng manh, ánh sáng mông lung mơ hồ có thể thấy rõ đối phương.
“Đã khuya rồi, hôm nay cậu từ bên kia gấp gáp trở về chắc đã mệt, sớm đi ngủ đi.” Giọng Lâm Mộ Thiên trong bóng đêm đặc biệt rõ ràng, Thư Diệu liền đứng ở trước mắt y, hơi thở nhẹ nhàng của Thư Diệu liền phun ở trên mặt y. Hơi thở của nam nhân trong bóng đêm dần dần tăng thêm, hơi thở của Thư Diệu rất gần, giống như có một loại ma lực dẫn dắt suy nghĩ của nam nhân.
“Ngày mai tôi sẽ quay về phim trường. ” Thư Diệu một bên nhéo nhéo cầm nam nhân, một bên nhẹ giọng biểu lộ ý nguyện của mình: “Đêm nay tôi không muốn ngủ phòng khách.”
Nam nhân ngừng thở, nhìn chăm chú vào trong bóng đêm. Đôi mắt đen hữu thần của Thư Diệu rất đẹp, lộ ra vài tia sáng kỳ dị.
Ngay nửa khắc nam nhân thất thần, Thư Diệu chậm rãi vươn tay cởi đai lưng của nam nhân ra, áo ngủ của nam nhân rời rạc mở ra, thân thể rắn chắc của nam nhân hiện ra trước mặt Thư Diệu.
Dưới ánh trăng mông lung, thân thể rắn chắc đầy đặn lại mềm dẻo có thừa của nam nhân làm cho người ta nhịn không được muốn vuốt ve. Hơi thở của nam nhân theo hơi thở trở nên nóng cháy của Thư Diệu mà tăng thêm. Hơi thở của Thư Diệu phun lên hai má y, xoa dịu khuôn mặt y, mà hơi thở y tăng thêm kéo theo khuôn ngực nam nhân phập phồng trong bóng đêm……
Thân thể nam nhân bại lộ trong không khí hơi lạnh, hơi thở nam nhân tăng thêm làm cho khuôn ngực phập phồng mãnh liệt, nhũ thủ của nam nhân dưới kích thích của không khí lạnh dần đứng thẳng. Dưới áo ngủ rộng mở kia, thân thể màu mật ong dù là ở trong bóng tối cũng rất có cảm xúc. Hai chân nam nhân rắn chắc mà thon dài, thật dễ làm cho người ta liên tưởng đến cảnh tượng khi nam nhân mở đùi ra nhận yêu thương mà tư thái ái muội đem hai chân vòng lên hông đối phương. Hình ảnh trước mắt đối với Thư Diệu mà nói, toàn bộ đều tràn ngập vô tận mê hoặc……
HẾT CHƯƠNG 250