CHƯƠNG 305
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Lâm Mộ Thiên bị hôn trở tay không kịp, tay Nhiên Nghị giữ chặt đầu y. Nụ hôn gần như thô lỗ này khiến nam nhân thở không nổi. Nam nhân cảm giác được đầu lưỡi nóng ướt chui vào trong miệng y, mãnh liệt vô lễ lại không chút nào ôn nhu dùng sức mút đôi môi y. Nam nhân phục hồi tinh thần liền đẩy Nhiên Nghị ra, môi y đã bị Nhiên Nghị hôn có chút sưng đỏ.
Nhiên Nghị do thân thể bị thương mà không có trọng tâm nên ngã xuống giường, ôm miệng vết thương vì đau đớn mà nhíu mày. Hắn chỉ muốn cho nam nhân một nụ hôn “trừng phạt” nho nhỏ, không nghĩ tới nam nhân cũng dám đẩy hắn ra. Nhiên Nghị ôm miệng vết thương cũng không làm ra chuyện vượt rào đối với nam nhân nữa, lúc nãy hắn nói muốn “cưỡng gian” nam nhân, cũng chỉ là hù dọa nam nhân mà thôi.
Bất quá, nam nhân đã quy củ hơn rất nhiều, không cần hắn nhắc lại, nam nhân đã chủ động đi phòng bếp nấu ăn cho hắn. Hắn biết nam nhân sợ hắn, nhưng là, Nhiên Nghị còn ôm cảm giác chán ghét chùi không đi kia, nuốt thức ăn mà nam nhân đút cho hắn. Mà buổi tối lúc đi ngủ, nam nhân cũng sẽ không cùng ngủ với Nhiên Nghị, không thay đổi định luật là: Nhiên Nghị ngủ giường, nam nhân ngủ sô pha.
Suốt một tuần, nam nhân đều bận rộn vượt qua. Một mặt vội vàng quay phim, một mặt còn phải chiếu cố Nhiên Nghị đang bị thương, y không thể báo nguy, cũng không thể nói với nhóm Thư Diệu……
Chuyện Nhiên Nghị ở trong nhà y, y không thể tiết lộ ra ngoài, chuyện này không phải chuyện nhỏ. Mỗi lần y đi ra ngoài mua thuốc hay đổ rác, đều phải rất cẩn thận.
Bộ sô pha nhiễm máu kia phải rửa sạch sau đó mới đem ra bên ngoài, vì đã không còn sô pha nên trong nhà trở nên rộng hơn một chút. Vì hiện tại Nhiên Nghị ở chỗ y, cũng không biết tới lúc nào mới rời đi nên nam nhân đi mua một cái tủ quần áo về. Lúc trước cái tủ nhỏ trong nhà kia chỉ có thể chứa đủ quần áo y, hơn nữa nghĩ tới Nhiên Nghị cũng không thể luôn mặc quần áo y nên y hỏi đồng nghiệp nhỏ tuổi xem thanh niên hiện tại thích kiểu quần áo như thế nào.
Nam nhân còn cố ý nhờ người đi mua một ít quần áo, vì y không tiện ra mặt. Khi y mang theo một đống quần áo trở về, Nhiên Nghị còn đang ngủ trên giường.
Nhiên Nghị căn bản là không để ý tới y.
Nam nhân đem đồ đạc bỏ vào trong ngăn tủ, dù hiện tại Nhiên Nghị không để ý tới y, cũng không thèm nhìn tới quần áo y mua nhưng nói tóm lại cuối cùng Nhiên Nghị cũng phải mặc. Mấy ngày nay vết thương của Nhiên Nghị so với trước đã tốt hơn chút, đã xuống dưới đi được rồi, chẳng qua mỗi ngày Nhiên Nghị đều buồn rầu ở nhà, cũng rất ít cùng nam nhân trao đổi, ngoại trừ xem tin tức và ăn cơm ra hắn liền ngủ.
Ngày như vậy giằng co hơn nửa tháng, Nhiên Nghị ngoại trừ sai sử nam nhân, cơ hồ cũng không cùng nam nhân nói chuyện. Bình thường nam nhân quay phim cũng rất bận, cho nên về nhà bận xong liền nghỉ ngơi.
Vì Nhiên Nghị xảy ra chuyện nên đám Thư Diệu đều vội vàng giải quyết chuyện Nhiên Nghị. Thanh Dương cũng một lần nữa lo chuyện đầu tư khu giải trí, cũng không có thời gian tìm đến y, như vậy cũng miễn đi việc y lo lắng Nhiên Nghị bị phát hiện mà khổ não.
Nam nhân cũng muốn mở miệng hỏi Nhiên Nghị khi nào thì rời đi, mỗi lần nói đến bên miệng y đều hỏi không ra. Ngẫm lại thì Nhiên Nghị đúng là không có chỗ để đi, chỉ là buổi tối ngủ thật không tiện, sô pha cũng ném rồi, cho nam nhân vạn lá gan y cũng không dám cùng Nhiên Nghị đồng giường. Nửa tháng nay mỗi ngày nam nhân đều ngã ra đất nghỉ, không dám cùng Nhiên Nghị ngủ.
Hiện tại Nhiên Nghị tuy rằng có thể đi được, nhưng hành động vẫn rất không tiện, nam nhân luôn luôn phải thay hắn đổi thuốc. Hơn nữa Nhiên Nghị lại không thể tắm rửa, có nam nhân thay hắn chà người.
Làm đau hắn một chút, Nhiên Nghị sẽ mất hứng nói với nam nhân: “Anh đã từng chà lưng chưa, anh làm cho tôi thương càng thêm thương, kiếp sau anh nuôi tôi không? (=.,= nuôi cái đầu nhà ngươi)” Mỗi lần nói xong, hắn đều đẩy nam nhân ra.
Kỳ thật nam nhân cũng hiểu được, Nhiên Nghị trong một đêm từ một tinh anh chính trường biến thành bình dân, cái loại tâm tình chênh lệch này dù là ai cũng không tiếp nhận được. Cho nên dù Nhiên Nghị phát giận với y, y cũng xem như không nghe thấy.
Nếu hiện tại ngay cả y cũng muốn đuổi Nhiên Nghị ra, kia Nhiên Nghị nhất định sẽ chết……
Nam nhân đứng ở phòng bếp nấu đồ ăn, hôm nay vì A Nhạc xảy ra chút vấn đề nên đạo diễn cho cả đoàn nghỉ ngơi. Phần diễn hôm nay lưu lại ngày mai quay, nên hôm nay nam nhân về nhà rất sớm.
Nam nhân dùng một giờ làm xong đồ ăn, vì y không biết Nhiên Nghị thích ăn cái gì, cho nên y cân nhắc mua một vài món mà Lâm Việt thích ăn, đều là thanh niên nên hẳn là khẩu vị cũng không sai biệt lắm.
Nhưng nam nhân nghĩ sai rồi, Nhiên Nghị chưa ăn mấy miếng đã không ăn nữa, cuối cùng còn hừ vài tiếng: “Khó ăn muốn chết.” Hắn hoàn toàn không cảm kích, cho dù như vậy nam nhân cũng không có nói gì.
Y không có tâm tình cùng Nhiên Nghị so đo, hắn thích ăn liền ăn, không thích ăn thì không ăn, nam nhân cũng sẽ không miễn cưỡng. Về mấy lời nói vô lễ của Nhiên Nghị, nam nhân coi như chưa nghe thấy gì, tự mình làm chuyện của mình. Thẳng đến buổi tối lúc nghỉ ngơi, y mới chính thức được yên tĩnh, vì Nhiên Nghị ngủ chưa bao giờ ngáy, hơn nữa yên lặng quỷ dị, nam nhân thậm chí hoài nghi rốt cuộc là ngủ hay không ngủ.
Đêm nay.
Vì lúc nãy nam nhân rót nước cho Nhiên Nghị quá nóng nên Nhiên Nghị uống xong còn mắng nam nhân vô dụng. Trong khoảng thời gian này nam nhân thật sự là nhịn hắn vô số lần, nam nhân vừa ngủ xuống, chuông cửa liền vang lên.
Nhiên Nghị cảnh giác từ trên giường chậm rãi ngồi dậy……
Nam nhân cũng kích động đứng lên, thấp giọng nói với Nhiên Nghị: “Cậu trước trốn vào trong tủ áo đi, có thể là…… Có thể là Lâm Việt tới ……” giọng nam nhân đều đang run rẩy.
Nhiên Nghị cười lạnh nhìn chằm chằm nam nhân, nhìn thấy dáng vẻ nam nhân khẩn trương, hắn đã muốn mắng nam nhân: “Tại sao muốn tôi trốn, anh bảo hắn cút không phải xong sao.” Hắn bốc đồng yêu cầu nam nhân đi làm chuyện không có khả năng.
Chuông cửa còn đang tiếp tục vang —
Nam nhân thật sốt ruột: “Cậu không trốn, nếu bị phát hiện, cậu tự gánh hậu quả …… Cậu không tin Lâm Việt, có phải giờ cậu tính cho cậu ấy biết cậu còn sống phải không……”
“……” Ánh mắt Nhiên Nghị lạnh như băng nhìn chằm chằm nam nhân, hắn không nhúc nhích, tựa hồ đang tự hỏi lời nam nhân nói.
“Cậu…… Cậu không tin tôi sao……”
“……”
“Cậu không tin tôi, cũng không sao cả.” Nam nhân cúi đầu, ánh mắt y lóe lên nhìn Nhiên Nghị ngồi ở trên giường: “Cậu hẳn chỉ nên tin tưởng chính cậu, hiện tại là trốn, hay là không trốn, chính cậu lựa chọn……”
“Lâm Mộ Thiên, anh có ý gì?” Nhiên Nghị không kiên nhẫn mặt nhăn chặt mày, “Anh dám uy hiếp tôi?” ngữ khí hắn không tốt, khiến nam nhân thực bị thương.
“Giờ tôi phải đi mở cửa.”
“Anh dám!?”
“Nếu tôi không mở cửa ra, Lâm Việt sẽ đá cửa vào.”
Nhiên Nghị mân môi, không nói.
Nhiên Nghị đẩy nam nhân đang chắn ở trước mắt ra, mặt không biểu tình mở tủ quần áo. Nam nhân nhìn động tác hắn có chút thong thả nên y giúp Nhiên Nghị đi vào, cẩn thận đóng cửa lại sau đó nam nhân mới ra bên ngoài mở cửa.
Mở cửa ra —
Khác với dự đoán của nam nhân, người xuất hiện ở cửa không phải Lâm Việt mà là Thư Diệu. Nam nhân không nghĩ tới Thư Diệu sẽ xuất hiện, ít nhiều y cũng có chút giật mình.
“Đã trễ thế này rồi sao cậu lại tới đây?” Nam nhân cảm thấy mình giống như hỏi sai rồi, vì Thư Diệu trên cơ bản đều tùy lúc tới chỗ y, chính là thời gian này Nhiên Nghị đang xảy ra chuyện…
Bộ dạng Thư Diệu cũng rất mỏi mệt, gần đây hắn vì chuyện Nhiên Nghị mà phiền thấu tâm. Nam nhân cũng hiểu tâm tình hắn nên không hỏi Thư Diệu rốt cuộc làm sao vậy, chỉ bảo Thư Diệu nghỉ ngơi cho tốt.
Thư Diệu ôm nam nhân đến trên giường, hắn mệt ngay cả quần áo cũng không muốn thay: “Sao trên người anh có mùi thuốc vậy?” Thư Diệu chôn đầu ở trong cổ nam nhân thong thả cọ cọ.
“Không……”
Nam nhân khẩn trương không biết giải thích như thế nào, lúc nãy y vừa thay Nhiên Nghị đổi thuốc, trên người khó tránh khỏi có chút mùi thuốc. Bất quá cũng may, sau đó Thư Diệu không có tiếp tục hỏi nhiều, điều này làm cho nam nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Đêm nay cậu muốn lưu lại sao?” Nam nhân nhỏ giọng hỏi Thư Diệu: “Cậu muốn tắm rửa hay không, tôi đi xả nước cho cậu.”
“Không cần.”
Giọng Thư Diệu không cao không thấp, hắn ôn nhu ôm nam nhân, đem nam nhân đặt ở trên giường, ôn nhu hôn hai má nam nhân, nam nhân cự tuyệt không được Thư Diệu đối đãi ôn nhu.
Hắn khiến nam nhân quên đi mệt mỏi trước đó, hơi thở ôn nhu bao phủ nam nhân, nam nhân quên trong nhà còn có một người đang trốn trong tủ quần áo. Thư Diệu hôn y, y không có kháng cự, ngược lại thật dịu ngoan tiếp nhận……
Nam nhân căn bản không biết, Nhiên Nghị tránh ở trong ngăn tủ, đang có bao nhiêu tức giận, có bao nhiêu ý muốn muốn đánh y, Nhiên Nghị mới đầu cũng nghĩ người tới là Lâm Việt, nhưng khi hắn nhìn thấy người vào là Thư Diệu, hắn liền trở nên càng thêm tức giận _ đã trễ như vậy Thư Diệu còn tới nhà nam nhân, còn có vẻ xem đây như nhà mình vậy.
Thậm chí khi hắn ôm nam nhân, hôn nam nhân, nam nhân thế nhưng không có phản kháng, không hề bất mãn, không có một chút oán giận, ngược lại lộ ra vẻ mặt mà từ trước tới giờ Nhiên Nghị chưa từng thấy quá……
Nam nhân đang thẹn thùng.
Xuyên thấu qua khe hở, Nhiên Nghị có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động ở bên ngoài, chính là Thư Diệu không biết sự tồn tại của hắn, mà nam nhân cũng tựa hồ quên mất hắn. Nhiên Nghị thế nhưng trong lòng cảm thấy kỳ quái không thể khống chế……
Nhìn thấy hai người bên ngoài ôn nhu hôn sâu, Nhiên Nghị lửa giận ly tâm càng thêm tràn đầy, nếu không phải hiện tại hắn không tiện, nếu không, hắn thật muốn xông ra ngoài cho nam nhân mấy bạt tai rồi hung hăng mắng y, chỉ trích y không biết xấu hổ.
Nhưng là..
Tình huống hiện tại của hắn không thể đi ra, hắn không tiện hiện thân. Khi nhìn thấy nam nhân vì sự ôn nhu của Thư Diệu mà chậm rãi rũ mắt, tâm tình Nhiên Nghị vốn lo lắng, thế nhưng kỳ quái xuất hiện bất an và rung chuyển trước nay chưa từng có…… (đau lòng òi :333)
CHƯƠNG 306
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Kỳ thật Nhiên Nghị rất muốn cứ như vậy liều lĩnh lao ra, để cho Thư Diệu thấy rõ “chân diện mục” của nam nhân rác rưởi Lâm Mộ Thiên kia. Nam nhân kia chẳng những câu dẫn người anh em tốt của hắn, còn cùng chính em trai mình làm loạn, chuyện không có luân thường như vậy nam nhân kia đều làm được. Thậm chí bên cạnh nam nhân không chỉ có một mình Thư Diệu, loại mặt hàng này Thư Diệu như thế nào lại để ý, như thế nào thời thời khắc khắc đều muốn che chở y, còn ôn nhu đối đãi nam nhân không biết xấu hổ này như vậy.
Thật không biết xấu hổ…….
Nhiên Nghị trong lòng thực lo lắng, hắn đem tất cả nguyên nhân và bất mãn, cùng với tất cả thành kiến đều đẩy về phía nam nhân. Hắn không có cách nào giải thích, không có cách nào hiểu được người bạn tốt nhất của mình lại bởi vì nam nhân trung niên Lâm Mộ Thiên này mà bỏ qua tình cảm giữa bọn họ. Hắn nghĩ tới Thư Diệu chỉ chơi đùa mà thôi, không nghĩ tới lại thành sự thật.
Giờ này khắc này, Nhiên Nghị khắc sâu cảm nhận được tư vị bị vứt bỏ, người bạn tốt nhất của hắn kết quả vẫn vì một người nam nhân mà ruồng bỏ tình hữu nghị giữa bọn họ.
Nếu nói Thư Diệu thích nam nhân, như vậy muốn bao nhiêu mỹ nam, hắn đều có thể thay Thư Diệu tìm. Chính là loại người không sạch sẽ giống Lâm Mộ Thiên này, như thế nào Thư Diệu nhìn tới được.
Thân là bạn Thư Diệu, Nhiên Nghị bất mãn, không phục, hắn không cho phép người như thế làm giảm thưởng thức của Thư Diệu, hắn không muốn! Hắn chán ghét Lâm Mộ Thiên! Bởi vì hắn không thể lý giải, là nam nhân lại lần lượt bị đồng tính đặt ở dưới thân là chuyện đáng xấu hổ cỡ nào. Nhiên Nghị tự đáy lòng xem thường nam nhân, bất mãn nam nhân yếu đuối và nhàm chán.
Đèn phòng tắt, Nhiên Nghị thấy không rõ lắm cảnh vật bên ngoài, chỉ có thể nghe được trong căn phòng im lặng truyền đến tiếng hôn môi, tiếp theo là tiếng cởi quần áo. Sau một trận im lặng lại truyền đến tiếng rên rỉ yếu ớt của nam nhân……
Nhiên Nghị ngây ngẩn cả người, Lâm Mộ Thiên cùng Thư Diệu đang làm chuyện kia, Nhiên Nghị kinh nghiệm phong phú như thế nào lại không biết bên ngoài đang trình diễn cảnh kích tình. Hắn nghe thấy tiếng rên rỉ cực lực áp chế của am nhân, âm thanh quen thuộc khiến trong lòng hắn thật không thoải mái, giống như có cái gì đó ngăn chận. Hắn co người lại tựa vào trong tủ quần áo, thương trên lưng tăng lên đau đớn, nhưng hắn không có phát ra một tiếng động nào. Tiếng rên rỉ yếu ớt của nam nhân giống như ma chú bồi hồi bên tai hắn, quả thực khiến cho hắn không thể an ổn.
Tuy thấy không rõ lắm tình huống bên ngoài, nhưng nghe tiếng động cũng biết, thật kịch liệt……
Chán ghét đối với nam nhân trong lòng hắn càng trở nên sâu sắc, nhưng càng nhiều là một loại cảm xúc xa lạ khác. Ở đáy lòng hắn chậm rãi lan tràn, có chút hận, có chút oán, thậm chí mang một chút đau đớn xa lạ……
Đó là cảm giác gì, Nhiên Nghị cũng không muốn đi để ý tới.
Sáng hôm sau.
Nam nhân đưa Thư Diệu ra cửa, sau đó y lập tức quay lại mở cửa tủ quần áo ra, vừa mở cửa ra Nhiên Nghị liền duỗi chân ra, chậm rãi đứng lên. Nam nhân nghĩ tới Nhiên Nghị đang ngủ, không nghĩ tới Nhiên Nghị tựa hồ cả đêm cũng chưa ngủ, có chút mỏi mệt cùng bất mãn.
Chính là.
Hôm nay Nhiên Nghị không có mắng nam nhân, lời nói của hắn so với bình thường ít hơn rất nhiều. Nam nhân cũng dìu hắn tới bên giường, lại nghe thấy Nhiên Nghị không kiên nhẫn nói một câu: “Bẩn như vậy làm sao mà ngủ, đem đổi chăn đệm đi rồi tôi mới ngủ được, bẩn muốn chết.” Nhiên Nghị cũng không thèm nhìn tới nam nhân, hắn đương nhiên biết tối hôm qua nam nhân và Thư Diệu ở trên giường làm cái gì, chính là hắn không có biện pháp tâm bình khí hòa ngủ trên cái giường này.
“Uhm, vậy cậu chờ chút.” Nam nhân thuận theo nhỏ giọng nói xong đã đi tìm một bộ chăn đệm mới ra thay: “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài mua cho cậu chút đồ ăn.”
“Anh rốt cuộc có ý gì?” Nhiên Nghị ngăn nam nhân đang chuẩn bị xuất môn, trong hai mắt hắn có lửa giận nổi lên: “Ai cho anh đối với tôi tốt như vậy, không phải là anh muốn bị coi thường đó chứ ?!” (=.,= tốt vs nó mà nó cũng chửi, trời đánh chết con ơi )
“Cậu……” Nam nhân kinh ngạc ngẩng đầu, y thật sự không nghĩ tới Nhiên Nghị lại đối với y như vậy, ánh mắt nam nhân run run: “Vậy cậu lại là có ý gì? Tôi thu lưu cậu, cậu thế nhưng mắng tôi như vậy. Lúc trước tôi đều có thể chịu được, nhưng cậu không biết là bản thân làm thật quá đáng hay sao?” Giọng nam nhân đang bất an run run.
“Không biết.” Nhiên Nghị ngồi ở trên giường, vẻ mặt trào phúng nhìn chằm chằm nam nhân: “Anh cho rằng anh là ai, anh dựa vào cái gì giáo huấn tôi, anh muốn báo nguy thì cứ báo, anh muốn nói cho Thư Diệu tôi ở trong nhà anh cũng được. Dù sao đến lúc đó nếu tôi có gì sơ xuất, anh cũng chạy không thoát. Tôi có thể lý giải anh, nghĩ anh có lòng muốn nịnh bợ tôi……”
Ba —
Nhiên Nghị còn chưa nói xong, nam nhân liền nhịn không được tặng cho hắn một cái tát, nam nhân thật sự không thể nhẫn nhịn Nhiên Nghị vũ nhục được nữa. Nếu không phải lần đó Nhiên Nghị đã cứu mạng y, lần này y cũng sẽ không hảo tâm thu lưu Nhiên Nghị như vậy. Y chỉ là không muốn nợ Nhiên Nghị mà thôi, nhưng tất cả đều bị Nhiên Nghị vặn vẹo.
Nam nhân vô lực ngồi ở trên giường, y cảm thấy tất cả mọi chuyện mình làm gần đây đều bị người hung hăng đạp hư. Nhiên Nghị mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nam nhân. Nam nhân Lâm Mộ Thiên này cũng dám đánh hắn??? Còn không chỉ đánh một lần… Nhiên Nghị bụm mặt, biểu tình trên mặt càng ngày càng kém, hắn đang muốn mở miệng tiếp tục mắng nam nhân, lại nhìn thấy nam nhân trừng mắt nhìn, tựa hồ đang nhẫn nại gì đó…..
“Anh khóc?” Nhiên Nghị đẩy đẩy bả vai nam nhân.
Nam nhân nghiêng đầu, không có nhìn Nhiên Nghị: “Không……” giọng nam nhân mang theo một chút bị thương khàn khàn.
Hai người trầm mặc một lát, Nhiên Nghị vươn tay nắm cằm nam nhân, mặt nam nhân bị xoay qua. Nam nhân vội vàng nhu nhu mắt, hốc mắt y hồng hồng, có chút ẩm ướt……
“Anh đúng là không phải nam nhân, động một chút liền khóc.”
“Tôi không khóc……” Nam nhân tính hất tay Nhiên Nghị ra, nhưng Nhiên Nghị siết chặt cằm nam nhân, nam nhân ăn đau thấp giọng nói vài tiếng: “Buông tay”, nhưng Nhiên Nghị không có phản ứng.
Nam nhân không khóc, y chỉ là thương tâm thôi.
Thiện ý của y bị Nhiên Nghị vặn vẹo, y cẩn thận chiếu cố Nhiên Nghị, dù Nhiên Nghị mắng y, y cũng không một câu oán hận, chỉ luôn làm bộ như không nghe thấy. Nhưng Nhiên Nghị càng ngày càng quá đáng, kết quả ngược lại cứ như là nam nhân làm sai.
Hiện tại nam nhân căn bản không có tâm tình nhìn Nhiên Nghị, nhưng y lại cảm giác được Nhiên Nghị nhích lại gần. Hơi thở kia tới gần làm cho nam nhân nhìn thẳng vào Nhiên Nghị, môi Nhiên Nghị tiến đến bên môi y.
Nhiên Nghị hôn lên môi nam nhân, nam nhân sửng sốt một giây, không hữu lực đẩy Nhiên Nghị ra. Nhiên Nghị siết chặt cằm nam nhân, đầu lưỡi khiêu mở môi nam nhân, dò xét vào……
Lần này Nhiên Nghị hôn cũng không thô lỗ, nhưng vô cùng cường thế. Hắn mút vào đầu lưỡi trốn tránh của nam nhân, đôi môi chậm rãi nhu lộng đôi môi run run của y. Đôi môi này tối hôm qua Thư Diệu đã từng hôn qua, nghĩ như vậy, động tác Nhiên Nghị phóng nhẹ đi rất nhiều, nam nhân cũng vì sự “ôn nhu” của Nhiên Nghị mà cảm thấy có chút mờ mịt bối rối.
Nam nhân luôn đoán không được tâm tư Nhiên Nghị, Nhiên Nghị cứ luôn một bên mắng y không biết xấu hổ, mắng y không biết liêm sỉ, một bên còn muốn đối với y làm loại chuyện này, nếu y không phản kháng, kia y liền thật là bị coi thường, cho nên nam nhân lựa chọn đẩy Nhiên Nghị ra. Nhưng Nhiên Nghị lại dùng hai tay ôm nam nhân, nam nhân bị chặt chẽ áp đảo ở trên giường, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, Nhiên Nghị liền ngồi ở trên đùi y.
Nam nhân “ ân ân hừ hừ” nói không nên lời, miệng của y bị Nhiên Nghị gắt gao ngăn chặn, đầu lưỡi bị đối phương cắn xé. Nụ hôn của Nhiên Nghị càng thêm sâu, càng phát ra cường thế, hắn dùng lực ngăn nam nhân lộn xộn, giống như muốn nuốt chửng cả người nam nhân. Đầu lưỡi nam nhân bị hắn cắn phát đau, hắn tựa như một con dã thú nguy hiểm đè nam nhân, kéo quần áo trên thân nam nhân.
Nhiên Nghị cũng mặc kệ thương trên người, hắn một bên cường thế mút vào đôi môi nam nhân, một bên mở chân nam nhân ra. Nam nhân bị hôn miệng đều đã tê rần, miệng tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt……
Luồng khí nóng rực giống như muốn tổn thương thần chí nam nhân, Nhiên Nghị đặt nam nhân ở trên giường, đối diện với nam nhân, làm chuyện mà Thư Diệu đã làm. Một loại tranh cường háo thắng trong lòng dẫn đường hắn tách chân nam nhân ra, đem dục vọng lửa nóng vận sức chờ phát động kia đỉnh vào thân thể cực nóng của nam nhân, thân thể hai người cũng không đồng trình độ phát ra đau đớn.
Địa phương kia của nam nhân bị xâm nhập ít nhiều cũng có chút đau đớn, mà miệng vết thương của Nhiên Nghị cũng vì động tác quá mức kịch liệt mà bị liên lụy phát đau, hai người phát ra tiếng hừ nhẹ bất đồng trình độ. Nhiên Nghị chửi thề, hắn mở rộng chân nam nhânra, đè ép thân thể nam nhân, chậm rãi vận động. Vì hắn có thương tích trong người, không tiện quá mức kịch liệt, hắn cũng không để ý chậm rãi “tra tấn” nam nhân.
Hắn buông môi nam nhân ra, hai tay đem tay nam nhân cố định lên đỉnh đầu. Thân thể nam nhân thật nhiệt, chặt chẽ đến mức khiến người ta hít thở không thông. Mỗi một lần hắn xâm nhập đều ướt mềm như vậy, mỗi một lần rút ra nội vách tường kia sẽ tự động quấn lên dục vọng như luyến tiếc. Lửa nóng cùng nhiệt hoả kề sát, dục vọng cùng lý trí đang giao chiến.
Nam nhân vừa định nói thì Nhiên Nghị dùng tay che miệng của y lại: “Không cho phép phản kháng tôi, không cho phép cự tuyệt tôi, không cho phép nói không với tôi, anh không có tư cách nói không, không cho phép nhìn tôi như vậy.” Hắn gần như điên cuồng yêu cầu nam nhân, vì hắn làm tất cả, nam nhân thậm chí còn cho rằng, Nhiên Nghị muốn y quỳ trên mặt đất cúng bái hắn. Hắn cái gì cũng không cho phép nam nhân làm, cái gì cũng phải yêu cầu nam nhân, chỉ cần không thuận tâm hắn, hắn sẽ mắng nam nhân.
Nam nhân không có chống cự, y để mặc Nhiên Nghị sờ y, cắn y, thậm chí là nhồi y. Nhiên Nghị làm cho một chân nam nhân khoát lên cánh tay hắn, một chân vô lực đặt lên trên đùi hắn……
Nam nhân nghiêng đầu không có nhìn biểu tình đùa cợt giờ phút này của Nhiên Nghị, vì Nhiên Nghị không có làm đau y. Y cũng không cần cảm thấy không tự nhiên không cho Nhiên Nghị làm, dù sao y vốn là như vậy …….
Nam nhân có chút cam chịu, y không nhìn Nhiên Nghị, không phối hợp, không chủ động, Nhiên Nghị thong thả động, khiến cho nam nhân cảm giác được dục vọng lửa nóng kia đang không ngừng mở rộng y, không ngừng bị nhiệt dịch nhồi. Tốc độ ma nhân kia làm cho ngón tay nam nhân hãm sâu ở trong gối đầu mềm mại, hơi thở của Nhiên Nghị liền phun trên sườn mặt y.
Cái miệng của y bị chặn, không thể nói chuyện.
Chỉ có khi bị đỉnh đến điểm mẫn cảm trong cơ thể kia, y mới run rẩy hừ hai tiếng, cộng thêm không tự chủ được muốn khép lại hai chân, điều này làm cho Nhiên Nghị nghĩ tới nam nhân muốn tìm bất mãn. Hắn chán ghét muốn chết nam nhân không biết xấu hổ này, y chính là dùng phương thức này làm cho Thư Diệu đối với y chết tâm sao? Này cũng không khỏi quá buồn cười.
Mồ hôi của Nhiên Nghị rơi xuống mặt nam nhân, mép tóc nam nhân đều đã ươn ướt, y nhắm mắt lại, có chất lỏng nào đó lăn xuống chăn nệm. Lông mi nồng đậm của y run nhè nhẹ, có chút ẩm ướt nào đó khó có thể phát hiện……
Cuộc ân ái dị thường khiến người ta bất an sau khi chấm dứt, nam nhân trần trụi ngồi ở trên giường. Y đưa lưng về phía Nhiên Nghị đang nằm trên giường, vai y hơi run run, Nhiên Nghị mệt mỏi nằm ở trên giường miễn cưỡng híp hai mắt lại, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm bóng dáng run rẩy của nam nhân. Hắn không xác định nam nhân rốt cuộc có phải đang khóc hay không?
Hắn không có nghe thấy tiếng nam nhân khóc, hoặc là tiếng nghẹn ngào, nam nhân cứ như vậy ngồi thật lâu, cũng không cùng Nhiên Nghị nói chuyện. Đến khi Nhiên Nghị sắp ngủ y mới xuống giường đi tắm rửa.
Bàn chân trần trụi của nam nhân mới vừa chạm đất thì vì hai chân mềm nhũn nên cả người té lăn trên đất. Nhiên Nghị từ trên giường ngồi dậy, không kiên nhẫn xuống giường đem nam nhân từ mặt đất kéo đứng lên.
“Thật vô dụng, ngay cả đứng cũng không vững.” Nhiên Nghị ôn hoà châm chọc nam nhân, nam nhân rũ mắt, chưa nói nửa lời.
Sau đó.
Ngay lúc nam nhân thất thần, Nhiên Nghị đã đem nam nhân đưa tới phòng tắm, hắn trở tay khóa cửa lại, vặn mở vòi sen, súc thân thể dơ bẩn của nam nhân.
Nam nhân đứng không nhúc nhích, ánh mắt y hồng hồng thuyết minh y thương tâm. Dòng nước ấm nóng bỏng súc thân thể nam nhân, nam nhân nghẹn ngào nói khẽ với Nhiên Nghị: “ Cậu…… miệng vết thương của cậu nứt ra rồi……”
Có máu chảy ra từ băng gạc, Nhiên Nghị sắc mặt khó coi, thậm chí có thể nói là u oán càng thêm trắng bệch khiến nam nhân cảm thấy ác ma trước mắt yếu ớt giống như tùy thời đều sẽ biến mất.
Một bàn tay Nhiên Nghị chống bồn rửa tay, một bàn tay cầm vòi phun, làm cho nước thấm ướt thân thể nam nhân: “Nứt ra rồi thì thế nào, nứt ra rồi thì bung ra, dù sao cũng không chết được.”
Giọng Nhiên Nghị bình tĩnh đến đáng sợ, nam nhân vươn tay tiếp nhận vòi phun trong tay hắn, nhỏ giọng nói: “Cậu đi ra ngoài trước đi, tôi tự tẩy, nếu nhiễm trùng sẽ rất phiền toái.”
Nhiên Nghị thật sự là muốn bổ đầu nam nhân ra, nhìn xem trong óc nam nhân chứa cái gì. Hắn đã không thân thiện như vậy, nam nhân vẫn trước sau như một đối với hắn như vậy, chẳng lẽ nam nhân là thật tâm ……
Thật tình đối tốt với hắn sao?
Thật vậy chăng……
Nhiên Nghị thật hoài nghi mục đích đối tốt với hắn, bởi vì từ nhỏ đến lớn, những người tiếp cận hắn đều ôm đủ loại mục đích, chỉ có Thư Diệu là chân chính đem hắn trở thành bạn.
Lúc này, trong lòng Nhiên Nghị, đối với bản thân đưa ra câu hỏi định mệnh: nam nhân Lâm Mộ Thiên này, là thật lòng đối tốt với hắn sao?
Là thật sao?
Nhiên Nghị nhìn chằm chằm nam nhân trong chốc lát, hiếm khi không có đối nam nhân lộ ra vẻ mặt khinh bỉ hoặc là trào phúng. Hắn cũng không nói gì liền xoay người đi ra ngoài, trong mắt nam nhân tràn ngập bất đắc dĩ sầu não.
Y làm như vậy, có điểm không đáng.
Nhiên Nghị thủy chung đều không thể lý giải y, nam nhân hiện tại không có biện pháp suy nghĩ nhiều lắm, hy vọng duy nhất chính là Nhiên Nghị có thể nhanh khoẻ lên, nhanh lên…… Nhanh lên rời đi……
HẾT CHƯƠNG 306