CHƯƠNG 12. DÁNG NGƯỜI TỐT CẦN BẢO TRÌ.
Editor : Mai_kari
Beta : Kaori0kawa
Từ Định Quốc trằn trọc nằm lăn qua lăn lại trên giường cho đến tận sáng sớm, lý do dĩ nhiên là vì Diệp Thì Quang không về nhà.
Y bắt đầu hối hận.
Lấy xe đi mất cũng được đi, lấy luôn quần áo cũng không có gì không ổn, nhưng có lẽ nên để lại điện thoại đi động cho Diệp Thì Quang. Vốn dĩ y định hảo hảo giáo huấn cho hắn một bài học nhớ đời, nhưng không hẳn là muốn hắn chịu nhiều khổ cực. Tên kia thật là đi bộ về sao?
Sáng sớm, y dựa vào thành cửa sổ trong căn hộ hướng ra phía bên ngoài, liên tiếp nhìn xung quanh khu phố, y hiện tại không liên hệ được với Diệp Thì Quang. Nếu đến 6h vẫn chưa thấy hắn về, y phải ra ngoài tìm hắn thôi.
Lúc này điện thoại di động đột nhiên reng chuông, trên màn hình hiện lên một dãy số lạ, Từ Định Quốc nhanh Tay bắt máy lên, “Alô?”
“Cậu giờ đang ở đâu?” Diệp Thì Quang lạnh lùng hỏi.
Từ Định Quốc do dự một chút, quyết định nói sự thật, “Tôi đêm qua vừa về nhà, anh đi đâu cả đêm vậy?”
“Giờ đang ở nhà?”
“Phải!”
“Chờ!”
Từ Định Quốc cúp máy, nhanh chân chạy ra bên cửa sổ nhìn xuống dưới khu sân chung cư, hai phút sau, thấy một thân trần trụi trắng bóng chạy vào, người mặc một chiếc quần bơi màu xanh, đầu đội một cái mũ bảo hiểm, chạy xộc vào khu chung cư, bảo vệ khu chung cư ngăn lại, không biết hắn nói gì với người bảo vệ, đối phương để cho hắn qua.
Từ Định Quốc nhìn đến mắt muốn lòi ra, liền nhanh chân chạy đến phòng tắm lấy một cái khăn tắm lớn, suy nghĩ một chút, lại chạy ngược vào phòng tắm lấy một bộ quần áo ngủ màu trắng, sau đó bung cửa chạy nhanh ra ngoài. Y gấp đến nỗi quên cả mang giày, cửa thang máy vừa mở, trong nhà bỗng vang lên tiếng chuông, là Diệp Thì Quang đang ấn chuông ở dưới sảnh khu chung cư. (1)
Từ Định Quốc vội vội vàng chạy nhanh đến trước cửa căn hộ kiếm chìa khóa cửa, lục tung cả túi, chết chắc rồi, chìa khóa bỏ quên trong căn hộ rồi.
Diệp Thì Quang đứng dưới sảnh khu chung cư ấn chuông gần nửa ngày mà vẫn không thấy động tĩnh, hầu như muốn làm hắn phát điên lên, bất quá hắn không biểu hiện ra bên ngoài, cực kỳ bình tĩnh mà nhìn về phía những hộ dân cư khác nghe tiếng chuông liên tục thò đầu ra, nói rằng hắn bỏ quên chìa khóa căn hộ. Mọi người hỏi hắn đứng lâu chưa, kêu hắn đem cái nón bảo hiểm tháo xuống đi, hắn nhất định không chịu, đang đứng bàn luận về cái vụ nón mũ này thì Từ Định Quốc từ cửa thang máy chạy ngay đến trước mặt hắn, đôi Tay cầm bộ áo ngủ máu trắng run rẩy, nhanh chóng đem bọc hắn lại. Y trong lòng hối hận không ngớt, đương nhiên cũng không còn dũng khí nói rõ sự thật cho hắn biết.
Đứng trong thang máy, Diệp Thì Quang mới tháo cái nón bảo hiểm xuống, vẻ mặt hắn xanh xao, mặt đầy mồ hôi, tóc tuy ngắn nhưng do trùm trong cái nón kín một thời gian dài nên khiến đầu tóc bù xù cả lên.
“Anh đang làm gì thế hả? Chạy đường dài lỏa thân à? Bảo vệ làm sao mà đồng ý cho anh vào vậy?”
“Tôi nói tôi là Thẩm Duy Quân ở căn hộ số 17 “.
Từ Định Quốc thầm nghĩ, người này quả nhiên âm hiểm, cũng bởi vì thằng nhóc ba tuổi nhà Thẩm Duy Quân cứ lấy băng ghế chà sàn sạt xuống sàn nhà đúng lúc hắn nghỉ trưa, nên hắn cứ ôm hận trong lòng, nhân dịp này trả thù người ta. (Thấy hai anh ai cũng ác đức như nhau.)
“Xảy ra chuyện gì? Anh sao lại ra cái hình dạng này?” Từ Định Quốc sờ sờ mũi, tỏ vẻ không biết gì hỏi thăm.
“Đừng nói nữa, đi ngoại thành chơi, bị người ta lấy trộm xe cùng y phục, tôi sợ mất mặt nên không đến những nhà dân gần đó cầu giúp đỡ. Đi bộ về nửa đường thì được một người cảnh sát giúp chở về.”
“Sao anh không hỏi mượn y phục của người đó?”
“Mượn thế nào mà mượn? Đến nhà của tên đó mượn à? Nhà của hắn chính là sở cảnh sát đó.” Diệp Thì Quang tức giận hừ một tiếng, “Chết tôi cũng không tới đó! Lại còn phải giải thích tới giải thích lui tình trạng của mình nữa, dù sao thì tên cảnh sát đó cũng không biết tôi là ai, cũng không còn gặp lại, kêu tên đó chở đến đây là được rồi.” Diệp Thì Quang tỏ ra hào khí, hai người đi đến căn hộ số 16, Diệp Thì Quang trừng y liếc mắt, “Mở cửa!”
“Tôi để chìa khóa trong nhà rồi …”
Diệp Thì Quang nhất thời không thở được, dựa vào thân tường mới có thể tạm thời đứng vững, “Trời ơi, quả là năm hạn mà, trên đời này thế nào lại có người ngu xuẩn như cậu chứ?”
Từ Định Quốc muốn chạy đi gọi thợ mở khóa, Diệp Thì Quang kéo y lại, “Hai ta đổi y phục, tôi đi tìm thợ khóa.”
“Được không vậy? Quần áo của tôi lớn hơn anh một số đó.”
“Cũng nhỏ hơn cậu một số mà thôi, cởi ra cho tôi.”
“Lỡ cởi được phân nửa có người thấy thì sao?”
“Ai cũng đi thang máy xuống dưới lầu, làm gì ghé qua căn hộ tầng này của chúng ta mà thấy, trừ khi căn hộ đối diện, giờ cậu cởi hay không?”
Từ Định Quốc không còn cách nào khác, đành cởi chiếc áo T-shirt, đưa cho Diệp Thì Quang nhanh chóng mặc vào người, nhưng ngay lúc Từ Định Quốc cởi chiếc quần tây đưa cho Diệp Thì Quang, Diệp Thì Quang vừa mới xỏ được một chân vào ống quần, cửa nhà đối diện chợt CÁCH — mở ra.
Một nam sinh học cao trung, khoảng mười bảy, mười tám tuổi đi ra cửa, sau đó miệng cậu méo xẹo qua một bên, tựa như muốn cười mà cười không nổi, nói : “Chú Diệp, các chú có muốn làm gì cũng phải vào nhà trước đã, không ba cháu thấy lại xấu hổ đó a.”
Từ Định Quốc rống cậu, “Đi đi đi, nhóc con, đi chơi chỗ khác.”
Diệp Thì Quang vừa mặc quần vừa mắng, “Chết tiệt, cút, coi chừng tôi cường bạo cậu đó.”
Sau đó, cửa lại mở, một người đàn ông trung niên mặt không chút máu đi ra khỏi cửa, ông đưa đôi mắt đầy sự khinh bỉ cùng hận thù nhìn quần áo không chỉnh tề trên hai người bọn họ, sợ rằng làm ô uế mắt của mình, ông thúc giục con trai nhanh chân vào thang máy. Từ Định Quốc ở sau cúi người liên tiếp xin lỗi, “Nói giỡn, nói giỡn, đừng có tưởng thiệt, lão Diệp nhà tôi thích nhất là đùa giỡn.”
Diệp Thì Quang lườm y một cái, nghiến răng nghiến lợi, “Càng nói càng sai.”
Diệp Thì Quang mặc bộ quần áo lùng xùng rộng thùng thình đi tìm thợ khóa, mất gần hơn tiếng đồng hồ, hai người cuối cùng cũng vào được trong căn hộ.
Hắn vừa vào cửa, liền mau đi uống nước bổ sung thể lực, Từ Định Quốc rất hiểu chuyện, nhanh chóng vào bếp chiên cơm trứng cho hắn ăn.
Diệp Thì Quang không đợi cơm chiên xong, lập tức xoay người chạy vào phòng tắm, muốn rửa sạch sự xúi quẩy trên người. Lúc hắn mặc quần xoóc (quần đùi) đang lấy khăn lau tóc từ nhà tắm đi ra, chuẩn bị lấp đầy bao tử trống rỗng, trong nhà bỗng vang lên tiếng điện thoại.
Hai người mặt đối mặt, Từ Định Quốc thầm nghĩ không thể nào là em trai y được, y đâu có số điện thoại căn hộ này, vậy thì là ai?
Diệp Thì Quang ngồi vào bàn ăn dùng điểm tâm, vung tay lên ý bảo Từ Định Quốc đi tiếp điện thoại.
Điện thoại là của bên cảnh sát gọi tới, hỏi Diệp Thì Quang có đúng là ngày hôm qua mất một chiếc Mercedes, xe đã tìm được, kêu hắn dành thời gian đi nhận xe về.
Từ Định Quốc gật đầu cảm ơn liên tục, khen ngợi bọn họ làm việc năng suất cao, bởi vì kỳ thực Diệp Thì Quang đâu có báo cảnh sát.
Diệp Thì Quang ngủ một giấc tới trưa, đến khi tỉnh dậy suy nghĩ cũng không còn việc gì quan trọng cần làm, vì vậy đành vác thân tới sở cảnh sát nhận xe, nếu không có xe sao mà làm việc được.
Ngay tại chỗ đăng ký nhận xe, hắn trông thấy người cảnh sát hồi sáng chở hắn về đang cùng đồng nghiệp cãi nhau, nói đến vấn đề về người đàn ông *** trên đường hồi sáng. Hắn cố tình giả vờ không biết gì hết đi ngang qua người đó, sau đó đến nhận chìa khóa xe.
Mới cất bước xuống lầu, người cảnh sát hô lại, “Đại thúc, dáng người thật tốt nha.”
Phía sau bỗng vang lên những tiếng cười “Ồ”.
Diệp Thì Quang bước lảo đảo, thiếu chút nữa trượt chân té xuống lầu, hắn nén một ngụm tức khí trong cổ họng, cố gắng trấn định bản thân bước đến bãi giữ xe.
Tức chết thiệt mà. Hắn nôn một bụm máu tức ra âm thầm tự nói với bản thân.
Ngồi trên xe, hắn nhìn chung quanh, đột nhiên phát hiện ở ghế phía sau xe là y phục của hắn cùng Thẩm Duệ được xếp lại ngay ngắn, nhớ rõ lúc đó hắn cùng Thẩm Duệ là tùy tiện cởi ra tại hai bụi cây bên trái cùng phải xe mà.
Đầu tiên là lấy trộm xe, lại có thể không sợ bị phát hiện mạo hiểm lấy trộm luôn cả y phục sao? Bản thân cũng không phải là tiên nữ giáng trần trong thất tiên nữ, đối phương chắc chắn cũng không phải là Đổng Vĩnh (2).
Lòng bàn Tay nắm chặt tại Tay lái, người thông minh lanh lợi như Diệp Thì Quang lập tức đoán được ái là kẻ đầu sỏ: “Từ Định Quốc! Lão tử lột da của cậu!”
Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, hắn lại không thể phát hỏa với Từ Định Quốc, bởivì nếu phát hỏa, càng xác nhận rõ hơn việc hắn cùng đàn ông khác lén lút hẹn hò là thật.
Không chỉ có giận dữ mà hắn còn chột dạ! Cũng do hắn quá nôn nóng, đi làm mấy cái chuyện đó, nhưng thực sự là hắn vẫn chưa làm gì cả a, tính ra là không có tội!
Nói chung, nếu tính đến việc mà Từ Định Quốc làm, dù là hắn sai cũng không thể dùng cách này trừng phạt hắn! Thật quá đáng! Thật quá đáng!
END 12
(1) Hệ thống an ninh trong khu chung cư cao cấp, đứng ở dưới sảnh khu chung cư nhấn chuông của căn hộ nào, phía chuông ngay căn hộ đó sẽ vang lên, không cần đứng trước cửa để nhấn, tránh tình trạng leo lên đến tận trên cao mà chủ nhà không có mặt.
(2) Đổng Vĩnh : Đổng Vĩnh sinh vào đời Hậu-Hán, nhà nghèo, tính rất hiếu, cha chết không có tiền chôn cất, phải đến một nhà giàu ở làng khác, vay tiền công dệt non, hẹn sau sẽ dệt trả 300 tấm lụa. Khi vay được tiền về chôn cất cha xong rồi, định đi đến nhà giàu để dệt trả lụa, đi được nửa đường, thì gặp một người con gái xin kết làm vợ chồng, nhưng giao hẹn hãy cùng đi đến nhà giàu kia dệt lụa trả nợ đã, rồi mới về ăn-ở cùng nhau. Khi đã dệt đủ 300 tấm lụa, trả nợ xong rồi, hai người cùng về, đến chỗ gặp nhau khi trước, thì người con gái ấy biến mất . Vì Đổng Vĩnh có lòng hiếu-thảo cảm động đến trời. nên Trời sai Thất tiên-nữ xuống giúp.
Nguồn : http://www.luongsonbac.com/thidan/index.php?do=noidung&bid=6882.
Chuyện tình của Đổng Vĩnh và Thất Tiên nữ cũng đã được chế tác thành một bộ phim được coi là chấn động trong nền điện ảnh Trung Hoa đại lục thời bấy giờ, lấy đi biết bao nước mắt của người xem.
Nếu có thời gian các bạn hãy thử tìm hiểu nhé!
Nguồn : http://www.dienanh.net/forums/showthread.php/56427-Thien-ngoai-phi-tien-Dong-Vinh-Lao-Phu-Tu-Yeu-la-cho-doi-va-hi-sinh-vo-dieu-kien.
http://vi.wikipedia.org/wiki/Thi%C3%AAn_ngo%E1%BA%A1i_phi_ti%C3%AAn
ĐẠI THÚC TỨ THẬP
ĐƯỜNG TIỂU XUYÊN