Đại Tiểu Thư Của Tôi

Chương 8: Chương 8




Tề Ái ngủ trưa ở phòng Huệ Đại Sơn rất ngon, cô ngủ xong tinh thần tràn đầy sức sống, lúc Huệ Đại Sơn chuẩn bị đi học, cô liền tỉnh dậy.

"Đại tiểu thư, anh có tiết, em ngủ một lát nữa đi, tan lớp anh sẽ mang buổi tối về cho em."

"Em không cho anh đi!" Tề Ái vừa mới tỉnh ngủ, mắt cô vừa mở ra, giọng nói không rõ ràng, đầu óc còn mơ mơ màng màng, hai tay của cô ôm lấy anh.

"Ngoan, nghe lời, em ngủ tiếp đi."

"Không cần, em muốn anh ngủ cùng em."

"Không được, anh nhất định phải đi học."

"Em không muốn đợi ở đây một mình!" Cô giống như gấu koala ôm lấy cánh tay anh, cô so với kẹo mè xửng còn dính hơn gấp mấy lần, làm cho Huệ Đại Sơn không thể bỏ rơi cô.

"Thân thể của em tốt lên rồi phải không? Vậy em đi học cùng với anh."

"Không cần."

"Đại tiểu thư!" Huệ Đại Sơn sưng mặt lên, anh đối cô dây dưa có chút vô lực, anh không biết phải làm sao với cô.

"Anh ở lại với em đi!" Cô kéo tay anh nằm lên trên gường, hai mắt Tề Ái cong cong cười thành hình trăng rằm. "Chúng ta thỉnh thoảng trốn học thì có sao đâu? Bây giờ có rất nhiều người trốn học đấy thôi!"

Đôi tay cô vòng qua dưới cánh tay anh, ôm thật chặt thắt lưng anh, vùi đầu vào vòm ngực thoải mái của anh, anh giống như gối ôm của cô.

Mái tóc dài của Tề Ái dán vào trước ngực anh, anh than thở. "Đại tiểu thư, em ôm anh như vậy, sẽ làm cho anh muốn phạm tội."

"Tốt! Vậy em diễn cô bé quàng khăn đỏ khả ái, còn anh diễn con sói xám với tư tưởng xấu xa kia nha!"

Thân thể mềm mại của cô vô tình hay cố ý cọ vào thân thể cường tráng của anh, đại tiểu thư rõ ràng là khiêu khích anh! Còn làm cho anh rất khó cự tuyệt.

Huệ Đại Sơn sờ vào trán của cô, kiểm tra thân thể cô. "Em đã khỏe hơn rồi à? Mới vừa rồi không phải em rất yếu sao, đi đường cũng khó khăn mà?"

"Người ta ngủ một giấc ngon lành, hiện tại em rất khỏe!"

Tề Ái bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải cho anh, cô sáng sớm hôm nay có tiết thể dục, vận động nên mới mệt, cô nói rành mạch cho Huệ Đại Sơn nghe, muốn nói cho anh cô trời sanh không phải yếu đuối, cô bởi vì vận động quá độ, nên hai chân mới không thể nhúc nhích.

Huệ Đại Sơn vừa nghe, nhíu mày lại."Nếu như thể lực của em không tốt, sao này em đừng vận động nữa, cẩn thật sẽ bị thương."

Khó trách anh đau lòng, từ nhỏ Tề Ái đã bị bệnh, thân thể rất suy yếu, nên cô được miễn vận động tiết thể dục, như vậy mà làm cho thân thể bị tổn thương, thì thật không đáng.

"Em không sao! Thầy giáo khen em hô hấp rất tốt!"

"Không thường xuyên vận động, bắp thịt sẽ bị đau, tối nay em sẽ biết, cánh tay, bắp đùi đau đớn làm cho em phải kêu cha gọi mẹ!"

Nói tới đây thân thể Huệ Đại Sơn đột nhiên run lên, anh kéo tay Tề Ái đang làm loạn ở trên ngực anh ra."Em đang làm gì thế?"

"Anh nói đấy? Em đang làm như vậy?" Tề Ái thừa dịp anh phân tâm, tay của cô luồn vào áo anh, thành công đánh bất ngờ lên đầu vú anh.

Cô nhẹ nhàng véo nhẹ, trong lúc bất chợt đầu vú của anh bành trướng lên.

"Đừng đùa, đại tiểu thư, em không phải rất mệt sao, cần phải nghĩ ngơi?"

"Em đã ngủ đủ rồi!" Tề Ái lật người lại đè ở trên người Huệ Đại Sơn. "Đại Sơn, chúng ta chơi trò chơi "cô bé quàng khăn đỏ và con sói xám", có được hay không?"

Cô nâng mông của mình lên đè ép vào bộ vị nhạy cảm của anh, cô cố ý nhẹ nhàng ngọa nguậy, rất nhanh Huệ Đại Sơn liền có phản ứng.

"Đại tiểu thư. . . . . ." Huệ Đại Sơn vội vàng dùng lực bóp eo của cô lại, ngăn không cho cô nhúc nhích. "Anh cầu xin em, đừng động đậy nữa."

"Anh không phải muốn em sao?" Tề Ái cúi đầu hôn anh một cái. "Đại Sơn, em muốn anh ôm em."

Từ ngày cô và anh nếm được mùi vị yêu thích, dường như Đại Sơn cố ý tránh né cô, nếu như cô không chủ động, anh cũng sẽ không đụng vào cô, có thể là anh sợ làm bị thương thân thể mãnh mai của cô. Nhưng cô không thích như vậy, cô muốn anh chủ động với cô.

Cô nâng mặt anh lên, không cho anh cự tuyệt, cô và anh hôn nhau, cho đến khi cô phát hiện phía dưới mình đang có một ngọn lửa thiêu đốt cô.

Từ trên người anh lui xuống, Tề Ái toàn tâm toàn ý thay anh cởi quần áo.

Cô rất nhớ tình cảnh anh và cô ôm hôn nha! Mấy ngày nay anh đều không cho cô ở qua đêm trong phòng anh, mỗi tối tới 11 giờ là anh lại dẫn cô về kí túc xá, hại cô mấy ngày nay không được thỏa mãn dục vọng của mình.

Huệ Đại Sơn nặng nề thở dốc, quần áo trên người anh đã bị cô cởi hết, vật giữa hai chân anh đang được Tề Ái cầm trong tay ma sát.

"Thì ra em muốn diễn nhân vật con sói xám có tư tưởng xấu xa kia?"

"Anh không làm, thì em làm!" Tề Ái vươn cái lưỡi màu hồng ra liếm môi mình."Hắc hắc he he! Như thế nào? Cô bé quàng khăn đỏ tiên sinh, em không phải có thể đem anh ăn hết à?"

"Anh có thể nói không sao?" Huệ Đại Sơn bất đắt dĩ.

"Không được." Tề Ái tùy tiện lắc đầu. "Hiện tại chỉ có hai cách cho anh lựa chọn thôi, anh muốn diễn cô bé quàng khăn đỏ hay con sói xám, thời gian ba giây cho anh trả lời."

Ba giây đồng hồ trôi qua rất nhanh, trên mặt Huệ Đại Sơn cười khổ.

"Rất tốt, vậy bây giờ đến lượt em lựa chọn." Tề Ái cúi đầu, đôi môi màu phấn hồng tiến tới giữa hai chân anh, cô nâng cây gậy vừa nóng vừa cứng của anh lên, mở cái miệng nhỏ nhắn của cô ra nuốt vào.

"Ha ha ha! Em là con sói xám, Đại Sơn, em sẽ đem anh xơi tái!"

Một màn này làm cho Huệ Đại Sơn kinh ngạc không thôi.

Anh cho là mình đang nằm mộng, nhưng vật giữa hai chân của anh xác thật được cô ngậm vào truyền đến từng trận xúc cảm vừa ẩm ướt nóng nóng vừa tê dại, phần eo của anh mãnh liệt run rẩy, làm cho toàn thân của anh càng thêm tê dại, thiếu chút nữa làm cho anh hòa tan ở trong miệng của cô.

Cô bởi vì không có kinh nghiệm, Tề Ái đưa nó ngậm vào trong miệng tính xem nó như kem que mà liếm mút, nhưng cô chuyển động có chút khó khăn, cuối cùng cũng bởi vì nó càng lúc càng lớn, cô không thể làm gì khác hơn là đem nó phun ra.

Ngày hôm qua Hạo Phàm và cô cùng nhau thảo luận đề tài đồi trụy.

Tề Ái chưa bao giờ biết Vương Hạo Phàm là cái sắc nữ hào phóng như vậy, từ ngày tựu trường tới bây giờ, cô ấy chưa bao giờ có xì căng đan, cũng cự tuyệt rất nhiều bạn học theo đuổi, thật không ngờ cuối cùng Hạo Phàm lại xứng đôi với Triệu Phẩm Văn.

Còn nữa, nhân vật Triệu Phẩm Văn cũng không đơn giản! (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Hắn và Hạo Phàm quen nhau đúng là thần tốc, mặt Tề Ái không khỏi đỏ ửng, vừa nghĩ tới ngày hôm qua cô nghe Hạo Phàm kể bọn họ ở cùng một chỗ có kinh nghiệm hoan ái cuồng nhiệt, cô chỉ có thể giơ hai tay lên đầu hàng.

Nghĩ vậy, cô và Đại Sơn không có kinh nghiệm, căn bản chỉ có thể coi là con nít mà thôi!

Cho nên cô quyết định hôm nay áp dụng chiêu này.

Hạo Phàm nói hiệu quả rất tốt, Tề Ái ngẩng đầu lên nhìn nét mặt Đại Sơn, cô nhìn ra được anh rất hài lòng.

"Đại tiểu thư, em ở đâu học được chiêu này?"

Huệ Đại Sơn thở dốc chưa giảm, chỗ yếu hại của anh mặc dù bị cô phun ra, nhưng cô vẫn còn nắm ở trong lòng bàn tay, hô hấp của anh càng lúc càng dồn dập, làm cho câu hỏi của anh không trọn vẹn.

"Đại Sơn, anh thích như vậy sao? Em nghe Hạo Phàm nói, nhưng mà em không có thuận tay, có phải hay không em làm không được tốt lắm?"

"Vương Hạo Phàm dạy em!"

Huệ Đại Sơn nổi cáu, đại tiểu thư của anh bị bạn cùng phòng dạy hư, thậm chí ngay cả loại kỹ xảo này cũng học được.

"Anh không cần tức giận! Em sẽ tập luyện, rất nhanh sẽ lợi hại."

Nói xong Tề Ái liền đem vật cứng rắn của anh ngậm vào trong miệng, chậm rãi liếm hôn.

Vốn là muốn ngăn cản cô, nhưng cô đang ngậm trong miệng tính khí của anh, làm cho tự chủ của anh tan rã, anh quá hư hỏng, tự nhiên lại để cho đại tiểu thư phục vụ anh.

Tề Ái chuyên tâm liếm hút nó, cô thỉnh thoảng nhìn xem phản ứng của anh, cô lần đầu tiên làm như vậy, cho nên cô rất là kích động !

Quả nhiên rất hiệu quả, cô xem phản ứng của anh, nét mặt vui vẻ của anh làm cho cô rất vui. Tề Ái ở trong lòng cười thầm, cô sau này phải nhờ sự chỉ dạy của Vương Hạo Phàm.

Trong lúc bất chợt Tề Ái cảm giác vật mình ngậm càng thêm trướng ra, đang lúc cô nghi ngờ, cô nhìn nét mặt anh, thì cô nghe anh hét lên một tiếng trầm thấp điên cuồng, tiếp đó trong miệng cô có chất lỏng bạch trọc phun ra, làm cho cô thiếu chút nữa bị nghẹn!

Nói thật ra, Hạo Phàm không có dạy cô điểm này, vẻ mặt cô đau khổ đem toàn bộ chất lỏng trong miệng phun ra, cô không ngờ "cái đó" của đàn ông phun ra sẽ có mùi vị như vậy.

"Ưmh! Đại Sơn, nó rất là ghê tởm!"

Huệ Đại Sơn rút ra khăn giấy lau khóe môi cô, tiện tay nhéo má cô một cái.

"Anh không có ép em làm như vậy, là chính em tự mình làm chủ."

"Vậy anh có thấy vui không? Cô bé quàng khăn đỏ tiên sinh, em biểu hiện như vậy? Anh rất vui vẻ có đúng hay không?"

"Đứa ngốc." Huệ Đại Sơn dịu dàng hôn cô, hết sức yêu thương cô vì cô đã chủ động dâng hiến cho anh, những ngày qua anh đè nén mình, bởi vì anh sợ mình cuồng nhiệt lên sẽ làm cho cô bị thương, nhưng anh không nghĩ tới mình làm như vậy không chỉ có mình đau khổ mà đại tiểu thư cũng đau khổ.

Yêu thương nhau sẽ muốn đụng chạm vào nhau, vô luận là hôn, ôm hoặc là "yêu", những việc này đều là hạnh phúc, anh không nên chỉ tự mình chủ trương, lúc nào thì mới có thể xảy ra, dù sao, yêu nhau là chuyện của hai người!

Chỉ là trong lòng Huệ Đại Sơn không có hảo cảm với Vương Hạo Phàm.

Cô chuyện gì không dạy, lại dạy đại tiểu thư của anh loại chuyện như vậy?

Hai người bọn họ đóng cửa lại bàn về đàn ông sao? Huệ Đại Sơn cảm giác mình đang ghen.

"Hi! Anh rõ ràng rất vui mừng, vậy mà không chịu thừa nhận?"

"Được, anh thừa nhận, như vậy thì sao?" Huệ Đại Sơn yêu thương hôn lên gương mặt bóng loáng của Tề Ái, hôn liên tiếp lên gò má của cô. "Em thật là lợi hại, lần đầu tiên đã làm rất tốt, anh nhịn không được liền ở trong miệng của em bắn ra!"

Nghe anh khen ngợi, khuôn mặt Tề Ái xấu hổ đỏ bừng. "Đại Sơn, ôm em có được hay không? Em nghĩ muốn anh. . . . . ."

Cô yêu cầu, làm cho Huệ Đại Sơn không nhẫn tâm cự tuyệt? Anh nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên người cô, Đại Sơn ôm cô vào lòng, hôn đôi môi mềm mại của cô.

"Sói xám đại tiểu thư, anh rất thô lỗ, ngày mai chân của em biến thành chữ O, cũng đừng trách anh!"

"Không quan trọng, coi như hai chân biến thành O, em vẫn sẽ muốn anh." Tề Ái ngọt ngào nháy mắt với anh.

Cô nói cho anh biết! Cô ôm cổ anh, hai chân quấn quanh thắt lưng anh, thân thể của cô cũng đã vì anh mà chuẩn bị xong.

Anh vỗ về chơi đùa nhũ hoa của cô, vừa bấm vừa vân vê trêu chọc, thỉnh thoảng còn ngặm cắn đỉnh phấn hồng của cô, anh cố ý trêu chọc làm cho cô cảm thấy xấu hổ.

Tề Ái bị đùa giỡn, hai đỉnh phấn hồng nhạy cảm đứng lên, cô cong lên nửa người trên không ngừng ngọa nguậy, chậm rãi chà xát vật cực đại giữa hai chân anh, làm cho nó cứng lên đỏ ngầu.

Môi lưỡi anh chậm rãi đi xuống phía dưới, anh mới vừa rồi đã ra, hiện tại anh không vội, anh muốn hảo hảo yêu thương, âu yếm cô.

"Thoải mái sao?" Anh nhẹ nhàng vạch ra cánh hoa trong khu vườn bí mật, đưa lưỡi vào liếm hút viên trân châu nhỏ nhắn đáng yêu.

"Ừm!" Tề Ái vô lực mềm mại nằm đó để cho anh đùa bởn. "Cô bé quàng khăn đỏ tiên sinh, anh có phải hay không muốn "ăn" em? Này với chuyện cổ tích không giống nhau! Phải là anh bị em ăn hết mới đúng!"

Nhìn cô bởi vì hưng phấn mà toàn thân sáng bóng một màu hồng nhạt mê người, anh thật sự yêu chết bộ dạng xinh đẹp của cô. Trong nháy mắt vật cứng rắn giữa hai chân của Huệ Đại Sơn bành trướng tới cực điểm.

"Miệng nhỏ phía dưới của em nghĩ đã ăn no sao?" Vạch hoa huyệt ướt át của cô ra, Huệ Đại Sơn vươn hai ngón tay vào, kích thích tạo ra tiếng nước dâm mỹ. "Hả? Nơi này của em đã ướt!" Khóe miệng anh cười khẽ, Đại tiểu thư của anh thật sự bị dạy hư !

"Đại Sơn. . . . . . Em muốn. . . . . ." Tề Ái không kịp đợi, anh chế nhạo cô, càng làm cô cực kì mong chờ, mong đợi anh dùng vật nam tính của anh hung hăng đâm vào cô, chiếm đoạt cô.

Không để ý lời cầu khẩn của cô, anh lại duỗi thêm một đầu ngón tay nữa đi vào, làm cho cô thích ứng với cảm giác anh đang xâm nhập trong cơ thể cô.

"Ưmh. . . . . . Ừ. . . . . . Ách. . . . . .A. . . . . ."

Ngón tay của anh bắt đầu luật động trong cơ thể cô, mỗi một lần luật động đều làm cho Tề Ái không ngừng phát ra tiếng rên rĩ mập mờ quyến rũ.

Anh ngày càng cuồng nhiệt, trong cơ thể cô càng tiết ra chất lỏng ẩm ướt càng nhiều hơn, Tề Ái cơ hồ muốn nổi điên yêu cầu , "Đại Sơn, cho em. . . . . . Cho em. . . . . . Ừ. . . . . . A. . . . . ."

Chỉ có đầu ngón tay là không đủ, Tề Ái muốn Huệ Đại Sơn dùng cái mới vừa rồi cô liếm đến sáng bóng, vật cứng rắn thô to và nóng hổi xâm chiếm cô, đem cô ở trong hư không toàn bộ lấp đầy.

Rút ra ngón tay dính đầy chất nhầy, Huệ Đại Sơn đem vật giữa hai chân mình chóng đở cửa huyệt của cô, qua lại ma sát tiểu hoa tâm nhạy cảm của cô.

"Dùng cái miệng nhỏ nhắn khả ái bên dưới của em ăn hết anh đi!"

Huệ Đại Sơn nhắm ngay cửa huyệt ướt át của cô, nâng eo từ từ cắm vào, hoa huyệt của cô đem anh ép đến muốn nổi điên, cô thật sự rất nhỏ, tại sao cô lại nhỏ như vậy? Anh chậm rãi chờ đợi cô thích ứng.

"Đại Sơn. . . . . . Nhanh một chút đi vào." Tề Ái nhiệt tình gọi.

Tề Ái cong nửa người trên lên, để cho cô càng ép sát vào lòng ngực của anh hơn, cả người cô đều dán vào nanh, đem vật thô to của anh nuốt vào lút cán.

Huệ Đại Sơn cũng săn sóc nín thở mà đợi, cái vật cương cứng trong cơ thể cô đứng bất động.

"A. . . . . ." Tề Ái không hài lòng Đại Sơn án binh bất động, vì vậy cô bấu chặt cổ của anh, coi đây là điểm tựa, giãy dụa nâng eo lên.

Huệ Đại Sơn ôm eo cô, cũng đong đưa hòa nhịp cùng với cô.

Hai người cũng muốn mang cho đối phương nhiều điều vui thích, cho nên tốc độ luật động càng lúc càng nhanh, Tề Ái thỉnh thoảng đem hoa huyệt thắt chặt lại, anh ở trong cơ thể cô rong đuổi, được cơ thể của cô hút lại làm cho anh muốn lên thiên đường.

Huệ Đại Sơn mỗi một lần cắm vào đều đụng nơi mẫn cảm của cô, rốt cuộc, anh cũng tìm được nơi mẫn cảm của cô, chỉ cần anh đụng vào đó, mặc kệ là rút ra đâm vào khoanh tròn ma sát, sẽ làm cho Tề Ái giống như nổi điên phát ra âm thanh rên rĩ.

"A. . . . . . A. . . . . . A. . . . . . Anh thật là giỏi. . . . . ."

Đột nhiên anh nâng eo lên tiến công, cấm dục nhiều ngày làm cho Huệ Đại Sơn giống như con ngựa hoang rong đuổi trong cơ thể cô, chất lỏng ướt át rớt xuống tạo thành một vũng trên giường, Huệ Đại Sơn điên cuồng mãnh liệt xâm chiếm, không ngừng ra vào bộc phát trong cơ thể cô.

Cuối cùng khi đã tới cực điểm, anh bắn ra, nhưng anh không rút ra, cái của anh trong cơ thể cô, do cô động đậy kích thích nhẹ nhàng thức tỉnh.

Lúc này Tề Ái nhỏ giọng cầu xin tha thứ, cô học tiết thể dục đã mệt mõi rồi, còn vận động kịch liệt với anh!

"Không cần. . . . . . Đại Sơn. . . . . . Người ta không được, một lần đủ rồi, anh dừng lại đi!"

Nhận thấy vật của anh trong cơ thể cô lại trướng lên, Tề Ái ngay cả hơi sức đẩy anh ra cũng không có, cô nhỏ giọng cầu xin nhưng bị Huệ Đại Sơn phớt lờ.

"Không được! Là do em làm, em phải chịu trách nhiệm để giải quyết nó."

Huệ Đại Sơn ôm thân thể mềm mại vô lực phản kháng của cô, lần thứ hai mãnh liệt bắt đầu.

Quả nhiên cô bé quàng khăn đỏ cuối cùng chiến thắng, điểm này ở trong chuyện cổ tích là giống nhau.

Cô bé quàng khăn đỏ cố chấp, tối nay người mệt mỏi nhất là con sói xám!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.