CHƯƠNG 315
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Cổ nam nhân bị Vĩnh Trình hôn ướt át. Môi Vĩnh Trình rời khỏi cổ nam nhân theo cổ y hôn xuống xương quai xanh. Hắn nhu niết điểm nổi lên trước ngực nam nhân, lại niết, lại bóp, ngực nam nhân thật rắn chắc, xúc cảm đầy đặn mà mềm dẻo làm cho Vĩnh Trình thật thích loại xúc cảm này. Khi hắn cảm giác được tay nam nhân bất động, hắn ở bên tai nam nhân nói nhẹ, bảo nam nhân tiếp tục……
“Làm sao vậy? Thích đến độ không muốn động?” Vĩnh Trình nửa ôm nam nhân, cắn đôi môi nam nhân. Hắn nhấp môi dưới nam nhân một ngụm, giữ chặt tay nam nhân, cầm tay nam nhân cùng cử động: “Phải nhanh chút tôi mới có thể thoải mái, tựa như tôi đối với anh như vậy.” Cái tay vuốt ve nhũ tiêm nam nhân của hắn theo bụng nam nhân trượt xuống, cầm dục vọng run run của nam nhân.
Hai mắt hơi hiển ướt át của nam nhân nhìn về phía Vĩnh Trình, lập tức hai mắt y đã bị hôn một cái. Cả người nam nhân đều dựa vào người Vĩnh Trình, tay Vĩnh Trình chưa từ trên người y dời đi khắc nào.
Vĩnh Trình hỏi nam nhân thoải mái không, mấy câu hỏi như vậy nam nhân sẽ không trả lời, nhưng Vĩnh Trình lại muốn nhìn sắc mặt phiếm hồng lúc này của nam nhân, như vậy hắn sẽ càng thêm hưng phấn.
“Không phải.”
Nam nhân lắc đầu, tỏ vẻ y cũng không phải thích nói không nên lời. Tuy rằng đúng là khiến cho người ta sung sướng, nhưng cũng không đến nỗi trắng trợn như Vĩnh Trình nói. Y muốn nhanh tới đỉnh, y dựa vào Vĩnh Trình, trong tay còn cầm dục vọng đang nóng lên kia của Vĩnh Trình.
Vĩnh Trình thay đổi tư thế, đem nam nhân đưa lên đùi hắn, cũng có nghĩa nam nhân hiện giờ khóa ngồi đối diện ở trên đùi Vĩnh Trình. Vĩnh Trình giữ chặt hai tay nam nhân, đồng thời cầm dục vọng hai người ma sát vào nhau……
Dục vọng hai gười dán vào nhau, theo động tác chậm rãi di động lên xuống của Vĩnh Trình. Vĩnh Trình ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào nam nhân, hắn hơi hơi hé miệng ý bảo nam nhân hôn hắn.
Vĩnh Trình chủ động tiến môi qua, đồng thời, nam nhân trùng hợp hơi suyễn cúi đầu, đôi môi hai người vừa lúc dán vào nhau. Vĩnh Trình thuận thế hôn chặt đôi môi y, đầu lưỡi hắn khiêu mở đôi môi nam nhân, xâm nhập dây dưa……
Bụng dưới của nam nhân căng lên, cảm giác cực nóng kia đang không ngừng kéo lên, cùng với sự âu yếm lại nhiệt tình hôn sâu của Vĩnh Trình, hai người cơ hồ cùng lúc lên đỉnh.
Xong việc, nam nhân dựa vào Vĩnh Trình nghỉ ngơi trong chốc lát, Vĩnh Trình hơi nâng cằm nam nhân khiến nam nhân ngẩng đầu, cho nam nhân một nụ hôn nồng nhiệt, sâu sắc triền miên……
Sửa sang lại sau thì Lâm Việt và Nhiên Nghị cũng chậm rì rì đi ra, nam nhân phát hiện khóe miệng Nhiên Nghị và Lâm Việt đều có vết thương không rõ, nam nhân lập tức biết hai người đã đánh nhau.
Đã lớn như vậy rồi thế nhưng còn làm ra chuyện không lý trí như vậy. Huống chi hành vi như vậy không những mất phong độ, có tổn hại hình tượng, Vĩnh Trình sẽ không làm chuyện như vậy.
“Lên xe đi.” Nam nhân mở miệng bảo hai người đang đứng bất động ở phía trước xe lên xe. Vĩnh Trình ngồi ở ghế điều khiển, mà nam nhân thì sau khi sửa sang lại thì ngồi vào ghế sau.
Nhiên Nghị và Lâm Việt đồng thời kéo cửa sau, nam nhân thật hao tổn tâm trí muốn Vĩnh Trình giúp đỡ, Vĩnh Trình còn lắc đầu tỏ vẻ hắn cũng không có biện pháp. Cuối cùng, Lâm Việt vẫn để cho Nhiên Nghị ngồi vào phía sau, vì hàng ghế trên rất dễ bị nhìn thấy, rất dễ bị người khác phát hiện.
Nhiên Nghị từ cái khắc lên xe kia, đến khi xuống xe vẫn cứ đánh giá nam nhân. Nam nhân cũng nhận thấy được Nhiên Nghị theo dõi nhìn cổ y, y không tự chủ được sờ sờ cổ……
Nhớ tới vừa rồi Vĩnh Trình hôn y……
Hay là……
Đã để lại dấu vết……
Rất nhanh, nam nhân liền chứng thực ý nghĩ của mình, lúc đi ngang qua phía trước bức tường kính của nhà hàng, y thấy được dấu vết nhàn nhạt trên cổ mình, y lập tức che cổ lại.
Khó trách……
Nhiên Nghị lại dùng biểu tình không hờn giận kia nhìn y……
Lâm Việt đi ở phía trước quay đầu nhìn về phía nam nhân, phát hiện nam nhân có chút đăm chiêu nhìn Nhiên Nghị vẻ mặt khó chịu. Còn Vĩnh Trình thì lại vỗ Lâm Việt một cái, bảo Lâm Việt nhanh lên.
Nhà hàng này là của Lâm Việt, trước khi họ tới, Lâm Việt đã thông báo với quản lí, bảo sắp xếp sẵn. Nghĩ tới thân phận Nhiên Nghị trước mắt còn chưa thể bại lộ, Lâm Việt cũng chỉ đành bảo đóng cửa.
Ăn một bữa cơm còn hoang phí, Nhiên Nghị thật căm tức, hắn tình nguyện cùng nam nhân ở trong căn nhà vừa nhỏ lại vừa nát kia ăn cơm, cũng không nguyện ý cùng Lâm Việt và Vĩnh Trình đến những nơi này. (:v giờ đây ca còn chê hoang phí cơ đấy)
Nói là ăn cơm còn không bằng nói là bàn chuyện, chỉ có nam nhân một mình ngồi ăn. Vĩnh Trình và Lâm Việt đều đang uống rượu, Nhiên Nghị vừa rồi còn kêu đói, mà một ngụm cũng chưa ăn, nhiều lắm chỉ uống mấy ly.
“Cậu suy nghĩ như thế nào? Đề nghị của Thanh Dương kỳ thật không tồi, cậu ngẫm lại xem. Cậu lại có thể xoay người, hơn nữa gia tộc bên kia của cậu cũng sẽ thay cậu làm.” Vĩnh Trình nâng cốc đặt lên bàn, hắn đem tấm tựa đặt sau ghế, dụ dỗ Nhiên Nghị: “Cậu ngẫm lại xem, gia tộc của cậu ở nước ngoài mấy năm gần đây phát triển rất khá, lúc trước cũng là cậu giúp họ một phen, lần này cậu gặp nạn bọn họ khẳng định cũng sẽ giúp cậu. Cậu cũng không muốn vĩnh viễn ăn nhờ ở đậu, đúng không?”
Nhiên Nghị trầm mặc, không có tiếp thu đề nghị của Vĩnh Trình. Hắn chỉ đưa khăn giấy cho nam nhân, thuận tay lau nước tương dính ngoài miệng nam nhân: “Cầm! Ăn dính đầy miệng.” Hắn đưa khăn giấy tới trong tay nam nhân.
“Cám ơn.”
Nam nhân cúi đầu, vẫn lễ phép nói lời cảm ơn.
Vĩnh Trình gõ gõ cái bàn đánh vỡ không khí giữa hai người, Lâm Việt cau mày bất mãn ngắt lời: “Đừng xem chúng tôi như không khí, Nhiên Nghị, cậu tốt nhất là quyết định nhanh một chút, bằng không càng kéo dài, Thanh Dương cũng không giúp được cậu.”
“Tôi không cần hắn hỗ trợ, các cậu cũng không cần phải làm thuyết khách, kết quả đều giống nhau.” Nhiên Nghị một ngụm liền quyết tuyệt, hắn mới không hiếm lạ người khác bố thí. Hắn nhìn thoáng qua, chậm rãi nở nụ cười: “Cho dù tôi không có tiền, cũng không có quyền thế, cho dù bây giờ tôi cái gì cũng không có, nhưng vẫn có người yêu tôi…… ”
Cái tay cầm đũa của nam nhân hơi chút tạm dừng, chỉ có Nhiên Nghị lưu ý đến biến hóa rất nhỏ này của nam nhân. Nhìn thấy nam nhân hơi tạm dừng, hắn cười đến càng thêm vui vẻ. (=.,=)
Lâm Việt cùng Vĩnh Trình ra sức dụ dỗ khuyên bảo, đương nhiên bọn họ cũng không biểu hiện ra là không thể không có Nhiên Nghị. Bọn họ chỉ là muốn cho Nhiên Nghị hiểu được một đạo lý _ cho dù Nhiên Nghị không để ý bản thân mình, cũng phải bận tâm đến người xung quanh. Nếu Nhiên Nghị gặp chuyện không may, người đầu tiên bị liên lụy chính là Lâm Mộ Thiên……
Nói đến cuối cùng..
Nhiên Nghị vẫn là không đồng ý, nhưng nam nhân lại sốt ruột bổ sung một vài lời: “Cậu đáp ứng đi, vốn cậu cũng là một trong những cổ đông của khu giải trí. Thanh Dương hiện tại không tính toán hiềm khích lúc trước, tính một lần nữa cùng cậu hợp tác, này cũng là cơ hội của cậu……”
Ba người đều im lặng lại, tất cả đều chuyển ánh mắt sang người nam nhân. Nam nhân đã dùng bữa xong, đang ngồi lau miệng, đôi môi hơi phiếm hồng kia nhìn qua thật mê người.
Dưới ánh đèn…
Ba thanh niên tuấn mỹ không hẹn mà cùng nhìn chăm chú vào nam nhân, khiến tâm tư bọn họ không biết đặt ở nơi nào……
“Anh cảm thấy tôi nên đáp ứng chuyện này sao?” Nhiên Nghị thong thả mở miệng, hắn dĩ nhiên là đang hỏi ý kiến nam nhân. Điều này làm cho Vĩnh Trình và Lâm Việt đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ngay cả chính nam nhân cũng không nghĩ tới Nhiên Nghị lại trưng cầu ý kiến y.
“Uhm.”
Nam nhân gật đầu.
Nhiên Nghị còn thật sự tự hỏi nửa ngày, mới ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân: “Được, tôi đáp ứng anh, tôi sẽ tiếp tục hợp tác với anh ta.” Nhiên Nghị hiện tại tuy rằng không có tiền, bất quá gia tộc hắn ở bên kia có tiền.
Chỉ cần hắn tự mình đi qua một chuyến, mọi chuyện cũng không thành vấn đề.
Lâm Việt và Vĩnh Trình không hề nghĩ tới, Nhiên Nghị lại vì một câu của nam nhân mà đáp ứng, điều này làm cho hai người thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, nam nhân tránh không được giải thích một phen.
“Chúng tôi không có gì, thật sự không có gì, thật đó……” Nam nhân nói không rõ, nhưng y muốn giải thích rõ ràng, thế nhưng y nói không rõ lắm: “Các cậu hỏi cậu ta……”
Nam nhân nói không nên lời, đành phải đem vấn đề ném cho Nhiên Nghị.
“Chúng tôi xác thực ‘không có gì’.” Nhiên Nghị rất phối hợp kết thúc câu của nam nhân, cho dù hắn nói không có gì đi chăng nữa, Lâm Việt và Vĩnh Trình cũng sẽ không tin: “Bất quá, khó đảm bảo về sau cũng sẽ không có gì.”
Nhiên Nghị ý vị thâm trường trả lời làm cho Lâm Việt nhịn không được nhìn hắn vài lần, làm cho Vĩnh Trình cũng không tự chủ nhìn về phía nam nhân……
Nam nhân sắc mặt nhìn không tốt lắm, y khẩn trương nắm đôi đũa, giật giật môi nhưng không nói gì. Ăn thêm chút cơm, Nhiên Nghị một lần nữa bàn chuyện gia nhập cổ đông, nhưng nam nhân cứ cảm thấy Nhiên Nghị tựa hồ không cần, mà Lâm Việt và Vĩnh Trình tựa hồ là muốn mượn thế lực gia tộc Nhiên Nghị áp chế những chướng ngại gây cản trở sự phát triển của khu giải trí.
Chỉ cần mọi người cùng có lợi…… là phương thức tốt nhất để chung sống hoà bình, có lợi mọi người cùng nhau làm, làm tốt mọi người cùng nhau chia, chỉ có như vậy mới có thể hòa bình, nam nhân cũng không phải không rõ đạo lý này.
Vào đêm.
Lúc Lâm Việt và Vĩnh Trình đưa nam nhân trở về, Nhiên Nghị một câu cũng chưa nói.
“Tối nay anh có muốn đến chỗ em không?” Lâm Việt chuyển qua hỏi ý Lâm Mộ Thiên, vì Nhiên Nghị ở trong nhà nam nhân thật không tiện. Trước kia hắn không biết, không có biện pháp ngăn cản, giờ hắn đã biết đương nhiên phải trưng cầu ý nam nhân một chút.
“Không được.”
Trả lời Lâm Việt không phải nam nhân mà là Nhiên Nghị, hắn thay nam nhân đưa ra quyết định: “Chạy tới chạy lui thật phiền phức, hơn nữa sẽ khiến cho người khác chú ý, qua đó không chừng càng nguy hiểm.” Hắn lãnh đạm cười nhạo, dù hắn có không chịu nổi như thế nào, nghèo túng ra sao, hắn cũng sẽ không hạ thấp thái độ của mình, đây chính là Nhiên Nghị.
Nam nhân cũng chậm rãi lắc đầu: “Không tiện lắm, bị phóng viên nhìn thấy cũng sẽ viết loạn. Quan hệ của tôi và Thư Diệu đã công khai, không nên khiến cho phức tạp thêm nữa.”
Đối với ấn tượng của công ty không tốt, đối với Lâm Việt, với Vĩnh Trình cũng không tốt. Hơn nữa chuyện Nhiên Nghị còn sống, nếu lúc này bị lộ ra sẽ càng nguy hiểm.
Còn có mấy ngày……
Qua mấy ngày nữa thì tốt rồi……
Nam nhân buông tâm nhìn Vĩnh Trình và Lâm Việt rời đi sau đó y mới xoay người đi theo Nhiên Nghị tiến vào thang máy. Hai người một câu cũng chưa nói, thẳng đến khi về tới nhà, Nhiên Nghị cũng không có hỏi nam nhân.
Chính là lúc nam nhân đang tắm, Nhiên Nghị dám chen vào phòng tắm, cầm khăn mặt ở trên thân nam nhân chà loạn.
“Cậu làm cái gì?” Nam nhân đẩy Nhiên Nghị ra.
“Tôi giúp anh tắm.”
Nhưng Nhiên Nghị lại lấn lên trước, cầm khăn mặt chà sát thân thể ướt át của nam nhân, nhưng động tác của hắn nhẹ đi rất nhiều. nam nhân cũng không có đẩy hắn ra nữa, chỉ là có chút lo lắng.
Không bao lâu, môi Nhiên Nghị liền dán lên cổ nam nhân, nam nhân muốn đẩy đầu của hắn ra lại bị Nhiên Nghị bắt được hai tay. Nam nhân đứng ở dưới vòi sen, Nhiên Nghị từ phía sau ôm nam nhân, áo thun của Nhiên Nghị đều bị nước ấm xối. Nhiên Nghị thủy chung đều cảm thấy dấu vết nhàn nhạt trên cổ nam nhân thật chướng mắt, hắn dùng lực mút chỗ kia……
Hai tay nam nhân bị hắn cầm không có cách nào cử động, chỉ cần Nhiên Nghị không có làm đau y, y đều tận lực không nói lời nào. Cảm giác được đầu lưỡi Nhiên Nghị ở trên cổ y tự do, nam nhân chậm rãi nghiêng đầu, cái mũi thon gọn của y nhẹ nhàng đụng tới cái mũi tinh xảo của Nhiên Nghị. Y mẫn cảm muốn quay đầu lại, Nhiên Nghị lại theo cằm nam nhân chậm rãi hôn lên môi nam nhân.
Nam nhân có chút sững sờ, vì Nhiên Nghị chưa từng đối với y như vậy, khiến nam nhân sinh ra một loại ảo giác như được âu yếm. Nam nhân không dấu vết trừng mắt nhìn, có bọt nước theo lông mi nam nhân nhỏ xuống, nước ấm ào ào tuôn ra, hơi nước tràn ngập phòng tắm. Ánh đèn vàng kia có vẻ có chút ái muội, có chút mông lung.
Làm cho suy nghĩ của nam nhân có chút hỗn độn……
Bọt nước theo làn da màu mật ong của nam nhân chậm rãi chảy xuống, Nhiên Nghị gắt gao ôm nam nhân, dù cách một lớp áo thun ướt cũng có thể cảm giác được nhiệt độ truyền đến từ thân thể của nhau. Nhiên Nghị chưa bao giờ nghĩ tới xúc động muốn bắt lấy một người như vậy, mà tâm tình nam nhân cũng trở nên hỗn loạn lại bất an, cảm xúc phức tạp rối rắm cùng một chỗ, trầm mặc lan tràn vô tận trong đêm tối.
Tiếng nước chảy dị thường rõ ràng, Nhiên Nghị chôn đầu ở trong cổ nam nhân, đôi môi ở trên da nam nhân ái muội tự do. Dấu vết trên cổ nam nhân đã bị dấu hôn của Nhiên Nghị bao trùm.
Nhiên Nghị ôm nam nhân, cảm giác được nam nhân không có phản kháng, một bàn tay hắn phủ lên dục vọng giữa hai chân nam nhân, một bàn tay luồn vào phía sau nam nhân. Khi ngón tay hắn phân biệt va chạm vào linh khẩu dục vọng ngay trước của nam nhân cùng nếp nhăn nơi động khẩu giữa mông nam nhân, thân thể nam nhân rõ ràng run lên. Đến khi ngón tay Nhiên Nghị xâm nhập vào thân thể nam nhân, nam nhân có chút giãy dụa, nhưng khi dục vọng của Nhiên Nghị để ở giữa hai chân nam nhân chậm rãi ma sát, cả người nam nhân đều nổi da gà……
Nam nhân đang muốn muốn nói thì lúc này, dục vọng của Nhiên Nghị nương theo dòng nước, thuận lợi đẩy vào thân thể nam nhân, bàn tay nam nhân bị Nhiên Nghị cầm……
Nội vách tường cực nóng của nam nhân làm cho dục vọng của Nhiên Nghị bị vây lấy thật chặt. Nhiên Nghị không có hôn nam nhân nữa, hắn để cằm ở đầu vai nam nhân, hai người đều không thể thấy rõ biểu tình của nhau.
Mà lúc này…
Vết thương nhàn nhạt nơi khóe miệng Nhiên Nghị dưới ngọn đèn như ẩn như hiện, có chút hơi hơi đau đớn. Nam nhân cảm giác được ngực Nhiên Nghị nhẹ nhàng dán lưng y, hơi thở Nhiên Nghị tràn ngập ở bên tai y, tiếp theo liền cảm giác được Nhiên Nghị vỗ về mông y, ở trong cơ thể y cử động một chút. Chờ nam nhân hoàn toàn thích ứng thì hắn mới bắt đầu trừu đưa nhanh hơn.
Mỗi lần hắn xâm nhập trong cơ thể cực nóng của nam nhân, hắn đều cảm thấy càng tới gần nam nhân hơn, nhưng hắn lại thủy chung không thể chạm vào tâm nam nhân. Nhiên Nghị cũng biết nam nhân không có khả năng chủ động cho hắn phản ứng, nhưng tâm tình hắn muốn nam nhân cũng vô pháp áp chế. Trước đó khi nhìn thấy dấu hôn trên cổ nam nhân, hắn cũng đoán được đã phát sinh chuyện gì, nếu là trước kia hắn khẳng định đã tát cho nam nhân mấy bạt tai, sẽ mắng y không đáng một đồng.
Nhưng giờ hắn không có biện pháp mắng nam nhân ánh mắt hồng hồng nữa, nhìn thấy nam nhân trầm mặc không ra tiếng, biểu tình ẩn nhẫn, hắn thế nhưng còn có thể rất không thoải mái. Hắn rất muốn làm cho nam nhân cười, nhưng hắn cũng sẽ không dỗ dành người khác……
Cho nên Nhiên Nghị cũng rất buồn rầu, nhưng điều này lại tuyệt không ảnh hưởng đến tâm tình hắn muốn ôm nam nhân. Chỉ có như vậy hắn mới có thể cảm thấy giữa hai người tựa hồ đã không còn khoảng cách.
Tiếng thân thể va chạm cùng tiếng nước chảy đan xen vào nhau tạo ra âm thanh *** mỹ. Hai tay nam nhân chống bồn rửa tay, Nhiên Nghị không ngừng xâm nhập, không ngừng đòi lấy, khiến tiếng thở dốc của y cũng trở nên ồ ồ……
Nhiên Nghị cúi đầu hôn lưng nam nhân, đầu lưỡi hắn tinh tế liếm làn da nam nhân, Xúc cảm ướt át của đầu lưỡi Nhiên Nghị làm cho thân thể nam nhân hơi run run, nam nhân bắt lấy tay Nhiên Nghị, ngón tay y trở nên trắng bệt, dính bọt nước. Nhiên Nghị xoay tay nắm chặt tay nam nhân, tự nhiên cùng nam nhân mười ngón đan nhau.
Nhiên Nghị dán ở bên tai nam nhân, thong thả nói nhỏ: “Trong thân thể anh nóng quá, tôi sắp bị anh ngậm hòa tan rồi.” Hắn như có như không ngậm vành tai nam nhân, khiêu khích cảm xúc nam nhân.
“Ưhm….. ah…..” đôi môi run run của nam nhân hộc ra tiếng rên rỉ yếu ớt, dục vọng lửa nóng của Nhiên Nghị ở trong con đường hẹp hòi của y trượt qua lại, trừa đưa sâu cạn còn đang tiếp diễn. Nhiên Nghị vốn đã sớm quen thuộc thân thể nam nhân, ra sức ma sát điểm mẫn cảm trong cơ thể nam nhân.
Một cỗ điện lưu chạy qua lưng nam nhân, nam nhân lập tức mềm nhũn. Nhiên Nghị vuốt ve nam nhân, làm cho nam nhân tựa vào trên bồn rửa tay, hắn đỡ eo nam nhân ở trong cơ thể của nam nhân trừu đưa trên diện rộng……
CHƯƠNG 316 H
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Nam nhân bị đỉnh đến mức đứng không vững, dưới tiến công không ngừng của Nhiên Nghị, tiếng hắn mút vào cũng trở nên càng lúc càng không ổn. Y chỉ cảm thấy giữa hai chân không ngừng có nhiệt dịch rỉ ra, địa phương trướng đầy bị dục vọng của Nhiên Nghị mở ra giống như sắp bị thiêu đốt. Trong tiếng thở dốc bất ổn của nam nhân xen lẫn vài tiếng rên rỉ yếu ớt khó có thể phát hiện.
Cho dù Nhiên Nghị không dùng tay âu yếm dục vọng của nam nhân, dục vọng của nam nhân cũng run run chảy “nước mắt”, màu sắc đầy đặn ngay trước mắt nhìn qua phi thường mê người……
Hơn nữa nhũ tiêm hơi đứng thẳng của y dưới sự matxa của nước càng thêm trở nên ngon miệng, làm cho người ta rất muốn ngậm vào miệng để tinh tế nhấm nháp. Đùi phải nam nhân bị nâng lên, tư thế thay đổi, càng tiến sâu vào bên trong nam nhân……
Dục vọng ở trong cơ thể chuyển động, tiếp theo là một trận co rúm, ngay cả âm thanh yếu ớt kia của nam nhân cũng trở nên run run. Y hút khí thật sâu lại không thể khống chế khoái cảm ngày càng mãnh liệt tràn đầy trong cơ thể. Nhiên Nghị hôn bả vai ướt mồ hôi của nam nhân, tiến vào nam nhân, lắp đầy nam nhân, làm cho tiếng rên rỉ của nam nhân trở nên càng thêm yếu ớt hỗn loạn……
Thẳng đến khi tay nam nhân khẩn trương niết tay Nhiên Nghị, run run bắn ra nhiệt dịch, Nhiên Nghị hơi thở hỗn loạn cũng ôm sát nam nhân. Khi thân thể nam nhân chuyển mềm, hắn đại lực qua lại trừu đưa mấy cái liền phóng thích nhiệt dịch ở trong cơ thể nam nhân, nhân cơ hội nam nhân đang thở, hắn lật nam nhân qua.
Vốn những lúc như thế này Nhiên Nghị sẽ hôn nam nhân, nhưng hắn lại hỏi nam nhân: “Nếu tôi đi rồi không quay lại, không phải anh sẽ ngẫu nhiên nhớ tới tôi chứ?”
“……” Nam nhân mím môi nhìn Nhiên Nghị không trả lời bởi vì nam nhân không biết nên trả lời như thế nào.
Đèn trong phòng tắm rất mờ, hai người mặt đối mặt đứng nhìn nhau, nam nhân cũng không có trốn tránh ánh mắt Nhiên Nghị, cho dù khoảng cách hai người rất gần, lần này nam nhân cũng không trốn tránh.
Nhiên Nghị chậm rãi thúc giục nam nhân: “Anh trả lời tôi đi, tôi muốn biết.”
“……”
“Mấy ngày nữa tôi phải đi rồi, về sau cũng sẽ không có người cho anh thêm phiền toái.” Giọng Nhiên Nghị nhẹ đi rất nhiều, hai tay của hắn vuốt ve thân thể nam nhân, động tác của hắn coi như rất nhẹ.
“……”
“Anh nói đi.”
Nam nhân bàng hoàng trả lời: “Tôi…… Tôi không biết……”
Không biết……
Kỳ thật như vậy cũng đủ rồi, Nhiên Nghị không có tra hỏi nữa, ít nhất nam nhân không chối bỏ hắn.
Thân thể nam nhân bị Nhiên Nghị ôm ở trong lòng, cả người nam nhân đều cùng Nhiên Nghị dán một chỗ, dục vọng giữa hai chân như có như không đụng tới. Nam nhân ngượng ngùng muốn bước chân tách ra, lại bị Nhiên Nghị hôn trở tay không kịp.
Tiếng đầu lưỡi quấy đảo làm cho tim nam nhân lập tức mất đi cân bằng, y mở miệng ra muốn nói lại bị Nhiên Nghị hôn càng sâu, càng chặt, làm cho nước bọt y không kịp nuốt. Nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, biết Nhiên Nghị hôn đủ mới buông y ra.
Một đêm này dị thường cuồng loạn, Nhiên Nghị đối với nam nhân làm điều mà trong thời gian này hắn vẫn muốn làm, từ phòng tắm tới trên giường, một khắc hắn cũng không buông nam nhân ra. Giường vốn không lớn phát ra tiếng vang kẽo kẹt, thân thể va chạm cùng tiếng thở dốc của hai người dây dưa cùng một chỗ. Nam nhân nắm chặt sàng đan, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Mấy lần nam nhân đều rên rỉ ra tiếng, Nhiên Nghị mỗi lần đều có thể tìm được điểm mẫn cảm của nam nhân, nam nhân ở trong cao trào liên tiếp trở nên càng ngày càng mê loạn. Y toàn thân vô lực ngã vào trên giường tùy ý Nhiên Nghị ôm y, khoái cảm làm cho tứ chi y đều thoát lực. Thẳng đến khi nam nhân không còn khí lực nữa, Nhiên Nghị mới chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay nam nhân, làm cho mười ngón tay nam nhân và hắn đan vào nhau.
Trong phòng tối im lặng, Nhiên Nghị dán ở bên tai nam nhân, đối với nam nhân đang mệt mỏi thiếp ngủ bảy tỏ: “Nếu tôi còn mệnh trở về, tôi nhất định sẽ đối tốt với anh.” Giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn ở trong căn phòng u tĩnh chậm rãi lan ra, nam nhân đang ngủ say, nói mê ‘Ừ’ một tiếng.
Nhiên Nghị gắt gao ôm nam nhân, nhắm hai mắt lại……
—-
Ngày hôm sau lúc nam nhân rời giường, y không còn nhìn thấy Nhiên Nghị nữa. Y ngồi ở trên giường, lẳng lặng nhìn đống chăn nệm hỗn độn sửng sốt thật lâu, y mới nghĩ tới Nhiên Nghị đã rời đi.
Nhiên Nghị đi không hề báo trước, giống như một cơn gió, tới đột nhiên mà đi cũng thật nhanh……
Tháng thứ nhất sau khi Nhiên Nghị đi, nam nhân chính thức kết thúc hợp đồng với Phong Xa, Lâm Việt cũng chính thức đáp ứng không để nam nhân tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí. Hơn nữa công ty bắt đầu cật lực phủng A Nhạc, A Nhạc trở thành người nối nghiệp của Lâm Mộ Thiên……
Tháng thứ hai, nam nhân chuyển qua ở cùng Vĩnh Trình, nam nhân trải qua rất vui vẻ. Rốt cục y có thể thoải mái sống yên tĩnh, đương nhiên y mang theo tiền cùng bức tranh kia của Nhiên Nghị chuyển vào. Lúc Nhiên Nghị đi không có mang theo mấy thứ kia nên nam nhân tạm thời phải thay hắn bảo quản……
Tháng thứ ba nam nhân mới biết được vì sao Lâm Việt tìm đến người phụ nữ tên Tố Lan kia _ đó là người mang thai hộ mà Lâm Việt tìm tới, cũng không phải vị hôn thê của Lâm Việt, nam nhân cũng thấu hiểu việc làm của Lâm Việt……
Thán thứ tư, Thư Diệu kết thúc công việc hiện tại, hắn ở nước ngoài thử lập một công ty mới, cũng chính thức công khai, ở trong nước rất được chú ý. Lần này nam nhân biết, trước kia Thư Diệu thường xuyên mượn cớ đi Bắc Mỹ quay phim nhưng kỳ thật là đi thị sát công ty của hắn. Thư Diệu cũng tiếp nhận lời mời của Thanh Dương, gia nhập cổ đông khu phố giải trí, trở thành một trong mười ba đại cổ đông trong đó. Mà công ty Lâm Việt cũng bắt đầu thay máu, ngoài một vài diễn viên nổi tiếng không bị đổi, công ty còn có thêm một đám người mới thế lực hùng hậu, thắng được thành công rất lớn. Hơn nữa lĩnh vực khai thác của Vĩnh Trình cũng làm rất sinh động, chẳng những thanh danh lan truyền ở khu phố giải trí mà sự nghiệp còn mở rộng đến cả nước……
Tháng thứ năm, vì hạng mục khai thác trong khu phố giải trí phi thường thuận lợi nên Thanh Dương dành thời gian cùng nam nhân đi một chuyến “Tuần trăng mật” ngọt ngào, hơn nữa Thanh Dương cũng tỏ ý là có thể nhận tất cả của nam nhân……
Nhiên Nghị đi đến giờ đã được nửa năm, nam nhân không có từ miệng mấy người bọn họ nghe được nửa tin tức gì về hắn. Không biết do bọn họ cố ý hay như thế nào, tóm lại nam nhân cũng sẽ không chủ động hỏi.
Chỉ là, nam nhân mơ hồ nhớ tới buổi tối trước khi Nhiên Nghị rời đi, Nhiên Nghị hình như ghé vào tai y nói gì đó.. Y không xác định liệu có phải mình đang nằm mơ hay không, nhưng những lời đó y rõ ràng nghe được
—–
Một năm sau.
Lâm Mộ Thiên du lịch toàn cầu trở về, trước nhất phải trở về “Nhà” của bọn họ. Đúng vậy, trang viên xa hoa như mê cung trước mắt này là nhà của y và các nam nhân của y, nơi này cũng chính là tòa trang viên hoa lệ của Thanh Dương. Từ sau khi được Thanh Dương thừa nhận, bọn họ đều chuyển qua đây, bên này rất rộng lớn hơn nữa môi trường lại rất tốt.
Dễ dàng để mọi người…… (để mấy tên “lăn qua lộn lại” cho dễ =.,=)
Thanh Dương đối với việc bọn họ vào ở cũng tỏ vẻ hoan nghênh, dù sao nơi này của hắn cũng chẳng có ai, tóm lại sau khi đạt thành hiệp nghị hòa bình, bốn người bọn họ đã ở chung với nhau.
Đương nhiên mỗi đêm vất vả đều là nam nhân, chẳng qua ngày hôm sau bọn họ đều sẽ nấu các loại thuốc bổ cho y (=.,=). Nam nhân có chút dở khóc dở cười, nhưng trên thực tế quả thật càng sống càng dễ chịu.
Những ngày Lâm Mộ Thiên ở ngoài du lịch quả thật có chút tưởng niệm mấy người ở nhà. Y vừa xuống máy bay liền lưng đeo bao lớn bao nhỏ từ trong xe đi ra, lái xe nói muốn thay y cầm nhưng y ôn nhu cự tuyệt .
Người hầu trong trang viên nhìn thấy nam nhân về nhà lập tức ra mở cửa cho nam nhân. Nam nhân còn mang về chút quà tặng cho người trong trang viên, bảo họ cầm chia nhau, đều là chút quà kỷ niệm.
“Tôi đã trở về……” Nam nhân vừa mới tiến vào cửa liền ngây ngẩn cả người, bao túi trong tay y lập tức rơi đầy trên đất: “Cậu…… Cậu như thế nào……” Nam nhân ấp a ấp úng nói không rõ.
Trong phòng khách rộng lớn..
Thanh Dương lười biếng tựa vào ghế ngà voi uống trà, Lâm Việt không chút để ý khoanh tay nhìn chằm chằm Vĩnh Trình và Thư Diệu. Mà Vĩnh Trình đang cúi đầu cùng Thư Diệu ngồi ở đối diện hắn chơi cờ vua.
Có điều làm cho nam nhân cảm thấy ngoài ý muốn đó là…… Y thế nhưng từ trong đám bọn họ nhìn thấy người hồi lâu không gặp _ Nhiên Nghị.
Mấy người nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn qua bên này, nhìn thấy nam nhân trở về, mấy người tự nhiên phi thường cao hứng, mà nam nhân lại nhìn chằm chằm Nhiên Nghị một thân ngăn nắp lộng lẫy.
Đã một thời gian không gặp, Nhiên Nghị lại càng phát triển, khuôn mặt hắn rất tinh xảo, vô luận mặc quần áo gì cũng không tồi. Hơn nữa tây trang hôm nay may rất vừa người, hoàn mỹ hiện ra dáng người cao ngạo.
Nhiên Nghị đứng lên đi về hướng nam nhân, hắn đứng ở trước mắt nam nhân, nhìn nam nhân một lát mới nói: “Tôi đã trở về, anh mất hứng sao?”
Nam nhân chậm rãi lắc đầu: “Không phải……” chỉ là quá đột nhiên, làm cho nam nhân có chút trở tay không kịp.
Nhiên Nghị thật sự đã trở lại……
Sau đó nam nhân mới biết được Nhiên Nghị sửa lại án xử sai, mấy lão nhân tham ô nhận hối lộ trong chính phủ đều mới vừa bị bắt. Nhiên Nghị chẳng những lập công lớn, lại được đất nước khen ngợi, khẳng định có thể thăng quan, hắn so với trước kia tiền đồ còn sáng lạn hơn. Y cũng không biết Nhiên Nghị dùng phương pháp gì để giải quyết tất cả vấn đề này nhưng Nhiên Nghị đúng là đã làm được.
Nam nhân cũng không biết phải nói gì, y cũng không xác định lần này Nhiên Nghị trở về là vì cái gì, cho nên y nhìn Nhiên Nghị cũng không làm ra hành động gì, cũng không nói gì.
“Lần này tôi trở về sẽ không đi nữa, về sau cũng ở tại chỗ này, ở lại bên cạnh anh.” Nhiên Nghị cũng không có chạm nam nhân, hắn liền đứng ở trước mặt nam nhân, còn rất chăm chú nhìn nam nhân.
“Ừ.”
Nam nhân nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, Nhiên Nghị cúi lưng xuống thay nam nhân nhặt lên bao túi rơi trên mặt đất. Nam nhân đem quà mang về phân cho bọn họ, nhưng không có phần của Nhiên Nghị, nhưng Nhiên Nghị tựa hồ không ngại.
“Tôi không biết cậu trở về nên không có chuẩn bị quà cho cậu……“
“Không sao.“
Nam nhân có chút ngoài ý muốn, Nhiên Nghị thế nhưng không ngại. Nếu là trước đây, Nhiên Nghị khẳng định sẽ đi cướp (=.,=) , y cảm giác hình như Nhiên Nghị có chút khang khác, biết lo nghĩ đến tâm tình của y, không khiến y khó xử……
Vào ban đêm.. (