Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2

Chương 53: Chương 53




CHƯƠNG 275

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Nam nhân trốn còn không kịp, như thế nào còn có thể đi……

“Tôi…… Tôi không biết cậu ta……” Nam nhân tránh đi ánh mắt Nhiên Nghị, làm bộ không biết Nhiên Nghị. Nhiên Nghị tựa hồ cũng không có ý đi qua nên dần dần nam nhân cũng thả lỏng tâm tình xuống.

Ba nam sinh ở bên cạnh kia lại bắt đầu trở nên hưng phấn, dường như rất cao hứng nhìn thấy Nhiên Nghị, còn hướng Nhiên Nghị ngoắc qua. Nam nhân quả thực muốn che mặt chạy trối chết nhưng Lê Lê lại vô cùng thân thiết kéo y, khiến y muốn chạy cũng chạy không được. Y chỉ có thể xấu hổ xoay mặt đi, ba nam sinh kia ở bên cạnh nhịn không được nở nụ cười.

“Ông chủ các cậu và người bên chính phủ rất quen thuộc?” Lê Lê quay đầu hỏi ba nam sinh kia.

Ba nam sinh kia rất có phong cách, trong đó một nam sinh một mặt uống rượu, một mặt trả lời cô: “Nhiên nghị viên và ông chủ chúng tôi rất quen thuộc, anh ta thường xuyên tới quán tìm ông chủ, nhưng cho tới giờ cũng chưa gọi chúng tôi.”

Lê Lê cúi đầu tự hỏi trong chốc lát, quyến rũ nở nụ cười, cô lắc lắc cánh tay nam nhân: “Anh không biết cũng được, tôi thuận miệng nói mà thôi, anh không cần khẩn trương như vậy. Anh nói nếu tôi đi qua, cậu ta sẽ để ý tôi sao?”

“Tôi không biết.” Lâm Mộ Thiên quả thực là dở khóc dở cười, giọng y rất nhẹ dẫn tới ba nam sinh bên cạnh liếc mắt.

“Nếu kết thân được với Nhiên nghị viên kia, khẳng định sẽ rất có mặt mũi, lần sau tôi có thể ở trước mặt đám bạn học khoe một phen.” tiếng cười quyến rũ của Lê Lê nghe vào trong lỗ tai nam nhân y như là nụ cười của yêu nữ (=.,=), người phụ nữ kia nhẹ nhàng vỗ cánh tay nam nhân một cái, rất kinh nghiệm nói: “Tôi thấy anh thật không hiểu tâm tình của phụ nữ, bây giờ anh cứ xem như tôi là đàn ông, đem Nhiên Nghị viên trở thành đàn bà, giờ tôi sẽ đi qua làm quen, nhìn mà học tôi này.” (=.,= thế cơ đấy)

Còn không chờ nam nhân tiêu hóa xong lời cô, Lê Lê đã đạp giày cao gót đi qua. Nam nhân cũng không muốn đi xem mà tính đi về trước, lại cảm thấy không lễ phép, mà Nhiên Nghị cũng không có hướng bên này nhìn qua nữa.

Không quá bao lâu, Lê Lê sắc mặt khó coi quay trở về, nam nhân hỏi han một hồi mới biết được Nhiên Nghị đem hồng rượu đổ vào nội y của cô. Lê Lê nổi giận đùng đùng đi toilet, mà ba nam sinh kia vì nhàm chán liền hướng nam nhân tiến lại gần, ba nam sinh vây quanh nam nhân tính cách ôn hòa ở giữa.

“Đại thúc, tôi vừa mới xem phim anh đóng, thật sự diễn rất hay. Ánh mắt của anh thật gợi cảm, luôn lộ ra cảm giác mông mông lung lung.”

“Nhìn giống như rất muốn vậy, mỗi lần nhìn nữ chính, ánh mắt đều ẩm ướt ……” Bên cạnh có một nam sinh hút thuốc, ghé sát vào nam nhân. Nam nhân không dám lộn xộn, lo sợ bị tàn thuốc làm bỏng.

Nam nhân là ngôi sao, nói như thế nào cũng có chút phong độ, y không dấu vết đẩy nam sinh bên cạnh ra, lại rước lấy ba người một trận cười to. Nam nhân có loại ảo giác đang bị người đùa giỡn.

Lúc này.

Nhiên Nghị hướng bên này đi tới, ba nam sinh kia bị ông chủ Thái kêu qua; Lê Lê còn chưa trở về, nam nhân một mình ở tại chỗ này rất nguy hiểm. Nam nhân còn muốn chạy lại bị Nhiên Nghị giữ chặt, vì là nơi công cộng nên động tác hai người đều rất nhỏ, người ngoài nhìn vào thì thấy hai người giống như đang thì thầm nói chuyện với nhau, nhưng chỉ có nam nhân biết Nhiên Nghị là đang cười nhạo y.

“Đại minh tinh, trốn cái gì mà trốn, cùng diễm phụ tới quán ngưu lang tìm việc vui à?” Nhiên Nghị một bên thình lình cười nhạo nam nhân, một bên đem nam nhân kéo về lại sô pha. Vì bên này vị trí rất khuất nên không có quá nhiều người chú ý, cho dù có người nhìn thấy cũng chỉ có thể nhìn thấy đầu hai người, sô pha đã ngăn trở thân thể hai người.

Nơi này chỉ còn lại y và Nhiên Nghị.

“Cậu không cần xằng bậy, nơi này…… Nơi này là nơi công cộng……” Nam nhân không dám nhìn Nhiên Nghị, ánh mắt y mơ hồ bất định, cũng không muốn nhìn thẳng vào cặp mắt xinh đẹp của Nhiên Nghị, y thật sự không muốn nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của Nhiên Nghị.

Nhiên Nghị nhìn nam nhân vài lần, trong lòng hắn thật lo lắng. Vừa rồi từ cái khắc hắn nhìn thấy y, tầm mắt hắn thỉnh thoảng liền hướng nam nhân bên này nhìn qua, chính là nam nhân thủy chung cũng không nhìn hắn. Hơn nữa phụ nhân yêu diễm bên cạnh nam nhân kia khiến hắn rất là chán ghét, vì người phụ nữ quần áo khêu gợi kia cứ dán vào nam nhân thật chặt, nam nhân ngượng ngùng mà người phụ nữ kia còn không buông nam nhân ra.

Cho nên, khi hắn nhìn thấy người phụ nữ kia tiến qua, hắn rõ ràng liền mắng người phụ nữ kia vài câu, tuy cách thức này không phong độ, nhưng hắn vẫn làm. Cuối cùng hắn còn cởi áo người phụ nữ kia ra, đổ hồng rượu vào trong nội y của người phụ nữ kia, ai bảo cô dùng bộ ngực đầy đặn chạm vào nam nhân, nam nhân Lâm Mộ Thiên kia đối với phụ nữ thế nhưng thật dễ mềm lòng ! (=.,=)

Nhiên Nghị bất mãn người phụ nữ kia chủ động, cũng bất mãn nam nhân bị động, hắn nắm cằm nam nhân, bắt buộc nam nhân nhìn hắn. Ánh mắt bất an run rẩy của nam nhân, cùng ánh mắt ổn định của Nhiên Nghị hình thành mãnh liệt đối lập……

“Tại sao không xuất chi phiếu rút tiền? Là chê tôi đưa không đủ? Hay là cảm thấy bản thân không đáng cái giá kia?” cái tay nắm cằm nam nhân của Nhiên Nghị trượt về phía cổ nam nhân, ngón tay hắn ái muội ma sát cổ nam nhân, đồng tử kia gắt gao nhìn chằm chằm biến hóa biểu tình trên mặt nam nhân.

“Chi phiếu tôi xé, tôi không cần tiền của cậu.” Nam nhân thấp giọng trả lời. Sao y có thể cầm chi phiếu của Nhiên Nghị đi rút tiền, nếu y cầm chi phiếu của Nhiên Nghị, vậy đồng nghĩa y thừa nhận chính mình là trai bao.

Ánh mắt Nhiên Nghị chợt loé, hắn không nghĩ tới nam nhân lại xé mất chi phiếu, tay hắn thuận thế trượt vào trong áo nam nhân, nghe thấy nam nhân ẩn nhẫn kêu “uhm”. Nhiên Nghị đến gần nam nhân một chút, ngửi mùi vị thản nhiên trên thân nam nhân, là mùi sữa tắm thơm ngát, Nhiên Nghị kết luận nam nhân trước khi ra ngoài đã tắm qua.

Lâm Mộ Thiên đẩy Nhiên Nghị ra, Nhiên Nghị cũng không có giận. Hắn chỉ nhìn nam nhân vài lần, nam nhân rất muốn chạy nhưng chạy không được vì hắn chắc chắn sẽ ngăn nam nhân lại.

“Vì sao không cần tiền của tôi, anh muốn phục vụ miễn phí cho tôi, hay là như thế nào?” Nhiên Nghị cố ý vặn vẹo ý tứ nam nhân, phát hiện sắc mặt nam nhân nhìn không tốt lắm, hắn cũng không tiếp tục truy vấn nữa.

Hắn vốn không muốn châm chọc nam nhân lắm nhưng nếu nam nhân phản kháng, nếu là lộ ra vẻ mặt sợ hãi này, hắn liền cảm thấy bực mình. Vì hắn là người của chính phủ, ở bên ngoài phải bận tâm đến thân phận, ngay cả làm tình cũng phải tiết chế, dù ở ngoài tìm nam hay nữ hắn cũng phải tìm cái cao cấp nhẩt, nhưng về mặt tình ái cũng không thể làm đến tận hứng. Trước mặt người ngoài hắn vẫn phải bận tâm đến thân phận, nhưng nam nhân thì không giống, ở nơi đó của nam nhân, hắn có thể không cần bận tâm đến gì cả, vì nam nhân sẽ không đi ra ngoài khoe khoang……

Nhiên Nghị gọi một ly đồ uống cho nam nhân, nam nhân biết Nhiên Nghị không có tính rời đi, nên báo cho biết bạn học mình sắp quay lại, Nhiên Nghị ở trong này không tiện, y muốn bảo Nhiên Nghị rời đi trước.

Nhiên Nghị lắc đầu, ngữ khí lãnh đạm nói: “Không có gì không tiện, muốn đi thì người đàn bà kia đi, tại sao tôi phải đi. Huống chi anh bảo tôi đi chẳng lẽ tôi phải đi, dựa vào cái gì?”

Nam nhân bị lời nói của Nhiên Nghị khiến cho không thể phản bác, cá tính Nhiên Nghị rất ác liệt, cùng khí thế của nam nhân không khớp lắm, nam nhân cá tính ôn nhu ở trước mặt Nhiên Nghị luôn chịu thiệt.

“Vậy tôi đi.” Nam nhân nhỏ giọng nói.

“Đứng lại đó cho tôi.” Nhiên Nghị cau mày nhìn về phía nam nhân, phát hiện nam nhân tựa hồ bị lời của hắn trấn áp, hắn đổi một loại giọng điệu, hơi hạ thấp giọng hỏi nam nhân: “Tại sao lại đổi chìa khóa?”

“……” Nam nhân không trả lời.

Này còn cần hỏi sao? (=.,= còn cần hỏi sao?)

Nam nhân là vì phòng hắn mới đổi khóa cửa trong nhà, Nhiên Nghị đương nhiên biết điều này, hắn chỉ là muốn nhìn một chút nam nhân sẽ lộ ra biểu tình gì nữa.

Bộ dạng khó xử của nam nhân khiến trong lòng hắn thật phiền não, hắn không muốn phát giận, nhưng nam nhân luôn chọc hắn giận. Vừa rồi ba nam sinh kia dựa vào nam nhân gần như vậy, rõ ràng là muốn sỗ sàng mà!

Nam nhân Lâm Mộ Thiên này như thế nào cứ luôn trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy (=.,= nói ngược rồi ba). Nhiên Nghị uống một ly rượu, tùy tiện hỏi nam nhân vài câu, nam nhân vẫn bảo trì bình tĩnh cùng Nhiên Nghị nói chuyện.

Không quá bao lâu, Lê Lê đã quay lại, nhìn thấy Nhiên Nghị ngồi ở bên cạnh nam nhân, tay còn khoát lên lưng nam nhân, mà nam nhân lại là một bộ biểu tình không cam tâm tình nguyện.

Không khí quỷ dị giữa hai người làm cho người phụ nữ kia kinh ngạc mở to mắt, Lâm Mộ Thiên cũng không nghĩ tới Lê Lê lúc này lại trở về, vì Nhiên Nghị đang dán ở bên tai y nói chuyện…….

Nhiên Nghị vốn còn đang “giáo huấn” vì sao đổi khóa cửa trong nhà thì phát hiện thân thể nam nhân trở nên cứng rắn, hắn không kiên nhẫn theo tầm mắt nam nhân nhìn qua. Nhìn thấy người phụ nữ lúc nãy tiến đến gần hắn, đang mở to hai mắt, một bộ khó tin nhìn chằm chằm bọn hắn.

Nhiên Nghị mới không có tâm tình quản người phụ nữ kia, vì đây là nơi công cộng, nên hắn không có tiến thêm bước nữa mà chỉ là khoá chặt eo nam nhân không cho nam nhân lộn xộn.

“Các người quen nhau?” ánh mắt nghi hoặc của Lê Lê dừng ở trên người Lâm Mộ Thiên.

“Không…… Không biết, không quá quen……” Nam nhân xấu hổ phủ nhận, y lấy tay gỡ cái tay đang ôm y của Nhiên Nghị, nhưng Nhiên Nghị dùng sức ôm một cái, làm cho khoảng cách hai người càng gần thêm.

Nhiên Nghị lười biếng gác hai chân vào nhau, hắn tự nhiên tiếp lời nam nhân, không chút nào che dấu nói với người phụ nữ kia: “Chúng tôi chẳng những quen nhau còn quen rất thân, cô tốt nhất đối với Lâm Mộ Thiên khách khí một chút. Lần sau nếu còn để cho tôi biết cô dẫn anh ta tới loại địa phương này, về sau hạng mục mới của công ty chồng cô đều chuyển cho người khác làm.”

Lê Lê cũng không có biện pháp tranh luận, công ty chồng cô làm việc đều phải dựa vào cơ quan chính quyền ký tên, nên quan hệ đều phải trải qua thủ hạ của Nhiên Nghị phê duyệt chỉ thị, cô cũng không dám đắc tội Nhiên Nghị.

Lê Lê cũng sợ hãi thế lực Nhiên Nghị, đương nhiên không dám ở trước mặt Nhiên Nghị bày sắc mặt, trước khi đi cô mang theo ba nam sinh kia, còn lễ phép nói hẹn gặp lại với nam nhân. Nam nhân chỉ có thể trơ mắt nhìn Lê Lê rời đi, mà chính y lại bị Nhiên Nghị giữ chặt, muốn chạy cũng không được.

Nhiên Nghị rất trấn định uống rượu, tay hắn trượt vào trong áo nam nhân, nam nhân toàn thân đều trở nên cứng ngắc .

“Cậu không được quá phận……”

Nghe thấy nam nhân không hề khí thế “cảnh cáo”, Nhiên Nghị ngược lại nở nụ cười.

“Tôi chưa từng quá phận.” hai mắt Nhiên Nghị gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt trốn tránh của nam nhân, xác định xung quanh không người, hắn nâng cằm nam nhân lên, ở ngoài miệng nam nhân cắn một ngụm coi như trừng phạt, nam nhân ăn đau nhăn mày.

Mà lúc này, Nhiên Nghị lại ở bên tai nam nhân thấp giọng hỏi một câu……

“Đại minh tinh, đêm nay có thời gian bồi tôi ngủ hay không?”

Bồi……

Bồi ngủ……

Nhất thời, nam nhân bị hai chữ đập đến đầu óc choáng váng……

CHƯƠNG 276

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Nhiên Nghị sao có thể mặt không đỏ tâm không loạn nói ra lời như vậy, nam nhân sắp nghe không nổi nữa rồi. Cái gì gọi là “Có thời gian bồi hắn ngủ hay không?”, nam nhân không thích cách dùng từ của Nhiên Nghị. Loại ngữ khí này giống như là khách làng chơi hỏi trai bao, nhưng lại có thêm một chút gì đó mà nam nhân không nắm được, cũng vô pháp lý giải Nhiên Nghị. Y đã nói qua rất nhiều lần, y không phải trai bao, hơn nữa hy vọng Nhiên Nghị tôn trọng y.

Nghe Nhiên Nghị trực tiếp hỏi như vậy, nam nhân gắt gao mím môi, một chữ cũng nói không nên lời. Khi Nhiên Nghị nhìn thấy nam nhân lắc đầu cự tuyệt hắn, hắn cũng không có giận.

Bởi vì hắn đã sớm dự đoán được nam nhân sẽ cự tuyệt, tuy rằng hắn rất muốn nam nhân chủ động một chút, nhưng đó chỉ là giới hạn trong tưởng tượng.

“Không muốn?” Nhiên Nghị mở miệng hỏi nam nhân, nghe không ra giọng hắn là giận là vui.

“……” Nam nhân không có trả lời.

Lúc này.

Điện thoại Nhiên Nghị vang lên, hắn tiếp xong điện thoại sau sắc mặt liền trở nên khó coi, nam nhân cũng không dám hỏi, lại ngồi một lát Nhiên Nghị mới đứng dậy nói phải đi.

“Bên chính phủ có việc, đêm nay tôi bỏ qua cho anh.” Nhiên Nghị ý vị thâm trường nở nụ cười, hắn đem chìa khóa nhà nam nhân trả lại cho nam nhân: “Anh đổi khóa rồi, thứ này tôi cầm cũng vô dụng.”

Nhiên Nghị đem chìa khóa trả lại cho nam nhân, nam nhân lại ở lúc Nhiên Nghị xoay người rời đi, nhịn không được đem chuyện kia nói với Nhiên Nghị: “Ngày mai Thư Diệu sẽ trở lại, tôi sẽ không tới gần Thư Diệu nữa, về sau cậu cũng có thể yên tâm, cho nên cậu cũng đừng tới…… Đừng tới tìm tôi nữa ……” Giọng nam nhân hơi run run, y sẽ giữ khoảng cách với Thư Diệu, như vậy Nhiên Nghị sẽ không tìm đến y phiền toái nữa.

Thân hình Nhiên Nghị khựng lại, hắn quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân một cái, Nhiên Nghị ngữ khí không tốt lắm: “Giờ anh nói với tôi mấy cái này thì có ích lợi gì, lúc trước khi tôi bảo anh cách xa Thư Diệu một chút, nói cái gì anh cũng không nghe.”

Nam nhân thừa nhận y sợ Nhiên Nghị.

Không đợi nam nhân mở miệng, chợt nghe giọng nói trào phúng của Nhiên Nghị vang lên: “Anh nghĩ rằng tôi muốn đến tìm anh?”

“……” Lâm Mộ Thiên rũ mắt, không nhìn hắn.

Nhìn thấy nam nhân trầm mặc không nói, Nhiên Nghị cũng không muốn nói thêm nữa, vì hắn còn có chính sự phải làm. Trước khi đi hắn bảo Tiểu Thái giúp đưa nam nhân về, nam nhân cảm thấy Nhiên Nghị làm như vậy căn bản là không cần thiết. Nam nhân cũng không rõ vì sao Nhiên Nghị một bên luôn cười nhạo y, vũ nhục y, lại có lúc muốn giúp y.

Rốt cuộc vấn đề là ở trên người ai?

Cho dù nam nhân không tình nguyện như thế nào đi nữa, cuối cùng y vẫn được Tiểu Thái phụ trách đưa về nhà. Y không thể đem việc này nói với Thanh Dương hoặc Vĩnh Trình, chuyện giữa y với Nhiên Nghị muốn y nói ra miệng như thế nào!?

Chẳng lẽ muốn y chạy tới cầu Thanh Dương hỗ trợ, xin Thanh Dương bảo vệ y? Hoặc là muốn y chạy đi tìm Vĩnh Trình, nói ra toàn bộ chuyện Nhiên Nghị và y phát sinh quan hệ sao?

Nếu là như vậy, nam nhân thật sự trăm ngàn không làm được……

Chuyện giữa Nhiên Nghị và Thư Diệu, nam nhân không rõ, cũng không hiểu biết, càng thêm không muốn đi can dự. Từ thật lâu trước kia Nhiên Nghị đã không ngừng cảnh cáo y không được tới gần Thư Diệu, mà Thư Diệu cũng luôn giúp đỡ Nhiên Nghị, điều này làm cho nam nhân nhìn thấy sự ăn ý giữa bọn họ. Thư Diệu lần này trở về, Nhiên Nghị hẳn là sẽ buông tha y.

Đêm nay, nam nhân cũng không có nghĩ nhiều, nếu miệt mài suy nghĩ, như vậy sẽ chỉ làm y càng thêm phiền não.

Ngày mai Thư Diệu trở về, hy vọng Nhiên Nghị sẽ không tới quấy rầy y nữa……

Ngày hôm sau, nam nhân cùng Thanh Dương có mặt tại một event, tuần trước Thanh Dương đã hẹn với y, muốn y cùng đến xem triển lãm xe, mà nam nhân chủ yếu là bồi Thanh Dương đến xem siêu xe.

Hiện trường có rất nhiều người đến, vì đám đông quá chật chội nên Thanh Dương và nam nhân tránh đi phóng viên, đi tới phòng triển lãm lầu hai. Bên này đều là siêu xe cao cấp, giá đều rất cao nên người đến xem xe hơn phân nửa đều là người có tiền.

Mà nhân viên giới thiệu nhìn thấy Thanh Dương thì giới thiệu xe ở bên cạnh, Thanh Dương vẻ mặt lười biếng, ánh mắt lãnh đạm xem xe, nhưng tựa hồ trước mắt cũng không có cái hợp tâm ý hắn.

Thanh Dương thản nhiên hỏi nam nhân: “Anh cảm thấy thế nào, anh thích cái nào nhất?” Thanh Dương hỏi một chiếc xe, nam nhân cảm thấy vẻ ngoài và nội thất cũng không tồi.

Thanh Dương lãnh đạm gật đầu, hắn ở bên tai thuộc hạ phân phó vài câu xong thì bước đi, rất nhanh nam nhân đã biết Thanh Dương đang làm cái gì, Thanh Dương đưa một cái chìa khóa xe cho nam nhân.

“Chiếc xe kia là của anh, anh giúp tôi lâu như vậy, tới giờ tôi cũng chưa từng tặng quà cho anh. Thứ tư này là sinh nhật anh, tôi tặng quà cho anh trước, hy vọng anh thích.” Giọng Thanh Dương miễn cưỡng, hai mắt u tĩnh của hắn không hề gợn sóng, cho dù một hơi tặng một món quà đến mấy triệu, ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái, càng sẽ không đau lòng.

Hắn muốn nam nhân cao hứng, vì đại đa số người nhìn thấy siêu xe làm quà đều sẽ thét chói tai, nhưng Thanh Dương biết nam nhân khẳng định sẽ từ chối hắn, cho nên hắn mới lấy danh nghĩa sinh nhật đem xe tặng cho nam nhân.

“Món quà này thật sự quá đắt……” Nam nhân chối từ một phen nhưng thủy chung không có kết quả, lại không đành lòng nhìn thấy Thanh Dương lộ ra biểu tình thất vọng, vì là quà Thanh Dương tặng cho y, hơn nữa lại quá đắt, y chậm rãi nói: “Xe này tôi trước thay cậu nhận, chừng nào cậu muốn lấy lại, tùy thời đều có thể.”

Thanh Dương thản nhiên gật đầu, chỉ có như vậy nam nhân mới nhận lấy quà. Thanh Dương rất hiểu nam nhân, cũng không phải giới hạn về mặt hành động, đương nhiên cũng bao gồm cả tư tưởng. Nam nhân tư tưởng bảo thủ lại cổ lỗ sĩ nhưng lại khiến cho Thanh Dương rất thích, ít nhất sẽ không giống như mấy người khác sau khi ly hôn đã lập tức ra ngoài thông đồng với đàn bà khác……

Thanh Dương có chút mệt mỏi, không muốn tiếp tục tham quan nữa nên nam nhân đỡ hắn đến nhà hàng trong hội quán nghỉ ngơi. Bên này rất yên tĩnh, cơ hồ không có người, Thanh Dương tư thái lười biếng mà nam nhân lại ôn hòa vô cùng, hai người luôn đưa tới mấy cái liếc mắt của nhân viên phục vụ.

Hai người hàn huyên vài câu, Thanh Dương đột nhiên hỏi nam nhân :

“Anh thích nhà như thế nào, nếu thấy căn nào được có thể nói với tôi, chỗ anh đang ở kia không an toàn.”

“Không có…….” Nam nhân lắc đầu, vì vừa rồi Thanh Dương đã tặng y xe, giờ lại muốn tặng y nhà ở, nam nhân đành phải cự tuyệt: “Tôi bây giờ…… Tôi bây giờ còn không có điều kiện chuyển nhà, hơn nữa cũng không tiện chuyển nhà.”

Thanh Dương cũng không miễn cưỡng nam nhân, biết nam nhân không thích đề tài này hắn cũng sẽ không nhắc lại nữa. Cuối cùng, hắn chỉ là cầm tay nam nhân, giọng điệu thản nhiên nói vài câu……

“Tôi chỉ là không hy vọng có người nào uy hiếp đến sự an toàn của anh, trước kia anh luôn ở bên cạnh tôi bận trước bận sau, anh đối với tôi rất tốt, nhưng tới giờ tôi chưa từng tỏ ý gì với anh.” giọng nói miễn cưỡng của Thanh Dương thật dễ nghe, giọn hắn rất nhạt, làm cho nam nhân không thể đoán ý tưởng của hắn.

“Cho nên sao?” Nam nhân thuận miệng truy vấn.

Thanh Dương chỉ nhìn nam nhân một lát, không có trả lời câu hỏi của nam nhân.

Nam nhân biết Thanh Dương không muốn nói, cũng không truy vấn nữa, nếu không lại khiến cho mọi người đều không thoải mái. Có đôi khi nam nhân cũng không rõ rốt cuộc hắn muốn làm cái gì, nhưng y lại biết Thanh Dương luôn là người rất chủ kiến, làm việc trước giờ cũng không cần y lo lắng.

Nam nhân cũng không biết mục đích Thanh Dương tặng xe cho y, cũng không hiểu vì sao Thanh Dương muốn mua nhà cho y. Bất quá y thật sự không thể nhận mấy món quà đắt tiền của Thanh Dương nữa.

Vì nam nhân không biết nên dùng cái gì để trả lại cho Thanh Dương, tuy rằng Thanh Dương có thể là cảm tạ nam nhân từng chiếu cố hắn lúc còn đi học, nhưng nam nhân thành thật, nói gì cũng không nguyện ý nhận quà tặng quý trọng như vậy. Hơn nữa trong lòng nam nhân thủy chung cũng sẽ cảm thấy thiếu Thanh Dương.

“Chìa khóa chiếc xe kia tôi trước thay cậu nhận.” Nam nhân thật không muốn cảm thấy bản thân nợ Thanh Dương, cho nên lúc này y lặp lại một lần nữa: “Chừng nào cậu muốn lấy lại chiếc xe, tôi tùy thời đều có thể trả cái chìa khóa lại cho cậu. Giờ coi như tôi thay cậu bảo quản, nếu cậu cố ý muốn tặng cho tôi, tôi cũng không thể nhận.”

Y hy vọng Thanh Dương có thể hiểu ý y, không phải mỗi người nhìn thấy cái lợi đều hai mắt sáng lên, Thanh Dương quen biết y nhiều năm như vậy, hẳn là có thể lý giải y.

Thanh Dương sẽ không vì chuyện không tặng được quà mà biến hiện mất hứng, hoặc là không phong độ. Mặc kệ nam nhân lặp lại bao nhiêu lần không cần xe, hắn đều gật đầu đáp ứng, toàn bộ dựa theo lời nam nhân nói mà làm, chỉ cần nam nhân nhận lấy xe là được. Thanh Dương cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa, chỉ có như vậy nam nhân mới có thể nhận quà của hắn.

“Cậu đã đói bụng chưa? Tôi thay cậu gọi cơm.” Lâm Mộ Thiên săn sóc hỏi Thanh Dương.

Khóe miệng Thanh Dương ẩn chứa nụ cười nhạt tới mức nhìn không thấy, hai mắt hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm nam nhân, chậm rãi gật đầu: “Được.” Giọng hắn rất nhẹ, rất lãnh đạm trả lời nam nhân.

Thanh Dương luôn tự nhiên lãnh đạm như vậy, nam nhân cũng quen rồi. Nam nhân gọi người phục vụ tới gọi những món mà Thanh Dương thích ăn. Thanh Dương tựa hồ rất vừa lòng, hắn mở một lọ hồng rượu lâu năm, hai người tinh tế nhấm nháp, ngẫu nhiên bình luận một chút về hương vị rượu. Nam nhân vốn không uống rượu, nhưng hôm nay cao hứng nên cũng không sao cả, y rất tiết chế chỉ uống một chút, rượu kia xác thực không tồi.

“Kỳ thật tôi không hiểu lắm về hồng rượu, bất quá trước kia nghe cha tôi từng tán gẫu qua về rượu, học được một ít.” Nam nhân cũng không dám ở trước mặt Thanh Dương múa rìu qua mắt thợ, y uống mấy hớp rồi không uống nữa.

Thanh Dương cũng không miễn cưỡng nam nhân, hắn im lặng ăn. Giữa hai người cho dù không nói lời nào, cũng sẽ không khiến cho nam nhân cảm thấy hoảng hốt hoặc là lâm vào xấu hổ vì không nói gì.

Không khí hài hòa, yên tĩnh này ngược lại làm cho nam nhân cảm thấy thật thoải mái, có lẽ chỉ có cùng Thanh Dương một chỗ mới có thể hưởng thụ cảm giác yên tĩnh lại an bình như vậy. Thật thoải mái, làm cho nam nhân thật thích.

Nhưng thời gian yên tĩnh luôn qua đặc biệt nhanh, nam nhân nghĩ tới hôm nay có thể yên tĩnh cùng Thanh Dương trải qua một ngày tốt đẹp, nhưng ngay lúc hai người sắp dùng cơm xong, Nhiên Nghị ôm một mỹ nữ xuất hiện ở cửa nhà ăn, còn có chuyên gia vì bọn họ dẫn đường (=.,= ây nha, anh như ruồi muỗi, thúc như hàm hương :333). Nam nhân nhìn thấy Nhiên Nghị xuất hiện thì sợ tới mức đồ ăn trong tay đều rớt ở trên bàn, phát ra tiếng vang loảng xoảng.

Mí mắt Thanh Dương nhẹ nhàng giật một cái, hắn có chút đăm chiêu nhìn nam nhân, vẻ mặt nam nhân rõ ràng là đang lảng tránh, Thanh Dương đại khái đã biết xảy ra chuyện gì.

Mà lúc này.

Nhiên Nghị cuối cùng vẫn thấy được nam nhân đang cùng Thanh Dương dùng cơm, nam nhân cúi đầu xuống không muốn nhìn dáng vẻ của hắn. Mà khi Nhiên Nghị nhìn thấy Thanh Dương không chút hoang mang dọn chén đũa thay cho nam nhân, sắc mặt Nhiên Nghị lập tức đen thui, hắn ôm cô gái dáng người cao gầy kia hướng về phía nam nhân đi qua.

Không được qua đây……

Trăm ngàn không được qua đây……

HẾT CHƯƠNG 276

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.