Nó cầm tập tài liệu đặt nhẹ lên mặt bàn.
- Em chắc chứ ? – Nam Phong nhìn điệu bộ của nó với ánh mắt tràn ngập ý cười, anh ko nghĩ là nó lại tỏ ra nghiêm túc vậy.
- Uhm, ký đi.
- 40/ 60 ?
- Uhm.
- Này em tính toán với anh vậy hả?- anh giả vờ khó chịu với phần trăm cổ phần anh nhận được, làm cho nó sốt sắng hẳn lên, trông thật buồn cười.
- Phải tính toán chứ, ko tính đến khi anh lấy vợ, vợ anh lại thấy hứng thú mà nhảy vô tranh giành với em thì biết làm sao? Đây này, ở đây có đề rõ, anh ko được phép giành với em.
Nó vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ lên một điều khoản trên biên bản kia, hai má phúng phính, miệng ko ngừng chu ra, đáng yêu vô cùng. Bên này, có đến hơn chục con mắt đang thao láo nhìn qua, ko ai hiểu được hai người này nói cái gì, cả bọn đơ ra thấy tội.
- Này, anh làm gì mà đọc kỹ vậy hả?
- Em ko biết chữ ký của anh quan trọng cỡ nào hả? lỡ như …
Nam Phong bỏ lỡ câu nói của mình, là anh vừa mới lỡ lời, ko là anh vừa mới nhận ra bản thân mình sao lại như vậy, từ khi bị người phụ nữ kia lừa anh ý thức được chữ ký của mình rất quan trọng ko thể bừa bãi được, nhưng, với nó mà… chỉ là thói quen thôi, nhưng anh thấy có lỗi với nó vô cùng, nó là ai mà anh có thể rập khuôn theo thói quen như vậy chứ? Chỉ là thói quen mà anh lại đánh đồng nó với đám người xấu xa kia.
Nghe anh nói, nó nhếch môi dè bỉu, nhưng đột nhiên nó khựng lại “lỡ như….”, có phải chính cái lỡ như đó, vì quá tin tưởng vào ả đàn bà kia mà anh đã ký vào giấy chuyển nhượng toàn bộ tài sản của anh cho cô ta, nó ngước mắt nhìn anh, sững sờ.
- Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó.
Anh nói mà ko ngước mặt lên, lòng đầy hoang man, nó đã nhận ra rồi, đã phát hiện ra rồi, nó sẽ giận anh? Nhưng... thật ko ngờ, sự việc lại diễn ra ngoài suy nghĩ của anh. Nó đứng dậy đi qua chỗ anh ngồi, vòng hai tay ôm lấy thân hình to lớn của anh. Anh khựng, mấy người ngồi bên kia khựng, cách thể hiện tình cảm công khai của nó làm nhiều người phải hiểu nhầm mà. Mấy năm nay, anh và nó, hai người ko chung số phận, hoàn cảnh cũng ko giống nhau, nhưng cả hai đều có nỗi buồn, đều có nỗi đau, vậy nên hai người đã luôn bên nhau, cùng nhau san sẻ mọi niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống. Nó luôn thắc mắc tại sao anh lại có thể để mất đi mọi thứ, anh ko nói nó ko hỏi, nhưng ko phải vì vậy mà ko tò mò, ko muốn biết. Đến bây giờ, nó đã biết, nỗi đau đó đã ám ảnh anh, khiến anh phải luôn đề phòng mọi thứ, ngay cả với nó, anh vẫn ko thể tin tưởng tuyệt đối vào ai ư? Cũng phải niềm tin của anh bị tổn thương sâu dắc như vậy mà. Có một nỗi buồn thoáng qua, nó nhếch môi.
- Đừng có nghĩ ai cũng giống như cô ta, đặc biệt là em. – nó giả vờ giận dỗi
Câu nói của nó làm Nam Phong sững sờ, nó là giận anh thật? anh thấy tay chân mình trở nên cứng đờ, cả người chật vật, mặt nhiều trạng thái cảm xúc lúc cười, lúc nhăn mày, lúc hoảng hốt … phải chật vật lắm anh mới thốt ra được một câu.
- Anh xin lỗi.
Nghe anh nói, cũng quan sát biểu cảm của anh nãy giờ, nó phì cười, haha…haha thành công trong công cuộc chơi xỏ Nam Phong, có lẽ nó là người duy nhất khiến người đàn ông lão luyện này phải chật vật như vậy, ngay cả người đàn bà trước cũng ko làm được, cô ta lúc nào cũng tỏ ra mình là con mèo ngoan ngoãn làm gì dám chọc khoáy anh như vậy chứ. Thấy nó cười, anh hơi đơ, nhưng một giây sau anh phát hiện mình bị nó lừa, anh ko giận dữ hay bực bội mà ngược lại, anh lại thở phào nhẹ nhõm. Nó là trong sáng, là thuần khiết như vậy, cho dù vô can mà bị người ta nghi ngờ vẫn ko hề giận, anh yêu một Kỳ Vân như vậy, anh ước nụ cười tỏa nắng kia mãi mãi thuộc về mình, chỉ riêng một mình anh thôi, nhưng… sự thật đã ko phải vậy, trong quá khứ nó là của anh, chỉ duy nhất một mình anh nhưng hiện tại nó đã bị san sẻ, san sẻ cho một người đàn ông khác. Nếu như mấy tháng trước, anh ko buông tay nó, ko rời xa nó mà khư khư giữ nó bên cạnh, liệu anh và nó sẽ có hạnh phúc chứ, nó sẽ ko bị người tên Thiên Vũ kia cướp mất? giờ anh đã lấy lại được tất cả, nhưng lại mất đi thứ quan trọng nhất, anh phải làm sao? Liệu thời gian có thể quay ngược để anh có thể thay đổi số phận của cả hai ko? Nụ hôn đầu tiên anh trao cho nó, cũng là nụ hôn cuối cùng của hai người, giờ đây anh bên cạnh nó, đóng vai một người bạn, một người anh trai, có công bằng với anh ko khi anh là người đã bên cạnh nó những lúc khó khăn nhất?
Cả hai ko nói nhau câu nào nữa, bởi họ đang chìm vào những suy nghĩ của riêng mình, cũng bởi vì họ phát hiện, bàn bên kia nãy giờ im lặng đến đáng sợ, bọn người kia là đang rình rập và có ý đồ nghe ngóng câu chuyện của hai người.
- Phong này.
Đột nhiên nó quay mặt ra cửa sổ, mắt phủ một lớp sương, có dấu hiệu buồn vu vơ hay một cách gọi khác là đang tự kỷ.
- Sao? – Nam Phong vừa lật mấy quyển tạp chí vừa đáp lại nó.
- Anh nhìn coi cái chậu hoa này đẹp ko? Nhưng lại có một cành bị sâu rồi, phải làm sao giờ?
Nam Phong nghe nó nói, hiểu ngay vấn đề, anh bỏ quyển tạp chí xuống, quay mặt qua nhìn nó, cười hiền, gì chứ nó có bao nhiêu bệnh, nguy hiểm cỡ nào anh đều nắm trong lòng bàn tay.
- Cắt bỏ đi chứ sao?
- Cắt bỏ?
- Vậy anh hỏi em, nếu một người bị thương, vết thương bị nhiễm trùng đang trong giai đoạn bị hoại tử em nghĩ phải làm thế nào?
- À…… nó kéo dài chữ à ra chiều đã hiểu, nhưng Nam Phong thì không ngừng lại, anh quay mặt qua nhìn Thiên Vũ, ánh mắt bỗng sắc lẹm
- Cũng như một người đã bị HIV giai đoạn cuối thì không thể nào có thể chữa được
Nói xong anh đứng dậy tạm biệt nó, còn nó thì ngơ ra với câu nói cuối cùng của anh. Ko phải là nó ko hiểu mà là sự thật quá phũ phàng, là giai đoạn cuối? là ko thể nào chữa được?
Mấy người ngồi bên kia ko biết họ nghe mười mà có hiểu được một ko? Chỉ thấy mặt họ đơ ra, chỉ riêng có Thiên Vũ và Kỳ Khôi mặt tối lại, đen xì.