Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow

Chương 8: Chương 8




——5h15’—— Tan học tất cả đến nhà Nó ăn tối.

-Loan nè, bây giờ sang nhà mình luôn nhé, mình sẽ cho cậu mượn tạm đồ mình mặc cho thoải mái, nếu bạn không chê_Bội Kỳ lên tiếng hỏi Loan

-Ừm, cảm ơn các bạn đã tha lỗi cho mình, còn tốt với mình nữa_Loan cúi mặt xuống hỗi lỗi nhìn dễ thương vô cùng

-Tụi mình bỏ qua chuyện đó từ lâu rồi, chờ bạn đến nói chuyện thôi_Cầm lên tiếng, vẫn chăm chú vào cái ipad

-Chúng tôi chư biết nhà cả các cô mà_Hắn và Huy lại đồng thanh

-Cứ để đó cho anh, nào bây giờ về nhà thay đồ rồi sang đó phụ giúp thôi_Duy lên tiếng, kéo theo hai thằng em đi thẳng về nhà.

Ba cô nàng đi vòng quanh siêu thị, bây giờ các nàng đã là trung tâm nơi đây, được bao anh mê mẫn nhưng cũng không thiếu ánh mắt ghanh tị. Bội Kỳ và Thúy Loan chọn thức ăn cần nấu, nó thì chỉ biết cắm cúi vào cái ipad. Về đến nhà, nhanh chóng tắm rửa thay đồ, Thúy Loan và Kỳ bắt đầu lao thẳng vào bếp, hai cô nàng cứ hý hoáy trong đó không biết làm gì, nhưng hương thơm thức ăn cứ phảng phất quanh nhà, khiến nó không thể ngồi yên được, đành bước xuống bếp. Các món ăn đã bày trí xong, chỉ còn chờ ba chàng trai đến là có thể nhập tiệc.

Hắn và Huy đứng trước cổng, nhìn ngôi nhà mà hỏi Duy bao nhiêu lần “Có phải nhà của hai người đó không vậy anh” –Duy trả lời mệt xỉu, đến lần thứ ba đúng lúc nó bước ra hai anh chàng kia mới chấp nhận vào.

-Hai cậu không vào à, sao cứ đứng đó mà há mồm ra thế, đói lắm rồi sao_Thúy Loan bịt miệng cười khi nghe Bội Kỳ nói

-Được ăn rồi, mời mọi người dùng cơm_nó vừa cầm thìa lên vừa nói.

Bữa ăn tối kết thúc, mọi người ra sau vườn ngắm trăng, Duy và Kỳ ngồi nói chuyện vui vẻ, hắn và Duy thì lâu lâu lén nhìn nó một cái, còn nó chẳng quan tâm, ngồi nói đủ thứ chuyện cho Thúy Loan nghe. Buổi tiệc nhỏ kết thúc sơm, ai nấy đều về nhà để chuẩn bị cho ngày mai đi học.

Hôm nay Kỳ lên lớp sớm hơn nó vì quản lí một số việc. Nó đang rảo bước lên lớp, thấy thấp thoáng bóng Huy cùng đứa con gái lạ. Huy cầm lấy gói quà khẽ cười tươi rồi nói điều gì đó, nó nghe được khẽ nhếch miệng cười, đứa con gái thì bậc khóc chạy lại ôm Huy một cái rồi chạy đi.

Yên vị vào chỗ ngồi, thường ngày thì Kỳ sẽ chạy lại và hỏi mình ăn sáng không kia mà, quay xuống nhìn Bội Kỳ, nó khẽ giật mình “Kỳ đang tức giận vì chuyện gì chứ” nó nghĩ.

-Cầm nè, Kỳ sao vậy, mình nói chuyện Kỳ xem như không vậy_Huy lại gần nó hỏi

“À, thì ra nguyên nhân là đây” Nó khẽ mĩm cười

-Cậu thử lại nói chuyện lần nữa xem, chắc nó đang suy nghĩ gì đó_Cầm nhìn Huy, khẽ mĩm cười đầy ẩn ý

Lần thứ hai Huy bắt chuyện, Bội Kỳ đứng dậy và đi ra khỏi lớp. Khánh Huy định chạy theo, nó ngăn lại

-Mình sẽ giải quyết giùm cậu, cứ ở lớp đi, cậu mà đuổi theo sẽ làm tâm trạng nó tệ hơn thôi_không đợi Huy trả lời nó đã chạy theo con bạn

Bội Kỳ đang đứng tựa vào lang cang sân thượng của trường, vẻ mặt buồn khó tả

-Vì chuyện lúc nãy sao_Nó bước lại, đặt tay lên vai Kỳ

-Không phải đâu_Kỳ lắc đầu

-Mày thích Huy rồi phải không_Nó nhìn phản ứng của Bội Kỳ ra sao

-Không có, mày nghĩ gì vậy, sao có thể chứ_Bội Kỳ quay sang nói với Cầm

-Huy thích mày mà, tin tao đi_nó nhìn con bạn mà thầm vui giùm

-Làm sao mày biết được, lúc sáng nay còn cười tươi, nhận quà của cô nào ấy_ Vẻ mặt kỳ buồn hơn khi nhắc đến chuyện đó

-Thế mà mày bảo là không thích cậu ta sao_Nó khẽ mĩm cười, không để Kỳ nói thêm nó tiếp lời

-Chuyện lúc sáng, tao nghe hết rồi, cậu ta cầm món quà và nói, tớ có thể nhận món quà này nhưng tớ không thể nhận và đáp trả lại tình yêu của cậu được, tớ đã có người con gái tớ yêu rồi_nó quay sang nhìn Kỳ khẽ cười chúc mừng cho bạn

-Huy đâu nói tên của tao_Ky nhỏ giọng hơn

-Cô ta hỏi, em biết tên được chứ, hắn nói ngay tên mày_Nó nhìn xa xăm

-Thật sao_Kỳ vui hơn rất nhiều

-Tao có bao giờ dối mày chưa_nó nắm tay con bạn

-Cảm ơn mày nhiều lắm, tao cũng chẳng biết mình thích Khánh Huy từ lúc nào_Bội Kỳ mĩm cười hạnh phúc

-Cậu ta tử tế như vậy, mày thích là lẽ đương nhiên, vào lớp nhé Huy rất lo cho mày đó, nhỏ rắc rối_nó nhéo má yêu con bạn rồi hai đứa nắm tay tung tăng về lớp. Tất nhiên Huy và Kỳ nhanh chóng làm lành.

——-Chủ Nhật——–

-Có hẹn với Huy sao?_Nẽ khẽ mĩm cười trêu ghẹo con bạn

-Biết rồi còn hỏi..hehe..Mà mày đi cùng không_Kỳ nhanh nhẹn hỏi

-Tao đi để mà làm kỳ đà à, hôm nay tao vào viện thăm…._nó nói tới đây thì nước mắt sắp ứa ra rồi.

-Tao suýt quên, tao đi cùng mày_Bội Kỳ cuống lên

-Thôi, mày đi chơi cho vui đi, tuần sau mày đi cùng tao nhé_Nó khẽ mím cười

Hai đứa ra cổng, mỗi người đi một ngã. Bội Kỳ được Huy đến tận nơi đón, khiến bao cô nàng sống quanh đó mắt hình trái tim thổn thức. Hai đứa đến khu vui chơi gần đó, ăn biết bao nhiêu là đồ ăn, chơi đủ trò, Bội Kỳ khi ra về ôm một đống gấu bông. Đang ngồi trong một quán kem, Kỳ biết Huy đang nhìn mình nhưng chẳng nói gì. Hai đứa chiến tranh lạnh một hồi Khánh Huy lấy hết can đảm của mình ra

-Bội Kỳ này, chúng mình quen nhau nhé_Khánh Huy gãi đầu nói

-Chẳng phải đã rất quen rồi sao, cậu bị dở hơi à_Kỳ thì rất thẳn thắng, khiến Khánh Huy nhém tí ngã ngửa xuống đất

-Không phải đâu, ý…ý.. mình là..là.._Khánh Huy mặt đỏ dần lên

-Ý cậu thế nào_Bội Kỳ ngốc thật, mặt cứ ngơ ngơ ấy >”

-Mình thích cậu, làm bạn gái mình nhé_ Khánh Huy đứng dậy hét lên, khiến mọi người xung quanh nhìn chầm chầm vào hai đứa miệng không ngừng nói “Đúng đó, đồng ý đi nào” Cô nàng lúc này mặt đỏ vì ngượng nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, Khánh Huy vui mừng, miệng nở nụ cười hạnh phúc.

-Cậu thích tôi từ khi nào_Kỳ nhỏ giọng hỏi Huy vì ngượng

-Từ khi cậu bắt đầu xuất hiện ở đây, nói thì chắc cậu không tin, nhưng có thể đó là tiếng sét ái tình_Huy tinh nghịch trả lời câu hỏi của Kỳ

Bội Kỳ khẽ nhéo yêu Huy một cái, rồi cả hai cứ cười tủm tỉm suốt chặn đường.

Còn nó lúc này đang ở trong bệnh viện, mắt nhìn chăm chăm vào người nằm trên giường bệnh kia. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt thanh tú ấy, khiến mọi người xung quanh không khỏi thương hại.

-Sao người không tỉnh dậy nhìn con một lần chứ_nó nói đủ mình nghe, rồi nước mắt lại khẽ lăn dài.

-Sao cô lại đứng đây mà khóc thế, đau ở đâu sao, tôi gọi bác sĩ nhé_không ai xa lạ, chính là hắn

-Tôi, tôi không sao. Cậu đến đây làm gì_nó hỏi lại hắn, lấy khăn từ trong túi lau nước mắt còn đọng lại.

-À, hàng tháng tôi đều đến đây thăm bà. Bà tôi bị bệnh tim nên phải ở lại đây để điều trị_hắn nói với giọng rất rất buồn, nó cũng im lặng chẳng nói gì thêm

-Cô rãnh không, đi chơi nhé_Hắn lên tiếng, và trong đầu đang nghĩ sẵn một kế hoạch bất khả thi.

-Được thôi_nó trả lời nhanh, gọn, lẹ

Hai đứa đi tung tăng trên đường, hắn khẽ nhìn nó. “Sao hôm nay cô ấy buồn thế nhỉ” hắn luôn tự đặt cho mình một câu hỏi như vậy.

-Cậu đang thắc mắc vì sao tôi buồn_nó bây giờ đã đứng trước mặt và nhìn thẳng vào hắn. Hắn khẽ giật mình vì có người lôi mình từ trển xuống và mặt ngệt ra, hắn chỉ biết gật đầu.

-Cậu làm bạn gái tớ nhé_Hắn cuối xuống mặt đỏ phừng vì ngượng

-Nếu hôm nay cậu làm tôi cười thì tôi sẽ đồng ý_mặt nó không một chút biểu cảm (T/g: chà chắc hơi bị khó đây)

Hai đứa đi chơi hết nơi này đến nơi khác, nó được biết bao nhiêu là thú nhồi bông, hắn còn tranh thủ mua cho nó vài con cá cảnh mà nó bảo là thích. Suốt buổi đi chơi thật sự nó cười rất nhiều, nó cảm thấy rất vui và hạnh phúc lắm, mặc dù cô nàng không rõ nguyên nhân “Mình thích cậu ta sao” nghĩ đến đó nó lại khẽ lắc đầu, rồi rảo bước lại phía hắn.

-Về nhà tôi dùng bữa nhé, coi như cảm ơn cậu vì đã làm tôi vui_Nó cười, vui vẻ đáp mà quên mất phần quan trọng

-Thật chứ, làm tớ cứ tưởng, vậy là cậu trở thành bạn gái tớ rồi nhé_Hắn nháy mắt trêu đùa nhìn nó, nó bây giờ như người mất trí nhớ tạm thời ấy, khi nhớ ra cũng đã muộn, đánh chấp nhận vậy

Hắn luôn cười suốt chặn đường về nhà, nó thì bực mình vì tưởng hắn bị thần kinh lung linh, nào biết đâu anh chàng đang hạnh phúc vô cùng.

-Nguyệt Cầm này, hôm nay được coi là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng mình đấy_Hắn cười mãng nguyện, thì ra kế hoạch bất khả thi của hắn là đây.

-Ừm, tôi biết rồi_Nó cũng khẽ mĩm cười trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn cứ giả vờ thờ ơ.

-Tôi thế cơ à, sau này phải xưng hô là anh với em nhé_Hắn nghiêm túc nhìn nó

-Tôi và cậu bằng tuổi nhau thì anh em thế nào_Nó cố cãi

-Tớ thích , xưng hô như thế có gì sai_Hắn nhìn nó, ánh mắt ra lệnh

-Xưng tớ và cậu bộ ảnh hưởng đến hòa bình thế giới hả_nó ương bướng cãi lại

Hắn giận thật rồi, không thèm nói gì thêm, khiến nó bực tức vô cùng nhưng cũng đành ngậm đắng nuốt cay vậy “Nhờ hắn mà hôm nay mình rất vui mà, haiz”

-Thôi được rồi anh và em, Ôkê rồi chứ_nó miễng cưỡng lên tiếng

-Thế có phải yêu hơn không hả_hắn vừa nói vừa hôn vào má nó, Nó thì mặt đỏ bừng, chẳng nói gì chỉ cúi mặt xuống để bớt ngượng ngùng thôi.

Hai đứa mĩm cười hạnh phúc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.