Bình minh mang những tia nắng ấm làm tan chảy cõi lòng của những kẻ lạnh giá, xua tan bóng đêm ra khỏi tâm hồn của những kẻ mang vết thương lòng và chỉ con đường cho những kẻ đã đánh mất phương hướng.
Thức dậy sau một giấc ngủ dài, nó thấy lòng mình nhẹ nhõm, trong quãng thời gian sống ngắn ngủi của nó những cảm giác đau – khổ - mệt mỏi – thất vọng ….nó đều đã trải qua và luôn luôn là ở lever kinh khủng nhất,18 năm đối với nó dài đăng đẵng tựa như 60 năm cuộc đời. Một khi Con người đã trải qua nhiều nỗi đau như vậy liệu còn bị nỗi đau nào quật ngã nữa ko?
Hôm nay nó cùng đi với Thiên Vũ đến trường. Khi anh chàng ga lang tới mở cửa xe cho nó, mọi ánh mắt của những cô nàng xinh đẹp nhờ son phấn như muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ, vẫn khuôn mặt thiên thần nhưng ko còn vẻ tinh nghịch như ngày nào, giờ đây nàng rất dịu dàng khi nở nụ cười hiền với đại hotboy của chúng ta. Tuy nhiên, mức độ sát thương bằng miệng của nó lại tăng vọt một cách đột biến. Một nguy hiểm khôn lường, chỉ một câu nói bâng quơ của nó cũng có thể làm người nhận phải lộn cổ vì sock.
- Này tao nhận được thiệp mời tham dự buổi tiệc của tập đoàn Hoàng Kỳ vào cuối tuần này đó.
- Tao cũng có.
- Tao cũng có nữa nè
Vừa vào lớp nó liên tục nghe những lời bàn tán về buổi tiệc cuối tuần này của nó. Trên mặt những người nhận được thiệp mời đều hiện rõ mấy chữ như : rất hãnh diện, rất vui hoặc là rất háo hức ….thật ko biết nói gì một chữ RỒ, có gì mà tụi nó cứ làm quá lên như vậy ko biết. Một đứa chạy ton ton tới trước mặt nó khoe tấm thiệp:
- Này Khay Vi mình nhận được thiệp mời dự tiệc của Hoàng Kỳ Vân này, bạn có ko.
- Ko
- ủa sao lạ vậy
- bộ có nhỏ osin nào được mời tới đó hả ?
- ??????????????
Và bạn nhỏ của chúng ta đang trơ mắt ếch ra nhìn nó mà miệng thì vẫn đang há to, cái này gọi là CỨNG HỌNG.
Nó đứng dậy đi ra khỏi lớp, nó ko muốn nghe thêm mấy câu chuyện tự biên tự diễn của bọn cùng lớp, quyết định đi dạo quanh trường. nó đi tới đâu những ánh mắt hình trái tim của tụi con trai dõi theo tới đó và cũng ko thiếu những con mắt nhìn nó bằng hình viên đạn hoặc những câu miệt thị hay chửi chéo liên tiếp được bán tỉa. Nó đứng dưới một tán cây lớn, nắng bây giờ đã gay gắt hơn, từng tia nắng lọt thỏm qua những khe hở của tán cây tạo chiếu thẳng xuống mặt đất thành những đường thẳng nắng cực đẹp. Nó đưa tay hứng lấy những đường thẳng nắng đó, môi nhếch lên thành một đường con tuyệt đẹp, những ký ức về người đàn ông tên Phong lại ùa về.
Trên một bãi đất hoang đầy những bông hoa cỏ may, có một người con trai và một người con gái. Người con gái có khuôn mặt của một thiên thần đang đùa giỡn với những ta nắng. Người con trai có khuôn mặt hoàn hảo đến từng milimet, những tia lạnh trên khuôn mặt ko ngừng tỉa ra nhưng anh luôn nhìn người con gái kia với ánh nhìn ấm áp nhất tựa như những tia nắng ấm mùa xuân.
- Phong anh nhìn này, em co thể giữ được nắng này. – người con gái vừa nói vừa cười tươi, nụ cười đó cũng ấm như những tia nắng kia làm tan chảy những vết thương đã hằn sâu trong lòng của người đàn ông từng trải.
Người đàn ông bước nhẹ tới bên người con gái, anh vòng tay ôm nàng từ phía sau, môi cũng khẽ cười.
- Vậy thì em giữ cho anh một ít với. – nói rồi nhẹ đặt lên mà nàng một nụ hôn nhẹ. người con gái quay lại cũng nhẹ đặt lên trán anh một nụ hôn nhẹ, cả hai người nhìn nhau cười hạnh phúc. Có một cơn gió nhẹ thoáng qua dường như cũng đang cùng tia nắng kia bao bọc lấy hạnh phúc của hai người, muốn bảo vệ cho hạnh phúc nhỏ nhoi của hai kẻ đầy vết thương lòng.
Nó cũng đang đưa tay giữ lấy những tia nắng nhưng bây giờ bên cạnh nó ko có ai cả chỉ còn lại một mình nó. Một cơn gió nam khẽ lùa qua mái tóc dài thơm ngát của nó. Nó cười thật tươi, nụ cười hạnh phúc của ngày nào, miệng vô thức :
- Ở nơi nào đó, anh cũng phải thật hạnh phúc biết ko, gió nam của em, tình đầu của em.
Phải anh là ngọn gió nam, mang những cái nóng rát khi phải vượt qua bao nhiêu cách trở của địa lý để có thể đến nơi mình muốn đến nhưng lại cho người nhận những cảm giác thật thoải mái, thật dễ chịu mà họ ko thể nào quên được.Và anh, anh chính là gió nam của nó, là tình đầu của nó dù cho anh có phủ nhận, có nghi hoặc - Anh sẽ mãi ở một góc nào đó trong tim nó, mãi mãi là những ký ức đẹp.