Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 161

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Bất quá, chuyện như vậy Lâm Mộ Thiên cũng không có quá nhiều tâm tư đi chú ý. Hiện trường cũng không ngừng có người đến tìm y để kí tên, y đều nhất nhất bắt tay mỉm cười với mọi người, thẳng đến khi bảo vệ ngăn tất cả mọi người ra, y mới chính thức thanh tĩnh.

Đột nhiên.

Lão nhân hói đầu ngồi ở bên cạnh Lâm Mộ Thiên bị người kêu đi, cùng lúc đó, Nhiên Nghị liền cùng bạn gái hắn dẫn tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộ Thiên. Lúc này Lâm Mộ Thiên có loại xúc động muốn lập tức chạy lấy người (khổ :v), nhưng lại bận tâm đến lời dặn của người đại diện nên y vẫn ngồi tại chỗ không có động đậy.

Y chỉ cần xem biểu diễn là tốt rồi! Đúng vậy, chỉ xem biểu diễn, xem như người bên cạnh không tồn tại thì tốt rồi……

Nhiên Nghị từ đầu tới cuối cùng chưa thèm để mắt đến y, thủy chung đều xem Lâm Mộ Thiên giống như không khí mà đối đãi. Hắn vẫn tự nhiên dùng vốn ngoại ngữ lưu loát của mình nói chuyện với bạn gái, hai người cử chỉ thân mật ngôn ngữ cũng rất thân thiết.

Khi y nghe thấy Nhiên Nghị nói với cô bạn gái kia “Em hôm nay thật xinh đẹp”, y nhịn không được quay đầu nhìn cô gái kia liếc mắt một cái (:v thúc mê gái đệp nha, coi chừng nga), y không khỏi ngạc nhiên. Cô gái xác thực rất đẹp, nhìn bằng đôi mắt thẩm mỹ của đàn ông thì phải nó cô đúng là cực phẩm. Lễ phục màu hồng nhạt, tóc nâu quăn rũ ở bên hông, lông mi uốn cong cùng đôi mắt to thật động lòng người.

Cô bạn gái ngoại quốc kia khi nhìn thấy Lâm Mộ Thiên thì lễ phép mỉm cười với Lâm Mộ Thiên.

Nam nhân cũng chỉ đến một mình, không người quen cũng không nói chuyện phiếm, thẳng đến khi bạn gái Nhiên Nghị đi toilet, Nhiên Nghị mới quay đầu, ánh mặt lạnh nhạt nhìn Lâm Mộ Thiên.

Mỗi lần Nhiên Nghị nhìn Lâm Mộ Thiên đều luôn mang theo một chút cười nhạo xem thường: “Sao thế, gian phu không có, cảm thấy nhàm chán à ?”

“Không……” Lâm Mộ Thiên nhíu mày trả lời, giọng y không lớn, nhưng có thể đủ để Nhiên Nghị nghe rõ.

Nhiên Nghị mặt hướng về phía trước, một bên lười biếng thưởng thức lễ khai mạc, một bên hỏi Lâm Mộ Thiên: “Anh có biết buổi lễ hôm nay là ai tổ chức không? Thân phận như anh đây mà cũng có thể tham dự, xem ra anh với Thanh Dương quan hệ không tồi.”

Nam nhân trầm mặc, vì người đại diện cũng không có nói với y người tổ chức lần này là ai, nhưng cái đó và chuyện y với Thanh Dương có quan hệ hay không dường như không quá quan trọng. Người tổ chức đều mời những người nổi tiếng tới, chẳng qua, ở trong mắt Nhiên Nghị…… Lâm Mộ Thiên không được xem như người nổi tiếng mà thôi.

“Tôi với Thanh Dương không quen.” Lâm Mộ Thiên vẫn là câu nói kia.

“Thật sự không quen sao?” Nhiên Nghị cười đến lười biếng, trong con mắt hắn lóe ra ánh sáng rét lạnh, “Tôi còn nghĩ anh đã cùng hắn ngủ qua rồi chứ, tôi biết, anh không muốn giúp tôi, nhưng anh đừng quên, em trai anh cũng sẽ bị liên lụy.”

“……” khóe mắt Lâm Mộ Thiên nhẹ nhàng run lên một chút, khó chịu lặp lại, “Tôi với Thanh Dương không quen.”

Nhiên Nghị mặt hoàn toàn lạnh xuống rồi, tầm mắt hắn như hàn băng thấu xương nhìn chằm chằm nam nhân, bên miệng không ngừng cười nhạo: “Anh còn dám nói dối tôi, anh và Thanh Dương không quen, sao Lâm Việt lại yêu cầu anh như vậy chứ?”

“……”

“Tôi cũng không giống Lâm Việt để ý cảm thụ của anh như vậy, thủ đoạn của tôi khá nhiều, anh cần phải hiểu cho rõ, đêm nay phải trả lời thuyết phục cho tôi.”

Nhiên Nghị vốn muốn đi, lại nhớ tới gì đó nên ái muội tiến đến bên tai nam nhân, “Còn một việc, vẫn quên nói cho anh biết, băng ghi hình đêm tân hôn của anh, nơi đó của tôi có rất nhiều nha, anh ngày đó thật sự là phóng túng không chịu được……” Vừa nói, Nhiên Nghị còn trắng trợn đánh giá thân thể y, điều này làm cho y rất khó chịu.

“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.” Lâm Mộ Thiên thật sự không rõ, vì sao Nhiên Nghị luôn đối với y bất mãn như vậy.

“Anh nghĩ không ra cũng không sao, tôi có thể chậm rãi nhắc nhở anh.”

Nhìn thấy sắc mặt Lâm Mộ Thiên càng ngày càng khó coi, Nhiên Nghị tiếp tục nói: “Ngày đó anh kết hôn, tôi lại là ‘chú rể’ đầu tiên của anh. Anh ôm lấy tôi, còn kêu “ nhanh lên nhanh lên, đừng có ngừng đừng có ngừng ”. Anh còn cầu tôi hung hăng “ôm” anh, không nhớ rõ sao?” (:v thằng này mún ăn tát thay cơm)

Lâm Mộ Thiên không hiểu Nhiên Nghị đang nói cái gì, sắc mặt y trắng bệch nhìn ác ma trước mắt, đôi môi y run run, chỉ có thể nói ra vài từ đứt quãng: “Cậu…… Cậu thật hạ lưu……” Y thật mệt mỏi, sao lại để cho y gặp gỡ người như thế.

Thanh bang thiếu chủ xuất hiện *lăn lộn*

CHƯƠNG 162

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Y không muốn nghe, không muốn nghe những lời này, nhưng Nhiên Nghị không ngừng tựa vào tai y nói: “Không nhớ rõ cũng không quan trọng, ngày nào đó chúng ta hẹn một thời gian, cùng nhau nhìn xem sẽ biết. Nếu anh không ngại, tôi cũng có thể gửi nó cho Vĩnh Trình của anh, để cho hắn nhìn xem anh làm cùng người khác thì như thế nào……”

“Cậu không cần nói nữa !” Lâm Mộ Thiên cơ hồ kêu lên sợ hãi, người này sao có thể hạ lưu như vậy, ở trước công chúng còn những lời này nói với y. Y vắt hết óc mới nghĩ ra mấy từ mắng người: “Cậu này…… Này vô…… Vô sỉ…… Hạ lưu …… Hạ lưu ……” Nam nhân tức muốn điên rồi, tức giận đến mức nghĩ không ra từ để mắng Nhiên Nghị, dưới cơn tức giận, y đẩy Nhiên Nghị ra rồi vội vã rời đi.

Kế tiếp, y làm một chuyện lớn mật, tiếp nhận ly nước trong tay vệ sĩ rồi tạt về phía Nhiên Nghị, vệ sĩ của Nhiên Nghị nhanh chóng chạy tới thay Nhiên Nghị cản lại.

Nhiên Nghị vững như thái sơn ngồi ở tại chỗ, không sao cả phốc cười mấy tiếng (:v dễ giết ca quá). Bạn gái ngoại quốc của Nhiên Nghị mới từ toilet quay ra liền thấy một màn như vậy, sợ tới mức che miệng.

Lâm Mộ Thiên phẫn uất nắm thành quyền, run run nói: “Bây giờ tôi có thể trả lời thuyết phục với cậu, tôi sẽ không thay cậu đi cầu ai, cậu muốn thế nào thì tùy cậu……” Y phỏng chừng điên rồi, hoàn toàn không để ý hậu quả mà rời khỏi hiện trường.

Nhiên Nghị và bạn gái ngoại quốc dưới sự của hộ tống vệ sĩ rời khỏi hiện trường, hắn vẫn như trước duy trì phong độ thân sĩ. Ở bên ngoài hắn cần phải ngụy trang, chuyện lúc nãy cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, Lâm Mộ Thiên phản kháng làm cho hắn cảm thấy rất thú vị.

Kỳ thật căn bản không có băng ghi hình gì cả, hắn chỉ muốn hù dọa nam nhân kia mà thôi, không nghĩ tới nam nhân bình thường thoạt nhìn vừa nát lại ngốc kia lần này cư nhiên phản kháng, hắn cũng không có tâm tình đi thu thập Lâm Mộ Thiên, trước mắt quan trọng nhất là thuyết phục Thanh Dương.

Vì khán đài VIP cách sân khấu một khoảng, hơn nữa với cách bố trí đặc biệt và các quy định ở đây, cơ bản không cần lo lắng chuyện vừa rồi sẽ bị rò rỉ ra ngoài. Mà cho dù lộ ra ngoài cũng có người thay hắn giải quyết, dù sao những chuyện như vây cũng không phải là chuyện hắn lo lắng.

Sau khi lễ khai mạc kết thúc, phía người tổ chức phái xe hơi sang trọng tới đón, mời khách quý đi trang viên, tiệc được cử hành ở đấy. Tất cả khách quý ở đây đều rất nể tình đến, ngay cả Lâm Mộ Thiên và Nhiên Nghị trước đó rời khỏi buổi lễ cũng đến.

***

Trong trang viên buổi tiệc.

Thanh Dương mặc đường trang bằng lụa màu xanh đậm, trên tay đeo một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ (chiếc nhẫn ngọc thường đeo ở ngón cái như thời nhà Thanh các quý tộc hay đeo, lên Google search “扳指” là ra nhé ), da hắn tái nhợt, ngón tay phi thường thon dài đẹp mắt, nhưng trừ cái đó ra, cả người nhìn qua thật buồn bã, ỉu xìu. Hắn lại có đôi mắt thâm quầng nhàn nhạt, trong tay hắn còn cầm một cây quải trượng. (T.T có lộn hok zậy trời, mới 20 xuất đầu mà như lão đầu 80) (beta : ăn chơi thế chưa chết là may đấy =.= )

“Tôi rất vui vì mọi người có thể đến dự buổi lễ hôm nay, xin cứ tùy ý.” Cả buổi tiệc tối Thanh Dương cũng chỉ nói với mọi người một câu như vậy, lúc hắn đi ra thì có người nâng, hắn nhìn qua thật tiều tụy.

Thật lâu không nhìn thấy Thanh Dương, nên khi nhìn thấy hắn thay đổi nhiều như thế, Lâm Mộ Thiên vẫn có chút kinh ngạc.

Xuất phát từ lễ phép, Lâm Mộ Thiên vẫn quyết định đến chào hắn, lúc thuộc hạ đưa Thanh Dương trở về phòng, đi ngang qua bên cạnh Lâm Mộ Thiên, Lâm Mộ Thiên vẫn mở miệng gọi hắn lại: “Thanh Dương.”

Thanh Dương lười biếng lại mệt mỏi giương mắt, ngay cả trong mắt đều lộ ra nồng đậm mệt mỏi. Khi nhìn thấy người trước mắt là người quen, trên khuôn mặt tiều tụy của hắn lộ ra nụ cười nhạt.

Trải qua năm tháng tôi luyện, hai người tựa hồ đều trở nên khác hơn nhiều so với trước kia.

“Đã lâu không gặp, học trưởng Lâm _ Lâm Mộ Thiên.” Thanh Dương nhẹ nhàng mấp máy môi, kêu tên của nam nhân, trong giọng hắn lộ ra một chút tang thương. Đã nhiều năm không gặp, hắn cảm thấy Lâm Mộ Thiên so với thời đọc sách cũng rất có thưởng thức.

Thanh Dương chậm rãi nâng tay bảo thuộc hạ lui ra, hắn đưa tay chậm rãi duỗi về phía Lâm Mộ Thiên: “Mộ Thiên, dìu tôi. (=___= làm ơn đi, giống mấy bà thái hậu quá :v)” ngón tay của hắn tinh tế trắng nõn lại thon dài, chiếc nhẫn ban chỉ bạch ngọc trên ngón tay cái trong bóng đêm lộ ra quang mang mờ ảo.

————

Đến ngoạn nga ~

CHƯƠNG 163 = 164

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Lâm Mộ Thiên vững vàng giúp đỡ hắn: “Cậu cẩn thận, tôi thấy vẫn nên dìu cậu trở về trước thì hơn.” Y đỡ Thanh Dương chậm rãi đi về phía trước, trong tay Thanh Dương cầm quải trượng, động tác đi đường rất thong thả. Tiết tấu thong thả giống như tản bộ này cũng không làm cho người ta chán ghét.

“Cám ơn.” Giọng điệu Thanh Dương nhàn nhạt, có chút lười biếng. Hắn nói chuyện cũng không khó nghe, có điều tràn ngập ủ rũ, không phải thái độ đối với Lâm Mộ Thiên không tốt mà là bình thường hắn cũng như vậy.

Trên đường Lâm Mộ Thiên đưa hắn trở về phòng, hai người đơn giản hàn huyên chuyện đã xảy ra những năm gần đây, nhưng đối với sự tình trước kia đều ngậm miệng không nói. Chuyện trôi qua trước đây, cứ để cho nó qua đi, cũng không có gì phải nhắc lại.

Hai người thong thả bước đi trên mặt cỏ, nhẹ giọng nói chuyện với nhau, rất nhiều người đến chào hỏi Thanh Dương. Mỗi lúc như vậy, Lâm Mộ Thiên đều thấy Thanh Dương chậm rãi gật đầu với những người đó.

“Thanh tiên sinh, quấy rầy anh một chút, không biết anh có thời gian hay không, có một số việc tôi muốn nói với anh.” Không biết từ khi nào, Nhiên Nghị xuất hiện ở trước mắt hai người, hắn lễ phép mời Thanh Dương, trong lúc đó còn có hưng trí đánh giá Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên đứng ở bên cạnh Thanh Dương, chẳng qua sau khi nhìn thấy Nhiên Nghị xuất hiện, y cụp đầu xuống, tránh đi ánh mắt Nhiên Nghị.

“Cậu có chuyện gì thì nói với thư ký của tôi, tôi mệt chết đi được.”

“Là về chuyện tuyển cử lập pháp lần này. Vấn đề chính trị này cũng muốn tôi nói với thư ký anh?” Nhiên Nghị không kiên nhẫn nhíu mày, hắn vốn đang muốn đưa cô gái Tây này cho Thanh Dương xem như lễ gặp mặt, nhìn thấy bộ dạng Thanh Dương có vẻ bệnh, không chừng loại năng lực này….

Nhiên Nghị vừa nói như thế, Thanh Dương rốt cục mới có phản ứng: “Cậu muốn tôi giúp cậu, cậu cho tôi ích lợi gì? Tôi chưa bao giờ làm những vụ mua bán lỗ vốn.”

“Tôi đem lô hàng lần trước đoạt đi trả lại cho anh, có đủ thành ý hay không?”

“Chưa đủ, chờ cậu hiểu rõ rồi lại đến tìm tôi, tổn thất của tôi, cậu phải bồi cho tôi.” Thanh Dương lắc đầu, hắn ý bảo Lâm Mộ Thiên tiếp tục dìu hắn đi. Lâm Mộ Thiên một khắc cũng không muốn đứng ở nơi này nữa, nên bộ pháp cũng trở nên rất gấp.

Lâm Mộ Thiên phát hiện Thanh Dương đang nhìn mình, y quay đầu thật có lỗi mà tỏ ý: “Ngại quá, tôi quên, tôi không nên đi nhanh như vậy.” Y thiếu chút nữa quên Thanh Dương hành động không tiện.

“Không sao, đi thôi.” trong mắt Thanh Dương tuy có mệt mỏi, nhưng khóe miệng lộ ra tươi cười nhàn nhạt. Thẳng đến khi quay về phòng, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Anh biết Nhiên Nghị?”

“……”

“Hai người có mâu thuẫn? (quá chuẩn *bật ngón cái*)” Thanh Dương rất khẳng định vạch rõ vấn đề giữa hai người, hắn miễn cưỡng ngồi ở trên giường, đem quải trượng đưa cho Lâm Mộ Thiên.

Lâm Mộ Thiên sợ run một cái, nhưng vẫn lắc đầu: “Chúng tôi chỉ là…… chỉ là trước kia ở cùng một nhóm, khi đó còn là một nhóm ngôi sao, là chuyện rất nhiều năm trước rồi.” Chuyện cũ thật sự nghĩ lại mà kinh.

“Hồi trẻ tôi không xem TV cho nên không có lưu ý. (T.T lúc trẻ là lúc nào? Vị thành niên hở?)” Thanh Dương tựa vào trên giường mềm mại, thân thể mệt mỏi lõm sâu ở trong đệm chăn ấm áp, Lâm Mộ Thiên thay hắn đắp chăn.

“Vậy bình thường cậu chơi cái gì?” Lâm Mộ Thiên thuận miệng hỏi.

“Chơi gái.” Thanh Dương nói mí mắt cũng không nháy chút nào, động tác cùng chậm chạp vân vê chiếc nhẫn ban chỉ bạch ngọc trên tay.

“ Hả ?” Lâm Mộ Thiên sửng sốt nhìn Thanh Dương lười biếng, y nghĩ mình nghe lầm rồi, trong một lúc ngắn ngủi cũng chưa kịp phản ứng lại, chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Thanh Dương lười biếng.

Thanh Dương không lên tiếng nữa, hắn nhẹ nhàng mà ung dung tựa vào trên giường, không chút nào lảng tránh nhìn mặt Lâm Mộ Thiên dần dần biến hồng (>”< cute). Lâm Mộ Thiên trước giờ đều chỉ cho rằng phụ nữ chỉ để bảo hộ, không phải dùng để “chơi” …… Một lát sau, Lâm Mộ Thiên còn chậm rãi nở nụ cười: “Cậu vẫn không thay đổi chút nào.” CHƯƠNG 164 Edit : Đa Mộng Beta : Trangki Nhiệt độ trong phòng điều chỉnh vừa phải, hơn nữa trang trí cả phòng rất ấm áp làm cho người ta cảm giác thoải mái, thả lỏng tinh thần. Lâm Mộ Thiên vốn định sau khi đưa Thanh Dương trở về phòng sẽ tìm cớ rời đi, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, Thanh Dương có vẻ rất thích nói chuyện phiếm với y. “Mấy năm nay, tôi đều ở nước ngoài, vì trong Thanh bang xảy ra một chút việc cho nên tháng trước tôi mới trở về đây, nếu không tôi sẽ không trở về.” “ Ừ.” “Mộ Thiên, anh kết hôn rồi sao?” giọng Thanh Dương rất nhẹ, rất nhạt, ở trong căn phòng trống trải có vẻ đặc biệt rõ ràng, “Tôi nhớ rõ anh từng nói, anh muốn kết hôn trước 30 tuổi.” Lâm Mộ Thiên gật đầu, mi mắt Thanh Dương hơi giật giật, ánh mắt nhìn Lâm Mộ Thiên cũng có biến hóa. Dưới ánh đèn, mái tóc đen được chăm sóc cẩn thận mềm mại của Lâm Mộ Thiên tản ra ánh sáng nhu hòa, trên mặt y lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: “Nhưng trước đó không lâu tôi đã ly hôn rồi.” “Vậy anh có con không?” giọng Thanh Dương nhẹ đi rất nhiều. “Không có.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu. Thanh Dương cũng muốn biết nam nhân trước mắt này mấy năm nay đã trải qua như thế nào, mấy năm nay hắn đều ở nước ngoài trải qua một cuộc sống hư thối, làm cho thân thể hiện tại càng ngày càng kém đi. Bất quá, sức khỏe kém không quan trọng, địa vị của Thanh Dương ở Tây khu lại không hề lay chuyển. Hắn cũng chưa bao giờ để ý tới đánh giá của bên ngoại đối với hắn, thậm chí mấy chú bác khuyên hắn thu liễm chút, đừng ngoan độc như vậy, hắn cũng chưa bao giờ để ở trong lòng. Ở Tây khu bên này dù là ai, dù lá gan lớn mấy đi chăng nữa, cũng không dám cưỡi lên đầu hắn. Chẳng qua mấy năm gần đây, thế lực của Thanh bang đều chuyển hướng ra nước ngoài, hơn nữa cha hắn cũng đã lớn tuổi, thế lực ở Tây khu đúng là có yếu đi một chút so với mấy năm trước. Nhưng nếu bàn về nhân mạch, Tây khu bên này vẫn chưa có người có thể địch nổi hắn, ngay cả ông lão nhà hắn cũng phải kỵ hắn ba phần. Hắn muốn ở nước ngoài bao lâu, lão nhân nhà hắn cũng quản không được. Từ nhỏ hắn đã quen phóng túng, lúc ở trường học cũng đã tự thân chiêu mộ được rất nhiều anh em, thời niên thiếu hắn rất ngông cuồng, chơi đùa này nọ, nam nữ không giới hạn, cũng làm qua rất nhiều chuyện điên cuồng, điểm này Lâm Mộ Thiên rất là rõ. Khi Lâm Mộ Thiên còn học ở trường, vì nhà hai người quen biết lâu năm, cho nên ở trường Thanh Dương cũng đặc biệt chiếu cố y, luôn để cho Lâm Mộ Thiên đi theo hắn. Vì thế nên Lâm Mộ Thiên dĩ nhiên thấy được rất nhiều việc mà Thanh Dương đã làm. Nhưng y cũng không cảm thấy kỳ quái, trong ấn tượng của y, xã hội đen đều là như vậy ! Thanh Dương tựa vào đầu giường đến khi ngủ, lười biếng giống như một con mèo, làn da tái nhợt kia của hắn làm nổi bật lên bộ đường trang bằng lụa màu xanh đậm trên thân (bản sao của Hạ thúc =__=) khiến hắn càng thêm yêu diễm, tóc đen xoã tung, mái tóc nhẹ nhàng dán ở sườn mặt…… Hai mắt hắn hẹp dài, lộ ra một cỗ yêu dị ủ rũ mềm nhũn…… Lâm Mộ Thiên vừa muốn rời đi, cổ tay đã bị nhẹ nhàng bắt lấy. Lâm Mộ Thiên nghi hoặc quay đầu lại, phát hiện Thanh Dương vẫn nhắm mắt, bộ dạng nồng đậm ủ rũ, y chỉ cảm thấy tay Thanh Dương lạnh như băng. Thanh Dương vẫn thoải mái nhắm mắt, hưởng thụ giường mềm mại, hắn giống như nói mê mà tỏ vẻ: “Chờ tôi ngủ hẵng đi.” Lâm Mộ Thiên lên tiếng ngồi lại bên giường, thẳng đến khi y xác định Thanh Dương đã ngủ, y mới rời đi. Y vừa mở cửa ra …… liền thấy Nhiên Nghị dẫn theo bạn gái người nước ngoài hôm nay dẫn tới, hai người đứng ở cửa phòng Thanh Dương, đang chuẩn bị gõ cửa. Nhiên Nghị nhìn thấy Lâm Mộ Thiên từ trong phòng Thanh Dương đi ra, sắc mặt lập tức đen lại. Hắn quay đầu nói vài câu với bạn gái ngoại quốc, cô gái kia liền tự mình đẩy cửa đi vào. Lâm Mộ Thiên vốn muốn ngăn cản nhưng lại bị Nhiên Nghị lôi đi. Nam nhân dùng sức muốn bỏ tay Nhiên Nghị ra, lại bị Nhiên Nghị gắt gao niết chặt, y cơ hồ là bị túm về phía trước. “Cậu…… Cậu dẫn tôi đi đâu……” Lâm Mộ Thiên hoảng hốt, “Cậu buông ra…… Tôi không đi theo cậu……” Vì bên này là nơi ở của Thanh Dương, hầu như không có người đi qua, hơn nữa hiệu quả cách âm của nơi này vô cùng tốt mặc cho nam nhân giãy dụa hay quát to cũng không có người nghe thấy. Mặt Nhiên Nghị lúc này lạnh xuống, thực chịu không nổi nam nhân giãy dụa. “Anh tốt nhất câm miệng cho tôi, nếu còn lộn xộn nữa, tôi “làm” anh ngay tại đây.” Nhiên Nghị nắm chặt đến mức cổ tay nam nhân đỏ lên, đi vào sân sau trang viên, “Anh không phải nói không quen Thanh Dương sao? Anh và Thanh Dương không quen, sao có thể vào phòng hắn? Anh và con ma bệnh kia còn có thể ở cùng một chỗ, thật sự là tốt quá rồi, hắn có thể thỏa mãn anh sao? Anh quả nhiên là đồ rác rưởi……” Ba — Mặt Nhiên Nghị đột ngột bị trúng một cái tát của Lâm Mộ Thiên, toàn thân Lâm Mộ Thiên đều đang run rẩy. Hôm nay đã là lần thứ hai rồi, người này rốt cuộc muốn vũ nhục y tới khi nào mới đủ. CHƯƠNG 165 Edit : Đa Mộng Beta : Trangki “Anh dám vì con ma bệnh kia đánh tôi?! Tôi thấy anh có vẻ không muốn sống rồi đấy ?” Nhiên Nghị nắm cổ Lâm Mộ Thiên, “Anh mẹ nó không sợ ma túy à, quỷ bệnh kia hút thuốc phiện! Anh như thế nào không đi hút!” “Cái gì……?” Lâm Mộ Thiên kinh ngạc trợn to hai mắt, không thể tin nhìn Nhiên Nghị. Nhiên Nghị bỏ Lâm Mộ Thiên ra, cười lạnh, gằn từng tiếng lặp lại: “Anh không phát hiện bộ dạng quỷ của hắn như hít thuốc phiện sao, anh cho là đại ca xã hội đen đều cần tẩy trắng đi chính đạo sao?” “……” Lâm Mộ Thiên thần tình phức tạp, ánh mắt không ngừng chớp lên _ khó trách Thanh Dương luôn một bộ dạng vô lực xụi lơ, thì ra hắn hít thuốc phiện…… “Anh đừng quá ngây thơ.” Nhiên Nghị nhu nhu khuôn mặt bị đánh hồng, tiếng cười lạnh càng phát ra cuồng vọng, “Lâm Mộ Thiên, tôi nói cho anh biết, tôi cũng không phải nhất định muốn anh hỗ trợ, cho dù anh không giúp tôi, bây giờ tôi cũng đã nghĩ ra biện pháp. Nếu tôi chặt đứt nguồn cung cấp của hắn, anh chờ mà xem lão tình nhân của anh thống khổ đến chết đi!” Lâm Mộ Thiên vốn nghĩ Nhiên Nghị sẽ hành hung y một trận, nhưng Nhiên Nghị lại không làm. Nhiên Nghị vừa nói xong liền lập tức tiếp cuộc điện thoại, sau trực tiếp ném Lâm Mộ Thiên rồi bỏ đi. “Cậu! ..” Lâm Mộ Thiên nói không nên lời, miệng người này sao lại tiện như vậy! Tối hôm đó, đến tột cùng Lâm Mộ Thiên như thế nào về nhà, chính y cũng đã quên. Nhiên Nghị thật sự làm theo như lời hắn nói, tìm người chặt đứt nguồn hàng của Thanh Dương. Dù sao bằng quan hệ của hắn ở giới chính trị, chuyện vặt ấy vẫn dễ dàng làm được. Quả nhiên, chưa đến một tuần, Thanh Dương liền thỏa hiệp ! Nhiên Nghị cũng đáp ứng từ nay về sau không hề quản chuyện hàng hóa của Thanh Dương, Thanh Dương cũng đúng như giao ước tìm gặp chú của Vĩnh Trình. Kế hoạch của Vĩnh Trình bị phá hủy hoàn toàn, vốn đã an bài tốt tất cả lại bị tổn thất nặng nệ. Thời điểm Lâm Mộ Thiên biết chuyện này, là lúc Nhiên Nghị thành công lên làm uỷ viên lập pháp. Tối hôm đó, Thư Diệu và Lâm Việt mời y vì Nhiên Nghị cùng đi chúc mừng, y vốn không muốn đi, y chán ghét nhìn thấy người kia, nhưng bị Lâm Việt cởi quần áo. Hắn nhõng nhẽo, cứng rắn thay cho y một bộ đồ mới, rơi vào đường cùng cuối cùng y vẫn bị hai người kéo đi. “Tôi không muốn đi.” “Đi thôi, anh yên tâm, không có việc gì đâu, đã có tôi ở đây.” Thư Diệu ôm thắt lưng nam nhân, xoay mặt nam nhân qua liền hôn lên. Đã lâu không có hôn nam nhân, hắn thế nhưng luyến tiếc buông ra, muốn cứ như vậy một đường đều hôn lên, tay hắn cũng vuốt ve sau lưng nam nhân giống như an ủi. Lúc gần xuống xe, Lâm Việt đem Lâm Mộ Thiên kéo sang bên cạnh mình, thay y xoa xoa đôi môi ửng đỏ. Lâm Việt khí lực không lớn, động tác rất thong thả, tuy Lâm Việt không nói nhưng Lâm Mộ Thiên cũng có thể nhìn ra…… kỳ thật Lâm Việt rất mất hứng. Thẳng đến lúc xuống xe, Lâm Mộ Thiên mới nói với đứa em trai rầu rĩ không vui kia của mình: “Em…… Không cần giận, anh……” Lâm Mộ Thiên cũng không biết nên nói gì, Lâm Việt là em trai y, y cần phải bận tâm đến thân phận này. Một lát sau Lâm Việt mới gật đầu, tỏ vẻ không giận. “Mau lên đi thôi, bọn họ đều đang chờ.” Thư Diệu ở bên cạnh nhắc nhở hai người, ba người bước vào thang máy. *** Đây là khách sạn xa hoa nhất nước, buổi tiệc được tổ chức ở trên không trung cách mặt đất hơn hai trăm mét, toàn trường đều là những nhân vật lớn của giới chính trị. Lâm Mộ Thiên còn chưa từng gặp qua trường hợp nào hoàng tráng như thế, không giống với những buổi tiệc mang tính thương mại, buổi tiệc lần này mời tới rất nhiều hậu duệ quý tộc, hiện trường hoa lệ rộng lớn. Vừa mới tiến vào, Thư Diệu đã bị bạn học cũ giữ chặt nói luôn miệng không để yên, Lâm Việt cũng bị An Lâm quấn tới quấn lui. Lâm Mộ Thiên thế mới biết, thì ra trong nhà An Lâm cũng có người theo con đường chính trị, chẳng qua địa vị không cao không thấp. Lâm Mộ Thiên nhìn thấy người phụ nữ này đã muốn tránh xa một chút. Y đi lại dọc theo bàn rượu, trong lúc vô tình nhoáng lên một cái, liền thấy một thân ảnh quen thuộc. Một đám nữ quý tộc đang quay quanh một thanh niên thân hình hoàn mỹ, thanh niên kia tóc đen hỗn độn, lễ phục phá cách lại vừa người, quan trọng nhất là hắn có được khuôn mặt tuấn tú xuất chúng so với người khác. Thanh niên kia đang phiền chán tách ra từ đám phụ nữ kia, tuy rằng khóe miệng thanh niên kia bị thương nhưng Lâm Mộ Thiên chỉ nhìn sơ qua cũng liền nhận ra, thanh niên được người hoan nghênh kia không phải ai khác, mà chính là Vĩnh Trình. Vừa lúc, Vĩnh Trình cũng phát hiện nam nhân, vui sướng hướng bên này đi tới…… HẾT CHƯƠNG 165

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.