Đại Tiêu Cục

Chương 27: Chương 27: Rõ Một Đám Hóng Chuyện...




Dù sao là đang đi dạo, Trương Tiểu Tịch cũng không ngại hóa thân thành quần chúng, thấy phía trước có náo nhiệt có cũng nhanh chóng tiến đến hóng chuyện.

“Hey, nói thật, ta biết thần công, bí tịch, chiêng đồng trống cổ hàng dòm ở đây đếm không hết, chỉ có ngươi là ngoại lệ, dám đem côn trùng dỏm hại chúng ta, coi bọn ông là kẻ ngốc sao?”

“Đúng đúng, côn trùng cũng đem bán, thèm tiền muốn điên rồi.”

“Còn nói khoác là thuốc quý ngàn năm khó gặp , một lượng bạc một cái? Có cho ta cũng không cần!”

Người có ý tưởng táo bạo đem côn trùng đi bán là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mặc đồ thợ săn, đeo trường cung cùng đoản đao, có vẻ từ núi xuống, lúc này ngàn người chỉ trỏ, cụp mặt, có vẻ hơi tức hổn hển, “Các ngươi thì biết cái gì? Côn trùng này là bảo bối, ăn một miếng chữa khỏi trăm bệnh.”

Đám người nghe hắn nói như vậy, lập tức lại cười vang một trận, có người xỏ lá xách tới con chuột không biết từ nơi nào, bắt chước giọng điệu của hắn, “Các ngươi thì biết cái gì? Chuột này lá bảo bối, ăn một miếng đảm bảo hôm sau vợ ngươi không thể xuống giường.”

Trương Tiểu Tịch cũng cười thật vui, nhưng mà hắn vừa cười vừa đánh giá côn trùng của chàng thợ săn, Gì kia? Thứ này sao nhìn quen mắt vậy ta? Trương Tiểu Tịch chợt nhớ hồi bé ở kiếp trước, cha hắn có mua cho hắn một bộ bách khoa toàn thư, hắn từng thấy loại sinh vật kia trong chương thực vật, kia. . . kia chẳng lẽ là đông trùng hạ thảo trong truyền thuyết a?

Không đúng a, trung y Trung Quốc cổ đại không phải rất lợi hại sao? Theo hắn nhớ thì giá trị đông trùng hạ được phát hiện từ rất sớm, nghe nói thứ này là một dạng ký sinh của loài nấm trên cơ thể ấu trùng của một vài loài bướm , sách y học cổ đại viết rất nhiều về nó, xem nó là một loại dược liệu rất quý báu. Nhưng bây giờ nhìn cách nói chuyện của đám đông, Trương Tiểu Tịch cũng không biết là do Đại Yên triều phổ cập khoa học giáo dục không tốt, hay là đường đường Đại Yên triều không có đông trùng hạ thảo.

Mắt thấy càng ngày càng nhiều người đến đem tiết mục giải trí, nhao nhao chế giễu chàng thợ săn, thiếu niên đã hết đường chối cãi, cúi đầu ủ rũ định thu dọn đồ đạc đi, Trương Tiểu Tịch bèn tiến lên một bước ngăn chàng thở săn lại, “Vị tiểu ca này, thứ này ngươi bán cũng có chút quá mắc đi.”

Chàng thợ săn cho rằng lại thêm một người tới diễu mình, không khỏi hơi giận, “ không mua xin đừng hỏi giá.”

Trương Tiểu Tịch cũng không giận, cười cười hỏi tiếp, “Trên người ngươi có tổng cộng bao nhiêu con?”

Chàng thợ săn thấy hắn không có ý trêu chọc, bộ dáng cũng có chút thành ý, thế là nửa tin nửa ngờ nói, “Côn trùng bảo bối này, đám thợ săn thế hệ trước truyền nhau đây là quà tặng của Sơn Thần cho thợ săn, nhưng mà chúng ta có lên núi thường xuyên cũng rất khó gặp được, tổng cộng ta chỉ tìm được tám con.” Nhưng mà đám người vừa rồi có phần quá khích, lần này hắn cũng không dám hét giá một lượng bạc một con nữa.

Đám hóng chuyện thấy có người muốn mua đám côn trùng này, lập tức nhao nhao mở miệng khuyên bảo, “Vị tiểu huynh đệ này, kiếm tiền không dễ dàng, huống chi gần sang năm mới, mua côn trùng là rước xui xẻo a.”

Trương Tiểu Tịch bị vây chặc, bí quá liền nói mình đặc biệt thích côn trùng, thấy vẻ ngoài mấy cái côn trùng cũng không tệ nên mua về sưu tầm, mọi người xem, thiên hạ to lớn không thiếu cái lạ, còn có người ưa thích côn trùng a, nhưng mà người ta rất bình tĩnh, không ngu xuẩn đến mức muốn ăn đám côn trùng này, vậy mình cũng là không thể tước đoạt ưa thích cá nhân của người ta.

Cuối cùng song phương lấy hai lượng bạc hoàn thành giao dịch, chàng thợ săn cầm bạc cười toe toét, “ hôm nay thật sự là đa tạ cậu, ta đang muốn tặng Thu nhi cái trâm đồng, có cái trâm đồng này, Thu nhi sẽ đồng ý gả cho ta.” Chợt dặn dò, “Những côn trùng kia rất tốt với thân thể, cậu nên tận dụng a.”

Trương Tiểu Tịch cũng rất ưng thiếu niên rừng rú này, mặc dù hắn không tập võ nhưng cơ thể cường tráng dị thường (Trương Tiểu Tịch: dis, tác giả, ông không nên lệch lạc như vậy), phải chăng là nhờ ngày nào cũng ăn đông trùng hạ thảo?! Lại nghĩ tiêu cục đang thiếu người, thế là thuận miệng hỏi, “Không biết tiểu ca về sau có tính toán gì? Nếu như không muốn săn thú nữa vậy không ngại đến tiêu cụcta làm tiêu sư thế nào?”

Thiếu niên nghe xong ra vẻ do dự, xem ra sự tình hôm nay đả kích hắn không nhỏ, trên núi và dưới núi là hai thế giới khác nhau hoàn toàn, kỳ thật thiếu niên cũng rất hâm mộ cuộc sống những người trong thành, nhưng bởi vì trưởng thành trong núi, tình cảm với nó hiển nhiên cũng khó mà dứt bỏ.

Mắt thấy hắn có chút động tâm, Trương Tiểu Tịch tranh thủ bồi thêm chút lửa, “ người trẻ tuổi nên ra ngoài xông xáo, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thế giới bên ngoài à, đợi ngày sau ngươi áo gấm mà. . . mà cái núi kia vẫn còn, chắc hẳn Thu nhi cũng sẽ tự hào vì ngươi.”

Thiếu niên nghe đến đó liền bừng tỉnh, “Vị tiểu huynh đệ này nói có lý, nếu như là Thu nhi nhất định sẽ ủng hộ ta a, vị tiểu huynh đệ này mau dẫn ta tìm Tổng tiêu đầu nhà ngươi.”

Trương Tiểu Tịch lúng túng làm bộ ho khan một tiếng , nói, “Ta chính là Tổng tiêu đầu.”

Thiếu niên giật nảy cả mình, “Không phải nói Tổng tiêu đầu đều là hào kiệt võ lâm sao?”

Trạch nam ưỡn ngực, làm mặt dày, “Không sai, ta chính là hào kiệt võ lâm trong miệng ngươi.”

Rõ ràng chàng thợ săn không tin, Trương Tiểu Tịch cũng lười tranh luận với hắn, đồng thời tự an đồng bào chưa nghe qua uy danh tiểu gia ta cũng rất bình thường, liền nói nếu như nghĩ thông thì mười sáu tháng giêng ó thể tới tiêu cục Di động Đại Yên ứng tuyển. Tiểu tử này đã không phối hợp, Trương Tiểu Tịch tự nhiên sẽ không cho hắn đi cửa sau, ngươi lo mà cạnh tranh với đám kia đi

Trời đã muộn nhưng Trương Tiểu Tịch không dám mang theo túi côn trùng sang nhà sư phụ, không phải con giá sợ sâu róm sao? Gái càng đẹp càng thù sâu, mặc dù sư phụ là mỹ nữ chiến, nhưng vạn nhất nàng nóng giận đuổi mình và côn trùng huynh ra khỏi cửa, đó mới là bi kịch.

Về cục cất đám côn trùng xong, Trương Tiểu Tịch liền chạy như bay tới võ quán Thanh Dương, trên đường đi, trái tim trạch nam đập như nai chạy cáo, luôn cảm thấy mình còn thiếu gì đó, đi hai, ba bước phải chỉnh đầu tóc, kéo kéo quần áo, lúc đến trước cửa thì cứ như sắp đánh trận.

Vương Thắng Nam mở cửa, trông thấy trạch nam chắp sau lưng nhìn về phương xa, chỉ chừa nửa bên mặt, nàng thấy khó hiểu, “Cậu đang nhìn cái gì?”

Trạch nam tâm tư, “ nhìn thời gian chúng ta bên nhau. . .”

Vương Thắng Nam nhíu mày, “Cậu có bệnh không.”

Trương Tiểu Tịch lau mồ hôi lạnh, “Ha ha, ta liền biết sư phụ ngài là nữ trung hào kiệt, chắc chắn không thích ngôn tình máu chó mà!”

Vương Thắng Nam cảm thấy bất lực, “Cậu vào nhanh đi, vừa lúc ta đang làm sủi cảo.”

Kế hoạch A: dạo đầu. Kết cục: bị khinh bỉ! ! ! Không sao, ai nói nhân sĩ thành công chỉ có một phương án, kế hoạch A thất bại ta còn kế hoạch B nha.

Trong phòng bếp, mỹ nữ sư phụ đang làm can diện bì(*một loại mỳ xào của Trung Quốc), Trương Tiểu Tịch làm sủi cảo, sau một lát, trạch nam cầm một miếng sủi cảo hình chuột Mickey nói(tác giả cũng không xác định vật thể kia có phải sủi cảo không?!), “ sư phụ, sư phụ mau nhìn. . . Đây là chuột Mickey!”

Vương Thắng Nam giương mắt nhìn, “Thứ gì? Xấu chết mất.”

“A.” Trạch nam bị đả kích buông chuột Mickey xuống, nhưng mà chưa đến một phút đồng hồ, trạch nam lại hô, “Sư phụ sư phụ mau nhìn. . . Đây là tiểu long nhân mà!”

Vương Thắng Nam nhìn miếng sủi cảo đầu sừng đuôi thú trong tay thiếu niên, nói, “Bột quá nhiều, không thể ăn.”

“A.” Trái tim nhỏ bé của trạch nam đáng thương bị một combox2, uể oải suy sụp gần nửa canh giờ, Vương Thắng Nam không thấy Trương Tiểu Tịch lên tiếng, cô bé ngây thơ cho rằng thiếu niên đã kiểm điểm rút kinh nghiệm nghiêm túc lo làm sủi cảo, nhưng mà sau một lát trạch nam lại là hô lên, “Sư phụ sư phụ mau nhìn. . . Đây là siêu nhân điện quang!”

Thế là không ngoài ý muốn, trạch nam lãng phí mỳ và thịt bị mỹ nữ sư phụ nổi trận lôi đình đuổi ra khỏi phòng bếp. Thiếu niên cúi đầu ủ rũ ngồi trong sân ngắm dế. Kế hoạch B —— “Rót mật vào tai” đã thất bại thảm hải, ô ô ô. . . Chẳng lẽ ta phải làm anh trai tốt cả đời sao?

Trong phòng bếp, Vương Thắng Nam gói kỹ sủi cảo, lúc chuẩn bị cho vào nồi thì thấy một đám Siêu Nhân Điện Quang hùng dũng hiên ngang vẫn còn trên bàn, gương mặt lạnh lùng rốt cục hiện lên một nụ cười nhàn nhạt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.