Trực giác của hắn cho rằng đây là những cảnh phim vừa mới quay, thế nhưng hình ảnh của những người đó vật đó thật đến mức không thể tưởng được, trong hình ảnh cũng tuyệt đối không có gã đạo diễn đang vung chân múa tay cùng bóng dáng cái camera nào.
Thi thoảng bên tai hắn còn có thể nghe được thanh âm có người thấp giọng gọi “Công tử”, hơi thở từ trong miệng đến lỗ tai hắn đều có thể cảm giác được, hoàn toàn không giống như là cảnh trong mơ.
Những người đó gọi bằng âm điệu rất quái lạ, giọng nói không giống như bình thường hắn hay nghe, dường như là tiếng địa phương, hắn rõ ràng chưa nghe thấy bao giờ, nhưng lại có thể hiểu được. Thỉnh thoảng, hắn hàm hồ đáp lại một tiếng, bên tai liền truyền đến một trận hoan hô.
Ý thức của hắn vẫn nửa tỉnh nửa mê, đôi lúc tỉnh táo được một chút, hắn luôn cảm thấy mình hình như đang ở trên một chiếc xe ngựa phi thường xóc, mặc dù dưới người hắn là một tấm nệm rất dày, vẫn cứ xóc kinh khủng, dường như xương cốt đều muốn rời ra.
Dần dần, thời gian hắn thanh tỉnh ngày càng nhiều, thời gian mê man ít đi, hắn biết mỗi ngày có người cẩn thận bón một ít cháo vào miệng hắn, giúp hắn uống nước cùng uống thuốc bắc đắng đến tê cả lưỡi, hắn không thể động đậy, ngay cả mí mắt cũng không mở ra được, chỉ có thể để mặc cho họ an bài.
Cũng không biết qua bao nhiêu ngày, ý thức của hắn rốt cục có thể dần dần tập trung được, những mảnh nhỏ hình ảnh bắt đầu ở trong đầu hắn liên kết lại với nhau. Khi thì là hắn đang ở trong nhóm kịch bị đạo diễn hò la quát tháo, có khi lại là hắn cầm trong tay một thanh trường mâu sắc bén chỉ huy sĩ tốt hướng quân địch đang bỏ chạy để chém giết. Cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần, ngay cả hắn cũng không biết người nào mới là chính mình nữa.
Rốt cục, hắn có thể nhớ được những chuyện trước lúc mình bị hôn mê, hắn nhớ “Đại Luân Hồi bàn” kéo đứt sợi dây thép rơi xuống, khiến cho hắn trở tay không kịp bị rơi trúng đầu, máu tươi ào ạt chảy ra, hắn biết tử vong sắp tới, hai mắt vô thần còn có thể nhìn thấy Quan Ngư đang ở một bên liều mạng giãy dụa...
“Đại Luân Hồi bàn” đột nhiên phát ra tia sáng chói mắt, sau đó hắn liền thấy mình bay chầm chậm tại một cái thông đạo kì quái, năm màu sặc sỡ, giống như cuồng phong thổi bay một cái lá cây, hướng một nơi phương xa không biết tên nhẹ nhàng bay tới, cho tới khi biến mất dần tại vầng sáng ở cuối thông đạo.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy chính mình bi thương cười lớn, bên người có rất nhiều binh sĩ cổ đại mặc giáp trụ hai tay úp xuống đất hướng về hắn quỳ lạy, hắn thở dài một tiếng, mạnh mẽ rút một cái binh khí cắm rất sâu ở trước ngực ra, máu tươi phun ra như suối...
“A!”
Tịch Bân hoảng sợ mở to mắt, đầu đã đầy mồ hôi lạnh.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn ngó xung quanh mình. Trên đỉnh đầu, nóc xe bằng gỗ cực kì đơn sơ đang rung rung lắc lắc, bên cạnh là một cái cửa sổ không cao hơn đầu gối bao nhiêu, cửa sổ trơ trụi không có rèm che, bên tai truyền đến vài tiếng trâu kêu “ò ọ“. Chuyển động rung rung lắc lắc, chậm chạp không dứt, chứng tỏ hắn đang nằm trên một chiếc ngưu xa (xe trâu kéo).
“Đây là đâu nhỉ? Vì sao lại không đưa mình đi bệnh viện? Tuy rằng là đang quay phim ở Tây Tạng, nhưng mà nơi này điều kiện cũng đâu có kém đến như vậy!”
Tịch Bân kinh ngạc một lúc, rồi định ngồi dậy, lúc này mới phát giác trên ngực truyền tới một trận đau đớn, nơi đó được băng bó bởi một dải lụa tơ tằm màu trắng dày, rất hoa lệ, cũng không phải băng vải như bác sĩ hay dùng, ngực đau đớn... dường như nơi đó bị thương.
Tình cảnh này quả thực có hơi quá mức quỷ dị, đến nỗi Tịch Bân sửng sốt một hồi còn không gọi người, hắn ngốc ngốc một lúc rồi lại giật mình, mới hơi hơi ngẩng đầu lên, đưa đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ngó xung quanh.
Bên ngoài là một cánh đồng hoang, cũng không giống như thảo nguyên sa mạc ở Tây Tạng, trong cánh đồng nơi nơi đều là cỏ dại đung đưa, diện tích cánh đồng hoang rộng hơn rất nhiều so với ruộng vườn bình thường. Lác đác trong đó có mấy mảnh ruộng, có vài nông phu mặc trang phục cổ đang làm việc, đại đa số nông phu đều vùi đầu vào công việc, chỉ có một lão nông tóc bạc trắng vác cuốc trên vai đang đấm lưng nhìn về hướng của hắn, Tịch Bân phát hiện cái cuốc trên vai lão hình như được làm bằng gỗ.
Một nam nhân cường tráng đang dùng dây thừng kéo cày, phía sau là một người phụ nữ đỡ cày, hai người vất vả kéo cái cày ở dưới đất. Mà ở cách đó không xa trên đồng cỏ, còn có mấy con trâu đang nhàn nhã ăn cỏ.
“Kỳ quái, tại sao lại không dùng trâu để cày?”
Vừa mới nghĩ đến đây, ý thức của chính hắn liền tự đưa ra câu trả lời: “Ngựa về núi Hoa Sơn, trâu thả ngoài đồng ruộng*. Trâu vốn chủ yếu là chăn thả, chỉ dùng để kéo xe, hiến tế cùng ăn thịt. Nhà nông giàu có một chút mới dùng trâu để cày ruộng, bởi vì trâu cày phải dùng đồ sắt, nông dân bình thường thì không mua nổi đồ sắt. Cày đá, cày đồng đen lại không chịu nổi sức trâu cày.”
(*Ý nói các nước trong thời bình, ngựa không dùng để đánh trận, trâu không dùng để chở quân lương)
Tịch Bân hoảng sợ, kiến thức này... như thế nào tiến vào trong đầu mình, chẳng lẽ trong đầu mình còn có một ý thức khác?
Hắn cẩn thận suy nghĩ, rồi lại không cảm thấy có cái gì khác thường, ý thức kia như là của người khác, giống như một ký ức đã phủ đầy bụi từ rất lâu rồi, chính là đột nhiên trong lúc đó lại nhớ ra.
“Tại sao lại như thế này? Mình... mình bị làm sao vậy, đây là nơi nào?”
Đại não hắn lập tức cho câu trả lời, Tịch Bân trong đầu nổ “ầm” một tiếng, ký ức kia vốn không phải của hắn tại giờ phút này đã cùng ý thức của hắn hoàn toàn dung hợp một chỗ rồi.
“Khánh Kỵ! Ta là Khánh Kỵ! Con thứ ba của Ngô Vương Cơ Liêu!”
Tịch Bân lớn tiếng nói, ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin...
o0o
Ngưu xa rung rung lắc lắc, xóc đến nỗi làm cho Tịch Bân dù thân thể suy yếu mơ màng muốn ngủ, nhưng hắn ngủ không được. Ngưu xa xóc một hồi lâu, hắn rốt cục bắt buộc phải tiếp nhận sự thực hoang đường này: Hồn phách của hắn đã xuyên qua hai ngàn năm thời không, quay về thời Xuân Thu Chiến Quốc, cùng một người mà trong trí nhớ kiếp trước của hắn không có chút ấn tượng nào là công tử Khánh Kỵ dung hợp với nhau.
Là một người làm việc trong ngành điện ảnh, hắn đương nhiên biết cái gì gọi là “xuyên việt”, hắn còn tham gia quay một bộ phim khoa học viễn tưởng xuyên việt tên là “Truy ái khóa thế kỷ”, chẳng qua đó cũng chỉ là biểu hiện hình thức trong phim, hắn chưa từng nghĩ tới trên đời thật sự có loại truyện tình ly kỳ như thế này.
Nhưng là mọi thứ ngoài cửa sổ, cùng những ký ức như thủy triều dâng, đều nói cho hắn, tất cả đều là sự thật.
Hiện tại nghĩ lại, mọi chuyện hẳn đều là do cái “Đại Luân Hồi bàn” kia giở trò quỷ, cái “Đại Luân Hồi bàn” đó thật sự có đại thần thông, có thể làm cho người ta vượt qua trăm đời ngàn năm, sinh tử luân hồi. Có lẽ là do Quan Ngư trong lúc giãy dụa không biết như thế nào kích phát cơ quan của “Đại Luân Hồi bàn”, đem hồn phách của hắn hút vào đường hầm thời không...
Nghĩ đến đây, Tịch Bân khóe miệng méo xệch, sắc mặt hơi có chút quái dị. Loại sự tình này thật sự là vừa hoang đường lại buồn cười, chính là làm cho đương sự là hắn muốn cười cũng cười không nổi.
Đáng nhẽ hắn vốn phải bị tai nạn mà chết, hiện giờ lại thay đổi thời không, dù sao sinh mệnh tốt xấu gì cũng kéo dài hơn một chút. Chính là... , vương hầu công khanh ở khắp nơi, như thế nào cũng không nên để cho ta phụ thân vào trên người một gã công tử gặp rủi ro chứ? Vừa mới mở mắt đã thấy khổ đại cừu thâm, hơn nữa cho dù ta không đi tìm Hạp Lư, gã đó cũng sẽ không bỏ qua cho ta, thân phận công tử thế này chẳng những không có chỗ nào tốt, còn lúc nào cũng có thể dẫn tới cả đội thích khách.
Lịch sử thời Xuân Thu Tịch Bân biết không nhiều lắm, hắn trước đây mới xem qua “Đông Chu Liệt Quốc Chí” bản tiếng Phổ thông, nhưng mà bây giờ cũng đã quên bảy tám phần, ngay cả những tình tiết còn có thể nhớ được, cũng không biết rõ phát sinh vào năm nào. Hắn duy nhất nghe nhiều nên thuộc, là Ngô Vương Phù Sai, Việt Vương Câu Tiễn, còn có cố sự của đại mỹ nhân Tây Thi.
Hiện tại Ngô Vương là Hạp Lư, như vậy Phù Sai còn chưa làm Đại Vương, từ đó suy ra, Tây Thi bây giờ vẫn là Tây Thi, một đứa bé gái, có lẽ còn đang ở thôn Trữ La ở Việt quốc cởi truồng nghịch bùn đá cầu. Chuyện này thực ra rất có thể, đứa trẻ con nhà nghèo, người lớn còn không có một bộ quần mặc bình thường nữa là.
Phù Sai và Câu Tiễn còn chưa thượng vị, vậy... vậy nghĩa là hắn đối với thời đại này hoàn toàn mờ mịt, căn bản không biết lịch sử sẽ phát triển như thế nào, thế này làm sao mà làm cái gì được?
May mắn thay, hắn kế thừa toàn bộ trí nhớ của kẻ có thù chưa báo công tử Khánh Kỵ, hắn biết Khánh Kỵ không phải là một người tác chiến cùng Hạp Lư, hắn còn có một đám bộ hạ đáng tin trung thành không đổi, hắn còn có quân Vệ quốc giúp đỡ.
Để có thể tồn tại được, Tịch Bân vội vàng tưởng niệm quá khứ của chính mình, liền xốc lại tinh thần tự hỏi tình cảnh hiện tại của hắn. Hiện tại đang ngồi chính là trên ngưu xa, đang đi chính là trên đường ruộng khô hạn, đi đường bộ không thể xuống Việt quốc ở phía Nam, vậy chỉ có thể lên phương Bắc, mượn đường Lỗ quốc quay về Vệ quốc.
Xem ra sau khi Yêu Ly ám sát chính mình, ba quân tán loạn, thân tín của hắn chỉ có thể kéo hắn lên bờ chạy nạn. Không biết chính mình cũng đã hôn mê bao lâu, nhưng mà xem ra ít nhất cũng đã tránh thoát được đại quân nước Ngô đuổi giết. Thân thể của gã Khánh Kỵ này đúng là không tồi, không hổ là dũng sĩ đệ nhất Ngô quốc, tố chất thân thể tốt đến không thể tả nổi, bị kích đâm xuyên qua ngực, hiện tại còn có thể khôi phục nhanh như vậy.
Nếu đã tới Lỗ quốc rồi, tạm thời hẳn là không còn nguy hiểm. Lỗ quốc tiếp giáp với Ngô quốc, Khánh Kỵ tận sức phạt Ngô phục quốc, giết Hạp Lư vì cha báo thù, chuyện này đối với Lỗ quốc mà nói là có lợi, quân Lỗ chỉ mong sao cho Ngô quốc càng loạn càng tốt, bớt đi một cái tai họa, sẽ không làm chuyện bất lợi với hắn, nhưng không biết hiện tại đã tới địa phương nào rồi.
Tịch Bân trầm tư một lúc lâu, tiêu hóa những ký ức thuộc về Khánh Kỵ, lúc này mới liếm liếm môi, dùng giọng khàn khàn hô: “Người đâu, mang nước đến. Người đâu...”
Hắn vừa mới hô vài tiếng, cái rèm vải bố rách rưới ở trước ngưu xa liền “soạt” lập tức được vén lên, hé ra một khuôn mặt vừa đen thui vừa xanh xao. Người nọ thân hình khôi ngô, khuôn mặt to to tròn tròn, cái mũi củ tỏi, trên mặt để râu quai nón, đôi mắt trợn trừng như hai hòn bi, kinh hỉ nhìn hắn la lên: “Công tử, người tỉnh rồi, người thật sự tỉnh rồi!”
Tịch Bân định thần một chút, hướng hắn cười cười yếu ớt: “Đúng vậy, A Cừu, công tử của ngươi... đã tỉnh.”
A Cừu hoan hô một tiếng, liền đứng bật thẳng lên, cái đầu tròn vo đập vào trần xe kêu đánh “bịch” một tiếng, trần xe bị đập cho một trận run rẩy, tro bụi tuôn rơi lả tả, Tịch Bân vội nheo mắt lại. Hắn cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ lo đứng ở trên càng xe cao giọng hô to: “Công tử tỉnh rồi, công tử tỉnh rồi...”
Ngưu xa dừng lại, một trận hoan hô cùng náo loạn ầm ĩ, một lát sau, dưới màn ngưu xa liền chen vào một đống đầu, mỗi cái đầu đều hưng phấn mà nhìn hắn, những người này, đều là bộ hạ tối trung thành của Khánh Kỵ, hiện giờ tự nhiên chính là bộ hạ trung thành của hắn.
Bọn họ một đám khuôn mặt tiều tụy, phong trần mệt mỏi, hoàn toàn không còn hăng hái như lúc xuất binh từ Vệ quốc. Nhưng là bọn họ giờ phút này nhìn Tịch Bân, nhìn hy vọng duy nhất của chính mình, lại kích động đến chảy cả nước mắt.
Những tiếng ân cần thăm hỏi, tiếng hoan hô, tiếng nấc nghẹn ngào ầm ỹ thành một đoàn, nhất thời cũng không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng là kẻ chết đi sống lại Tịch Bân cũng rất nhanh bị những cảm xúc chân thành của họ cảm hóa. Những người này đều tính tình chất phác, dũng cảm nhiệt huyết phóng khoáng, có lẽ, Tịch Bân trong lòng còn giữ lại được một chút ngay thẳng phóng khoáng vốn thuộc về Khánh Kỵ, hắn có thể cảm nhận được những tình cảm chân thành của bọn họ dành cho Khánh Kỵ.
“Bọn họ hoàn toàn đặt trọn hy vọng vào ta, trong lòng ta, bọn họ chẳng phải cũng là niềm hy vọng của ta đó thôi? Không có bọn họ, ta... ta làm sao có thể sống được?”
Tịch Bân hiện tại như một người khách xa nhà hoảng sợ không có chỗ dựa, khoảnh khắc nhìn thấy những hảo huynh đệ cùng sinh cùng tử này, lập tức sự sợ hãi tan thành mây khói. Hắn nắm lấy hai bàn tay to dày chai sạn không biết của ai, mũi cay cay, một hàng nước mắt theo khóe mắt trái chảy xuống.
Tịch Bân rút tay về sờ sờ mặt, mới phát hiện một nửa bên mặt đều đã sưng vù, hơn nữa trên mặt cũng đã đầy các vết tay.
Kinh Lâm cười mặt đầy nước mắt, hắn hung hăng quệt một cái, lớn tiếng nói: “Khóc! Làm sao phải khóc! Công tử hồng phúc tề thiên, tin tưởng sẽ khôi phục, đây là đại hỷ sự của chúng ta, hẳn phải nên vui vẻ mới đúng.”
“Đúng vậy, công tử của chúng ta còn ở đây, đây chính là một đại hỷ sự!”
Nhóm bộ hạ cao hứng mãnh liệt, hoan hô ầm ỹ cả lên. Xa xa trong rừng, một đám quạ bị tiếng hoan hô của bọn họ dọa cho bay hết cả đi, mấy người nông dân cũng giật mình nhìn về phía này, nhưng các bộ hạ của Khánh Kỵ căn bản không cần cố kỵ, vẫn say sưa hoan hô, âm thanh rung động khắp nơi, vươn tới trời cao.