Đại Tiểu Thư - Bảo Bối Của Nguyễn Gia

Chương 14: Chương 14: Cười như không cười




“Đại tiểu thư, người đã đưa đến rồi.” đôi khuyên màu ánh kim đính trên tai của Di Hân khẽ kêu lên giọng nói sắc bén của một người đàn ông. Gương mặt xinh đẹp vẫn không có chút cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng rồi trầm ổn bước đi.

Xung quanh Di Hân tỏa ra một luồng khí u ám mà lạnh lẽo, hơi thở nguy hiểm đến tột cùng. Bất kỳ nơi đâu, cô cũng không thể buông lỏng cho sự an toàn của bản thân. Thân phận của cô, bây giờ chính là đích đến đáng chết nhất của hàng ngàn mũi tên thuộc về các thế lực giới Hắc Bạch. Chỉ sơ hở một chút thôi, cô có thể xuống uống trà với ‘bác Vương’ bất cứ khi nào!

Trước khi chính thức bước lên vị trí lão đại của Nguyễn gia, cô muốn tự có quyền được bảo vệ mình bằng những cận vệ tinh anh nhất.

Di Hân tìm kiếm những tài liệu của cái nơi gọi là địa ngục mà cô từng phải tự sinh tự diệt. Còn nhớ năm đó, khóa của cô có bảy mươi tám người. Số lượng nam đã chiếm hơn một nữa, nữ thì vô cùng ít ỏi… lác đác chỉ có vài người như cô. Phải, bảy mươi tám con người đó là bạn của cô, nhưng… đến cuối cùng vẫn chỉ là đã từng mà thôi. Vì sống còn, tất cả những thứ phù phiếm trên thế gian gọi là tình người cũng chẳng là một cái khái niệm nào tại những nơi gọi là tắm trong máu thịt, dẫm đạp lên nhau mà sinh tồn. Muốn bảo toàn tính mạng tốt nhất nên dẹp đi tình người, vì nếu thế giới này có tình người cũng chẳng bất công đến nỗi phải để cho những đứa trẻ chưa hiểu chuyện phải sống trong những ngày tháng nguy hiểm có thể đến với mình bất cứ lúc nào!

Phải rồi, cũng vì thế mà cuối cùng cô vẫn chẳng ngước nổi cái mặt lên mà đối diện với sự trừng phạt của nhân gian. Vì cô chẳng tin vào những thứ gọi là thần thánh chúa trời, nếu có ba mẹ cô đã không phải như bây giờ đúng không?

Lên rừng chơi người vờn mãnh thú, xuống biển đùa chơi với cá, xuống đất làm bạn với dị vật, lên không uốn lượn với chim trời… Có gì mà cô chưa từng trải qua? Những ngày tháng sống trên đầu lưỡi dao, ngày ngày đều được tắm bằng máu tươi, giờ giờ được cảm nhận mùi vị thịt người, còn hương vị nào của thế gian cô chưa từng nếm trải? Còn sự khủng khiếp nào trên nhân gian cô chưa từng được diễm phúc hưởng thụ qua?

Ngày cô chính thức bước lên vị trí chủ của gia tộc không còn xa. Lúc ấy, sự an toàn của cô là đại diện cho cả một gia tộc lớn, là đại diện cho rất rất nhiều người và đương nhiên cô phải tự tìm sự bảo vệ cho mạng sống của bản thân phải không?

Từng bước chân kiên định vững chắc bước về dinh thự cách đại bản doanh không xa, cô muốn đích thân sàng lọc những người mà cô xác định là một cánh tay của mình sau này. Người của Di Hân cô, tuyệt đối phải có năng lực và trung thành. Cô không cần người vô dụng, giữ lại những con người này chẳng khác gì đang nuôi hổ dữ trong nhà.

Dinh thự bao trùm một màu chết chóc, nó được thiết kế kiểu quý tộc cổ xưa lại tăng thêm sự lạnh lẽo. Xung quanh, vô cùng rộng lớn lại không hề có cây cối hoa lá, lại càng không có chút hơi người. Quanh năm nơi đây chỉ một màu bóng tối bao phủ như âm hàn tới từ địa ngục. Lớp đá màu đen cẩm thạch ốp từ lối đi tới cổng chính, xung quanh được phủ một lớp gạch xám lạnh lẽo đến tột độ. Khí thế này… thực sự dọa chết bất kỳ một ai lần đầu bước tới đây, cảm tưởng như… chỉ cần vào nơi địa ngục này thôi là có thể vĩnh viễn không thể vãn sinh!

Di Hân, Chấn Phong và Kỳ Dương lạnh lùng bước vào đại sảnh rộng lớn. Đôi đồng tử chứa đựng sự âm hiểm của huyết quét qua hai mươi sáu con người mang danh sát thủ giỏi nhất, xuất thân từ những nơi tối tăm của đời người đang đứng ngay ngắn, ai nấy đều lãnh đạm ngẩng cao đầu, ánh mắt chứa sát khí chiếu về phía trước một cách nghiêm túc.

Hai mươi sáu con người ấy đủ loại hơi thở khác nhau, nội tâm của mỗi người đều được ẩn đi. Gương mặt ai nấy đều không chút cảm xúc, tất cả đều vô cảm với tất cả. Thế nhưng, ai nấy đều khẽ run rẩy khi Di Hân dùng đôi đồng tử sâu hun hút như vực sâu không đáy dò xét bọn họ. Bất quá là do ánh mắt hình viên đạn cùng khí chất khủng khiếp độc nhất vô nhị, đó là loại ác cảm từ Di Hân gây áp lực lên bất cứ ai.

Là sát thủ dĩ nhiên ai cũng mang một tài năng khác nhau, có người thạo việc sử dụng súng, sử dụng dao, độc tố và một số loại ám khí kinh khủng khác.

Nhưng cái cô cần là lòng trung thành, đây là điều bắt buộc ai cũng phải có!

“Lý do các người đến đây?” giọng nói âm hàn lạnh lẽo vang lên từ Di Hân.

Không hẹn mà cả hai mươi sáu người cùng đồng thanh ba chữ: “Vì lão đại!”

Di Hân nhếch khóe miệng cười như không cười, Di Hân đưa tay lên chỉ vào người phụ nữ đứng vị trí thứ ba ở bên trái.

“Cô lên đây!”

Đôi đồng tử màu tím như một lưỡi dao sắc nhọn chiếu thẳng vào người phụ nữ kia, khiến cô gái bất giác run rẩy.

Người phụ nữ cố giữ vững tâm, bước đi nhanh chóng tới trước mặt Di Hân. Thực sự cô gái bị ánh mắt như muốn lột da tróc xương đối phương của Di Hân dọa sợ gần chết, chẳng nhẽ cô ta có gì khiến lão đại không hài lòng hay sao?

Đã vậy, vị lão đại trẻ tuổi yêu mị này còn cố tình phóng loại khí chất sát thủ lạnh lùng khủng khiếp nhất bằng một luồng khí u ám nặng nề làm người phụ nữ sợ chết khiếp. Thực sự cô ta không dám đối mặt với Di Hân!

Đôi bàn tay thon dài được bao bọc bởi đôi găng tay độc dược nhẹ nhàng nâng cằm người phụ nữ lên. Đôi đồng tử âm hiểm xoáy chặt vào đôi mắt của cô gái như muốn lột sạch tâm tư suy nghĩ của cô ta ra bên ngoài, khóe miệng của Di Hân nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Phải, đây là nụ cười hài lòng! Cô chỉ liếc qua là biết nội tâm của người phụ nữ này chứa rất nhiều tham vọng, thế nhưng cô không chỉ nhìn thấy vậy… cái cô nhìn thấy là suy nghĩ u uất về một người nào đó, người mà cô từng mong chờ suốt bao nhiêu năm nay. Và cô thích cô gái này, con người của cô ta khá thú vị!

“Tên của cô?” giọng nói trầm ấm một cách hứng thú vang lên như đánh tan vào sự đề phòng của cô gái với Di Hân.

Không chút sợ hãi, cô gái đó mỉm cười trả lời dõng dạc: “Thưa lão đại, tên của tôi là Kỳ Tuyết.”

“Được, Kỳ Tuyết! Từ giờ cô sẽ bên cạnh ta, thể hiện bản thân thật xứng đáng với vị trí còn trống trong ngũ chủ!”

“Ta tin tưởng cô, hãy nhớ kĩ rằng đã là người của ta thì tuyệt đời đừng mơ tưởng tới chữ phản bội. Đừng quá phận, vì đôi khi can thiệp vào những nơi không thuộc phạm vi của mình là không tốt!” Di Hân lạnh lùng tuôn một tràng những tư tưởng khuôn mẫu của cô đối với một trong những người cô tin tưởng nhất. Hơn nữa, người đàn ông ngũ quan xinh đẹp cô nhìn qua đáy mắt của cô gái tên Kỳ Tuyết… là mục tiêu lúc này của cô. Giữ cô gái này bên cạnh mình, không chút hại.

Nguyễn gia, suốt bao đời nay đều có những vị trí cao quý hơn hết thảy. Thế nhưng những người thân cận với lão đại sẽ có thân phận gì? Con chó của lão đại sao? Di Hân cô không nuôi động vật! Cái cô cần là sự công bằng, cô đưa ra năm vị trí trụ cột cùng cô bảo vệ Nguyễn gia, có như thế vị trí của càng có được sự tin tưởng và ủng hộ của những thành viên trong gia tộc.

Vị trí đầu tiên, Kỳ Dương – Dương chủ.

Vị trí thứ hai, Lê Hoàng Chấn Phong – Phong chủ.

Còn tại sao cô lại tin tưởng mà giao vị trí nặng nề ấy cho Kỳ Tuyết một cách nhanh chóng và vội vàng đến chóng mặt như thế? Dĩ nhiên cô không phải người tùy tiện, nhất định phải có lý do gì cô mới làm vậy đúng không? Một hành động ngông cuồng và cực kỳ ngu ngốc?

Sự quyết định nhanh chóng của cô thực sự gây choáng váng cho hai mươi lăm con người còn lại. Ai nấy đều hết sức ngạc nhiên và có chút không phục! Đời nào người vừa gặp lần đầu đã đưa người ta lên vị trí cao nhất như vậy? Thế nhưng, những thắc mắc cần được giải đáp ấy họ chỉ dám để trong lòng nào dám nói ra trước mặt lão đại?

“Có nhiều chuyện đều có nguyên do! Mà nguyên nhân ấy có thể khiến các người chết không chỗ dung thân!” lúc này, Di Hân lạnh lùng bắn âm hàn tóe lửa nhìn những gương mặt còn lại. Cô không thích những người chưa biết chuyện gì đã tỏ ra vẻ mình hiểu biết, đã thế còn coi bản thân mình là nhất không ai sánh bằng! Và đôi khi, người thích tọc mạch chuyện của người khác giữ cạnh mình cũng không tốt.

Chấn Phong và Kỳ Dương đương nhiên không chút ngạc nhiên, vì hai người biết người đứng đằng sau Kỳ Tuyết có liên quan tới Di Hân. Người từng cứu mạng cô thì là ân nhân của cô, mà đã là ân nhân của cô thì ai dám động tới khi cô chưa trả được món nợ ấy?

Năm ấy, với gần một trăm đứa trẻ bước vào nơi gọi là địa ngục máu. Cuối cùng, chỉ có hai đứa bé sống sót rời khỏi đó.

Hai đứa trẻ xuất sắc ấy là ai?

Và điều gì đặc biệt từ đứa trẻ sát cánh cùng Di Hân khiến cô phải đặc biệt lưu tâm?

Và đứa trẻ kia đã trao cho Di Hân lời hẹn thề gì có thể khiến cô gái lạnh lẽo này khắc cốt ghi tâm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.