“Một vì sao đang bay ngang qua nói với em rằng :”Anh đã đi rất xa”
Ngôi sao kia như đang một mình
Như chính em đang ở đây
Từng cơn mưa đang rơi rơi nhanh nhớ đến những lần đôi ta tay nắm tay
Bước chung một đường , có anh bên cạnh em
Thời gian trôi , còn lại tôi
Chiếc hôn theo mưa cuốn trôi
Nụ cười anh , với cánh tay ôm đôi vai gầy
Được gần anh , được yêu anh với em là một giấc mơ
Đừng xa em , đừng quên em anh nhé !”_nhạc chuông của Kỳ vang lên
-Alo, đang ngủ mà đứa nào làm phiền vậy_Kỳ hét lên trong đt
-Mình, Huy đây, xin lỗi Kỳ nha, mình chỉ muốn rủ Kỳ đi chơi thôi, nếu thế thì thôi vậy_giọng anh chàng buồn thiu
Còn Kỳ nghe đến hai chữ “đi chơi” là mắt sang long lanh rồi.
-A, đi chơi sao, mình đi nữa, mình rủ Cầm theo nhé_Bội Kỳ ngồi dậy trả lời nhanh, gọn, lẹ luôn :)
-Ừm, 7h30’ ở công viên gần trường nhá, Kỳ biết chỗ đó chứ_ Huy hơn hở hỏi Kỳ
-Biết, biết… mình đến ngay.. bái bai_vừa nói xong Kỳ ngắt máy ngay lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Nguyệt Cầm thì đang ngồi ở phòng khách, nhâm nhi ly café và xem một số tin tức quan trọng. Chờ Kỳ xuống cùng đi chơi
-Ủa, sao mày dậy sớm thế_Bội Kỳ hỏi nó
-Chờ mày cùng đi chơi đây này_nó trả lời tỉnh như ruồi
-Sao mày biết, tao đã nói đâu_mặt Kỳ bắt đầu ngệt ra rồi
-Thì người yêu lý tưởng Khánh Huy của mày nói tao biết, thôi đi kẻo người ta chờ lâu_vừa nói vừa kéo con bạn đang trong cơn tức giận vì lời nói của nó khi nãy “người yêu lý tưởng Khánh Huy”
Bao nhiêu là ánh mặt thèm thuồng của mấy đứa hám trai khi nhìn thấy bọn hắn, Hắn mặc chiếc áo thun cách điệu tôn thêm nét đẹp hào hoa, quần jeans bạc màu phong cách, làm bao cô em mê mẫn. Còn Huy thì mặc chiếc áo sơmi cũng được cách điệu hài hòa, chiếc áo rất hợp với làn da trắng như con gái của câu ta, Huy cũng mặc quần jeans nhưng là một màu đen nam tính.
Hai cô nàng thu hút được khá nhiều anh chàng khi đi trên đường, Nó mặc áo ba lỗ được đính vài hoa văn theo phong cách cổ điển, quý phái cùng với cái quần short được làm bằng vải jeans lúc này đôi chân thon thả trắng không tì vết lộ ra khiến bao cô gái thầm gen tị. Bội Kỳ xinh đẹp không kém, Kỳ mặc váy xòe, trông có vẻ năng động cùng với chiếc áo thun phong cách đường phố, lúc này cô nàng càng quyến rũ hơn bao giờ hết.
-Hai cậu chờ có lâu không_mặt Kỳ cười tươi như hoa.
Huy khẽ lắc đầu và không quên nở một nụ cười đáp trả
-Hai cô muốn đi đâu đây_Hắn giả vờ tỏ ra khó chịu, thật chất thấy nó xinh quá hắn chẳng biết phải làm sao.
-Bảo người khác cùng đi chơi với mình, mà tỏ ra khó chịu như vậy sao, mình về đây Kỳ à_nó quay lung bỏ về, hắn cầm tay kéo lại
-Ơ, cho mình xin lỗi, mình không cô ý nói năng thô lỗ như vậy, bây giờ mình đi ăn sáng nhé_hắn cười trừ chuộc lỗi.
Nó lườm hắn một cái sặt bén và nhìn xuống tay mình, lúc này hắn mới ngớ người ra vì hắn đang cầm tay nó. Nhanh nhẹn thả tay nó ra, cúi mặt xuống vì ngượng.
-Thôi thôi, trông cứ như hai vợ chồng giận nhau ý. Đi ăn…._Bội Kỳ liền ú ớ khi thấy cái nhìn chết chóc của nó.
-À…ờ… Đi ăn sáng thôi Cầm_Bội Kỳ cười trừ như có gì
Bốn người trai tài gái sắc đi trên đường, ai nấy cũng tấm tắc khen ngợi và cũng có phần ghen tị. Không như bao cô gái khác, nó không muốn ăn ở nhà hàng sang trọng, chọn một quán ăn lề đường nhưng tương đối sạch sẽ. Bọn hắn một phần là vì tính công tử bột nên thoạt đầu không bước vào, nhưng hai cô nàng cứ một mực đòi ăn ở đây cho nên hai chàng phải chìu theo vậy.
“Chẳng cần để em phải nói anh biết mình mất nhau
Chẳng cần để em phải nói, yêu anh thêm một lần
Lời nói yêu thương của em, chỉ xát thêm đau vào tim
Vì tình yêu kia đã không của anh
Chẳng cần để em phải nói, anh sẽ tự bước đi
Chẳng cần nghe thêm lời nói cắn rứt trong lúc này
Cuộc sống với anh còn chi thôi đành buông tay
Chỉ là cơn mưa đến nhanh rồi đi
Sao anh không thể quên em”_Chuông điện thoại của Huy vang lên
-Alo, anh hai, em nge đây_Khánh Huy vừa lên tiếng Bội Kỳ nhìn sang Cầm nhưng không nói lời nào, chỉ thầm thương cảm cho con bạn.
-Em đang ăn ở quán…._Huy cứ ú ớ chẳng biết nói làm sao
-Cậu cứ nói ăn ở quán Bà 5, đường XY123 là anh ta sẽ biết thôi_nó lên tiếng khi thấy Huy ấp úng.
Huy ngạc nhiên, nhưng cũng nghe theo nó vậy. Bội Kỳ nhìn nó, hiểu ý của bạn nên nó nói nhỏ đủ cho 2 đứa nghe
-Chuyện đó không liên quan gì đến Duy, mình không muốn mất một người anh trai tốt bụng như thế đâu_nó cười tươi với Kỳ, Kỳ nắm lấy tay nó gật đầu
-Sao anh mày lại có thể biết đường mà tới đây nhỉ_Hắn lúc này quá thắc mắc nên lên tiếng hỏi
-Ừm. Có chắc là anh tôi biết không Cầm_Huy cũng hỏi
-Chắc chắn mà_Kỳ lên tiếng.
-Tôi sẽ kêu phần ăn cho hai cậu luôn, cứ ngồi đây đi_rồi nó quay sang con bạn nói-đi gọi món nào Kỳ.
Khoảng mười lăm phút sau, anh hai của Huy đã có mặt và ngồi vào bàn, hỏi tới tấp thằng em ngay
-Sao em biết chỗ này hay vậy_anh Huy rất tò mò
-Chúng em hỏi anh mới đúng đấy ạ_Hắn lên tiếng hỏi thay thằng bạn
-Tại vì đây là căn cứ bí mật của chúng tôi, anh Duy nhỉ_nó vừa nói vừa nghiêng đầu cười tươi với Duy- anh trai Huy
-C..ầ..m, em..em .. làm gì ở đây_ Duy hỏi nhưng ấp úng
-Em về nước rồi, rất vui gặp lại anh_nó nói xong, ngồi xuống bàn, đúng lúc đó Kỳ bước ra
Chúng em gọi món cho anh luôn rồi_Kỳ cũng ngồi xuống bàn ăn
-Kỳ nữa sao, rất vui vì gặp lại em_Duy cười tươi hơn bao giờ hết
Hai chàng trai của chúng ta thì không biết gì cả, cứ ngồi đó chứng kiến cuộc nói chuyện, mặt người nào cũng cứ đơ ra khiến hai cô gái cười phì.
-Hai em làm diễn viên hài kịch được rồi, mấy đứa chắc là bạn học nhỉ_ Duy nói sau đó 4 đứa đều gật đầu
-A… đồ ăn đến rồi, đồ ăn đến rồi_Kỳ mắt sang long lanh
5người ăn khí thế hào hung luôn, ăn xong Bội Kỳ hớn hở nắm tay mọi người đi chơi, mặc dù không biết phải đi đâu.
-Cô ăn cứ như heo nhỉ_hắn châm chọc nó
-Ừm, phải ăn như heo để dư thừa Calo đấu mồm với cậu đây_Nó đáp trả khôn khéo với hắn.
-Thế sao cô không mập như heo nhỉ_mặt hắn ngố ơi là ngố, khiến nó cười hô hố làm mọi người giật mình.
-Tôi là ai cơ chứ? Là một người có thành tích lẫy lừng như thế này mà để béo phì sao_nó bắt đầu tự khen ngợi mình rồi
-Cô cũng tự tin nhỉ, đừng trèo quá cao để rồi rơi xuống hố xí nhá_mặt hắn hớn hở vì nghĩ sắp chọc giận được nó
-Tôi cũng muốn thử một lần rơi xuống nhưng hoàn cảnh không cho phép, cứ mãi ở trên cao mà đè bẹp cậu thôi_nó cười man rợ khi nói xong câu vừa rồi.
-Cô.._Hắn không có trình độ để cãi nhau với nó
-Em mà cãi nhau với Cầm tới sang thì Cầm vẫn thắng cho mà xem_Duy quay sang nhìn Cầm lắc đầu.
Trong lúc hắn và nó cãi nhau thì Kỳ và Huy đã lẻn đi chơi trước rồi, sau đó còn đem về một đống gấu bông vừa đi vừa cười tít mắt.
-Vui vẻ ha, để tui lại mà đi chơi “với người yêu lý tưởng” như vậy là không được đâu_nó chọc tức con bạn, vừa nói xong nó chạy đi ngay
-Ya… bị chạm dây thần kinh hả, tao giết mày, đứng lại đó_ ngay lập tức Kỳ đuổi theo nó
-Mày có thấy ai bị dọa đánh mà đứng lại chịu đòn chưa hả_nó quay đầu lại hét lên
Hai đứa chạy long nhong khiến ba chàng đứng lại cười hô hố, ai nhìn vào cũng lắc đầu, tưởng ba chàng bị thần kinh đây mà. Cả năm người đi chơi, rồi lại shopping rồi lại đi chơi thế là chiều cũng đến, hai nàng hớn hở ra về vì mua được rất nhiều đồ, còn ba chàng hơi buồn bởi phải chia tay hai nàng mà về nhà.
“Cảm ơn em Cầm à, cảm ơn vì em đã hiểu cho anh, anh sẽ cố gắng bù đắp khoảng trống đó cho em, thay thế thằng Nam. Anh đã yêu em từ rất rất lâu rồi, trước Nam cơ nhưng anh lại quá nhút nhát, lần này anh sẽ không để tụt mất cơ hội nữa. Anh sẽ không để nước mắt em lại rơi”_Duy nghĩ trong lòng và nhìn theo dáng nó khuất xa dần mới rảo bước về nhà.