Nhà Tiểu Mỹ Nhân nghèo, bình thường một nhà già trẻ ăn uống phải rất tiết kiệm. Tiểu Mỹ Nhân gả vào danh môn nhà giàu, cha mẹ cậu không muốn của hồi môn của cậu quá mức khó coi, cả nhà bèn bớt ăn bớt mặc hơn nửa tháng, kiếm ra một xe khoai lang, lại cắn răng mua thêm một chiếc xe đẩy tay* nho nhỏ làm của hồi môn đưa đến Chân gia.
Xe đẩy tay, tất nhiên cái của Tiểu mỹ nhân là bằng gỗ
Đại Tra Công không còn lời nào để nói với cái phần của hồi môn khó coi này. Chân gia có ba mươi chiếc xe ngựa, hai trăm mẫu ruộng đất, ai mà hiếm lạ cái xe khoai lang này chứ.
Vậy mà tên nhóc kia lại, lại dám mang của hồi môn bỏ trốn ư???
Trên đường đất nhỏ ngoài đồng, trời tối đen như mực, một Tiểu Mỹ Nhân đẩy một chiếc xe đẩy cầm tay nhỏ, vừa khóc vừa lảo đảo bước đi.
Ở phía sau cậu, một con ngựa cao lớn gầm thét xông đến, Đại Tra Công lập tức gào lên: “Em đã gả vào cửa Chân gia của ta thì chính là người nhà họ Chân ta, em còn muốn chạy đi đâu!”
Đại Tra Công thô bạo ngăn cản Tiểu Mỹ Nhân và xe đẩy nhỏ của Tiểu Mỹ Nhân.
Viền mắt Tiểu Mỹ Nhân đỏ ưng ửng, nước mắt rưng rưng, bị Đại Tra Công dọa sợ đến mức liên tiếp lùi về sau, suýt nữa ngã vào ruộng ngô.
Đại Tra Công đột nhiên tiến đến, ôm Tiểu Mỹ Nhân vào lòng, siết lấy eo nhỏ của cậu ôm chặt vào ngực.
Tiểu Mỹ Nhân bị ghìm đến không thở nổi, dùng cả tay lẫn chân mà đấm đá khóc lóc.
Đại Tra Công nổi giận đùng đùng: “Một tiểu thổ mạo như em có thể gả làm chính thê cho Chân Kiệt ta, còn có gì không hài lòng nữa hả?”
Đại Tra Công quá dữ tợn, Tiểu Mỹ Nhân bị doạ đến mức vừa khóc vừa nấc, co rúm lại thành một cục nhỏ giọng khóc: “Chàng có muốn kết hôn với em đâu… Hu hu…. Em đi rồi… Chàng… Hức hức…. Chàng lại còn hài lòng hơn… Hu hu…..”
Đại Tra Công không biết làm sao, chỉ có thể ôm chàng vợ nhỏ của mình, trong đầu loạn tùng phèo hết cả lên, bèn lộn xộn rống lên: “Mặc kệ ta có muốn hay không, em đã là vợ của Chân Kiệt ta rồi thì phải thành thật ở lại cho ta!”
Tiểu Mỹ Nhân dùng sức giãy dụa: “Hu hu… Em không muốn làm vợ chàng nữa… Hu hu…”
Đại Tra Công sầu đến phình đầu, rống to: “Rốt cuộc em không hài lòng với ta ở điểm nào! Là ta không đủ anh tuấn hay ta còn chưa đủ giàu!”
Tiểu Mỹ Nhân sợ đến mức run rẩy, nức nở nghẹn ngào.
Cậu uất ức vô cùng.
Rõ ràng Đại Tra Công là tướng công của mình, nhưng lại để Bạch Nguyệt Quang ở trong lòng. Đại Tra Công sẽ thả đèn trời cùng Bạch Nguyệt Quang, nhưng lại ghét bỏ dáng vẻ ăn khoai nướng của cậu quá quê mùa, để mình hắn ăn thật nhiều khoai nướng.
Nước mắt của Tiểu Mỹ Nhân cứ như chuỗi trân châu đứt đoạn rơi xuống.
Đại Tra Công không biết làm sao, lúc ôm chặt vợ lúc lại buông ra.
Bỗng nhiên, một tiếng ùng ục ùng ục vang lên phá vỡ cục diện bế tắc.
Đại Tra Công và Tiểu Mỹ Nhân cùng nhìn về phía bụng nhỏ của Tiểu Mỹ Nhân.
Đại Tra Công thử thăm dò nhỏ giọng hỏi: “Em… Em đói bụng hả?”
Tiểu Mỹ Nhân mất mặt gật gật đầu.
Đại Tra Công nắm dây cương, đẩy xe đẩy nhỏ, nói: “Theo ta về ăn cơm, nhà bếp có làm đùi dê nướng đó.”
Tiểu Mỹ Nhân không hề muốn về nhà với Đại Tra Công chút nào, không chút nào hết.
Nhưng thật sự cậu rất đói, đói đến mức muốn cầm một củ khoai sống mà gặm.
Đại Tra Công… Đại Tra Công nói trong nhà hắn có đùi dê nướng*, nóng hôi hổi, nướng sem sém, quết thêm thì là và ớt bột.
Tiểu Mỹ Nhân nuốt nước miếng, ngoan ngoãn theo sau Đại Tra Công về nhà