Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow

Chương 3: Chương 3




Reng….reng….reng….

-Cái đồng hồ chết tiệt này_nó hét lên và bước xuống giường. VSCN sạch sẽ, hôm nay nó tết tóc đuôi sam trông cực nữ tính- đáng yêu.

Sáng hôm nay, nó nhất quyết đi bộ đến trường để tận hưởng không khí trong lành của thiên nhiên. Như lần đầu tiên đến trường, bọn hám trai đó la hét ầm ĩ vì 2 tên khốn gây sự với nó hôm qua. “Thật là phiền phức mà”-nó nghĩ thầm.

Bước vào lớp học, bao nhiêu là viên đạn bắn tỉa vào nó, không ai khác chính là những nữ sinh yêu mến 2tên yêu quái kia, 1phần nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ khi nó nói nhận học bổng vào đây.

-Cô đến sớm nhỉ_hắn nói giọng đùa cợt với nó

-Ừm. Cháu cũng thế khác gì cô nhỉ. Hỳhỳ_mặt nó gian ứ chịu nổi trong khi đó mặt hắn đỏ bừng lên vì tức giận.

-Cô…cô…

-Cô Cô đây, Quá Nhi muốn gì hả…_nó vẫn tiếp tục chọc ghẹo hắn-nó cảm thấy vui khi nhìn hắn tức giận.”Gì thế này?Mình bị điên mất rồi”-nó nghĩ. Từ trước đến giờ rất hiếm khi nó đùa cợt với người lạ như thế này, đây là tình hình gì đây??? Vừa lúc đó Du bước vào nên cuộc cãi vã phần thắng nghiên về nó.

Hắn lén nhìn nó. Nó không có sách vở, cũng chẳng chép bài mà chỉ dán mắt vào cái ipad. Hắn thì chẳng dám tiến lại gần nhìn xem nó đang làm cái quái gì. Thấy khó chịu khi hắn cứ nhìn mình như vậy nó lên tiếng

-Tôi là người, không phải là trung tâm vũ trụ nên đừng quan sát kĩ như thế_nó nói với giọng cực kỳ khó chịu và không quên ném cho hắn ánh nhìn sắt bén. Hắn hơi ngượng nên quay sang phía khác ngay. Nó thì đâu biết tại cái câu thình lình thốt ra đó, mà bao nhiêu nữ sinh càng căm phẫn hơn đối với nó, đặc biệt là Chị2 Thúy Loan nhà ta.

-Mày chết chắc rồi_Thúy Loan nói nhỏ đủ mình nghe

Reng………….

Kết thúc tiết học, nó vươn vai mệt mỏi. Đứng dậy, định bước xuống căn tin trường thì có một bàn tay kéo nó lại

-Đi đâu_Hắn và Huy đồng thanh

-Liên quan gì hai người nhỉ, bỏ ra_nó hét lên

-Sao lại không? Cô là kẻ thù mà_Đồng thanh tập 2

-Á à, thì ra là vậy. Bây giờ tôi xuống căn tin nạp năng lượng để đấu mồm với các người đây._nó nhếch môi tạo nên một đường cong hoàn mĩ

Căn Tin trường….

Xì xầm…. chỉ trỏ…. Xì xầm… xì xầm….

-Cô cho em một cốc nước cam-ít đá ạ_Nó lễ phép nói

Vừa được nhận cốc nước thì đã bị ai đó đụng trúng, đỗ hết cả nước cam lên người của ai kia, không phải nó.

-A, cho mình xin lỗi bạn_nó lấy khăn lau lau cho người đối diện

Chát, năm bàn tay đỏ au in lên mặt nó. Không ai khác chính là Thúy Loan (cố tình đụng trúng nó đấy ạ). Mặt nó đanh lại. Hắn và Huy thấy tất cả, nhưng không làm gì được cho nó.

-Đồ thấp kém, ai cho mày đụng vào người tao thế hả_Thúy Loan kênh kịu nói

-Tìm cách khác làm cho áo tao sạch ngay-nhưng không được chạm vào người tao_Thúy Loan nói một cách thách thức

-Thúy Loan à nể tình mình, tha lỗi cho cô ta đi_Hắn lên tiếng khi thấy Loan quá lắm rồi

-Cậu đừng xen vào chuyện của mình_nhỏ đó nói chuyện nhỏ nhẹ khi hắn lại gần

‘Ào’… Nó tạt thẳng ly nước khoáng vào ngừoi Thúy Loan

-Đó là cách rửa sạch vết bẩn mà không cần đụng vào người _âm vực lạnh lùng của nó vang lên, khiến ai cũng toát mồ hôi khi trời đang nóng bức.

Mặt Thúy Loan lúc này đỏ bừng vì tức giận”Mày cứ chờ đấy, Không yên với tao đâu” –ThúyLoan nghĩ. Rồi ả ta bước thẳng về lớp trong cơn tức giận kèm theo ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nó.

-Cô không sao chứ_Huy ân cần hỏi nó, vì năm ngón tay vẫn y nguyên trên khuôn mặt nhỏ xinh kia

-Quan tâm kẻ thù là một điều không tốt, chưa từng được dạy như thế sao_nó nói

-Cô quá đáng thật chúng tôi quan tâm cô thế mà cô…_HẮn quát lên

-Tôi nói cần các người quan tâm khi nào?_âm vực lạnh lung lại vang lên

2tên ôn thần kia bây giờ miệng câm như hến, chẳng thốt được lời nào.

Đúng lúc đó, Du bước đến và nói gì đó với nó, khiến mọi ngừoi không khỏi tò mò. Rồi cả hai lặng lẽ bước đi.

Cô gái này lạ thật. Sao lại dám hiên ngang như vậy nhỉ

-Huy à. Mày có muốn biết cô ta là ai không_Hắn hỏi thằng bạn

-Đương nhiên rồi, cứ để đó cho tao_mặt Huy gian không chịu được

Phòng hiệu trưởng:

-HÃ! Về đây chi vậy_nó hốt hoảng

-Ớ hay, con nỳ lạ phết? về với mày mà mày không vui à? Thế tao đi

Nó hốt hoản kéo tay con bạn lại

-Đâu đâu, còn công việc tao nhờ bên đó thì sao hả_nó nói nhỏ nhẹ

-Ông đã cho người thu xếp cả rồi, ông muốn tao về đây để mày bớt đơn côi đấy. hỳhỳ_không ai khác chính là Bội Kỳ, bạn thân nhất của nó.

Bội Kỳ từ lâu đã được gia đình Nguyệt Cầm coi như con cháu. Nên có việc gì quan trong đều có sự góp mặt của Kỳ, và ngược lại nó đối với gia đình của Kỳ cũng vậy.ông hiệu trưởng cúi chào Bội Kỳ

-Thư Hiệu Trưởng ngài sẽ học lớp 10A1 cùng với Nguyệt Cầm chứ ạ?_ông hiệu trưởng thay thế ạ. Nhưng Bội Kỳ cũng chỉ gán mác HT thôi, HT chính chưa ai thấy xuất hiện bao giờ cả.

Suỵt, tác giả nói nhỏ nhé.. nghe nói năm nay HT chính thức của trường sẽ xuất hiện và ra luật nghiêm khắc hơn để chỉnh đốn nề nếp của trường.

-Chúng ta lên lớp thôi nào_nó lên tiếng trước

Hai đứa bây giờ được các nam sinh nhòm ngó rất nhiều, có lẽ 2đứa đã là trung tâm vũ trụ của biết bao nhiêu ngừoi mà không biết-do tám chuyện á mà.

-Cái cô gái bên này dể thương quá_Nam sinh 1 chỉ vào Bội Kỳ

-Cô tóc đỏ kia xinh hơn kìa, tao yêu mất rồi_Nam sinh 2 chỉ vào Nguyệt Cầm

-Hai cô ấy là của tao, không dành cho chúng mày đâu_Nam sinh 3 tự tin gớm

Bla…Bla….Bla

-Nào hôm nay lớp chúng ta có thêm một bạn mới_Du lên tiếng, cả lớm im re. Gật đầu kêu Bội Kỳ vào.

-Em tự giới thiệu bản than đi nào_Du nói tiếp

-Mình tên là Hoàng Mỹ Bội Kỳ, mình mới từ “nhật” trở về mong các bạn chỉ giáo thêm. Mình là con cháu của tập đoàn “Đá quý FG” hôm nay rất vinh dự được vào học lớp này_Nở nụ cừoi nữa miệng, cố tình nhấn mạnh những đặc điểm thiết yếu xem chúng nó phản ứng ra sao.

-Em muốn ngồi ở đâu nhỉ Bội Kỳ_Du lên tiếng

-Dạ… gần bạn Nguyệt Cầm thưa thầy_nó hớn hở đáp trả

-À, xin lỗi em-bàn đó có hai người rồi_ giọng Du nhỏ dần

-Em ngồi với Huy nha, ở đó có một bạn chuyển lớp rồi_Du cừoi hiền nhìn Bội Kỳ

-Dạ_Kỳ lon ton chạy xuống lớp, các nữ sinh cũng căm phẫn vô cùng tận. n_n

Reng….reng….

-Tiểu Cầm, căn tin thẳng tiến thôi nào_Kỳ nói với nó

Nó lẳng lặng đi theo Kỳ mà không nói lời nào. Cứ dán mặt vào cái ipad thôi.

-Ngồi đây, ăn gì tao lấy cho_Kỳ lên tiếng trước

-À, một phần cơm chiên,1 cốc nước cam_nó cười với Kỳ, nụ cừoi tỏa nắng, hắn nhìn thấy, có lẽ hắn gặp phải tiếng sét ái tình từ đây

-Tôi ngồi đây nhé_ chưa kíp dứt lời

-Tôi cũng vậy_Huy thì si tình Kỳ mất rồi

Nó ngước lên nhìn rồi gật đầu một cái. Bổng nhiên cả đám xì xầm về chuyện gì đó, thoạt nhìn nó thất ngay con bạn nên liền bước đến. Thúy Loan lai gây sự rồi.

-Không thấy hoa khôi của trường đang đi hay sao_Thúy Loan nghênh mặt

Bội Kỳ định váng cho con ả một bạt tay thì nó ngăn lại ý như “Đừng, để xem hành động về sau đã” Như hiểu ý Nguyệt Cầm, Ký khóc lóc van xin.

-Cho mình xin lỗi bạn, mình vô ý quá_ Kỳ diễn đạt thật, nước mắt từ đâu mà cứ tuôn ào ào ra.

-Mình thay mặt Kỳ xin lỗi bạn nha_nó đưa ra một cái khăn cho Thúy Loan

Không những không lấy mà Loan còn cố tình tát nó. Xoay người một cú ngoạn mục, nó té xuống sàn, khóc nấc lên. HẮn và Huy chạy lại đỡ 2 nhỏ

-Sao cậu quá đáng vậy, mấy bạn ấy đã xin lỗi tận tình rồi kia mà_hắn lườm Loan

-Cậu nên học lại cách cư xử đi nhé_Huy cũng không vừa, vì giám làm ngừoi nó yêu khóc thét lên thế kia. 2Chàng khờ kinh khủng.

Các nữ sinh trong trường thì nói nó và Kỳ là hồ li tinh.

-WOW, lâu quá không đến đây nhỉ, học mệt thật_Kỳ uể oải nằm dài trên salong

-Ừm, mày diễn hay thật đấy_nó nhìn con bạn mà thầm đắc ý.

-Mày thua kém tao à, nó có tát được mày đâu mà té nhào thế kia._hai đứa nằm lăn ra mà cười.

Biệt thự “HAPPY” –nhà của hắn

-Sao rồi mày?_hắn hỏi thằng bạn chí cốt

-Đây này mày đọc đi, là học sinh có hoàn cảnh khó khắn, thi vào trường điểm tối đa 100/100 lun. Khó hiểu_Huy nhăn mặt

-What, 100/100, tao có thấy cô ta chép bài vở gì đâu nhỉ, hoàn cảnh như thế mà ương bướng thế kia sao, quái lạ_hắn bắt đầu tò mò

-Tùy thôi mày ạ, mày thấy Bội Kỳ thế nào, tao chấm cô ấy rồi. haha_Huy cười

-Cũng được, hợp với một thằng không ra gì như mày_hắn cố tình châm chọc bạn

-Thằng khốn này……….. grrr…

“Có khó để giữ một ai khi đã từng buôg tay ta rồi

Có khó để nói rằng khi bên anh em chẳng thể xa rời

Đến lúc bỗng phải nhận ra bao lâu nay mình đã khiến nhau lặng im

Bỏ mất bao thời gian xin một lần.

Lang thang trên con phố bước chug bước ta bên nhau

Gạt đi mọi chuyện quá khứ có lẽ vẫn tốt hơn niềm đau

Em tin mai sẽ khác có cố gắng anh sẽ thấy là tất cả

Vì ai mà em đã trở thành người khác.” _ chuông điện thoại của nó vang lên

-Alo_giọng ngáy ngủ của nó vang lên

-Ở bên đấy tốt chứ cháu gái của ông_là Ông nội nó

-Vâng ạ. Cháu nhớ ông lắm_giọng như sắp khóc

-Được rồi, thôi cháu lo chuẩn bị đi học đi_vừa nói xong ông ngắt máy ngay

VSCN xong, búi tóc lên-nhìn nó cực kỳ gợi cảm.

-Dậy, dậy nhanh nào_nó kéo chăn của con bạn ra

-ầy, mày làm gì dạ? còn sớm chán_Bội kỳ mê ngủ kinh

-Trễ học bây giờ con heo_nó hét lên

-AAAAA… quên mất, chờ tao trong tích tắc nhá_quay lại cừoi với nó.

Hai đứa tung tăng đến trường, vẫn như thường ngày bọn nữ sinh cứ rú lên.

-Hai cô đi học rồi à_Hắn và Huy đồng thanh

-Không thấy sao mà hỏi_Nó đáp trả

-Quan tâm thế còn gì_Bội kỳ nói với nó

-Bà phe nào vậy hả_nó hét vào mặt Cầm

-Phe nào mạnh tui theo. Haha_Kỳ cù lét nó một cái rồi bỏ chạy

Lúc này hai đứa tung tăng như con nít- đâu pít tim hai chàng trai hào hoa này đang dần lỗi nhịp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.