Đại Tiểu Thư - Bảo Bối Của Nguyễn Gia

Chương 6: Chương 6: Ép buộc​




Trong giới hắc đạo, hiện nay có tứ đại gia tộc làm chủ bốn phương.

Đứng đầu là Trần gia – Trần Khắc Duy.

Bảy năm trước, một thằng nhóc mười hai tuổi tự tay lật đổ cha ruột của mình, một tay huyết tẩy toàn bộ người trong Trần gia để tự mình leo lên cái ghế quyền lực cao nhất. Ngày hôm đó, là một ngày lịch sử gây ám ảnh của giới hắc bạch đạo. Ai mà ngờ được một đứa nhóc mười hai tuổi lại có khả năng đáng sợ thế chứ? Hiện nay, sau bảy năm, ở độ tuổi mười chín Trần Khắc Duy đưa Trần gia lên đỉnh cao của sự phát triển, ai nấy đều phải nể sợ.

Đứng thứ hai là gia tộc Taylor – Samantha Taylor.

Đừng nghĩ cô là con gái mà coi thường. Cô gái này được đào tạo và rèn luyện dưới bàn tay của cha mình David Taylor. Từ nhỏ đã có tố chất thông mình tài giỏi. Một tay cô đưa gia tộc Taylor lớn mạnh chiếm vị trí thứ hai trong tứ đại gia tộc.

Đứng thứ ba là gia tộc Evans – Daniel Evans.

Chàng trai trẻ hai mươi tư tuổi đào hoa phong nhã, sở hữu vẻ ngoài cuốn hút con gái bẩm sinh. Hắn rất biết cách vận dụng vẻ ngoài của mình để leo lên vị trí cao nhất, biến một gia tộc nhỏ trở thành một trong tứ đại gia tộc. Bên trong là một con rắn độc, vô cùng xảo quyệt!

Đứng cuối cùng là Nguyễn gia – Kỳ Dương (Di Hân vẫn âm thầm trợ giúp đằng sau).

Bốn gia tộc khác biệt, trên danh nghĩa cùng tạo nên bốn đại gia tộc vững chắc, cùng tạo nên sự cân bằng. Thế nhưng những người chủ của từng gia tộc vẫn âm thầm hạ bệ thâu tóm thế lực của đối phương để nâng cao địa vị của mình. Nếu tứ đại gia tộc mất đi sự cân bằng, giới hắc bạch đạo sẽ có sự chuyển biến rất lớn! Có thể gây hỗn loạn.

Trần gia dù đứng đầu nhưng vẫn luôn phải đề phòng các gia tộc còn lại, chưa kể Trần gia thừa sức thâu tóm Nguyễn gia. Nhưng Trần Khắc Duy – lão đại của Trần gia không động chạm gì tới Nguyễn gia, như nước sông không phạm nước giếng. Chuyện này có uẩn khúc gì chăng?

SS Casino, Las Vegas – thuộc quyền sở hữu của Nguyễn gia (thế lực ngầm) do Amy quản lý. Nơi này là một trong những casino nổi tiếng nhất dưới tên của Amy White, và cũng là địa bàn chính của cô.

Màn đêm vừa buông xuống, lập tức vẻ đẹp huyền ảo nơi đây được phô bày. Một nơi phồn vinh, hoa lệ đẹp rực rỡ.

Hôm nay, cô tiểu thư Amy White bí ẩn tổ chức tiệc sinh nhật tròn mười bảy tuổi.

Những người ở đây căn bản là thắc mắc thân phận của cô là gì? Một cô gái người Việt đặc biệt, sở hữu đôi mắt tím có một không hai. Xinh đẹp, thông minh. Cô còn thiếu gì nữa? Chẳng phải những điều hoàn hảo đều tập trung ở cô rồi hay sao?

Những nhân vật thiên kim tiểu thư – thiếu gia nổi tiếng trên thế giới đều tề tựu đông đủ ở đây.

Không khí ồn áo náo nhiệt chợt im bặt, khi mọi người nhìn thấy chiếc xe Phantom Coupe đen trước cổng khách sạn.

Chiếc xe đó mang biểu tượng của gia tộc Taylor.

Là Samantha Taylor – nữ chủ nhân của gia tộc Taylor.

Tại sao Taylor lão đại lại tới dự bữa tiệc này? Gia tộc Taylor là một trong tứ đại gia tộc đứng đầu thế giới. Đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ. Căn bản không đủ tư cách để mời vị thủ lĩnh có thân phận cao quý đó.

Mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào chiếc xe, họ sắp được gặp cô gái tài hoa, xinh đẹp không những thế còn là một trong những người ảnh hưởng đến thế giới vô cùng lớn.

Cửa xe bật mở, một người đàn ông từ ghế phụ bước xuống, mở cửa sau xe. Đưa tay cung kính ý mời người trên xe bước xuống.

Người bước ra là một cô gái mười bảy tuổi, một màn choáng váng người nhìn.

Xinh đẹp sắc sảo, cực kì nổi bật với mái tóc bạch kim uốn xoăn bồng bềnh, đôi mắt xanh nhạt lạnh như băng, bờ môi dày quyến rũ, mang đậm nét đẹp Tây Âu. Diện bộ đầm đuôi cá đỏ rực, càng tôn thêm vóc dáng nóng bỏng đốt mắt người nhìn.

Bước ra ngoài trước ánh mắt ngỡ ngàng của những người đứng đó. Cô gái này thực sự quá đẹp!

Khiến cho các vị tiểu thư ở đây xấu hổ. Mình còn chẳng bằng một phần của người ta. Cô gái kia đẹp như vậy cơ mà.

Sam nở nụ cười rạng rỡ như hoa làm cho người khác điêu đứng. Rảo những bước chân yêu kiều bước vào trong đại sảnh.

Những con người này hình như chưa tỉnh thì phải. Họ vẫn đờ mặt ra.

Ngay lúc những người có mặt ở đây chưa hoàn hồn, thì…

Chuyện gì nữa? Thêm một chiếc xe Roll-Royce số lượng có hạn?

Chiếc xe đó vừa mở cửa, lại gây thêm một màn choáng váng cho người nhìn.

Một người đàn ông dung mạo khôi ngô, tuấn tú bước ra. Mái tóc vàng nổi bật trên gương mặt điển trai. Đôi mắt nâu ấm áp, khóe miệng nhếch lên. Toàn thân âu phục màu nâu chỉnh tề, lại thêm vẻ bất cần khiến những vị tiểu thư say như điếu đổ.

Đây không phải là Daniel Evans sao? Lão đại của gia tộc Evans? Chuyện gì đang xảy ra trước mắt họ đây? Hai trong tứ đại gia tộc ở đây!

Gia tộc Evans và gia tộc Taylor!

Trong đại sảnh, tất cả mọi người xếp hàng ngay ngắn, đứng gọn sang hai bên. Để chào đón hai vị chủ nhân của hai gia tộc lớn nhất thế giới.

Correy một thân lễ phục bước tới vị trí cửa, đưa tay cung kính mời chào:

“Chào mừng Evans lão đại và Taylor lão đại tới đây! Mời hai người vào bên trong, Amy đang chờ.”

“Cảm ơn anh.” Sam cùng Daniel đồng loạt lên tiếng cảm ơn.

Cả hai cùng khoác tay nhau bước lên vị trí được chuẩn bị sẵn. Daniel và Sam vừa ổn định chỗ ngồi trong con mắt hiếu kỳ của mọi người xung quanh. Daniel liền giở mánh khoé tán gái chuyên nghiệp của mình ra với Sam:

“Sam cô nương. Tôi thực sự nhớ cô nha!”

“Daniel! Anh hết gái để chơi rồi à?” Sam đối lại ngay, cô cũng đâu dễ chọc cơ chứ?

“Ừm.. Để xem nào, có lẽ hết mất rồi!” – Daniel giả bộ vuốt vuốt cằm suy nghĩ.

“Chỗ tôi có mấy em đấy, anh thích thể loại nào? Trẻ em hay trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên?”

Nghe Sam nói như thế, mặt Daniel lập tức đông cứng lại. Đưa nụ cười cứng nhắc lại nhìn Sam, hắn vội vàng chữa ngượng:

“Thôi! Tôi cũng nên để bản thân nghỉ ngơi chút, sau này còn sức mà lấy vợ chứ!”

“Tốt. Tôi còn tưởng rằng anh đã đổi khẩu vị.” Sam khinh thường liếc nhìn Daniel, muốn gợi tình với cô à? Kiếp sau anh vẫn chưa có lượt nhé.

Lấy lại bộ dạng nghiêm chỉnh, Daniel đi vào vấn đề chính mà hắn luôn thắc mắc:

“Amy có mời Ethan không?” Daniel ngó nghiêng nhìn xung quanh bằng ánh mắt hiếu kỳ.

“Mời hắn? Hắn ta căn bản không đủ tư cách để Amy của tôi phải đích thân mời.” đôi môi quyến rũ nhếch lên khinh miệt.

Daniel đã định nói thêm điều gì nữa nhưng lúc này, ở sân khấu chính. Correy đã nói xong từ bao giờ? Amy đang bước ra sân khấu.

Sở hữu dung nhan mĩ miều, khí chất cao ngạo. Khoác lên mình bộ đầm dạ hội đen bí ẩn, giày cao gót cao bảy phân khảm kim cương, mái tóc nâu dịu mắt được vấn cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần lại càng tôn lên sự xinh đẹp của Amy.

Nhìn từ trên xuống, không có một từ gì có thể diễn tả vẻ đẹp ma mị ấy, đặc biệt là đôi mắt tím quyền lực kia.

Đó là tiểu thư Amy White – cô gái bí ẩn đến nỗi lí lịch về cô như một tờ giấy trắng. Muốn tra thân phận của cô căn bản không có ai có đủ khả năng đó. Nhiều lúc, cô đeo mặt nạ quá hoàn hảo, không lấy ra một chút sơ hở.

Với khí chất cao ngút trời, Amy cất giọng tiếng Anh trong trẻo:

“Xin chào mọi người. Tôi là Amy White. Cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự bữa tiệc của tôi ngày hôm nay! Mọi người xin cứ tiếp tục vui vẻ.”

Những người trong đại sảnh hú ầm lên, nhìn thấy Amy cũng như thỏa mãn con mắt của họ. Họ cũng biết thưởng thức cái đẹp mà! Thiên thần gần như thế ngại gì mà không ngắm cho đã con mắt?

Sau khi màn chào hỏi kết thúc, cũng là lúc cô, Correy, Sam và Daniel cùng nhíu mày vì vật thể lạ xuất hiện nơi cửa chính.

Kia là ai?

Một người đàn ông trẻ tuổi tầm hai mươi đứng yên ở nơi đó. Làm không khí xung quanh gần như ngưng đọng, ánh mắt đen láy lạnh như băng, toát lên vẻ tàn nhẫn liếc nhìn tất cả những người đứng ở đây. Gương mặt tuấn tú, góc cạnh hoàn hảo. Toàn thân cao lớn toát lên vẻ nồng nặc mùi thuốc súng. Mái tóc màu nâu tùy ý, diện bộ âu phục đen nghiêm chỉnh càng tăng thêm vẻ bất cần, cao ngạo cuốn hút những người đứng ở đây.

Người này là ai đây?

Anh rảo bước vào đại sảnh, ánh mắt dừng lại ở vị trí trên cao kia, nơi có hai người một nam một nữ đang nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Và cuối cùng, nơi khiến anh chú ý ngày hôm nay chính là người con gái khiến người khác không thể rời mắt kia, người con gái với đôi mắt tím kia, nhìn anh không một chút cảm xúc. Chỉ là bộ mặt tươi cười của cô đổi thành bộ mặt băng lạnh ngàn năm.

Anh bước đến vị trí đó.

Anh cao hơn cô một cái đầu, lúc này anh cúi xuống, cầm lấy tay của cô hôn nhẹ như chào hỏi. Anh nói:

“Chẳng hay Amy tiểu thư quên mời tôi?”

“Xin lỗi. Anh là ai?” Amy thoải mái hỏi lại với gương mặt không biến sắc, đời nào cô lại bị khí chất của người khác làm sợ hãi?

“Bản thân tôi nghĩ tôi và Amy tiểu thư có chút quen biết.” giọng nói đùa cợt tỏa ra khí chất lạnh lẽo.

“Vậy hả? Vậy xin lỗi vị tiên sinh đây tôi lại không nhớ ra anh.” cô mỉm cười khách khí nhìn người đàn ông trước mặt.

“Không sao không sao.”

Anh ghé sát lấy tai cô, giọng nói đe dọa rõ ràng vang lên:

“Nguyễn Ngọc Di Hân! Cô nghe đây. Tôi có chuyện cần nói. Cô có thể lựa chọn từ chối. Nhưng lúc nào đó cô đừng hối hận.”

Lần đầu tiên có người dám đe dọa cô. Đe dọa cô đấy!

Nâng ánh mắt chiếu thẳng vào người trước mặt, vẻ mặt cao ngạo, ý muốn nói anh đe dọa tôi sao? Không có cửa đâu!

“Cô thực sự không muốn biết sao?”

Nhìn ra trong ý tứ của người đàn ông kia, Amy thì thầm vào tai của anh:

“Mời anh vào trong. Tôi sẽ cẩn trọng tiếp đãi chu đáo anh.”

Tầng 3 SS Casino.

Một bàn tròn xoay quanh hai người.

Không khí dường như ngưng đọng cho tới khi giọng nói mang đầy uy quyền vang lên:

“Amy tiểu thư, suốt bảy năm qua những cố gắng của cô chỉ để tìm một người. Nếu bây giờ tôi nói, tôi nắm giữ người đó. Cô có phục tùng tôi không?”

“Tiên sinh à! Anh có thể cho tôi biết tôi tìm ai?” khóe miệng xinh đẹp nhếch lên thành một đường cong.

“Tôi không nhiều lời với cô. Thừa nhận hay không tùy cô. Một là cô tin tôi! Hai là cô mất người đó mãi mãi.”

“Này vị tiên sinh đây bị điếc sao? Tôi vốn không có nhiều thời gian để đấu đá với anh!”

Dĩ nhiên anh biết, người này là điểm yếu của cô. Chỉ cần cho cô chút thông tin, cô có thể liều mạng mà làm tất cả.

Được rồi, cô muốn biết sao? Vậy anh cho cô biết!

Tức thì một tập ảnh đập thẳng vào mắt cô.

Ẩn sâu đôi mắt lạnh nhạt kia là sự chuyển hóa tâm trạng một cách kinh dị.

Đây chẳng phải là người phụ nữ mà cô bỏ thời gian ra để kiếm tìm suốt bảy năm hay sao? Chẳng phải người phụ nữ mà cô nhung nhớ suốt bảy năm hay sao?

Cô nhìn thấy người phụ nữ ấy. Cô nhìn thấy mẹ của cô!

Người phụ nữ mà cô tìm kiếm suốt bảy năm qua. Suốt bảy năm, cô tìm kiếm trong vô vọng, mọi tung tích của bà đều bặt vô âm tín, dù chỉ là một chút manh mối cũng không có. Cô từng nghĩ bà đã chết, nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Không tìm thấy bà, rốt cuộc bà đang ở đâu? Mọi thông tin về bà mà cô nỗ lực với lấy, tất cả đều tan biến cả.

Nhưng chuyện gì đang xảy ra trước mắt cô thế này? Cô đang nhìn thấy bà. Cô nhìn thấy mẹ cô rồi!

Trong tấm hình đó, một căn phòng kín trong suốt bao phủ bằng gam màu xanh dịu mắt. Đó là màu mẹ cô thích nhất!

Nhìn kỹ vào gương mặt người phụ nữ ấy, vẫn xinh đẹp dịu dàng như ngày nào, thời gian không hề làm ảnh hưởng đến nhan sắc của mẹ cô. Làn mi nhắm nghiền, gương mặt bình an, không một chút mảy may tới cuộc sống hỗn loạn bên ngoài. Đây là bà trong suốt bảy năm kia sao?

Tâm trạng có chút run rẩy, ngẩng mặt lên mắt đối mắt với người đàn ông thâm hiểm kia một cách bình thản. Cô biết, hắn đã cất công tới đây thì không thể nào đơn giản như thế được, ắt hẳn hắn còn có chuyện gì khác.

“Anh đưa tôi tấm hình này là có ý gì? À không tôi phải hỏi là anh có ý gì mới đúng?”

“Kết hôn!” hai chữ ngắn gọn phun ra từ một con người lạnh lùng như anh ta cũng đủ để cô ngã ngửa. Cái gì? Kết hôn sao? Với ai? Chẳng nhẽ là anh ta?

Một sự ghê tởm muốn nôn mửa dâng trào trong cổ họng, Amy cố gắng đè nén cơn buồn nôn xuống, giữ vững giọng nói, cô hỏi anh:

“Dựa vào tấm hình đó sao?

“Phải!”

“Anh đủ tư cách à?”

“Tôi cảm thấy mình quá đủ tư cách.”

Thái độ này của anh chẳng khác gì coi thường cô?

Kết hôn? Gì chứ? Chẳng khác gì muốn cô vứt bỏ uy quyền của bản thân để bắt tay cùng anh ta?

Không bao giờ!!!

Cô hận Trần gia đến tận xương tủy! Cô ghê tởm dòng máu của Trần gia! Cô ghê tởm những kẻ giết người đã phá nát gia đình hạnh phúc của cô! Vậy mà giờ đây người đàn ông này dám đưa ra yêu cầu bảo cô kết hôn với hắn ta. Nực cười!

Giết cô đi! Bằng không cả cuộc đời này cô không bao giờ muốn dính níu tới dòng máu tởm lợm đó! Cô sẽ không bao giờ đánh đổi cả gia tộc mình ra như thế.

Nhưng… Suốt bảy năm qua, cô cố gắng kiếm tìm dù chỉ là một cọng tóc của mẹ cô cũng không có. Thế mà bây giờ lại có tấm hình rõ ràng ở đây!

Cô nên làm gì bây giờ?

Hay cô đồng ý với hắn ta để đối lấy mẹ cô? Khó khăn lắm cô mới lấy được bức hình duy nhất của bà! Không lẽ cô lại vứt bỏ bà dễ dàng vậy sao? Cô phải làm gì đây?

Nghĩ đến ba nằm trong bệnh viện, suy nghĩ của cô lại chợt vụt tắt. Đúng thế! Cô không thể quyết định như thế! Cô đại diện cho cả gia tộc đấy!

Nhếch khóe miệng lên một nụ cười khinh miệt, Amy đứng lên bước thẳng ra ngoài với tâm trạng cực kỳ hỗn loạn, bỏ lại con người thâm hiểm kia trong căn phòng đó.

Vừa vào tới phòng, ngồi phịch xuống ghế, Amy dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Correy khiến cậu không thể hiểu cô có chuyện gì.

Đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại, dường như là để che dấu đi điều gì đó. Cô ngả người về phía ghế êm ái sau lưng. Cất giọng lạnh băng:

“Chuyện của Trần Khắc Duy nói điều tra kĩ cho em. Em muốn có thông tin sớm nhất.”

Lúc nãy, Ethan và cô ở phòng riêng nói chuyện. Correy đứng ngoài không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cậu biết tâm trạng hiện tại của cô vô cùng tồi tệ liền rảo bước ra ngoài để cô một mình.

Amy khẽ mở đôi mắt chứa đựng đầy sự mỏi mệt.

Cô lại nhớ ba mẹ rồi. Làm sao đây?

Thở một cách nặng nhọc, cô bật dậy. Bước vào phòng, liếc mắt nhìn cô gái mặt mũi nhợt nhạt trong gương… Hình như yêu thương không có duyên với cô! Đau khổ lại tìm đến cô rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.