Mùa đông mang theo những cơn gió đêm lạnh buốt và những cơn mưa dai dẳng, mưa như muốn mang những nỗi buồn đau của con người cuốn theo dòng nước, cũng muốn xóa đi những ký ức cũ nhạt nhào theo năm tháng. Trong căn phòng chỉ duy nhất màu hồng, có một người con trai đang ngồi trầm ngâm suy tư, ánh mắt hiện lên những tia đau khổ vô tận và mang chút hơi thở của sự bất lực, tuy vậy những nét cuốn hút trên khuôn mặt nam tính kia vẫn ko thay đổi, ko ai khác đó chính là Thiên Vũ. Anh đã ngồi đây rất lâu kể từ lúc rời khỏi biệt thự Hoàng Kỳ, mắt nhìn về con búp bê vải bạc màu trên tay như muốn khơi gợi những chuỗi ký ức đau lòng …. Anh đang thì thầm nói chuyện với nó:
- Kỳ Vân, em nói xem anh phải làm gì bây giờ ?
- Nếu em cứ như vậy anh thực sự sẽ điên đấy.
- Em muốn anh phải làm gì thì em mới bình thường trở lại hả bé con?
- …..
Tại một căn phòng khác, không khí khác hẳn.
Một người con gái nằm trên giường bất động hai mắt nhắm nghiền, ko động đậy. Cô đã rơi vào trạng thái hôn mê vì quá kiệt sức. Bác sỹ, y tá ra vào liên tục để kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô. Nơi góc phòng một người con trai khác đang cuối gập người trên đôi cánh tay rắn rỏi. Anh đã bất lực với cô em gái của mình.
- Này Kỳ Khôi, cô ấy sao rồi? – giọng Thiên Vũ gấp gáp, có thể nhìn thấy anh đã đội mưa để đến đây, trên chiếc áo khoát vẫn còn lấm tấm những giọt nước mưa lạnh buốt.
- Vẫn chưa tỉnh. – Kỳ Khôi mệt mỏi trả lời.
- Mầy đi nghỉ đi để tao coi chừng cô ấy cho. – vừa nói Thiên Vũ vừa lôi anh ra khỏi chiếc ghế bành thân yêu mà nó vẫn hay ngồi hàng giờ để đọc sách.
Bên ngoài trời vẫn mưa, hy vọng mưa có thể mang đi nỗi đau của người con gái mới.
Người ta nói sau cơn mưa trời sẽ sáng có lẽ đúng. Hôm nay những con chim sẽ đã hót lại, hót sớm hơn bao ngày khi mà tia nắng ấm vẫn chưa chiếu rọi vào căn phòng kia.
Nó khẽ nhúc nhích người, mơ màng mở mắt ra nhìn, căn phòng vẫn còn chìm trong bóng tối chỉ thấy lờ mờ nhờ chút ánh sáng yếu ớt của buổi sớm tinh mơ. Đưa mắt nhìn khắp căn phòng, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng sao nó thấy cảm giác thật lạ. Hình như, nó đã nằm lâu lắm rồi thì phải, đôi mắt to dừng lại trên cái ghế bành thân yêu của nó. Một người con trai đang ngủ. Nó nhẹ nhàng ngồi dậy, bước thật nhẹ tới chỗ anh rồi ngồi chồm hổm xuống đất , chống cằm ngước đôi mắt to tròn nhìn anh, ko phải nói là ngắm mới đúng, mắt khẽ chớp chớp “ người này ngủ mà cũng biết dọa người sao ta, trán thì nhíu lại, mặt thì nghệch ra trong chẳng đẹp chút nào hết”. Nhưng những đường nét trên khuôn mặt anh tuấn vẫn ko giảm đi dù chỉ là một chút. Quầng trán cao làm đôi lông mày to đậm càng thêm nổi bật, hai hàng mi dài làm cho đôi mắt đang nhắm cũng trở nên quyến rũ, sóng mũi cao cùng đôi môi mỏng thật khiến người ta muốn nhìn mãi ko thôi, khuôn mặt cân đối với làn da trắng ngần, ôi mới nhìn người ta sẽ nghĩ là công tử bột mất, nhưng nhìn kỹ lại thấy sự lạnh lùng toát ra dù người kia đang ngủ, ngủ mà cũng có khả năng gây sát thương cao vậy ta, đúng là một người đàn ông nguy hiểm mà. Đang mải mê ngắm vẻ đẹp kiệt tác mà God đã ban cho nhân loại, nó ko nhận ra rằng người con trai đang ngủ kia đã mở mắt, hình như anh cảm nhận được có hai viên trân châu đen đang nhìn mình chằm chằm. Ko ai nói với ai câu nào, hai người cứ như vậy ngồi nhìn nhau gần như ko chớp mắt.
1 phút
2 phút
3 phút
- Anh có sở thích vào phòng em ngủ nhỉ?
- Sao em ko hét như lần trước nữa?
- Mệt
….
Ko hiểu sao giây phút nghe nó nói chữ “ mệt” tâm trạng Thiên Vũ rất kỳ lạ, anh ko hiểu hay là anh thấy lạ hay ví lý do nào đó mà anh cứ đơ mặt ra làm nó cũng đơ ra nhìn anh. Rồi thời gian lại trôi nhưng ko dài như trước chỉ 3 giây sau anh đứng dậy cuối người bế nó đi xuống nhà bếp,và một điều kỳ lạ là nó ko la ko giãy dụa mà chịu nằm im trong lòng anh như con mèo bị thương. Cả Kỳ khôi cũng thấy kỳ lạ.
Ăm xong bữa sáng nó đi lại lên phòng, vẫn với tốc độ ngày nào, khi nó đi xuống nhà cũng là lúc Kỳ Khôi và Thiên Vũ chuẩn bị đến trường.
- Em định đi học?
- Uhm
- Em còn mệt ở nhà nghỉ thêm đi.
- Mệt mới phải ra ngoài hít thở ko khí cho đỡ mệt.
- ????? Kỳ Khôi và Thiên Vũ nhìn nhau ko hiểu gì cả, từ sáng đến giờ đã thấy lạ rồi.
- Em ko sao chứ ?
- Uhm
- ???????????????
Cả hai người nhìn nhau mà trong tự hỏi chuyện gì vậy? nó như từ hành tinh nào bước xuống vậy, hoàn toàn khác với một Khay Vi thường ngày, trầm tĩnh, dịu dàng, nhưng sao cả hai người lại thấy ớn lạnh thế ko biết.